• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày kế, cảm thấy đi dạy cũng không phải là việc quá mệt, chỉ có điều trong trường lúc nào cũng phải trưng ra khuôn mặt tươi cười, bất kể là với ai, nếu so ra thì đây lại là một chuyện mệt mỏi hơn nhiều. Lờ mờ cảm thấy được cơ mặt giống như bị chuột rút, haiz, xem ra trở về phải đắp một cái mặt nạ dưỡng da rồi...

 

Haiz, rõ ràng là tính cách của tay chơi, lại bị ép biến thành một cô bé ngoan hiền...

 

Nghe tôi oán giận, Cẩn ở trong điện thoại nở nụ cười.

 

"Làm sao vậy? Chu đại thiếu gia, biết 'làm gương cho người' không dễ rồi à!"

 

"Không phải thế, đây không đơn giản chỉ là chuyện làm gương cho người, em thấy làm lão sư cho học sinh cũng không có gì khó, mấu chốt là mình phải làm cu li cho mấy lão sư khác, cái này tương đối bức bối. Không thể bởi vì em là lão sư thực tập mà coi em thành cu li sai sử như vậy a..." Tôi lại oán giận.

 

"Từ từ rồi sẽ quen, mới vừa tới trường, ở trước mặt đồng sự phải khiêm tốn, đừng quá ngạo mạn. Có điều, Chu Tài Tài, với tính cách kia của em, muốn hoàn toàn nhún nhường cũng là rất khó, cố hết sức làm tốt chuyện mình nên làm là được." Cẩn còn tiếp tục khuyên bảo tôi.

 

"Dạ, em biết rồi!" Nhỏ giọng trả lời.

 

"Tôi cảm thấy được, làm một lão sư, năng lực chuyên môn của em là không thành vấn đề, phương thức giảng dạy của em hẳn cũng sẽ nhanh chóng có nét đặc sắc riêng. Tôi chỉ muốn nhắc nhở em một phương diện, chính là sư đức. Nhớ kĩ, bây giờ em là lão sư, mỗi tiếng nói mỗi hành động của em đều sẽ ảnh hưởng tới học sinh. Bất kể làm cái gì, nhất định phải suy nghĩ thật kĩ trước khi làm!" Cẩn thấm thía nói.

 

"Đỗ Cẩn!"

 

"Hửm?"

 

"Lúc cô làm lão sư của em, đã cảm thấy rất khó xử đúng không?" Đột nhiên cảm thấy hồi mình còn đi học thật là khốn kiếp, chọc cho Cẩn nhiều phiền toái như vậy. Ngẫm lại thực cảm thấy, một đoạn đường kia, cô gái đáng yêu này đã chịu đủ ẩn nhẫn và ấm ức.

 

"Cũng không đến nỗi nào, có lẽ, hẳn là cũng có rất nhiều lão sư lấy em làm niềm kiêu hãnh. Dù sao em từng là một học sinh rất xuất sắc!" Cẩn vẫn luôn như thế, phân tích tất cả các mặt tốt xấu, luôn an ủi tôi mỗi khi tôi sa sút tinh thần. Kiếp này có thể gặp, có thể yêu một cô gái như vậy, là may mắn lớn nhất của tôi!

 

"Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm. Lão sư ở trước mặt học sinh, phải luôn duy trì trạng thái tinh thần tốt nhất. Từ từ sẽ đến! Chức nghiệp này tương đối khó với em, có điều, em đã lựa chọn, nhất định có thể làm tốt!"

 

"Dạ, em biết rồi. Cô cũng đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon!"

 

Ngồi trước máy vi tính một hồi, tiện tay cầm lấy giấy bút trên bàn.

 

"Sư đức, mấu chốt là sư đức!" Tôi viết lời này lên giấy, nhìn hồi lâu.

 

Trong ấn tượng của tôi, Cẩn là một lão sư cực kì ưu tú. Trong lớp, tựa hồ ai ai cũng vui vẻ nể phục Cẩn. Khi lên lớp nghiêm túc nhưng không bị nhàm chán, xuống lớp có năng lực xử lý tốt quan hệ với học sinh. Đương nhiên, tôi là ngoại lệ.

 

Hiện tại muốn dồn sức học theo Cẩn, học cách dạy của Cẩn, học cách đối nhân xử thế của Cẩn. Ở trong lòng tôi, đôi khi nàng giống như một quyển sách, tôi nhất định phải nghiên cứu và nghiền ngẫm thật kĩ càng.

 

Còn có chính là, tôi muốn nghiền ngẫm cách yêu.

 

Mặc dù chỉ vừa làm lão sư một ngày, nhưng lại thấy rõ ràng các loại quan hệ nhân tế phức tạp trong trường học. Mà Cẩn, ở trong hoàn cảnh đó, là làm sao để có thể bao dung một đứa bé tùy hứng, làm sao để có thể duy trì một bộ dáng bình thản ung dung dưới những lời chỉ trích châm chọc như vậy? Điều này cần phải chịu đựng và ẩn nhẫn lớn đến cỡ nào, mà tôi, lại mãi tự cho là đúng, hết lần này đến lần khác gây rắc rối...

 

Đau lòng, vì cái gì, lúc ấy tôi lại không hiểu...

 

Máy tính chờ trong thời gian dài, chuyển sang chế độ khoá màn hình, hiện lên album ảnh, đều là ảnh chung của tôi và Cẩn. Mỗi lúc cảm thấy thương nhớ, tôi sẽ một mình lặng im ngắm nhìn màn hình máy tính. Nhớ tới một bộ phim truyền hình trước kia, trong phim có một thợ chụp ảnh rất giỏi, anh ta nói, thông qua ảnh chụp, có thể nhìn ra tình cảm người đó che dấu. Hiện tại xem lại những ảnh chụp ngày đó, trong ánh mắt Cẩn, những yêu thương này đó đều hiển hiện ra. Tôi vẫn nói chính mình yêu nàng, lại không hề để bụng quan sát, luôn bỏ qua những chỗ mấu chốt. Tôi theo đuổi, chẳng qua là hứa hẹn trên đầu môi, mỗi lần đều là hứa đi hẹn lại. Mà Cẩn, trừ bỏ một câu 'Tôi chờ em', nàng không nói ra bất kì lời hứa hẹn nào. Nhưng điều mà nàng làm, chính là dồn sức che chở tôi, nhìn tôi lớn dần, giúp tôi trưởng thành, chờ đợi tôi trưởng thành...

 

Sư đức, thứ tôi muốn học, đâu chỉ là sư đức...

 

Tiết học buổi sáng, bắt đầu sửa đúng phát âm. Hiện tại xem như hiểu được năm đó 'An ca' của Amy là làm sao mà ra. Hệ thống giáo dục, bắt con người ta cả ngày vùi đầu học ngữ pháp và kĩ năng đọc, cuối cùng quay đầu lại liền xuất hiện một hiện tượng 'giấy chứng nhận đống lớn, người câm bay đầy trời'.

 

Đang kiên nhẫn giảng về kĩ năng phát âm, có người gõ cửa. Tôi còn chưa kịp nói "Mời vào", người ngoài cửa liền thẳng tiến vào.

 

Cặp sách đeo nghiêng, tóc ngắn bù xù, đồng phục cầm trong tay, ánh mắt mơ màng nhập nhèm, nhìn ra được vẻ mặt mỏi mệt...

 

Vừa thấy chính là thức suốt đêm. Đối với cái này, tôi rất có kinh nghiệm. Về phần thức suốt đêm làm gì thì tôi chịu.

 

Tôi cảm giác được, đó là một cô nhóc bướng bỉnh.

 

"Lão sư, em đến muộn!" Chỉ một câu như vậy. Không hề có thêm một lý do hay lấy cớ.

 

"Lần sau chú ý, trở về chỗ đi!"

 

Cô nhóc ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì thêm, đi thẳng tới chỗ ngồi, ném đồng phục lên ghế, sau đó ngồi xuống.

 

Tôi tiếp tục giảng bài. Đầu tiên là cô nhóc kia mở sách ra, sau đó dựng sách lên làm bộ nghe giảng, chỉ chốc lát cũng không động đậy nữa, nhất định là ngủ mất xác rồi.

 

Nhớ năm đó tôi ở trong lớp nổi danh vua ngủ, loại tư thế ngủ kinh điển này, tôi làm sao không biết được.

 

Tôi không gọi cô nhóc dậy. Nếu quyết định ngủ, vậy thì ngủ đi. Tôi chỉ là nhớ kĩ bộ dáng của cô nhóc. Có lẽ, là vì một chút tò mò.

 

Tiết học kết thúc, lúc quay về văn phòng, trên đường gặp An lão sư. Lão thái thái hòa ái dễ gần này thấy tôi liền hỏi:

 

"Kỷ luật của lớp sáng nay thế nào?"

 

Tôi cười cười, gật đầu nói: "Dạ rất tốt. Các bạn chấp hành rất nghiêm túc. Học sinh lớp này không tồi!"

 

"Có ai đi trễ không?" An lão sư lại hỏi.

 

Suy nghĩ thật nhanh. Tôi không muốn bán đứng cô nhóc kia, nhưng là, làm lão sư, tựa hồ là không nên bao che cho học sinh như vậy...

 

Hai chữ 'sư đức' Cẩn nói lại hiện ra trong đầu tôi. Hiện tại cảm thấy có chút khó xử, không biết nên làm thế nào.

 

"Ây, An lão sư, em có một vấn đề muốn thỉnh giáo, thiếu chút nữa quên mất..." Nói chêm, chọc cười luôn luôn là sở trường của tôi.

 

Đề tài liền nhanh chóng xoay chuyển. An lão sư bắt đầu kiên nhẫn giảng giải vấn đề tôi hỏi. Trong lòng tôi có chút thấy may mắn giùm cô nhóc kia.

 

Vốn cho là chuyện này coi như xong, không nghĩ tới buổi chiều đang ngồi trong văn phòng soạn bài, cô nhóc ban sáng lại bước vào, bên cạnh là An lão sư.

 

"Trương Trác, tôi bảo em hôm nay mời phụ huynh đến, vì sao lại không mời?"

 

Tôi ngất. Đến trường mới hai ngày, thấy An lão sư muốn tìm phụ huynh học sinh đến hai lần, chẳng lẽ đạo hữu bị nghiện sao?

 

"Lão sư, mẹ em không có thời gian!"

 

"Mẹ em không có thời gian? Vậy còn ba em đâu?" An lão sư rõ ràng không tin lời của cô nhóc này. Nói xong, An lão sư tựa hồ phát hiện tôi đang rình coi, nhìn sang tôi một cái. Tôi vội vàng cúi đầu giả bộ soạn bài.

 

"Ba của em, em không biết!" Cô nhóc kia thì thào.

 

"Không biết? Cái thái độ này của em là sao? Tôi cho em biết, ngày mai nếu người nhà em không đến, em cũng không cần đi học nữa!"

 

...

 

Tôi buồn bực, ghét nhất bị lão sư dùng cách này. Mặc kệ học sinh làm cái gì sai, một lão sư cũng không thể dùng thái độ này được... Tôi không rõ, vì sao An lão sư đối đãi với tôi hoà ái như vậy, nhưng đối đãi với học sinh lại hung thần ác sát như thế. Cho dù giáo dục luôn chú trọng phương châm thầy nghiêm ắt sinh trò giỏi, nhưng thế này cũng hơi bị quá đáng...

 

Nhưng tôi vẫn không thể nói gì. Tựa hồ cảm giác được, ở trong này tôi chỉ là một lão sư thực tập, tôi hèn mọn, từ nhỏ đến lớn cũng không cảm giác được mình hèn mọn đến như thế...

 

"Còn nữa, có phải sáng nay em lại đến muộn hay không?"

 

"Dạ!" Trả lời đơn giản. Nhìn ra được, là một người dứt khoát rõ ràng, nghĩ gì nói đó.

 

"Em đây là lần thứ mấy? Đây cũng là do tiểu Chu lão sư tốt bụng. Nếu như là giờ tự học của tôi, tôi đã cho em đứng ngoài hành lang hết buổi sáng!"

 

Tôi ngất... Tôi tốt bụng... Được rồi...

 

Tôi đột nhiên nhớ tới vấn đề sư đức Cẩn nói. Giống như đối mặt với một chuyện như vậy, tôi không có cảm giác sư đức tồn tại. Có lẽ tôi đã sai rồi. Có lẽ tôi lý giải chưa đủ sâu với cái từ sư đức này. Dù sao tôi chỉ là thái điểu (tay mới), An lão sư là lão điểu... Ấy, không thể nói như vậy, không lễ phép, phải là lão lão sư, là bậc tiền bối!

 

"Tôi lười nói với em! Em về lớp đi!" An lão sư quát lớn.

 

Haiz, nói hơn nửa ngày, trong văn phòng ngài nói nhiều nhất đó, còn bảo mình lười nói... Được rồi...

 

Trương Trác rời đi, lúc gần đi còn liếc tôi một cái. Âm thầm cảm thấy không ổn, đừng nói cô nhóc này đã cho rằng tôi bán đứng nó... Lão tử mà làm chuyện đó, haiz!

 

"Cái lớp này hỏng hết rồi!" An lão sư lầm bầm lầu bầu.

 

"Haiz, hay là thôi đi, An lão sư bớt giận!" Bên cạnh một lão sư cúi đầu khom lưng hùa theo. An lão sư là tổ trưởng bộ môn, quan lớn một cấp, dĩ nhiên có người vuốt mông ngựa.

 

"Phi!" Tôi âm thầm phỉ nhổ trong lòng một cái.

 

"Cô xem cô cũng đã cố hết sức rồi. Nhà trường cũng thật là, lúc phân lớp lại nhét hết cái đám học sinh thành tích kém trong kì thi xếp lớp vào 10-3. Cô cũng đừng tức giận!"

 

10-3, thì ra là vậy.

 

Hiện tại tôi có chút hiểu được vì sao khi tôi hết tiết trở về An lão sư luôn hỏi tôi thấy thế nào. Chỉ là tôi không cảm thấy được có cái gì lạ. Ngược lại cảm thấy được, không khí học của lớp 10-3 nếu so với 10-4 thì sôi nổi hơn, học sinh 10-3 so với 10-4 cũng đơn thuần hơn.

 

Hoặc là, tôi vốn dĩ không phải một học sinh ngoan ngoãn nghe lời. Ở 10-3, tôi tựa hồ có thể tìm thấy điểm quen thuộc.

 

Học sinh giỏi? Học sinh kém? Đột nhiên rất muốn cười. Hiện tại cảm thấy được, những điều đó đều trở nên không có ý nghĩa. Tôi là một học sinh giỏi sao? Dường như khi đi học, ít nhất lão sư và bạn bè đều cho rằng như vậy. Nhưng hiện tại nhớ tới, tôi lại cực kì thất vọng với bản thân mình khi đó. Bởi vì tôi không hiểu được yêu. Tôi chỉ là một thiếu niên đuổi theo cơn gió, nhưng lại không biết cơn gió ấy luôn ở ngay phía trước vuốt ve gương mặt tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK