Cả đêm đó chúng tôi cũng không nói thêm gì. Tôi vốn đang lo lúc ngủ mình sẽ chiêm bao lung tung không tự chủ được, kết quả đầu vừa dính vào gối liền lăn ra ngủ không biết trời trăng!
Nằm cùng một giường, một người quay bên trái, một người quay bên phải. Đêm yên tĩnh, ngủ thẳng đến bình minh.
Buổi sáng mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì phát hiện trong lòng ôm một cái gối. Cúi đầu nhìn một chút mới nhận ra gối nằm vẫn còn ở trên đầu, thoáng chốc tỉnh cả ngủ. Vội quay đầu nhìn lại, quả nhiên... Haiz, tôi luôn ngủ rất cạn, không nghĩ tới lần này còn giựt cả gối của người ta cũng không biết, lẽ nào... Bắt đầu YY vô tận, lẽ nào cái gối chỉ là vật thay thế? Tôi đây đã ôm...?
Bỗng nhiên ngồi bật dậy làm Cẩn đang an tĩnh ngồi đọc sách trên ghế cũng bị giật mình. Từ khe hở màn cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã sáng từ lâu. Mắt nhắm mắt mở, lâu rồi tôi không trải qua cảm giác này. Ôm gối vào trong ngực, không có mắt kiếng, nhìn không rõ. Tựa hồ nàng đang cười, nhưng không dám xác định.
Xoay người lục lọi đầu giường, không tìm thấy mắt kiếng. Vò đầu suy nghĩ một chút, không sai a, rõ ràng là đặt ở đầu giường mà? Cúi đầu tìm kiếm một hồi. Ngượng ngùng, kiếng đang nằm dưới đất.
"Dậy rồi à?" Cẩn cười đi tới, ngồi ở bên giường.
"Dạ!" Đeo kiếng vào. Cảm giác mở mắt ra có thể thấy Cẩn thật là tốt! Tôi chôn mặt vào gối, có mùi hương của Cẩn. "Ehèm... có phải em đã giựt gối của cô không?" Thấp thỏm hỏi. Haiz, thật sự là mặt mũi mất sạch!
"Có phải lúc ngủ em nhất định phải ôm cái gì đó hay không?" Cẩn cười xoa đầu tôi, vuốt mũi tôi một cái. Tôi im lặng hưởng thụ những động tác đơn giản ấy. Hình như, quan hệ của chúng tôi đã gần gũi hơn rất nhiều. Cẩn khẽ cười, nho nhã mà ôn nhu. Cô gái nhỏ làm tôi lún sâu không thể tự thoát ra được.
"Hả... Không có! Đôi khi thôi!" Rõ ràng là chột dạ. Làm sao tôi biết chuyện lúc đang ngủ được? Có điều trên giường của tôi vẫn luôn đặt một con cọp bông nhỏ, thỉnh thoảng ngủ dậy thì phát hiện đang ôm nó ngủ! Ờ, có lần còn phát hiện đang cưỡi nó, có điều là do ngày đó tôi mơ thấy cảnh Võ Tòng đánh hổ...
"Oắt con em đó, bày đặt không thèm đắp chăn mà cuộn lại một đống ôm vào trong ngực!" Khẽ búng trán tôi một cái. Bộ dáng hung ác làm tôi cảm thấy có điểm mới lạ. Trước đây vẫn luôn là bộ dáng ôn nhu nho nhã, hiện tại mới phát hiện, cô nàng này quả thật có nhiều mặt!
"Thật à? Ha ha, này thì em không biết thật! Chưa từng có ai nói em dáng ngủ em ra sao!" Dụi dụi con mắt, không cẩn thận bị mắt kiếng cấn mũi. Haiz, vì sao gần đây tôi luôn gặp sự cố với mắt kiếng vậy nhỉ?
"Em còn nói mớ nữa!" Cẩn nín cười nói.
"Hả?" Giật mình không nhẹ! Trời ạ, tôi sẽ không phun hết những điều không nói nên lời ra chứ? Mặc dù trước Cẩn tôi không nên có bí mật gì, nhưng là có những chuyện cần chọn thời cơ thích đáng... "Em đã nói cái gì?" Haiz, sau lưng bắt đầu vã mồ hôi. Xem ra tố chất tâm lý thật kém cỏi, mới chút chuyện đã làm tôi sợ đến như vậy.
"Em nói 'Tôi lặng lẽ rời đi, sayonara' (1)!"
"Hả?" Tôi tin miệng của mình nhât định thành hình chữ O. Không phải chứ, đây là cái gì?
"Chu Tài Tài à!" Cẩn nghiền ngẫm nhìn tôi rồi lại nín cười nói, "Tri thức này của em á, học lẫn lộn hết cả lên rồi... Có điều..." Cẩn dừng một chút, cố nín cười nói tiếp, "Ghép nghe rất hợp lý!"
Hôn mê! Việc này đều do Từ Chí Ma. Lần trước đối đáp thơ văn Từ Chí Ma với Cẩn bị thua, về nhà liền chăm chỉ 'tu luyện'. Xong. Cái này thành tẩu hỏa nhập ma!
Thoáng chốc xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Cái này không chỉ là múa rìu qua mắt thợ, còn là trong lúc ngủ mơ! Liếc nhìn Cẩn, thấy nàng như cười như không, cũng đang liếc nhìn tôi. Thấy bộ dáng túng quẫn của tôi, rốt cuộc không nhịn được bật cười, cười run rẩy hết cả người, nho nhã điềm đạm mất hết.
Bất đắc dĩ. Hừ, có mắc cười vậy à? Thử nghĩ một chút, tưởng tượng cảnh một tên đần chổng vó nằm trên giường thì thào mớ ra một câu như vậy, ghép câu nghe rất hợp lý, lại còn chỉ cùng một ý cảnh. Cảnh tượng như vậy quả thật buồn cười! Cuối cùng cũng tự mình bật cười ra tiếng.
Cẩn ôm đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve. "Khỉ con à, trong đầu em rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ vậy?"
Ngẩng đầu lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Cẩn, trong mắt đầy yêu chiều, làm lòng tôi nóng lên.
"Cái này không biết, chưa từng dùng cân cân qua!"
Một câu trêu chọc không có thu được hiệu quả. Cẩn thở dài, vuốt đầu tôi. "Trước đây em ngủ rất sâu, ngủ một giấc đến sáng, buổi sáng ồn thế nào cũng sẽ không tỉnh. Hiện tại, lúc ngủ luôn nhăn mày, trở mình liên tục, còn nói mớ. Ngủ kiểu này không được! Mất ngủ lại còn đa mộng, nào rảnh sắp xếp thời gian đi gặp bác sĩ đi!"
Lúc nói chuyện, cảm giác được giọng của nàng run rẩy. Cô nàng này thật sự thích mình, tôi có chút đắc chí, đâu chỉ là khấp khởi mừng thầm, rõ ràng là sướng điên rồi!
Cẩn thấy bộ dáng đắc ý dào dạt của tôi liền lập tức thu hồi dáng vẻ ôn tồn thương yêu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn tôi.
Cô gái nhỏ trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách.
"Bệnh của em đã vào xương tủy, chỉ có trời cứu, đã hết thuốc chữa!" Tôi lắc đầu nói. Đây là lời Cẩn nói ngày hôm qua, giờ bị tôi học theo và thực hành.
Cẩn bị tôi chọc cười. Mặc dù tôi nghĩ tôi pha trò cũng không quá buồn cười, đại khái là biểu cảm của tôi tương đối hài hước... Hiếm khi thấy Cẩn có tâm trạng tốt như vầy, nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, tôi thấy rất hài lòng.
Vuốt tóc tôi, Cẩn vừa cười vừa nói, "Tỉnh ngủ chưa? Nếu chưa thì ngủ thêm một chút nữa. Nếu em mơ mơ màng màng lái xe, tôi không dám ngồi đâu!" Giọng nói uyển chuyển lọt vào tai. Có được một giây phút này, tôi liền bắt đầu thấy ngẩn ngơ. Nàng là vợ của tôi...
"Không ngủ nữa. Em không phải là heo, đã ngủ như thế vẫn còn ngủ được nữa à!" Tôi vừa chuẩn bị đồ vừa lầm bầm.
"Em đương nhiên không phải là heo, em chỉ bị heo nhập gián đoạn thôi!" Nói xong, xoa đầu tôi một cái, đứng lên đi.
Mồ hôi, lại còn gián đoạn. Bệnh này và động kinh có phải cùng một nguyên lý hay không?
Rời giường thu dọn sẵn sàng, ăn một bữa sáng đơn giản. Vốn định về nhà thay bộ đồ khác, sau nghĩ lại, dù sao vào núi người cũng dính đầy đất, thôi quên đi!
Ngồi trên xe nghiên cứu lộ tuyến một chút. Nhìn tôi vạch thẳng vạch ngang, Cẩn không khỏi có chút lo lắng, sợ tôi không tìm được đường sẽ lái xe lao vào khe núi. Nhìn bộ dáng Cẩn không khỏi có chút buồn cười.
"Chạy tới khe núi cũng tốt mà, không phải là nơi công cộng..." Còn chưa kịp nói hết câu, trên đầu đã bị gõ một cái. Chẳng biết trong tay Cẩn lúc nào đã cầm một tờ giấy cuộn tròn, giống như dùng ảo thuật biến ra. "Oa, cô mang theo hung khí!" Tôi chỉ vào Cẩn nói.
"Hung khí cái gì? Đây là tờ rơi của siêu thị..." Cẩn mở tờ giấy trong tay ra cho tôi xem, quả nhiên, trên đó viết, 'Đến *** mua sắm, yên tâm lợi ích thực tế'. "Rốt cuộc là em có tìm được đường không vậy?" Vẻ mặt lo lắng. "Kí ức hồi còn mấy tuổi có thể tin được không? Em đừng có lái xe chạy lạc đường, rừng sâu núi thẳm..."
Hôn mê. Thật bị cô gái nhỏ này làm hỏng mất. Nào có rừng sâu núi thẳm khoa trương như vậy. Hiện tại nạn săn bắt chặt cây nghiêm trọng như thế, rừng sâu núi thẳm gì nhiều ít cũng trở nên hoang vắng rồi. Đó giờ tôi toàn là người tưởng tượng đâu đâu, không nghĩ tới có người còn lợi hại hơn cả tôi! Nhanh chóng ngăn chặn cô gái nhỏ phỏng đoán tiếp, nếu không một hồi phỏng chừng sẽ xuất hiện cảnh tượng vô tình gặp phải bầy sói, sau đó cùng sói nhảy múa...
"Cô còn không tin tưởng vào trí nhớ của em sao?" Liếc nhìn Cẩn. Với tay lấy túi mơ từ chỗ ngồi phía sau đưa cho nàng, "Đây. Cô ăn hết đồ ăn sau xe thì mình đến nơi!" Cười cười, nổ máy, để bản đồ qua một bên, đảo vô lăng, lái xe đi.
Tôi có chuẩn bị vài CD trong xe. Nhạc của ba thật sự có chút hết chịu không nổi. Lúc ở nhà tôi đã nghĩ rất lâu về việc dọc đường nên nghe nhạc gì sẽ thích hợp. Mặc dù không phải quá xa, nhưng ít nhất cũng chạy tới 3 tiếng đồng hồ, nhạc nhẹ sẽ buồn ngủ, nhạc Oscar lại quá nặng nề, tuyển tập những khúc thành danh của từng ca sĩ cụ thể cũng không quá hứng thú. Nghĩ mãi, cuối cùng lại chọn CD tổng hợp nhiều ca sĩ. Lười nghĩ nữa, bốc trúng cái nào thì chọn cái đó đi. Nếu không có kế hoạch rõ ràng, vậy thì chọn đại...
Một bài hát đã lưu hành rất lâu, 《Lần đầu tiên》của Quang Lương, những cảm xúc bối rối ngổn ngang không biết làm sao của mối tình đầu, tinh khiết mà duy mỹ, những lo âu và bất an đều được biểu đạt ra. Liếc nhìn Cẩn một cái, nàng đang tập trung lắng nghe, như có điều suy nghĩ...
Nhẹ nhàng đặt tay lên tay Cẩn, cảm giác được nàng khẽ run lên. Nàng quay đầu nhìn tôi một cái, qua khóe mắt tôi biết nàng đang nhìn, nhưng tiếp tục giả vờ tập trung lái xe. Bị người yêu nhìn, làm sao lại không hay biết?
Trong khu vực nội thành khá vắng xe. Đại khái là đang trong giờ hành chính nên không bị kẹt xe như bình thường. Xe bon bon chạy, người càng lúc càng vắng. Xe cũng càng lúc càng ít, thay vào đó là cây cối xuất hiện hai bên đường càng lúc càng nhiều. Đã không còn những tòa nhà san sát, đã không còn tiếng động huyên náo, dần dần yên tĩnh và thanh bình.
Rời khỏi cao tốc, xe không tiếp tục chạy trên đường lớn nữa mà rẽ vào một con đường nhỏ, có chút rung xóc. Tôi cố gắng giảm tốc độ, sợ Cẩn thấy khó chịu. Đã nhiều năm trôi qua mà con đường này vẫn là như vậy. Khi còn bé, mỗi lần đi qua khúc này đều bị xe Jeep của ông nội nhồi đến xây xẩm mặt mày. Từ khi học lái xe xong, hình như không còn bị say xe nữa.
Tôi chỉ vào một ngọn núi xa xa, nói với Cẩn, "Nhìn kìa..." Nhìn theo hướng tôi chỉ, Cẩn cười cười, gật đầu, "Đó là nơi tụi mình muốn đi. Đường hơi xóc, nếu cô thấy khó chịu thì nói em biết, tụi mình dừng ở bên đường nghỉ ngơi một chút!" Tôi cười nói.
"Ừm!" Vẫn là ít lời đến đáng thương. Dọc đường đi, nếu như tôi không mở miệng trước nàng cũng sẽ không nói gì. Thế nhưng tôi biết, dọc theo con đường này, nàng vẫn luôn nghĩ đến tôi. Thỉnh thoảng nhìn nhau cười, chúng tôi đang đi đến nơi cất giữ tuổi thơ tôi, đây cũng có thể xem là một cuộc hẹn hò lãng mạn.
Trong xe, chậm rãi vang lên 《Tóc như tuyết》của Châu Kiệt Luân. Ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước; Dù cho sử xanh hóa thành tro tàn, tình yêu của tôi vẫn bất diệt....
Chú thích
1. Hai câu thơ ở hai bài khác nhau của Từ Chí Ma. 'Tôi lặng lẽ rời đi' là trong bài 'Tạm biệt Cambridge'. 'Sayonara' là trong bài 'Sayonara', trong tiếng Nhật có nghĩa là tạm biệt.