• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy nằm trên đùi Cẩn, ánh mắt của nàng nhìn thẳng phía trước. Từ góc nhìn của tôi, thấy nàng chớp mắt, lông mi cong cong.

 

Cẩn cúi đầu, nhìn tôi một cái, cười cưng chiều, sau đó lại tiếp tục nhìn phía trước.

 

Theo hướng nhìn của ánh mắt nàng, nàng đang nhìn mặt trời lặn sau dãy núi. Ánh tà dương, dù không phải vẻ đẹp kinh động trời đất, lại mang một phần thanh thản và bình yên.

 

"Ở đây thật đẹp!" Cẩn nhìn ngọn núi phía xa, ánh nắng chiều chiếu vào trên mặt Cẩn. Thần thái điềm tĩnh làm tôi mê say. Chạng vạng mang đến ý vị không thể gọi tên, trực giác chỉ biết đã gần kề thiên đường chốn nhân gian! Cẩn trong mắt tôi, vẫn luôn tĩnh lặng, như một gốc phong lan mọc ra trên một ngọn núi yên tĩnh, trên cánh đọng những giọt sương sớm trong trẻo, tản ra mùi hương thoang thoảng.

 

"Hì hì, em biết cô sẽ thích nơi này!" Tôi cười đùa nói. "Nếu cô thích thì buổi tối ở lại đây, một hồi em trở lại tìm chú Thành mượn lều vải với túi ngủ!"

 

"Ở lại được không? Không có nguy hiểm gì chứ..." Cẩn có chút bận tâm.

 

"Nguy hiểm? Ngày tránh hổ dữ, tối né rắn độc. Nhai xương hút máu, giết người như ngóe..." Tôi cười xấu xa, ban đầu Cẩn còn có vẻ lo lắng, nghe tôi nói như vậy, liền nhanh chóng bật cười. Xem ra công phu chọc cười của tôi đã đạt tới đỉnh cao.

 

"Nguy hiểm vậy à?"

 

"Sợ không?"

 

"Sợ? Không có việc gì, có em ở đây, không phải em có khí thế 'Một người giữ ải, hai người khó qua' sao!" Cẩn làm như thật nói.

 

"Hai người? Cái này nghe cứ kì kì sao á..." Vừa nghe thấy 'hai chồng' (1) liền nhớ tới tình tiết liệt nữ nào đấy. Haiz, văn tự nước nhả quả nhiên là sâu không lường được!

 

Vui cười, mãi đến khi mặt trời xuống núi. Bóng chiều đẹp vô hạn, có giai nhân kề bên, đã chung tình cho trời chiều chốn núi sông, hướng về nơi gọi là thế ngoại đào nguyên, trải qua một cuộc sống thần tiên bạn lữ.

 

Lúc trở lại doanh trại, chú Thành đã chờ đến có chút phát điên, nói điện thoại di động của tôi vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng, tìm không được tôi.

 

Lúc ăn cơm chú Thành nói cho tôi biết đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở, sau đó nghe nói tôi muốn cắm trại ở chân núi, chúThành không khỏi nở nụ cười.

 

"Tên ranh con này, lúc sắp xếp cho mi chú đã biết mi chắc chắn sẽ không an phận, quả nhiên!"

 

"Nào có? Con vẫn luôn rất khiêm tốn, rất an phận có được hay không?" Tôi vừa húp canh vừa biện giải. Haiz, canh xương hầm rau củ của bác Trì quả thật rất ngon, so với trong khách sạn lớn còn ngon hơn. Nêm nếm vừa miệng, thực sự là cực phẩm...

 

"Hừ..." Chú Thành tiếp tục tỏ vẻ bất mãn, "An phận? Lúc mi gây họa cũng rất an phận a! May là bây giờ không phải là lúc đại binh tập huấn dã ngoại, bằng không, chú cũng không dám cho mi đi ra ngoài cắm trại!" Chú Thành khinh bỉ nhìn tôi.

 

"Vì sao vậy?" Cẩn vẫn im lặng đột nhiên hứng thú, ngẩng đầu nhìn chú Thành, tựa hồ dự liệu được chỗ này có điển cố và ẩn tình.

 

Trừng mắt nhìn chú Thành, haiz, chỉ biết chú ấy lại muốn bán đứng tôi. Người này thật không tử tế gì...

 

"Tại cô không biết, tên nhóc này trước kia làm rất nhiều chuyện thất đức..." Chú Thành vừa nhìn Cẩn nói, vừa không nhịn được liếc tôi. "Trước đây lúc tụi tôi tập huấn, cô thử nghĩ mà xem, là tập huấn đó... Rất mệt mỏi a! Chạy lên chạy xuống đỉnh núi vài vòng, thật vất vả đến ban đêm, nằm ở trên giường không hề muốn nhúc nhích. Mà mới vừa ngủ, tiếng kèn tập họp lại vang lên. Vừa mặc quần áo vừa chạy ra ngoài... Đi ra ngoài lại bị dọa cho giật mình, nhìn quanh không hề thấy có lệnh hành quân đêm a! Thủ trưởng cũng buồn bực, cẩn thận truy hỏi, kết quả tức giận chết khiếp. Tên nhóc này không biết khi nào trộm được cái còi của thủ trưởng, đứng ở đằng sau lều thổi hăng say... Ai nha, tụi tôi lúc đó a, vừa tức vừa buồn cười... Muốn nói cô em gái này của cô nha, thật sự là không dễ đối phó..."

 

Trừng chú Thành, rất là bất mãn! Người này thật là, không biết rõ tình huống lại mở mồm gọi bậy, cái gì mà em gái a! Nghe lời tôi bịa ra mà còn cho là thật, em gái cái gì chứ? Đây là cô vợ nhỏ tương lai của con đó, yêu cầu chú nói năng cẩn thận!

 

Bi phẫn mà ăn, tức giận cầm đao trong tay chọn một khối xương to lớn, vừa lấy tay cầm lên liền hít một hơi lạnh.

 

"Tổ tông ơi... Bỏng chết nhà mi chưa..." bác Trì kinh hoảng.

 

Quăng khúc xương vào trong mâm, nhìn lại tay, đã đỏ!

 

"Không sao chứ?" Cẩn vội nắm tay của tôi, nhìn một chút, sau đó vẻ mặt giận dữ nhìn tôi: "En nói em đó, em không thể sửa cái tật hấp ta hấp tấp của em một chút sao?" Gương mặt nghiêm túc, nhìn ra được, nàng có chút sốt ruột.

 

"Không có việc gì! Không phỏng..." Tôi cười nói, rút tay từ trong tay Cẩn ra.

 

"Đó là dầu sôi! Con không phát hiện ở dưới đang đun nóng à? Mau để cho bác xem!" Bác Trì đã đi tới, kéo tay tôi cẩn thận nhìn.

 

"Dùng nước muối lau một chút!" Bác Trì ân cần, "Lau sạch dầu vừng đi!" Bác nhìn tôi nói.

 

"Dạ không có việc gì, chỉ hơi nóng mà thôi, đến nỗi đó sao? Bác cho con thật nhiều thịt hầm bồi bổ là được!" Tôi cười rụt tay lại, nhìn một chút, bọng nước đã xuất hiện, có chút đau như bị kim chích.

 

"Lão Trì à, anh cũng đừng quan tâm, con khỉ con này rất khỏe mạnh!" chú Thành ở một bên nói.

 

"Đúng đúng!" Tôi quay đầu, nhìn Cẩn. Nàng trừng tôi, gương mặt tức giận. Nhìn ra được, nàng tức giận bởi vì tôi. Trước kia nàng luôn nói tôi nên làm việc cẩn trọng, thế nhưng tôi vẫn không sửa được! Nàng quay đầu đi, không nhìn tôi, lần này làm cho tôi có chút không biết làm sao. Nhìn chú Thành và bác Trì một chút, trong phút chốc lại không thể nói cái gì.

 

"Con nhóc này á..." Chú Thành còn đang thao thao bất tuyệt. Dùng nét mặt ra hiệu cho chú Thành, chú lại không thấy được. Hỏng mất. "Cái con khỉ con này khi còn bé á, cả ngày cùng đám tân binh ầm ĩ, cô nói xem, đám tân binh này không biết nhẹ tay, nó lúc ấy mới bốn năm tuổi, không cẩn thận liền vặn trật khớp cánh tay..." Chú Thành kể chuyện say sưa, tôi không khỏi liếc mắt nhìn Cẩn. Nàng thoạt nhìn nghe có vẻ hào hứng, nhưng lông mày hơi nhíu cho thấy trong lòng đang rất khó chịu. Ra hiệu bảo chú Thành đừng nói thêm nữa, đáng tiếc chú Thành không hiểu, nhưng Cẩn hiểu ý của tôi, trừng mắt nhìn tôi, ý bảo tôi chuẩn bị tinh thần chờ nghe mắng đi...

 

"Trật khớp, nó cũng không khóc cũng không ầm ĩ, tự mình chạy đến y viện của doanh trại tìm bác sĩ vặn lại giùm, sau đó tiếp tục chơi đùa. Con trai Phó đoàn trưởng của tụi tôi so với nó còn lớn hơn mấy tuổi, cũng không biết trêu chọc nó thế nào, bị con khỉ con này cầm gạch rượt chạy, cuối cùng bị nó cầm gạch đập vỡ đầu... Con nhóc này tính tình ngang tàng, thoáng một cái đã lớn như vậy! Ôi... Hiện tại tôi cũng muốn nhìn, hạng người gì có thể dũng cảm cưới nó..."

 

"Chú Thành, chú được rồi đó!" Nói đến nước này, tôi thật sự là không nhịn được. Gả chồng? Tôi đây theo đuổi cô gái nhỏ này bảy năm, thế mà lại YY tôi gả chồng? Đầu óc nghĩ gì không biết?

 

Liều mạng nhai cơm trong miệng phát tiết bất mãn. Haiz, vốn là muốn mang Cẩn đến thăm nơi tôi từng sống, không nghĩ tới phải nghe những chuyện không đâu. Không biết Cẩn có xem tôi thành một đứa từ nhỏ đã ỷ thế hiếp người ăn chơi trác táng hay không. Lòng có chút âm thầm lo lắng, không dám quay đầu nhìn, rất sợ ánh mắt sáng như đuốc của Cẩn lúc này.

 

"Ăn từ từ!" Cẩn gắp rau xanh bỏ vào trong bát tôi, "Đừng chỉ ăn thịt, ăn thêm chút rau xanh!"

 

"Dạ!" Tôi dạ một tiếng, cười cười, nhìn Cẩn. Tựa hồ trên mặt của nàng không có vẻ tức giận, tựa hồ yên tâm, nhét rau xanh nàng gắp cho vào trong miệng.

 

"Ô ô u, chà chà chà, thật không dễ dàng!" Chú Thành lại bắt đầu biểu diễn. Hiện tại tôi nghĩ đến, không phải chú ta tốt nghiệp học viện lục quân gì gì, mà là tốt nghiệp công đoàn văn nghệ gì đó. Nói chuyện mà như hát hí khúc, hát hát mộthồi liền mang tôi vào trong hố!

 

"Giờ thì tốt rồi, nhìn xem, cuối cùng cũng trưởng thành rồi! Biết nghe lời, cũng hiểu chuyện! Haiz, một năm rồi lại một năm trôi qua thật mau, đám nhãi nhép khốn nạn giống như cây cao lương a, mình không để ý một chút là xoạt xoạt xoạt...lớn hết cả!" Chú Thành tiếp tục cảm thán.

 

Choáng váng, ví von gì đây, nếu đem tôi ví von với trụ cột quốc gia tôi không ý kiến, thế nào lại so sánh với cao lương? Choáng thật...

 

Tay còn đau rát, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên ngón tay đã nổi thêm mấy bọng nước, lòng bàn tay cũng đỏ. Lặng lẽ nhìn Cẩn, nàng cũng đang nhìn chằm chằm tay của tôi, lông mày nhíu lại.

 

Tôi biết, nàng đau lòng!

 

Chú Thành nhìn tôi một cái, lại nhìn Cẩn một cái, không khỏi hỏi một câu: "Tiểu Minh à, tay không sao chứ?"

 

"Dạ không sao! Có vài bọng nước!" Tôi giơ tay lên, sau đó vội vàng đem tay dấu dưới bàn!

 

"Con chú ý một chút, nên đi bôi thuốc!" Bác Trì cách bàn nhìn một chút, cũng nhanh chóng bổ sung một câu.

 

"Ai nha không có việc gì a! Chỉ là mấy bọng nước, đâu đến nỗi? Về con dùng châm đâm một cái..."

 

"Bốp!" Một cái tát vỗ tới sau gáy, không đau, thế nhưng tiếng rất lớn. Thật ra thì tôi sớm đã thành thói quen, chỉ là một chú một bác lại hoảng sợ.

 

Nhìn Cẩn bên cạnh đang tức giận, tôi vội cúi đầu. Liếc thấy hai chú bác qua khoé mắt, hai người cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.

 

Bầu không khí chợt trở nên có chút ngượng ngùng, hai chú bác nhìn tôi lớn lên tự nhiên hiểu rõ tính khí của tôi. Trong doanh trại này, ngoại trừ ông nội tôi, vẫn chưa có người nào dám xuống tay như thế, cho tới bây giờ đều là tôi bắt nạtngười khác... Haiz, bọn họ nào biết đâu rằng, nhiều năm như vậy, tôi sớm đã bị dạy ngoan!

 

"Em còn nghịch dại, ông nội dặn tôi phải trông nom em cho tốt, giờ em bị phỏng hỏng tay làm tôi ăn nói với ông nội thế nào? Đừng gây thêm phiền toái cho tôi!"

 

Cẩn cố ý lớn tiếng trách. Haiz, cao, thật sự cao tay! Cứ như vậy, cũng sẽ không có ai nổi lòng nghi ngờ... Cao minh, hiện tại tôi thực sự muốn cúi người bái lạy Cẩn.

 

Nhìn Cẩn, gương mặt cười xấu xa, Cẩn cũng biết tôi đang cười cái gì, khóe miệng cũng nhếch lên.

 

"Haiz, tiểu Minh à, con xem chị con đối với con thật tốt! Rất quan tâm con!" Bác Trì ở một bên cảm thán.

 

"Dĩ nhiên rồi! Chị của con tốt nhất, con liền nghe lời chị con! Mọi người thấy con có ngoan không!" Tôi vừa giả vờ đáng yêu, vừa ôm cánh tay Cẩn, dựa sát vào bên người nàng...

 

"Oẹ..." Hai chú bác đáng thương đều rơi vào trạng thái mắc ói.

 

Cẩn cười dùng ngón tay chọt gáy tôi, bất đắc dĩ lắc đầu...

 

Chú thích

 

1. Nguyên văn câu trước của Cẩn: Nhất phu đương quan, nhị phu mạc khai. (Một người trấn ải, hai người khó qua). Minh nhớ tới câu: Trung thần bất sự nhị quân, liệt nữ bất giá nhị phu (Trung thần không thờ hai chủ, liệt nữ không gả hai chồng). 'Nhị phu' ở đây vừa có nghĩa là 'hai người', vừa có nghĩa là 'hai chồng'.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK