Đây là lần đầu tiên tôi cẩn thận quan sát lưng em.
Mỗi một lần mơn trớn, đều sẽ khiến em run rẩy. Trông bộ dạng của em, đã không còn giống tiểu Minh cười nhếch mép xấu xa, mà trở nên rụt rè và khiếp đảm.
Mảng lớn hình xăm, dọc theo cột sống xuống phía dưới, thẳng đến thắt lưng. Chữ viết lồng vào hình vẽ, thoạt nhìn như đã được tỉ mỉ thiết kế. Không biết xăm một hình lớn như thế mất bao nhiêu thời gian, tôi nghĩ, hẳn là sẽ rất lâu.
Vóc người của em thực sự rất đẹp, có lẽ do quanh năm rèn luyện, không có một chút mỡ thừa. Cao gầy, tinh tế...
Em tựa hồ có chút khẩn trương. Chu Minh vốn không sợ trời không sợ đất, lúc này đây cũng bó tay chịu trói. Một tay che mắt, một tay bắt lấy tấm chăn. Trong trí nhớ của tôi, hình như chưa thấy qua bộ dáng này của em bao giờ.
Dần dần, em trở nên mẫn cảm và nóng bỏng. Mắt vẫn nhắm không chịu mở ra. Hôn em, động tác nhẹ nhàng dần khiến em thả lỏng, nhưng lại bởi vì một cái chạm lơ đãng của tôi mà trong nháy mắt lửa nóng lại như bùng lên.
Tựa hồ có loại cảm giác kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Em ôm lấy tôi, động tình hôn, nhẹ xoa lỗ tai em, em run rẩy, nắm chặt tay tôi, làm tôi không thể cử động.
"Ngoan!"
Tôi khẽ thì thầm bên tai em, em mở mắt ra, nhìn tôi, có chút thấp thỏm và lo lắng. Tôi đã từng thấy em nghiêm túc, em thâm tình, dáng vẻ thong dong, khí chất kiệt ngạo, mà bây giờ, vẻ mặt vô tội làm tôi cảm thấy cực kì yêu thương.
Chậm rãi lần xuống, sâu bên trong rừng hoa đã trở nên ẩm ướt. Nhẹ nhàng thăm dò vào, ngón tay bị chặt chẽ bao quanh. Nhìn chằm chằm ánh mắt em, thấy em đột nhiên chau mày, lập tức tiến sâu thêm, sau đó chậm rãi để sự tình lắng lại. Em mở mắt nhìn tôi, vươn hai tay ôm lấy tôi, ghì tôi vào lòng...
Lần đầu tiên hoan ái đã lên đỉnh được chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng trong cuộc sống chân thật lại là-- em khép hờ hai mắt. Trên trán vã mồ hôi, lông mày hơi nhíu lại.
Còn có, vệt đỏ trên giường cùng đoá hồng mai trên đầu ngón tay.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tôi chưa từng trải qua loại đau đớn nào như vậy. Nó không giống với bất cứ loại đau đớn nào trong trí nhớ, mà như thể linh hồn bị xé rách. Rất sợ nàng sẽ hỏi tôi có cảm giác gì hay không, bởi vì ngoại trừ đau đớn, hình như không có cảm giác đặc biệt gì khác.
Một khắc kia khi nàng áp chế lấy tôi, trong lòng giống như xoắn thành một nùi, theo động tác của nàng mà không ngừng xoắn lại, cuối cùng là một lô bánh quai chèo ra lò.
Nàng nhìn tôi, nhìn không chớp mắt. Tôi cười nói bộ dáng của nàng giống như một con gấu koala ngồi trong rừng sâu (1). Nàng ôm lấy tôi, đầu tựa lên vai tôi, mặc tôi lật người sang, hôn lên trán nàng, gò má nàng. Thâm tình hôn trả lại, răng môi khắng khít, đầu lưỡi ngọt ngào làm tôi quên đi hết thảy, chỉ có dục vọng ngày càng dâng trào và tìm kiếm ngày càng sâu.
Màn đêm dần kéo đến, nàng như một đồng rêu mềm mại bám trên người tôi, một lần lại một lần tìm kiếm, thăm dò, lưu luyến, thân như đang ở dãy Alps, không ngừng leo lên, rồi ở trên đỉnh núi thả người rơi xuống, hưởng thụ cảm giác kích thích và chấn động, thậm chí ngay cả thở cũng thấy khó khăn, khó có thể ức chế khoái cảm lan đến từng mạch máu. Tôi phát hiện tình yêu của mình với người phụ nữ này không còn là loại tình yêu thuần khiết nữa, mà là trao đổi thể xác và tinh thần. Có những khoảnh khắc, tôi phảng phất cảm giác được, chúng tôi là một thể...
Tia nắng lách qua rèm cửa sổ, tiến đến, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ. Đeo kính, kinh hãi nhìn đống hỗn độn trong phòng.
Cẩn vùi trong khuỷu tay tôi, ngủ thật say. Nửa bờ vai lộ ở bên ngoài, trên đó rõ ràng còn lưu lại dấu vết của một đêm mãnh liệt. Không biết là nằm mộng thấy gì, khóe miệng còn lộ ra nụ cười. Nhìn nàng ngủ, tôi không khỏi mỉm cười, thì rahạnh phúc rất đơn giản, đó chẳng qua là một loại cảm giác lòng mình được lấp đầy.
Gối không biết ném tới chỗ nào, ngay cả quần áo cũng rải rác khắp nơi, ngẫm lại cảm thấy mình thật giỏi, một người phụ nữ nghiêm túc như vậy lại bị tôi dụ dỗ lừa gạt đến tận tình cả một buổi tối. Trong lòng có chút áy náy, lại có chút đắc ý vênh váo, nhớ tới tao ngộ tối hôm qua vẫn có chút rối rắm, không nghĩ tới vừa mở mắt ra, n loại tình cảm trên thế gian tôi đều cảm nhận được.
Một mình nằm ở đó cười ngây ngô, chỉ chốc lát, Cẩn tỉnh.
"Tỉnh?" Tôi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.
"Ừm!" Cẩn nhìn tôi, gật đầu.
Vừa định đứng dậy, nghĩ có chút không ổn. Hình như tôi không có mặc quần áo... Nghĩ nghĩ, cười xấu xa một cái, nằm ở nơi đó bất động.
"Cẩn à, dậy đi, cô đi tắm một cái, em dọn dẹp một chút!" Tôi vừa cười vừa nói.
"Ừm!" Cẩn dụi dụi con mắt, vừa muốn đứng dậy, thấy tôi ngồi ở chỗ kia vẻ mặt cười xấu xa, cũng lập tức hiểu, lại gần nhéo lỗ tai của tôi.
"Ui da ui... Cô làm cái gì vậy?" Tôi cau mày giả bộ đau.
"Em... Em kêu tôi dậy, sao em không dậy..." Cẩn vừa cười vừa nói.
"Em dậy rồi nè! Gì chứ? Không lẽ em phải dậy trước thì cô mới dậy được! Em cũng không có đè cô!" Tôi giải cứu cái lỗ tai trong tay Cẩn, xoa nhè nhẹ.
"Em đè còn thiếu hả?" Cẩn trừng mắt nói với tôi.
Lời vừa ra khỏi miệng, Cẩn tự mình cũng thấy lời này có chút... Bao nhiêu tức giận đều rơi xuống đầu tôi, không nói hai lời, cầm tay tôi lên cắn một cái.
Sấm sét đầy trời, cảm thấy kinh ngạc.
Tôi thật không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ bị Cẩn cắn chỉ vì một khúc nhạc dạo ngắn kiểu này. Nhìn dấu răng trên tay, nín đã lâu, rốt cuộc bật cười.
"Oa ha ha, người đẹp à, cô làm em quá bất ngờ!" Tôi ngồi ở trên giường vừa sờ dấu răng, vừa không ngừng cười to. Không chỉ có Cẩn, còn có tôi bị hành vi của mình làm hoảng sợ. Ban đầu thấy tôi cười to thì còn có chút mờ mịt, sau đó nghe tôi nói xong, thì hoàn toàn không thèm để ý tới tôi nữa, ôm chăn che 'chỗ hiểm', nhìn chung quanh tìm quần áo.
Đại khái là gần đây tôi luyện tập lực cánh tay phát huy hiệu quả, quần áo Cẩn đều bị ném khá xa, Cẩn nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không thể ngồi đây mà lấy quần áo được, liền dứt khoát nhặt cái áo thun của tôi từ dưới đất lên, tròng vào người.
Tia nắng chiếu vào, mái tóc tán loạn, áo thun rộng thùng thình, đôi chân thon dài, ý nghĩ không an phận bắt đầu chiếm lĩnh đầu óc tôi, nhìn chằm chằm Cẩn không chớp mắt.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Tránh sang một bên đi!" Cẩn trừng tôi, nổi giận đùng đùng rống lên một tiếng. Tôi nghe thấy, thanh âm vừa giận vừa thẹn đó... Làm chút không an phận trong tôi nháy mắt bành trướng.
"Là cô mặc thành như vậy, còn tại em?" Tôi vừa nói vừa nằm xuống giường.
Nhìn Cẩn vào phòng tắm, tôi mới chui ra khỏi chăn, xuống giường tìm quần áo mặc. Lúc chạm đất cảm thấy chân mềm nhũn, ngẫm lại liền hiểu là chuyện gì xảy ra. Bước hai bước đến tủ quần áo, tìm đồ mặc, sau đó thu lượm quần áo nằm tán loạn trên sàn.
Đang chuẩn bị tìm điện thoại gọi dịch vụ dọn vệ sinh của khách sạn, Cẩn ở trong phòng tắm gọi:
"Minh! Lấy giùm tôi bộ đồ!"
Lập tức nở nụ cười, haiz, không phải lần nào cũng là vậy chứ, tuy rằng tôi tuổi trẻ khoẻ mạnh, năng lực tự chủ không kém, thế nhưng cũng không chịu nổi sức hấp dẫn như vậy a...
Tìm tìm, lấy đồ của Cẩn. Gõ cửa phòng tắm, không bao lâu, cửa mở. Còn chưa kịp nhìn thấy gì, áo thun đã trùm lên đầu của tôi, sau đó trong tay nhẹ đi, cô nàng đã lấy mất quần áo. Chờ tới lúc tôi kéo được cái áo thun xuống, cửa đã đóng.
Vã hết mồ hôi, thật đúng là phòng tôi như phòng sói.
Một bụng ảo não trở lại chỗ cũ, cầm tờ hướng dẫn phục vụ của khách sạn nghiên cứu. Dạ dày có chút thầm thì rung động, nhìn một chút liền thấy dịch vụ phục vụ ăn uống, thì ra nơi này vừa có túy ngư Tây Hồ vừa có tôm nõn Long Tỉnh, khách sạn năm sao, đầu bếp nhất định là hạng nhất. Haiz, thật không biết ngày hôm qua nghĩ thế nào, còn muốn chạy đến nơi xa để ăn, thực sự là cưỡi lừa đi tìm lừa.
Đang chìm đắm trong thực đơn món ngon đầy mê hoặc, Cẩn đi ra. Lấy đồ trong tay tôi để qua một bên, ngồi lên chân của tôi. Sau đó nhìn tôi một cách quỷ dị.
"Làm... Làm sao vậy?" Tôi nhìn Cẩn từ trên xuống dưới một lần, lại nhìn mình một chút, có chút lơ mơ, nhưng trực giác nói cho tôi biết, tôi sắp xui xẻo rồi!
"Chu Tài Tài, em nhìn bên kia!" Cẩn chỉ chỉ cửa sổ.
Tôi vừa quay đầu qua, rèm cửa sổ buông xuống, không có bất kỳ khác thường gì, vừa định xoay lại hỏi cho rõ, đã cảm thấy trên cổ có gì đó ẩm ướt nóng bỏng, trong lòng run lên, tiếp đó cảm giác lại biến hóa, có chút nhột, cuối cùng còn có chút đau!
"Này! Cô mưu sát chồng mình à!" Tôi ngồi ở đó quỷ kêu, phát hiện không làm nên chuyện gì, dứt khoát ngồi thẳng tắp không nhúc nhích, mặc cho cô nàng này tác quái.
Một hồi, tựa hồ hài lòng, Cẩn bưng mặt tôi, đắc ý cười.
"Cô làm sao vậy!" Tôi vuốt chỗ Cẩn vừa cắn qua, không hiểu ra sao.
"Dùng gậy ông đập lưng ông!" Cẩn trừng tôi một cái, đứng lên, đi sấy tóc.
Vội chạy đến phòng tắm, trên cổ là một dấu đỏ cực kì bắt mắt. Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu được cái đạo lý 'Dùng gậy ông đập lưng ông' này, haiz!
Đi ra phòng tắm, lấy điện thoại di động ra muốn gọi dịch vụ dọn phòng, Cẩn thấy tôi cầm tờ hướng dẫn khách sạn lên, xoay đầu lại hỏi tôi muốn làm gì. Sau khi biết được, khẽ cười yếu ớt, chỉ chỉ cái giường.
"Cái này làm sao bây giờ?"
"Dạ?" Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu.
"Làm sao vậy?" Tôi tò mò đi tới, vén chăn lên.
Lập tức, cảm thấy tâm trạng đi nhảy lầu cũng đều có. Câm nín, cực kì câm nín!
Cẩn cười không ngừng, tắt máy sấy, đi tới, ôm lấy tôi từ phía sau.
"Chồng à, mình nên làm cái gì bây giờ nà?"
Cả người nổi lên một lớp da gà, gì mà nghe õng ẹo dữ, tự dưng thấy nghẹn hết cả họng, vội hắng giọng một cái.
Chỉ cần chúng tôi vừa ra khỏi cửa, nhân viên khách sạn chắc chắn sẽ vào thay vỏ chăn, cứ như vậy, cực kì mất mặt. Nếu như lặng lẽ giặt sạch cái này, không có bột giặt không nói, giặt xong phơi ở nơi nào còn là một vấn đề...
"Ai nha, sớm biết thế đã ở nhà..." Nói còn chưa dứt lời, bị tôi miễn cưỡng nuốt trở vào, tôi phát hiện mình càng ngày càng chậm tiêu.
"Ở nhà..." Cẩn học theo giọng điệu tôi, vẻ mặt đắc ý, "Không thì, đem về nhà đi?"
"Cái gì nha! Khách sạn người ta buồn bực chết, vị khách này là xảy ra chuyện gì a, ở một đêm drap giường cũng biến mất?"
Haiz, phiền phức, thực là phiền phức!
Chú thích
1. 《Tôi là một đứa trẻ thất thường – Cố Thành》