Gấp thư lại, bỏ vào trong túi. Ký túc xá trống trơn, ngoại trừ chăn đệm, một bộ áo ngủ, một bộ đồ dùng rửa mặt và vài quyển sách, cũng không còn thứ gì khác. Trong bốn năm đại học, thời gian ở ký túc xác cộng lại cũng không đến một tháng. Thấy tôi đã về, bạn cùng phòng vốn chỉ đang mặc áo lót liền tròng đại một cái thun vô, nhưng lại có chút không ra ngô khoai. Không khỏi cảm thấy buồn cười, tôi lớn lên giống biến thái như vậy sao?
Chuyện tôi là les mọi người trong lớp đều đã biết, tuy không ai hỏi thăm, thế nhưng rất nhiều lúc cũng nhìn ra được vẻ kiêng kị trong mắt mọi người. Người khác có thể chấp nhận hay không đối với tôi mà nói không quan trọng. Cách lễ tốt nghiệp còn khoảng một tháng, nhưng đến tuần sau là có thể lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, còn cái gọi là cơm chia tay, rượu đưa tiễn, có cũng được mà không có cũng không sao.
Thu dọn đồ đạc, một khi giấy chứng nhận tốt nghiệp tới tay, khiêng hành lý lập tức về nhà! Vợ và con trai đều đang ở nhà chờ tôi, tôi cũng không muốn hao phí thời gian ở nơi này.
Nghĩ tới đây liền cảm thấy mừng rỡ. Thu dọn đóng gói sách vở trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Đi tới đi lui trong trường, đến căn-tin ăn một bữa cơm trưa. Đã qua giờ cơm, căn-tin không có chen chúc như ngày thường, cực kì quạnh quẽ. Ung dung thong thả mà ăn, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Tổ chức đoàn trường náo nhiệt, áp phích, bảng thông báo, nhìn thấy một nhóm sinh viên có vẻ như là năm nhất đang tụm một chỗ cười đùa. Cuộc sống đại học cứ như vậy mà chậm rãi qua đi, như là nước chảy, một đi không trở lại.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là 3h chiều. Ngẫm lại không có việc gì để làm, cầm vài cuốn sách nhưng lại không tiện vào thư viện ngồi, dứt khoát về nhà thôi.
Vừa mở cửa, lập tức kinh hãi. Tôi không có soi gương, thế nhưng tôi nghĩ thôi cũng thấy được bộ dáng há hốc mồm của mình.
"Về rồi sao?" Cẩn cười đi tới.
"Cô... Cô..." Tôi hoàn toàn không nói nên lời. Thần linh ơi, tối hôm qua không phải còn đang ở Tây Song Bản Nạp sao? Còn nói mua một hộp đậu đỏ, liền ngay cả tôi nằm mơ cũng thấy nàng mặc đồ dân tộc Thái đứng ở lầu trúc. Sờ sờ đầu, hình như là không có phát sốt? Đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặc dù là buổi chiều, mặt trời vẫn còn chói chang, có mặt trời, không đến nỗi ban ngày gặp chuyện ma quái đi?
Nàng mặc áo ngủ của tôi, rộng thùng thình tròng trên người. Tóc còn có chút ướt, xõa ra, thấm ướt cổ áo. Cầm trong tay một cái đĩa CD, nhìn dáng dấp, đã về được một lúc rồi.
"Cô..." Thực sự là tự gây nghiệt thì không thể sống a, cứ thích đột nhiên tập kích làm cho người trong nhà không trở tay kịp, hiện tại khen ngược, tôi cũng bị 'tập kích', một quả bom nặng ký, nổ cho tôi choáng váng.
"Không phải là tôi đang ở Bản Nạp đấy chứ?" Thấy tôi nói không ra lời, Cẩn cười nói. Nhét CD vào trong tay tôi, "Tôi muốn nghe cái này, máy CD của em không có pin, không có nguồn sạc, em đi bật nó cho tôi nghe đi!"
Cầm CD trong tay, tôi vẫn ở trong trạng thái chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có một đống lớn vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
Sững sờ một hồi lâu, Cẩn nhìn dáng vẻ ngây như phỗng của tôi, không khỏi nở nụ cười. Xoay người, đi thẳng vào trong phòng, để tôi lại một mình ngơ ngác đứng ở kia.
Đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn CD trong tay một chút, là bản nhạc Harmonica tôi thường nghe. Lật qua lật lại nhìn một chút, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt. Chậm rãi đi vào trong phòng, lấy nguồn sạc máy CD từ trong ngăn kéo ra, cắm vào máy, để đĩa CD vào.
Trong chốc lát, trong phòng vang lên tiếng Harmonica du dương. Cẩn đứng cạnh bàn, trước mặt là notebook, nàng ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn tôi, ánh mắt chạm vào ánh mắt tôi, nhoẻn miệng cười.
"Cô... Sao cô lại tới đây?" Rốt cuộc tôi cũng hỏi được điều tôi muốn hỏi. Kinh ngạc này hơi lớn, làm cho tôi bây giờ mới bình tĩnh lại.
"Không vì sao cả! Muốn tới thì tới thôi!" Cẩn học giọng điệu của tôi lúc bình thường, cười đứng dậy, đi tới bên cạnh tôi. Tiến lại ôm lấy tôi, cánh tay vòng quanh eo tôi.
"Nhớ em, liền đến!" Cẩn chậm rãi nói.
Ôm Cẩn vào lòng, tôi mỉm cười. Nếu như vừa nãy nói chỉ có kinh ngạc, như vậy hiện tại, tôi đã mừng đến không thể mừng hơn.
"Không phải cô còn phải dẫn đoàn sao? Bỏ chạy nửa đường như vậy, sẽ không có vấn đề sao?" Nhẹ nhàng hôn lên mặt Cẩn, thấp giọng hỏi.
"Đều là người lớn cả rồi, có hướng dẫn viên du lịch đi theo, sẽ có vấn đề gì chứ!" Cẩn cười khẽ một tiếng, nhìn tôi, "Vừa đến nơi đó, liền bắt đầu nhớ em..."
Cẩn có chút muốn nói lại thôi. Nàng vẫn luôn không phải là người thích thổ lộ nỗi lòng, mà đối với tôi, nàng thật sự đã làm được rất nhiều.
"Đến khi nào?" Cúi đầu nhìn nàng, xoa lên khóe mắt nàng, quầng mắt thâm đen, không biết đã bao lâu rồi nàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại còn bôn ba như vậy, cô gái nhỏ này đúng là không có chút nào biết tự chăm sóc cho mình.
"Bay chuyến sáng sớm, buổi sáng đã đến rồi!" Cẩn cười, bắt lấy bàn tay tôi đang đặt trên eo nàng.
"Ui..." Vừa vặn nắm trúng ngón tay bị gãy của tôi, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
"Làm sao vậy?" Cẩn nhìn vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi, cầm lấy tay tôi, thấy được băng trắng quấn cố định quanh ngón tay.
"Làm sao vậy?" Vẻ mặt Cẩn đột nhiên trở nên nghiêm túc, trên mặt viết đầy lo lắng và sốt ruột.
"Lúc ở võ quán bị huấn luyện viên đá trúng!" Tôi cười, "Không có chuyện gì, đã nối lại rồi!"
"Võ quán? Thật không? Hay là em đánh nhau với ai?" Cẩn một mặt hoài nghi nhìn tôi.
"Em sẽ lừa cô sao?" Tôi cười hỏi, nhìn thấy nghi ngờ trên mặt Cẩn đã chậm rãi tiêu tan. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, hơi cau mày, nhìn tay của tôi. Cẩn thận dùng tay vuốt. Ngoại trừ chỗ bị băng quấn quanh, mu bàn tay cũng bị sưng đỏ, tôi muốn lật mu bàn tay lại, để Cẩn khỏi nhìn thấy rồi đau lòng, kết quả bị nàng bắt chặt lấy cổ tay.
Ngẩng đầu lên trừng tôi một cái, trong mắt đầy trách cứ.
"Có vẻ như em không nói cho tôi biết!" Nàng nói một cách lạnh lùng.
"Cô cũng không phải là bác sĩ, nói cho cô có được gì đâu, dù sao qua một thời gian là tốt rồi!" Tôi cười, mặc kệ nàng có chút chống cự, ôm nàng vào trong lòng, nhỏ giọng nói —— "Cô đã đến rồi, cái gì cũng tốt hết!"
Nhìn nàng trong giây lát, đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cảm thụ đượctình yêu và sự nhiệt tình đáp lại của nàng. Tay nàng vuốt ve lưng tôi, có lúc lại nhẹ nhàng nắm lấy áo tôi, trong cả căn phòng, tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Nhà Cẩn cũng không biết tin nàng trở về, Cẩn cũng không định nói với người trong nhà. Tôi cười vuốt mũi Cẩn một cái, nói nàng học xấu. Cẩn trước đây, kiên quyết sẽ không làm ra chuyện đột ngột này, nàng là bị tôi dạy hư... Có chút âm thầm đắc ý, không nhịn được cười xấu xa ôm nàng.
"Một mình đi du lịch rất nhàm chán, không bằng đến đây đón em về nhà!"
"Đón em về nhà?" Tôi tò mò hỏi một câu.
"Đúng vậy, không phải em sắp tốt nghiệp sao? Em là tôi đưa tới, cũng phải là tôi đón về!" Cẩn cười, xoa má tôi.
"Về nhà? Dạ, cũng tốt!" Tôi hôn một cái lên trán Cẩn, nở nụ cười.
"Hửm?" Cẩn đột nhiên xoay đầu lại, ngửi ngửi trên người tôi, sau đó mỉm cười nhìn tôi. "Sao trên người em không có tí mùi khói nào vậy? Hèn gì tôi thấy sao cảm giác cứ là lạ!"
"Dạ bỏ rồi!"
"Bỏ rồi? Vì sao vậy? Không phải em hút rất lâu rồi sao? Bỏ thuốc có dễ vậy à?" Cẩn mở to mắt nhìn tôi.
"6 năm, nhưng chỉ cần muốn bỏ, sẽ dễ dàng làm được!" Tôi khoác tay lên vai Cẩn, "Em sẽ không để vợ và con trai em hút thuốc gián tiếp, lại nói, bớt để cô lấy cớ người em toàn mùi thuốc mà không cho em ôm!"
Cẩn nở nụ cười, tựa ở trong lòng tôi. Hồi lâu không nói, cúi đầu nhìn nàng một chút, vẻ mặt điềm tĩnh. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chúng tôi yên tĩnh bầu bạn trong tiếng Harmonica du dương.
Không nghĩ tới, ngày tháng cuối cùng của thời đại học, không có cảm giác bùi ngùi chia ly, mà lại là một phần vui sướng bất ngờ.
Màn mưa lất phất, Cẩn che dù ngồi trên khán đài, nhìn tôi chạy trên sân bóng. Những ngày tháng một mình kia, hình ảnh này thường xuất hiện trong tưởng tượng của tôi. Mà hiện tại, đã biến thành sự thật có thể chạm vào.
Chúng tôi cùng mang theo sách, chạy tới lớp dạy môn tự chọn của năm hai nghe giảng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi mang cùng loại thân phận ngồi trong cùng một lớp, khi thì nhìn lão sư, khi thì nhìn nhau nở nụ cười, lén lút viết tờ giấy nhét vào trong tay nàng, giống như lại trở về hồi học cấp ba.
Lái xe đạp chở nàng đi, nàng đều luôn lặng lẽ vói tay vào trong áo tôi, vuốt lưng tôi, ôm lấy tôi, cảm giác được sự ỷ lại của nàng, có lúc cố ý lắc tay lái dọa nàng, làm cho nàng ôm tôi chặt hơn, nhiều lúc bị nhìn thấu, eo sẽ bị nàng nhéo một cái.
Tháng ngày lãng mạn hết thuốc chữa, mỗi sáng mở mắt ra, đều có thể thấy nàng ngủ trên khuỷu tay tôi. Ngồi trong phòng khách pha trà, nàng bày ly tách xong sẽ yên lặng nhìn tôi. Không nói gì nhiều, chỉ nhìn nhau nở nụ cười, tâm ý tương thông.
Ngày lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, Cẩn vẫn luôn ở dưới lầu chờ tôi. Khi tôi cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị đi xuống, vào lúc trao nó cho nàng, nàng xoa đầu tôi.
"Chúc mừng em tốt nghiệp!"
"Cảm ơn! Em có thể kết hôn rồi chứ?"
"Em..." Cẩn câm nín, vốn chỉ là một câu chúc mừng bình thường đến chỗ tôi lại bị đáp trả thành một câu như vậy, nàng trừng tôi một cái, xoay người đi. Tôi đứng đó cười thật lâu, mới nhanh chân đuổi theo nàng.
Tuy còn nửa tháng nữa mới đến ngày 'rời trường' mà trường quy định, nhưng tôi đã không còn việc gì cần phải ở lại đây để xử lý. Làm xong thủ tục trả phòng ký túc xá rồi thì giao trả chìa khóa cho bên quản lý, Cẩn lại cứ nhất định phải đến ký túc xá của tôi xem thử.
Vừa vào phòng, ba bạn cùng phòng đều ở đó. Cẩn muốn thoát khỏi cái tay đang bị tôi nắm chặt kia, nhưng lại bị tôi gắt gao bắt lấy. Tất cả mọi người đã biết rồi, cũng không cần phải né tránh cái gì, huống chi, ngày hôm nay cũng là lần cuối cùng tôi bước vào ký túc xá.
"Đều ở cả đây à, vợ mình muốn đến xem ký túc xá, mọi người cứ làm việc của mình, không quấy rầy mọi người!" Tôi cười, nói với ba người họ.
Ba người đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau đó đều không hẹn mà cùng nhìn Cẩn, cười với Cẩn.
Tay Cẩn dùng sức siết tay tôi một cái, sau đó lại trừng tôi một chút.
"Rhent, cậu trả phòng hả?" Lão đại đứng lên hỏi.
"Ừ, trả rồi, một chút xuống lầu sẽ giao chìa khóa cho quản lý ký túc xá!" Tôi giơ chìa khóa trong tay lên.
Nghe thấy tôi nói vậy, hai người còn lại cũng đứng dậy. Nhìn tôi, trong mắt tựa hồ có chút bùi ngùi vì sắp chia tay.
"Muốn thu dọn một chút không?" Cẩn chỉ vào giường tôi hỏi.
"Dạ không cần, cứ vứt đó đi, em từ bỏ!" Tôi cười nói.
"Ủa sao vậy? Gối và chăn em dùng xong, rồi cứ vứt ở kia để cho người khác dọn à?" Cẩn nhìn tôi, tỏ vẻ trào phúng và khinh thường.
"Ây dà, có việc cô không biết!" Tôi cúi đầu nhỏ giọng nói một câu, ba bạn cùng phòng nghe được, đều che miệng nở nụ cười.
"Làm sao vậy?" Cẩn nhìn ba người cười quỷ dị kia, lại một mặt ghét bỏ nhìn tôi.