• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về tới trường, hết thảy đều như trước. Không như trước có lẽ chính là tâm trạng. Lần này là chia tay với học sinh, sau đó, sẽ là bạn bè và thầy cô đại học.

 

Rảnh rỗi được vài hôm thì nhận được điện thoại của Trương Trác, cô nhóc nói lớp muốn tổ chức một chuyến đi chơi tập thể, đến Phong Dụ Khẩu, cô nhóc phụ trách mời tôi. Kẻ không thích hoạt động tập thể hạng nhất như tôi thế mà lại đồng ý tham gia, có thể thấy ở sâu trong lòng tôi thật sự có chút luyến tiếc bọn nhỏ này.

 

Thỉnh thoảng Trương Trác vẫn liên lạc với tôi. Lần nào cũng ngụy trang thành hỏi chút vấn đề này nọ, lấy học tập làm cái cớ rồi cả buổi trời toàn nói mấy cái chuyện không đâu. Thường Lam thì sau lần ở nhà sách kia cũng không để ý tới tôi nữa, lúc đi chơi cũng làm như không thấy tôi. Haiz, thật là, đến mức đó sao? Đúng là đồ nít ranh.

 

Cuộc sống khôi phục lại như cũ. Cuối tuần tôi đến phòng tập gym, đụng trúng Vương tỷ như trong dự kiến, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được nửa kia của Vương tỷ.

 

Như Vương tỷ muốn, so vài chiêu cùng chị, sau đó Vương tỷ đề nghị đi uống nước một chút. Nửa kia của Vương tỷ nói muốn đi quán bar uống vài chén, tôi đảo mắt qua chị ta một cái, nói tôi không uống rượu được, thật là ngại quá.

 

Cuối cùng cả ba kéo nhau đi quán trà sữa lần trước. Tôi vẫn gọi một ly Thiết Quan Âm như trước, lần này Vương tỷ và nửa kia gọi hai ly cà phê hạnh nhân đậm đặc.

 

Hương vị cà phê nồng đậm, nghe là biết đường sữa phong phú, hạnh nhân thưa thớt. Cẩn thích cà phê, mỗi lần ra ngoài đều tới quán cà phê ngồi, chúng tôi vẫn luôn là một trà một cà phê nói chuyện đến quá trưa. Thật là nhớ quá đi.

 

Hai người đối diện khe khẽ chuyện trò cùng nhau, hoàn toàn không giống tình trạng bằng mặt không bằng lòng Vương tỷ miêu tả. Tự cười chính mình hóng hớt. Cho dù có năng lực lớn bao nhiêu, đó là cuộc sống của người khác, không liên quan đến mình.

 

Tình ca trong quán chậm rãi vang lên, nhìn đôi tình lữ đối diện, trong lòng cảm thấy có chút cô đơn. Tôi cùng Vương tỷ trò chuyện câu được câu không, còn một vị còn lại khác thì hoàn toàn không có tiếng nói chung.

 

Không biết vì sao ấn tượng đầu của tôi đối với người kia khá kém cỏi. Lúc lấy điện thoại ra xem tin nhắn, chị ta lại nhất định phải mượn điện thoại tôi xem, sau đó còn nói nhỏ với Vương tỷ là mình thích loại di động này đã lâu. Nhìn thấy đồng hồ trên tay tôi thì lại nhất định đòi tôi lột xuống để nhìn một cái, còn nói rằng Casio là hiệu mà mình thích nhất, đáng tiếc loại tôi mang là dành cho nam nên thoạt nhìn có chút cồng kềnh. Nói mấy câu đó xong, tôi thật sự không muốn để ý tới chị ta nữa. Gặp qua người như vậy, lần nào tôi cũng là 'tránh càng xa càng tốt', lúc này đây lại phải ngồi cùng bàn nói chuyện phiếm, thật sự là buồn bực đến cực điểm.

 

"Thật có lỗi, không biết phải xưng hô với bà chị này thế nào?" Tôi cười ngắt lời huyên thuyên về hàng hiệu của chị ta.

 

Tựa hồ đối chị ta có chút không hài lòng với xưng hô 'bà chị' của tôi, có điều cũng không có gì đáng trách, rõ ràng chị ta lớn tuổi hơn tôi.

 

"Chị tên Như Ngọc. Em gọi chị tiểu Ngọc tỷ (1) là được rồi!"

 

Một miệng trà thiếu chút phun ra. Thế này còn tiểu Ngọc tỷ! Chị tự xem mình là tiểu Ngọc nhi à, vẻ mặt khắc phu như thế hèn gì Đa Nhĩ Cổn không thể có được thiên hạ!

 

"Ha ha, tên của vợ nghe cũng không tồi, người ta chính là 'ngự tỷ' (1) nha!" Vương tỷ nói đùa cũng không quá hay ho.

 

"Công nhận, không tồi chút nào, hay cho một tiếng 'dục tỷ' (1), đã nhìn ra!" Tôi cười có chút xấu xa.

 

Hai người cũng chưa nghe ra ý khác của tôi. Haiz, đúng là ông nói gà bà nói vịt. Tôi bắt đầu càng ngày càng nhớ những cuộc trò chuyện cùng người nào đó, nhớ cái loại ăn ý đó, cái loại ánh mắt lãng mạn đan vào nhau.

 

Nhạc trong phòng đổi thành bài 《Thiên sứ của riêng tôi》của Tank. Tôi rất thích bài nhạc cuối phim của phim truyền hình này. Đó chỉ là một bộ phim thần tượng hài không đâu, nhưng bài hát cuối phim quả thật thâm tình và chân thành. Lẳng lặng nghe, mỗi một ca từ đều khắc sâu vào tâm trí.

 

"Chu, mai là cuối tuần, em muốn ra ngoài dạo phố không? Vợ tôi muốn mua quần áo, vợ tôi cứ bảo tôi không có mắt thẩm mỹ. Tôi thấy bình thường em cũng có nghiên cứu mấy thứ này, mai cùng nhau đi đi?" Vương tỷ thấy tôi không nói lời nào, bắt đầu chủ động tìm đề tài.

 

"Làm sao chị biết em có nghiên cứu?" Có chút buồn bực việc Vương tỷ phá hủy ý muốn im lặng thưởng thức nhạc của mình.

 

"Bữa đó tan tầm tôi thấy em mua 《Tạp chí trào lưu》và 《Milk》ở quầy báo."

 

"U? Thế cơ à? Em cũng thích à? Có điều hai tạp chí kia đa số là thời trang nam!" Ngọc tỷ cũng bắt đầu mở miệng. Haiz, Ngọc tỷ, sao gọi nghe mất tự nhiên thế nhỉ. Nhìn chị ta thôi là tôi cũng đã thấy mất bình tĩnh rồi, nghe chị ta nói chuyện tôi cũng thấy bực bội thế nào ấy, tôi bị làm sao thế nhỉ? Bình thường tôi là người rất thoải mái, sao lần này tâm lý lại bất thường như vậy?

 

"Ha ha, không được rồi, mai em có việc!"

 

Đang nói, tin nhắn của Cẩn tới, nói là hôm nay nàng khá bận, vừa mới về tới nhà, cảm thấy đói, đột nhiên nhớ bánh bao kẹp thịt Tây An.

 

Đột nhiên cảm thấy lòng đau nhói. Nhìn nhìn đồng hồ, đã 9 giờ hơn. Cô gái nhỏ đáng thương, đã trễ thế này lại đói, nhất định là không có ăn cơm chiều. Vừa bận một cái là cái gì cũng quên. Đều tại tôi, nếu tôi ở đó, tôi nhất định không để nàng vất vả như thế.

 

Im lặng, trả lời tin nhắn, lòng bắt đầu lo lắng.

 

"Làm sao vậy, Chu?" Vương tỷ cẩn thận hỏi tôi. "Không sao chứ? Mặt em nhăn đến nỗi có thể kẹp được tờ giấy luôn đó!"

 

Tôi cười cười, mày giãn ra, nhưng tim thắt lại.

 

"Ngày mai em bận thật à? Cứu bồ tôi một chút đi mà! Tôi mời em ăn cơm! Tụi mình dạo phố Đông, sau đó đi Hồi tộc phố ăn món bánh bao đặc sản, thế nào?" Vương tỷ tiếp tục nói chuyện vừa rồi.

 

"Em thật sự có việc!" Tôi cười nói, trong lòng không quá thoải mái. Đã vậy còn phải chưng ra cái bản mặt cười đùa rất ư là phản cảm, lão tử cũng không muốn bán rẻ tiếng cười nhá.

 

"Có việc gì?" Ngọc tỷ bắt đầu xen vào. Haiz, nghe chị ta mở miệng là tôi liền phản cảm. Việc gì? Việc gì mắc mớ tới chị à? Lo uống cà phê của chị đi.

 

"Ngày mai em về nhà!"

 

Vừa nói xong liền tự mình giật mình. Lòng đang nghĩ điều gì lại tự nhiên bật thốt ra. Tôi là một kẻ điên cuồng, có ý định gì sẽ lập tức đi làm, mà hiện tại, ý niệm trong đầu chợt lóe lên, thế là cứ thế mà thốt ra.

 

Đúng vậy, tôi phải về nhà. Khoảnh khắc nhận được tin nhắn kia tôi đã biết tôi sẽ có quyết định này. Nhung nhớ, không chỉ có mỗi nhung nhớ. Rất muốn ôm chặt nàng vào lòng, rất muốn nắm tay nàng cùng nhau tản bộ dọc bờ sông, rất muốn mang nàng và con cùng nhau chơi thuyền trên hồ, rất muốn cùng nàng vừa ngồi uống trà vừa đọc sách, nói cho nàng nghe những ý tưởng vẩn vơ của mình, nghe những lời giải thích sâu sắc độc đáo của nàng.

 

Nỗi nhớ khiến tôi thoáng chốc trở nên điên cuồng, mà sau khi nói ra ý định xong lại trở nên im lặng.

 

"Về nhà? Không phải em còn có lớp à? Hơn nữa còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nữa!" Vương tỷ nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu.

 

"Không sao, không có bao nhiêu lớp. Em về nghỉ ngơi một thời gian sẽ trở lại!" Tôi cười nói.

 

"Trong nhà có chuyện à?" Ngọc tỷ nhìn tôi một cái, mắt còn đính lông mi giả làm tôi thấy cực kì ngứa gan. Lấy tay xê dịch cái ly qua một chút, bà chị à, chị cũng đừng để lông mi của mình rụng vào ly của tôi nha, tôi sẽ ói chết đó.

 

Trong nhà có chuyện? Rảnh rỗi không có việc gì lại đi nguyền rủa nhà của người ta? Chán ghét, trong nhà chị mới luôn luôn có chuyện ấy!

 

"Không!" Lười nhiều lời.

 

"Nhớ bạn gái hả?" Vương tỷ châm điếu thuốc, đưa cho tôi. Tôi lắc lắc đầu, không nhận.

 

"Vâng, nhớ!" Nhìn cái ly trong tay, thả hồn theo gió.

 

"Ha ha, em á nha, tôi thực sự phục em rồi đó!" Vương tỷ vỗ vai tôi, nở nụ cười, tôi cũng cười lại. Vương tỷ là một người qua loa đại khái, nhưng làm bạn lâu sẽ thấy được kết bạn với một người như vậy rất nhẹ nhàng. Bởi vì đó là một người sống rất đơn giản.

 

"Vợ em không ở cùng em à?" Ngọc tỷ lại mở miệng.

 

Haiz, thực phiền! Không đợi chị ta nói xong, tôi đã cầm di động đứng dậy, "Em đi ra ngoài gọi điện thoại cái!" Nói xong liền đi ra ngoài.

 

Đứng dưới tán cây, châm một điếm thuốc.

 

"Alo, lữ hành XXX phải không? Chuyến bay trực tiếp tới XX ngày mai, vâng, đúng vậy, giờ sớm nhất, vâng, giờ sớm nhất không có chuyến bay thẳng? Vậy chuyển tiếp cũng được, dù sao cũng phải là chuyến sớm nhất! Vâng!"

 

Đặt vé xong lại gọi điện thoại cho bạn trong lớp, báo nhỏ bạn là tôi về nhà một chuyến, nếu lão sư hỏi thì nói tôi đi tìm việc làm. Có việc thì giúp tôi xử lý một chút, nếu xử lý không được thì để đó chờ tôi về giải quyết.

 

Quyết định này có chút đột nhiên, nhỏ bạn tò mò không ngừng hỏi tôi có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không. Mồ hôi chết. Nhà tôi lại có chuyện gì chứ? Đây là có ý gì...

 

Lúc về lại quán, hai người kia đang thân mật trò chuyện, tay ôm eo, nhìn thiệt là xốn con mắt.

 

Về nhà, hiện tại chỉ muốn về nhà.

 

"Vương tỷ, không có việc gì em về trước đây. Mai em phải bay sớm!" Tôi cười nói.

 

"Ồ, mấy giờ vậy?"

 

"Buổi sáng!" Còn phải ra sân bay lấy vé trước nữa. Haiz, thật sự là hơi bị gấp, có điều lòng tôi tràn đầy vui sướng. Haiz, xem ra đêm nay lại không ngủ được.

 

"Đi. Mình đi thôi." Vương tỷ hớp nốt vài ngụm cà phê, kéo vợ của mình (thật sự là không muốn gọi tên ra), cùng nhau đi ra ngoài.

 

Trên đường về nhà, trăng sáng sao thưa, tâm trạng tốt một cách kì lạ, càng đi càng nhanh, cuối cùng chuyển sang guồng chân chạy.

 

Một hơi chạy về đến nhà. Chạy quá nhanh, thở hổn hển, mồ hôi theo mặt chảy xuống.

 

Vừa vào cửa liền vội vàng gọi cho Cẩn.

 

"Alo?" Lần này là tôi mở miệng trước. Có chút lo lắng, thế nhưng lại không biết mình nôn nóng cái gì.

 

"Làm sao vậy? Thở thành như vậy?" Chất giọng nhàn nhạt vang lên. Cô gái bé bỏng dịu dàng của em, ngày mai, em sẽ ôm cô vào lòng.

 

"Dạ không có gì, đang đi đường đột nhiên muốn chạy, nên liền chạy về nhà!" Tôi cảm thấy mình cười có chút nham nhở, có chút ngu ngốc.

 

"Ồ, vậy mà tôi còn tưởng thang máy chỗ em ở bị hỏng, em phải leo thang bộ nên mới mệt dữ vậy!" Trí tưởng tượng của Cẩn thật là phong phú.

 

"Ha ha, đúng vậy, thang máy bị hỏng, em leo thang bộ, gặp một tên biến thái đeo mặt nạ, em liền vội vàng chạy về nhà. Giờ đang cầu cứu, haiz, may mà tên cướp này không ngắt dây điện thoại nhà em, bằng không em thảm!" Tôi lại bắt đầu xả chuyện tào lao.

 

"Em xem phim hơi bị nhiều rồi đó!" Cẩn bất đắc dĩ nói.

 

"Sao cô biết hay vậy, gần đây em xem phim TVB hơi bị nhiều!"

 

"Gần đây rảnh rỗi đúng không? Em nhớ chú ý cuộc sống phải có quy luật, đừng rảnh ra một tí là suốt ngày ăn ngủ!"

 

"Em nào có? Cô nhìn lại cô đi, không ăn đúng giờ, còn không biết xấu hổ nói em!" Giọng điệu của tôi với Cẩn ngày càng tuỳ tiện, người xa lạ nghe thấy chắc chắn sẽ cho rằng đây là vợ chồng son đang liếc mắt đưa tình.

 

"Em...! Haiz, chỉ có phụ nữ và tiểu Minh là khó dạy!" Cẩn bất đắc dĩ nói.

 

Mồ hôi, cái này là nói cái gì vậy.

 

"Thèm bánh bao kẹp thịt à?" Tôi còn nhớ rõ tin nhắn của Cẩn.

 

"Ừ, có một chút. Buổi chiều tan việc thấy một xe con ven đường, bên trên viết bánh bao kẹp thịt Thiểm Tây. Đột nhiên nhớ ngày trước, trên đường đi học có một tiệm X ký bán bánh bao kẹp thịt. Tiệm rất nhỏ, mỗi lần đi qua đều nghe thấy mùi thơm. Lần trước về tôi còn đi tìm thử, chỉ mới qua vài năm thôi mà tiệm đó đã mở rộng, trang hoàng lên nhìn tốt hơn nhiều, có điều hương vị không hề thay đổi!"

 

"Gần nhà em cũng có chi nhánh tiệm đó, hiện tại mở cửa 24 giờ. Rất nổi tiếng nha, lớp bánh bao mỏng cộng với mùi thịt thơm phức, lại gọi thêm một chén súp thịt viên...!" Tôi cười nói.

 

"Ai nha, em đó, đừng có rù quến tôi nữa!" Giọng Cẩn miễn cưỡng, còn có chút nũng nịu.

 

Lời vừa ra khỏi miệng, hai chúng tôi đều ngây dại. Rù quến, haiz, tối thế này rồi... Nghĩ thế nào lại dùng cái từ này vậy...

 

Chú thích

 

1. Ba từ 'ngự', 'ngọc' và 'dục' đều đọc là 'yù'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK