• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòng vòng vèo vèo một hồi, rốt cuộc cũng tới gò đất trong ảnh ngày xưa. Gọi điện thoại cho cấp dưới cũ của ông nội. Chú lính trẻ ngày trước ôm tôi chơi đùa bây giờ đã thành một người đàn ông trung niên. Nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt nghiêm túc liền hiện lên nụ cười.

 

"Chú Thành!" Xuống xe, vội đến chào hỏi.

 

"Tiểu Minh Minh! Ôi chao! Lớn tướng quá rồi! Sao nhìn lại y như một thằng nhóc thế này?" Chú Thành xoa đầu tôi một cái, nhìn một chút sau đó chuyển ánh mắt sang Cẩn.

 

"Chú Thành, đây là con gái của mẹ nuôi con, là chị của con!" Vội vã giới thiệu. Cẩn nghe tôi giới thiệu xong, lặng lẽ trừng tôi một cái. Hừ, không phục à, trừng em làm gì? Mẹ Cẩn vốn là mẹ nuôi tôi, tôi lại không nói sai!

 

Hai người bắt tay, Cẩn bất đắc dĩ cũng chỉ đành chào một tiếng "Dạ chào chú!". Tôi ở bên nhịn không được cười trộm. Chú Thành nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu, đoán chừng là không nghĩ ra vì sao tôi lại cười bỉ ổi như vậy!

 

Cẩn tiếp tục trừng tôi, sau đó ngó qua chú Thành một cái. Phỏng chừng là trong đầu hai người giờ này toàn là ý tưởng đen tối. Một người là biết tôi đang cười cái gì nhưng không thể nói, một người là muốn biết tôi cười cái gì nhưng lại không tiện hỏi, không thể làm gì khác hơn là đều nhìn tôi chằm chằm.

 

"Con xem con kìa! Đã sắp tốt nghiệp đại học rồi mà còn y như một đứa con nít. Nhìn xem chị con điềm đạm chững chạcbiết bao nhiêu!" Chú Thành nhìn tôi lớn lên, xem tôi như con cháu trong nhà, thấy không vừa mắt liền quở hai câu, thế nhưng vẫn luôn rất thương tôi. Nói xong quay mặt qua cười với Cẩn: "Cô này chắc cũng tốt nghiệp rồi nhỉ? Thấy có vẻ lớn hơn Minh Minh một chút. Học cao học à?"

 

Haiz, thật bội phục năng lực suy đoán của chú Thành, vậy cũng được nữa hả! Cẩn nghẹn lời, luôn luôn điềm tĩnh ung dung, cả ngày sư đức sư đức treo ở bên miệng, hiện tại xem như là không biết phải làm sao, vội nhìn tôi một cái!... Nếu tôi dám để cô nàng này theo tôi bốc phét, tôi sẽ bị sét đánh! Vội vàng nhận lấy trách nhiệm: "Chú! Chị con đang là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp!"

 

"Ờ! Nhìn phong thái là biết nghiên cứu sinh sau đại học rồi! Con xem lại con một chút! Uổng công học đại học, bộ dạng lại y như một gã lính già!" Chú Thành khen Cẩn cũng không quên quở trách tôi vài câu! Cẩn nghe chú Thành nói, mặt hơi đỏ lên, rõ ràng ngượng ngùng, còn có chút chột dạ. Trong lòng tôi đương nhiên là cực kì đắc ý. Hắc hắc, cô gái của tôi tuổi còn trẻ, thoạt nhìn rất xứng đôi với tôi...

 

Cẩn nhìn vẻ mặt đắc ý của tôi tựa hồ cũng đoán ra tôi đang đắc ý điều gì. Ngại vì chú Thành ở bên nên không tiện nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là hai mắt trừng tôi. Chú Thành vẫn còn đang luôn mồm khen Cẩn có phong thái, làm cho Cẩn cực kì xấu hổ.

 

"Bốp!" Một bàn tay vỗ vào lưng tôi, làm tôi sợ hết hồn. Lực tay kiểu này, dùng lực cũng ít có ác lắm. Cẩn nhìn sau lưng của tôi, có chút choáng váng! Vừa quay đầu, liền cười toét miệng, đi tới vòng tay ôm.

 

"Bác Trì!" Là một sĩ quan hậu cần, hình dáng không chút nào thay đổi, chỉ là cái bụng lớn hơn, "Bác Trì à, bác ác quá đi, xuống tay không chút nương tình!" Buông bác Trì ra, tôi liền đưa tay ra sau lưng, vừa xoa vừa lên án.

 

"Ranh con, mi vẫn nhớ bác à! Bác tưởng mi đã quên bác rồi! Làm sao vậy? Không gọi bác đầu heo?" Bác Trì cười xoa đầu tôi.

 

Đứng đó ôn chuyện cùng một chú một bác. Cẩn không hề chen lời, thỉnh thoảng có người hỏi tới nàng cũng chỉ nhẹ nhàng đáp vài câu. Lính tráng nói chuyện chỉ toàn hò hét, vì thế khí thế quân nhân đặt kế bên phong thái nho nhã điềm đạm liềntạo thành sự đối lập mãnh liệt.

 

Vào doanh địa, cảm giác vẫn như ngày nào. Nơi trước đây là lều vải quân dụng nay đã là một dãy nhà ba tầng. Những chú bác quen thuộc trước kia đã xuất ngũ, giờ toàn khuôn mặt mới, trong thoáng chốc cũng có chút mất tự nhiên.

 

Lại gặp thêm vài chú bác quen thuộc, trò chuyện một hồi lâu mới thả tôi đi.

 

Tôi kéo tay Cẩn, chỉ cho nàng những thay đổi nơi đây. Chỗ góc tường đó là sân tập luyện, khi còn bé chỉ có mấy cái xà đơn, ông nội đã dạy tôi đu xà ở đó, tôi lên không nổi, ông nội liền nâng tôi lên; còn bên cạnh góc tường kia, trước đây có một chuồng heo, nuôi rất nhiều heo, tôi bắn pháo về hướng đó, heo bị doạ chạy tán loạn; Còn cánh cửa sắt kia, phía dưới có một khe hẹp, khi còn bé toàn bộ doanh trại chỉ có một mình tôi có thể chui qua chỗ đó; còn có cái cây trước cửa, có một lần gây chuyện sợ ông nội đánh liền leo lên cây, leo cao quá không dám xuống, liền ở đó đợi có người đi ngang để cầu cứu, kết quả lại ngủ mất, ông nội thì dẫn một đám người lo lắng đi tìm tôi...

 

Cẩn kiên nhẫn nghe tôi nói, không nhịn được cười. Xem ra đưa Cẩn tới nơi này là đúng. Nơi này có rất nhiều hồi ức tốt đẹp, mà Cẩn, là hiện thực tốt đẹp nhất của tôi! Đây là một loại cảm giác lý tưởng và hiện thực, tuổi thơ và trưởng thành kết hợp. Rất kì diệu, rất hạnh phúc!

 

"Xem ra khi còn bé em rất nghịch ngợm!" Cẩn cười xoa đầu tôi. Haiz, tôi phát hiện hình như gần đây toàn bị người ta xoa đầu, mặc dù là những người tương đối thân cận, thế nhưng lại có cảm giác như cứ bị xem là con nít!

 

"Dạ. Khi còn bé em làm ông nội đặc biệt đau đầu! Bằng không sao lại đưa em đến đây. Khi còn bé, chỉ cần để em ở khu nhà của doanh trại một mình thì kiểu gì cũng có chuyện um sùm. Nếu không phải đập đồ nhà người ta thì là đánh con người ta, bà nội em cả ngày lôi em tới nhà này nhà kia xin lỗi!" Tôi cười nói. Lúc nhỏ khiến cả nhà không ngừng lo lắng, ông nội luôn lo tôi lớn lên sẽ trở thành 'Hỗn Thế Ma Vương'.

 

"Xin lỗi? Em còn biết xin lỗi?" Cẩn biết rõ tôi lúc cứng đầu cứng cổ là dạng gì, hồi cấp ba gây không ít chuyện rùm beng!

 

"Em không xin lỗi, cứ ưỡn ngực đứng đấy, bà nội liền xin lỗi người ta. Sau lúc em đánh nhau sẽ uy hiếp người ta, nói nếu dám mách người lớn biết lần sau sẽ đánh cho thảm hại hơn!"

 

"Bốp!" Một bàn tay vỗ lên đầu tôi, chiêu thức quen thuộc của Cẩn hồi cấp ba, bây giờ nghĩ lại thấy có chút hoài niệm... Hình như gần đây nàng toàn dùng công phu bấm nhéo, luyện đã tới mức cực kì nhuần nhuyễn. "Không ngờ em còn là một tiểu bá vương!" Cẩn nở nụ cười, nhéo lỗ tai tôi!

 

Tôi trừng Cẩn, trong lòng âm thầm buồn cười. Haiz, tiểu bá vương dù ngông đến đâu thì không phải bây giờ cũng ngoan ngoãn nghe lời cô sao? Đâu còn chút ngang tàng nào nữa...

 

Dạo quanh một vòng, dù sao đây cũng là vùng ngoại thành, nhiệt độ lạnh hơn khu vực nội thành nhiều. Tuy rằng đã gần trưa, khí lạnh vẫn quấn quanh người. Nhìn Cẩn mặc áo khoác, lại gần giúp nàng cài nút áo lại. Cẩn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn tôi. Cài xong nút cuối cùng, ngẩng đầu, hai tay xoa mặt Cẩn, bị gió thổi có chút lạnh. Bàn tay ấm áp và hai gò má lạnh, nếu như tình yêu có khả năng dẫn truyền, vậy có thể truyền ra theo kiểu này hay không? Tôi nở nụ cười. Người con gái trước mắt tôi vẫn luôn là bộ dáng lòng như nước lặng, chỉ có tôi có thể cảm nhận được sự dâng trào dưới vẻ tĩnh lặng ấy, dùng tình cực sâu, yêu thương thấm nhập. Nếu như tôi vẫn là một đứa trẻ, tôi sẽ độc hưởng phần cưng chiều này; nếu như tôi trưởng thành, vậy đây chính là tình yêu khiến tôi cả đời không buông bỏ! Nhìn nhau một lát, một cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá lượn quanh rơi xuống, cuối cùng đáp ở bên cạnh chúng tôi. Đồng thời quay đầu, nhìn những chiếc lá nằm dưới đất.

 

Cẩn nhìn tôi, mỉm cười. Tôi hiểu ý, khom lưng nhặt lên, đưa cho nàng. Cẩn nhận lấy, mỉm cười. Tôi biết, nàng biết tôi biết...

 

Nhìn chiếc lá trong tay Cẩn, nhớ tới trong 《Tự thuỷ niên hoa》có một câu thoại: Một chiếc lá mùa thu, là mở màn cho mùa gió thu ảm đạm cỏ úa vàng. Trước đây tôi vẫn luôn sợ khoảnh khắc này, tiêu điều khiến người thấy quạnh hiu. Mà bây giờ, có Cẩn ở đây, tất cả đều trở nên tốt đẹp. Muốn ôm nàng vào lòng, nhìn khắp bốn phía, phát hiện không thiếu người. Thôi quên đi, để tránh lại bị nói là nơi công cộng...

 

"Em biết tôi đang nghĩ gì không?" Cẩn nhìn chiếc lá, nhàn nhạt nói.

 

"Cô có muốn cho em biết không?" Có thể đoán trước phương thức ngôn ngữ.

 

"Em cảm thấy thế nào?" Cẩn quay đầu nhìn tôi, cười nghịch ngợm.

 

"Lá rụng bay lả tả, như lòng người xa quê, khó xem đất khách thành quê nhà, chú định cô độc tựa mây bay..." Tôi cười nói.

 

Cẩn nở nụ cười, gật đầu. "《Lá rụng ca》, Chu Tài Tài lớp 11 Văn 1!" Thì ra hai chúng tôi đều nhỡ kỹ bài văn mà tôi đã viết mấy năm trước! "Tôi thích nhất câu cuối cùng..." Cẩn mỉm cười nói.

 

"Câu đó không phải em viết, là trích dẫn. Nguyên văn ở 《Bên sông Piedra tôi ngồi xuống và khóc》..." Tôi cười nói. Đó là một câu rất kinh điển khiến lòng người nghĩ ngợi miên man – Chỉ khi phiến lá tuyệt đẹp tan mất, đường gân của lá mới rõ ràng lộ ra!

 

"Em đọc quyển sách đó rồi à?" Cẩn tò mò nhìn tôi.

 

"Lúc viết bài văn đó thì em chưa đọc, có điều lên đại học thì đã đọc qua." Tôi cười nói. Đại học, với tôi mà nói, cũng chỉ là bi thương chuyển thành mong đợi, hoá cô độc thành hồi ức, tìm kiếm trong mơ màng. Mà bây giờ, một thân mệt mỏi dày dạn mưa gió tuyết sương cuối cùng cũng gặp được ánh mặt trời ấm áp...

 

"Minh nhi, em có tin khi lá cây rơi xuống cũng sẽ có âm thanh không?" Cẩn nhìn tôi, trong mắt tựa hồ hiện lên vẻ mong đợi.

 

"Em không biết. Em chỉ thích vẻ bình thản thong dong dứt khoát của chúng." Nhận lấy chiếc lá từ tay Cẩn, cầm trong tay nhìn. Đã không còn là màu xanh quen thuộc mà trở nên héo úa, "Mùa thu nào cũng là vậy, lá rụng đầy đất. Những chiếc lá, sinh mệnh của chúng cuối cùng hóa thành những mảnh vụn, mà vũ đạo cuối cùng, lại thanh thoát không gì sánh được, thật giống như chúng có thể nghe hiểu giai điệu của bản《For Elise》, ưu nhã mà ung dung." Tôi nở nụ cười, có phải do viết lách quá lâu nên mình ngày càng trở u buồn?

 

Cẩn nhìn tôi, khóe môi cũng hiện lên nụ cười. Tôi mãi mãi là học sinh nàng đắc ý nhất. Mà hi vọng của tôi, là làm người yêu có thể hiểu rõ nàng nhất. Chậm rãi giơ tay lên, xoa mặt tôi. Bàn tay kia có chút lạnh. Tôi cũng giơ tay lên, ôm lấy bàn tay kia.

 

"Sinh như hạ hoa, tử như thu diệp. Trải qua hết thảy quanh co, cuối cùng hóa thành cát bụi, tan thành mây khói! Em hiểu thế nào là 'chết như lá mùa thu', thế nhưng, cô có thể dạy em, thế nào là 'sống như hoa mùa hạ' không?" Tôi nhìn Cẩn, nhẹ nhàng hỏi.

 

Bốn mắt nhìn nhau. Mắt nàng hơi ướt, nơi khóe mắt một giọt nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt nhàn nhạt, nhỏ xuống lòng tôi.

 

Nàng khóc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK