Những điều này, cũng là những điều tôi từng nghĩ. Bước qua từng địa điểm trong ngôi trường đại học, tôi thậm chí tưởng tượng ra được cảnh người ấy và Cẩn ở chỗ này dạo bước. Lúc ở sân bóng, tôi sẽ theo bản năng nhìn lên trên khán đài, hi vọng thời gian thay đổi, Cẩn sẽ ngồi ở chỗ đó chờ đợi tôi. Nhưng tôi biết, cho dù thời gian có thay đổi, người nàng chờ, cũng không phải là chính mình! Tôi kể ra quá khứ của họ thật lãng mạn, nhưng trong lòng tôi lại đầy chua xót và thống khổ!
Đáng tiếc đây không phải lúc phung phí thì giờ thương tiếc cho chính mình, huống hồ tôi biết, giờ này khắc này, ngồi bên cạnh nàng là tôi, người nàng yêu là tôi. Chuyện tôi đang làm, là mang về con trai của nàng. Về phần Hàn Học Hiên, qua chuyện này, hẳn sẽ không bao giờ có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng tôi nữa.
Chậm rãi, tiếp tục nói –
"Hàn học trưởng à, không biết trong hồi ức của anh còn những chuyện như thế không-- có một ngày, người con gái anh yêu nói cho anh biết, cô ấy mang thai con của anh, khi đó trong lòng anh nhất định rất kích động. Anh nhất định nghĩ, anh sẽ dùng cả đời mình nuôi dưỡng con mình thật tốt, dùng cả đời sau này bảo vệ người con gái mà anh yêu. Đứng ở ngoài phòng sinh, khi nghe đứa bé kia lần đầu tiên cất tiếng khóc, anh có rơi nước mắt không? Ngoại trừ cảm giác được sinh mệnh mình như được tiếp diễn, anh có thấy trên vai mình thêm một phần trách nhiệm không? Lúc đứa bé kia lần đầu tiên nhào vào lòng anh gọi "Ba ba", anh có cảm động không? Anh sẽ không cảm thấy gia đình của anh rất hạnh phúc sao? Đáng tiếc tình yêu cùng tình thân này, suốt một thời gian dài, anh không để mắt đến, thậm chí quên đi. Thế nhưng khi anh nhớ tới, hoặc là lúc tôi nhắc tới, trong lòng anh không đau sao?"
Tôi đã cho rằng tôi đủ kiên cường, thế nhưng không nghĩ tới, nước mắt lại chảy.
Hàn Học Hiên nhìn Cẩn một chút, lông mày nhíu chặt dãn ra, từ từ cúi đầu. Xem ra dùng tình cảm hoá xem như có hiệu quả, tuy rằng cũng tự ngược mình đến không nhẹ. Lúc nói ra những lời này trong lòng hình như có một lưỡi cưa đang tới lui qua lại, từng chút từng chút, đau đến hít thở không thông.
"Đàn ông nặng sự nghiệp, không sai! Thế nhưng lúc anh thấy con trai mình bị thương, anh cứ thờ ơ như vậy sao? Hàn học trưởng, tôi không nói chuyện quá khứ, nói thẳng tình huống hiện tại anh gặp phải. Kỳ thực, Đỗ chủ nhiệm nhận Hàn Dương về, cũng là vì muốn tốt cho anh, thủ tục không cần bàn tới, chậm rãi lo liệu. Ngài cũng nên hiểu cho cô ấy một chút, đã nhiều năm như vậy, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình a! Về phần cha mẹ ngài, ngài còn có con trai nhỏ, tôi nghĩ ngài chắc chắn có biện pháp thuyết phục bọn họ. Hơn nữa dù quyền nuôi nấng Hàn Dương đổi qua cho Đỗ Cẩn, ngài vẫn là cha của Hàn Dương, nó vẫn là cháu của Hàn gia, điểm ấy không có bất kỳ người nào có thể phủ nhận. Ngài còn là người giám hộ hợp pháp của Hàn Dương. Huống hồ, gia đình ngài bây giờ cũng không phải hài hoà như vậy! Ở trong mắt hiền thê ngài, Hàn Dương là một cái đinh trong mắt, hai đứa con trai của ngài, nuông chiều không được thiên vị không được. Đối tốt với con trai lớn, vợ ngài và con trai nhỏ bất mãn, vậy ngài cũng chỉ có thể đối tốt với con trai nhỏ, còn con trai lớn ngài thì sao? Như vậy lâu dài tâm lý mất thăng bằng, tương lai nó còn dài làm sao bây giờ? Nó có thể oán hận người cha này hay không? Hàn Dương rất ngoan. Đêm ba mươi cũng không quên gọi cho ba chúc mừng năm mới, một người lớn như tôi so với nó còn thấy hổ thẹn, thực sự! Dù Hàn Dương không ở bên cạnh ngài, tôi nghĩ tương lai nó cũng sẽ hiếu kính ngài! Đỗ Cẩn lại là một lão sư, học thức và nhân phẩm của cô ấy ngài cũng rõ ràng, cô ấy đã giáo dục bao nhiêu con trẻ? Hiện tại nhổ đi cái đinh của vợ ngài, đây là một việc có lợi với cuộc sống của ngài, hơn nữa đối với thằng bé cũng có lợi, không phải sao? ... Còn nữa là --" tôi dừng một chút -- "Chuyện này, Chu Minh tôi khẳng định là can thiệp vào, nhà họ Chu cũng sẽ nhúng tay vào! Đỗ chủ nhiệm là cháu nuôi của ông nội tôi, như vậy Hàn Dương cũng chính là chắt trai của ông nội tôi, tôi làm con cháu họ Chu, tôi có thể không quan tâm sao? Chu Minh tôi làm việc, không làm thì thôi, muốn làm liền làm tới cùng! Ngài xem, hai nhà chúng ta mặc dù nói không có gì liên quan, thế nhưng dính líu không ít, ai cũng đừng cùng ai gây khó dễ a!"
Hàn Học Hiên im lặng không nói, Cẩn cũng im lặng nhìn cái ly trong tay, trong lúc nhất thời, bầu không khí thoáng cái trở nên lắng đọng. Tôi cầm lấy cái ấm trà thiếu chút nữa trở thành công cụ gây án kia, uống trà bên trong! Cuộc đàm phán này thật sự là quá mệt mỏi, cổ họng tôi cũng mau khát khô. Lúc mới bắt đầu còn có thể nói tôi nói chuyện logic rõ ràng, đến cuối cùng nói thiệt ra thì là có chút cuồng loạn!
Hàn Học Hiên mặt lúc đỏ lúc trắng. Thở dài, dựa vào ghế. Trong lòng Hàn Học Hiên hiện tại hẳn cũng là đang cuộn trào mãnh liệt, tin tưởng sự tình đối phương phải đối mặt cũng không ít, vốn là nói cái gì cũng không chịu buông tay, hiện tại, dưới tình thế và áp lực, tôi nghĩ rằng người ta cũng phải cân nhắc đến việc từ bỏ!
"Được rồi!" Một lát sau, Hàn Học Hiên rốt cục nhổ ra hai chữ như vậy, "Hàn Dương trước hết ở với em vậy đi, nhà anh bên này, anh cũng phải cân nhắc một chút!"
Thở phào nhẹ nhỏm. Thần kinh vốn căng thẳng thoáng cái đều trở nên thư giãn. Ngồi ở chỗ kia, thắt lưng vẫn là thẳng đứng, thế nhưng đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, không còn sức lực.
"Vậy thì cám ơn ngài!" Tôi cố dùng sức, đứng lên, "Ngài chậm rãi uống, chúng tôi còn có việc! Ngày hôm nay cụ nhà ra lệnh muốn tôi mang cháu gái nuôi về cùng chơi cờ, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa! Hôm nào, tôi mời ngài uống trà!"
Nói xong, tôi và Đỗ Cẩn cùng đi ra khỏi quán.
"Đi đâu?" Tôi nhẹ giọng hỏi.
Ngồi ở trong xe chậm rãi suy nghĩ, gần đây nghỉ ngơi không tốt, cảm giác đầu óc có chút quay cuồng, mới vừa rồi giao chiến với Hàn Học Hiên khiến trí não có chút lao lực, hiện tại cảm thấy rất mệt.
"Vừa rồi em không sợ anh ta thật sự ra tay đập em à?" Cẩn phóng mắt nhìn phía trước, mặt không biểu tình.
"Nếu người ta dám ra tay đập em, mừng quá, bớt việc! Thỏa hiệp hay tội cố ý gây thương tích tự mình chọn. Nếu thực sự đánh em, người nhà họ Chu sẽ cùng anh ta liều mạng, sự tình trái lại dễ xử lý!" Tôi vừa cười vừa cởi nút áo sơmi bên trong ra, bên ngoài quá lạnh, trong xe thì ấm, nhưng nghìn vạn lần đừng bị cảm trong thời buổi rối loạn này. "Hơn nữa, Hàn Học Hiên cũng không ngốc, anh ta cũng biết, đánh em, chưa nói cái khác, cơm tù là ăn chắc. Dù là anh ta cầu quan hệ tìm phương pháp, thì chắc chắn phải dùng tiền! Việc buôn bán của mình còn vướng vào lao lý, tài chính mất linh, cứ tiếp tục như vậy, thì chắc chắn phải đóng cửa. Tiệm đóng, nguồn kinh tế chặt đứt, vợ con còn có thể ở bên cạnh? Đánh em? Đánh em, cái kết cuối cùng là vợ con ly tán, không cẩn thận chút nữa là cửa nát nhà tan gia đình tan nát!"
Ngẫm lại cảm thấy mình nói hình như nói nặng, không muốn hù dọa Cẩn, vội nói sang chuyện khác!
"Em đi..." Còn chưa kịp dứt câu, di động vang lên. Vừa nhìn, là một dãy số bản địa, xa lạ.
"Alo?
"Sư phụ!" Toát mồ hôi, lại là tiểu Thành.
Haiz, đây thật là thêm phiền.
"Sư phụ, đồ đệ gặp quỷ!" Tiểu Thành nói vội trong điện thoại.
"Cái thằng này, bình thường sao không thấy cậu tìm tôi? Có việc liền nhớ tới sư phụ cậu! Trở về cũng không nói tôi một tiếng!"
"Sư phụ đang ở đâu? Đồ đệ đi tìm sư phụ!"
"Bên ngoài, tôi còn có việc!" Vừa nghĩ tới việc cậu ta muốn tới tìm tôi, tôi nhất thời toát mồ hôi, thằng nhóc này tìm tôi nhất định không có chuyện tốt, phí một đống nước miếng không nói, còn phải nghe cậu ta nói một đống thứ vớ vẩn.
"Dạ! Vậy được rồi!"
Nói xong, điện thoại cúp!
Cẩn vẫn nhìn ngoài cửa sổ như trước, không nói gì. Quay đầu vừa mới chuẩn bị ra bãi đỗ xe, điện thoại Cẩn vang lên.
Dĩ nhiên là đồ đệ.
Thằng nhóc này thật xấu, tìm tôi không được liền tìm Cẩn, biết rõ trong ngày thường Cẩn rất dễ nói chuyện, haiz, tôi cũng thực là không may, liền dễ dàng bị thằng nhãi này chộp được điểm yếu.
"Thế nào?" Thấy Cẩn cúp điện thoại, tôi tức giận hỏi. Tuy rằng không biết bọn họ nói cái gì, có điều nghe ý Cẩn hình như là đã nhận lời gặp mặt đồ đệ rồi.
"Đi, lẩu Trùng Khánh ở phố đi bộ! Tiểu Thành lập tức đến!" Cẩn nhàn nhạt nói.
Được được! Không quay về cũng được. Tiệm lẩu... Thực sự đúng là lúc ăn tối a!
Cẩn ngồi ở chỗ kia không nói một lời, tự mình nhúng thịt dê. Tôi ngồi bên cạnh Cẩn, ăn nóng, xắn tay áo lên, vừa uống bia, vừa cùng tiểu Thành trò chuyện.
"Sư phụ! Hôm nay một bạn nữ trong lớp thổ lộ với đồ đệ trên mạng!"
Tôi uống một ngụm bia, phun ra hai chữ: "Tiếp tục!"
"Nhỏ nói nhỏ yêu đồ đệ, trước mặt đồ đệ, nhỏ lại nói không nên lời, đồ đệ làm sao bây giờ?" Haiz, tiểu Thành tìm tôi sẽ không có chuyện tốt, lần nào cũng đều là những chuyện hư hỏng, buồn chán chết.
Nâng cốc bia để lên bàn, buông đũa, ngồi thẳng.
"Thành tử, tôi hỏi cậu mấy vấn đề, cậu trả lời trước, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết làm sao bây giờ!"
"Vâng!" Tiểu Thành gật đầu.
"Cậu yêu ai?" Tôi nghiêm túc hỏi cậu ta.
"Hân Hân!"
"Cậu chắc không?"
"Chắc chắn!" Tiểu Thành không chút do dự, gật đầu.
"Được rồi, cậu có vấn đề gì thì hỏi đi!" Tôi cầm lấy đũa, tiếp tục ăn.
"Sư phụ, đồ đệ trả lời nhỏ thế nào?"
"Cái gì mà trả lời thế nào?" Gắp một cục cá viên, thật là nóng.
"Nhỏ nói nhỏ yêu đồ đệ!"
"Cậu nói cậu không yêu nhỏ!"
"Nhỏ hỏi đồ đệ có khả năng thích nhỏ hay không?"
"Cậu nói không!"
"Nhỏ nói nhỏ nguyện ý chờ đồ đệ!"
"Cậu nói không liên quan gì với cậu, để cho nhỏ tùy ý tự gánh lấy hậu quả!" Nhét nốt nửa viên cá viên còn lại vào trong miệng, haiz, ngon quá!
Đồ đệ câm nín, nhìn tôi trừng trừng. Quay đầu, nhìn thấy ly của Cẩn rỗng, cầm lấy bình nước trái cây giúp nàng rót đầy.
"Sư phụ, nói như vậy có thể nào quá độc ác hay không?" Đồ đệ nhỏ giọng hỏi.
"Độc ác? Bây giờ cậu không độc ác, tương lai người ta sẽ càng khổ hơn, hơn nữa, cậu cũng không tốt đẹp gì! Quan hệ tam giác như vậy xác định sẽ làm cậu sứt đầu mẻ trán, nói với cậu, bóp chết ngay lúc này là hay nhất!"
"Thế nhưng..." Đồ đệ vẫn còn do dự không quyết.
"Được rồi!" Tôi buông đũa, tên này thật sự là quá phiền toái, nói thẳng thắn rõ ràng. "Đồ đệ, nếu như cậu hỏi ý của tôi, rất đơn giản, tôi nghĩ, yêu một người cậu liền yêu thẳng thắng dứt khoát, không yêu một người, liền nói sáng tỏ rõ ràng! Chỉ đơn giản như vậy thôi!"
Vừa dứt lời, Cẩn nghiêng đầu lại nhìn tôi. Tôi lập tức sửng sốt.
"Tôi không có cá viên!" Cẩn cười cười.
Tôi nở nụ cười, từ lúc đi ra khỏi tiệm cà phê, Cẩn chưa cười với tôi cái nào, vẫn luôn nghiêm mặt.
"Dạ dạ!" Tôi quay đầu, "Phục vụ, cho một phần cá viên!"
"Ách..." Đồ đệ nhìn tôi một cái, lại nhìn Cẩn một chút, "Sư phụ, đồ đệ phát hiện lúc sư phụ nói chuyện với Đỗ lão sư thì, cười đặc biệt thấy gớm!"
"Bịch!" Tôi cho đồ đệ một đạp dưới bàn.
"Cậu muốn ăn, thì lo mà ăn, không ăn, thì cút!"
Cẩn ngồi ở bên cạnh, cười không ngừng.