• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Haiz, quên đi, chuyện tình cảm của hai người, đúng đúng sai sai, ai có thể nói rõ ràng? Người uống nước ấm lạnh tự biết đi!

 

"Chu, tôi rất tò mò!" Vương tỷ nhìn tôi.

 

"Tò mò? Tò mò cái gì?"

 

Vương tỷ nhìn bốn phía. Lấm la lấm lét giống như đang tiến hành một cuộc giao dịch phi pháp cùng tôi, cực kì quỷ dị.

 

"Tôi muốn biết, cô nàng mà em thích ấy, đến tột cùng là dạng gì? Có ảnh chụp không?"

 

Tôi cười, "Có. Nhưng không thể cho chị xem, đó là một người rất mê người. Em sợ chị bị mê hoặc, vẫn nên giấu thì hơn."

 

"Chết mất! Có đến nỗi thế không?" Vương tỷ khinh bỉ nhìn tôi.

 

"Đến nỗi, đương nhiên đến nỗi!" Tôi cúi đầu, hết sức chăm chú đối phó ly kem trong tay.

 

"Em làm tôi thấy tò mò rồi đó!" Vương tỷ cười nói, "Rốt cuộc là người ấy thế nào? Em đừng có bảo 'Chị đoán xem' đó. Em dám dùng cái câu này qua loa tắc trách, tôi liền xử em!"

 

U, còn uy hiếp tính mạng người khác.

 

"Người ấy?" Ngẩng đầu nhìn Vương tỷ, đảo đảo ly kem chocolate trong tay. Haiz, Cẩn luôn nói bộ dáng ăn kem của tôi cực kì kém sang, chủ yếu là do đống kem trong ly bị tôi quậy tới quậy lui thành một đống nhão nhoét nhìn cực kì......gớm!

 

"Ban đầu người ấy cho người khác một ấn tượng rất nghiêm túc, vừa nhìn chính là một người học thức uyên bác, nói năng phong nhã, dáng vẻ phóng khoáng, lại nho nhã lễ độ, điềm đạm..."

 

"Ây ây yây... Ngài dùng từ nhẹ nhàng một chút!" Vương tỷ kháng nghị một cách bất mãn.

 

Trừng Vương tỷ một cái, tiếp tục nói:

 

"Ở trong lòng em, đó là một người hoàn mĩ. Đương nhiên, có lẽ là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi. Lúc đi làm, người ấy luôn mặc nghiêm túc chỉn chu, đôi khi sẽ khoác một chiếc áo khoác màu lam bên ngoài, rất ưa nhìn. Bình thường thì người ấy ăn mặt rất tùy ý, quần bò, áo sơm mi, tóc cột lại. Mang kính gọng kim loại màu bạc, thoạt nhìn... Ai nha, hình dung không được, rất hoàn mỹ! Phương bắc có giai nhân, duy mình nàng tuyệt sắc. Liếc nhìn thành quách xiêu, ngoảnh đầu nước ngả nghiêng. Màng chi thành nước đổ? Giai nhân gặp mấy lần... " Tôi bắt đầu say sưa.

 

"Tôi chịu hết nổi rồi đó!" Vương tỷ lại bắt đầu phản bác. "Chưa thấy ai tối ngày thơ với thẩn như vậy!"

 

"Haiz, không nói nữa. Nói nữa chắc 'nhộn nhạo' nguyên buổi chiều quá. Hắc hắc, dù sao thì không cần biết người khác thấy sao, chứ ở trong mắt tôi, người ấy không có một chút khuyết điểm nào hết!"

 

Vương tỷ uống một hớp nước ngọt. Nghĩ nghĩ, lại hỏi. Haiz, thiệt tình, lúc nào tôi lại thành tri âm của chị đại này vậy? Hỏi nữa tôi sẽ thu phí đó.

 

"Chu, em theo đuổi bảy năm, không mệt ư?"

 

Tôi lắc đầu. Đề tài này tựa hồ không có một chút ý nghĩa. Ngẫm nghĩ, tìm một đề tài khác nói.

 

Tình yêu là chuyện của hai người, người ngoài không nên tham dự vào.

 

Cùng Vương tỷ câu được câu không nói tới giữa trưa. Vốn cổ họng đã khó chịu, giờ lại càng đau hơn. Âm thầm cầu nguyện buổi chiều học sinh tới hỏi bài ít một chút, để tôi có thể nghỉ ngơi một chút.

 

Trên đường về trường, tôi ghé mua một hộp kẹo ngậm Cỏ San Hô. Haiz... Thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Trước kia toàn là tôi mua cho Cẩn, nay mình lại bắt đầu dùng thứ này.

 

Vừa vào phòng giáo viên đã bị An lão sư gọi, nói nhà trường đã có kết luận về chuyện Thường Lam bị thương ngoài ý muốn. Quả nhiên trách nhiệm của nhà trường bị đẩy đi không còn một mảnh, Vương tỷ thành chốt thí, bị xử phạt nhẹ, xem như chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.

 

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ gì. Kết quả xử lý với tôi mà nói đã không còn quan trọng gì nữa, nên thất vọng cũng đã thất vọng, nên tỉnh ngộ cũng đã bắt đầu nghĩ thông suốt rồi.

 

Nghe xong, tôi về thẳng chỗ ngồi, chậm rãi xem giáo án. Người ta vẫn thường nói: Hai tai không nghe chuyện ngoài hiên, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền. Mới trước đây còn cười cái cảnh giới này quá mức cứng nhắc và cổ hủ, hiện tại mới cảm thấy được, chỉ một lòng đọc sách, là một chuyện nhẹ nhàng tốt đẹp rất khó có được!

 

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt chợt dừng ở góc bàn.

 

Là một hộp kẹo ngậm Kim Tàng Tử.

 

Cầm lên nhìn một chút. Đặt ở trên bàn tôi, có lẽ là cho tôi, nhưng là ai đặt ở đây? Vương tỷ? Không thể nào. Tiểu Đinh? Cũng có thể. Hay là học sinh của tôi?

 

Học sinh? Phạm vi cũng quá lớn, mò kim đáy bể!

 

Mặc kệ là ai, là xuất phát từ lòng tốt. Làm người nên biết ơn. Ít nhất, bên cạnh còn có người lẳng lặng quan tâm tôi. Ít nhất, trong văn phòng lạnh lùng này còn có một chút cái gọi là tình người.

 

Đáng tiếc, tôi chưa bao giờ ăn kẹo ngậm loại vị này, Kim Tàng Tử vị quá nồng, rất khó ăn.

 

Cầm bỏ vào ngăn kéo, tiếp tục yên lặng đọc sách. An lão sư lại bắt đầu tán dóc, các lão sư thì ngồi bên phụ họa. Tôi thật không rõ, vì sao mọi người lại rảnh rỗi như vậy? Họ không thể im lặng tìm chuyện gì làm ư? Dù sao cũng là thành phần trí thức, thế mà lại không nhìn ra được chút khí chất nào của người đọc sách, ngược lại trông rất giống những bà cô hàng chợ tầm thường dung tục.

 

Suốt một buổi chiều ngồi yên trong phòng. Ngẫu nhiên sẽ có học sinh tới hỏi bài tôi. Chỉ có lúc trò chuyện với học sinh tôi mới cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Tôi bắt đầu lưu luyến mấy cô cậu bé tâm tư đơn thuần này, bắt đầu hoài niệm thời học sinh và bè bạn. Chẳng trách người ta hay nói, càng lớn càng cô đơn. Hết thảy điều này là do ai? Đặc điểm lớn nhất của con người chính là tự tạo nghiệp chướng, không tin tưởng lẫn nhau, đùn đẩy trách nhiệm, để rồi cuối cùng trở nên cô đơn và gian khó.

 

May mà còn có Cẩn.

 

Tiết học chiều ở lớp 10-3, tôi đứng trên bục giảng một chút về phần ngữ pháp, còn lưu ý một vài điều khi làm bài. Đột nhiên nhớ tới thời gian thực tập không còn bao lâu nữa, lão sư hướng dẫn bảo rằng còn không đến mười ngày. Trên thực tế tính ra, cả thảy còn đúng năm ngày. Nhìn những gương mặt vốn đã quen thuộc này, tôi tựa hồ có chút không nỡ.

 

Tôi muốn làm chút gì đó cho đám học trò này, nhưng tôi lại không rõ. Là một lão sư, tôi hẳn nên giúp chúng về việc học. Nhưng học tập cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu như có thể, tôi rất muốn dẫn dắt đám nhỏ này đến khi tốt nghiệp. Chỉ tiếc, tôi làm không được.

 

Gặp nhau đã là duyên phận, tôi cùng lứa học trò này là có duyên. Khi tôi rời đi, tôi nhất định sẽ buồn, nhất định sẽ nhớ lũ nhỏ này.

 

Đây là nhóm học sinh đầu tiên của tôi, con người ta vẫn luôn khó quên những thứ đầu tiên, ví dụ như... mối tình đầu.

 

Thời gian một tiết học buổi chiều trôi qua thật nhanh. Lúc tan học, tôi còn đứng trên bục giảng không muốn rời đi. Có lẽ, đây là tiết học buổi chiều cuối cùng của tôi ở lớp 10-3. Tuần sau, tôi sẽ đến một nơi khác.

 

Nhìn học sinh trong lớp chậm rãi rời đi, chầm chậm bước xuống bục giảng, phát hiện mình gần đây trở nên đa sầu đa cảm. Thật buồn cười, tôi của hiện tại, thật sự càng ngày càng không giống trước. Con người thật sự sẽ thay đổi, đây là cái giá của sự trưởng thành.

 

"Chu lão sư?" Loáng thoáng nghe phía sau có người gọi.

 

Vừa quay đầu, thấy phía sau chính là Thường Lam đang khập khiễng đi tới.

 

Cô bé đi từ từ đến trước mặt tôi, tủm tỉm cười.

 

"Chu lão sư, cám ơn cô ngày đó đưa em đi bệnh viện. Bữa đó em cực kì sợ hãi, cũng chưa kịp nói tiếng cảm ơn!"

 

Cô bé cúi đầu nở nụ cười. Nhìn dáng vẻ này, đầu óc tôi bắt đầu xoay mòng mòng. Đột nhiên có một loại dự cảm không lành. Việc tôi đưa cô bé, thậm chí là cõng cô bé đến bệnh viện là việc mà lão sư nên làm. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái. Đột nhiên nhớ tới một người: Amy.

 

Bị ý nghĩ của chính mình dọa, vội vàng phủ định. Hẳn là không thể nào, dù sao người ta cũng chỉ mới là học sinh cấp ba, hẳn là chưa phát triển tới trình độ như Amy. Nhưng cũng khó nói, hiện tại con nít đều trưởng thành sớm. Năm đó chừng ấy tuổi tôi cũng đã đắm chìm trong tình yêu đau khổ rồi chứ thua gì đâu.

 

Quên đi, kinh nghiệm nói cho tôi biết vẫn nên cẩn thận thì hơn.

 

Nói như thế nào tôi cũng là một người có tiền sử theo đuổi lão sư, nhưng cũng đừng để mình bị học sinh theo đuổi lại a.

 

Haiz, không đúng, nhất định là do tôi suy nghĩ nhiều. Tôi tình nguyện là tự mình suy nghĩ viển vông. Ánh mắt cô bé này, trông cứ mờ ám thế nào ấy, giống như là tôi nhìn trộm người ta tắm nên giờ người ta muốn lấy thân báo đáp vậy.

 

Phi phi, so sánh cái gì vậy? Nghĩ đâu đâu không!

 

"Lão sư, cô bị cảm, phải chú ý nghỉ ngơi đó!" Thường Lam thấy tôi không nói lời nào, ngẩng đầu nói, vẻ mặt như cười như không.

 

Haiz, xem giọng điệu này, giống như tôi là học sinh, còn người ta mới là lão sư.

 

"Ha ha, cảm ơn em, gặp lại sau!"

 

Đối với những chuyện tôi không am hiểu, bình thường cách xử lý tốt nhất chính là bỏ chạy mất dạng, tuy rằng không phải sáng kiến gì, nhưng cực kì hữu dụng.

 

Tôi vội vàng trở về văn phòng thu dọn đồ đạc, nhìn thấy kẹo ngậm Kim Tàng Tử trong ngăn kéo, tôi lại bắt đầu nghi ngờ, không phải vậy chứ...

 

"Chu Sir!" Không biết khi nào thì Trương Trác đi vào, lên tiếng làm tôi giật cả mình. Mới vừa ngẩng đầu, cô nhóc này đang cười nhìn tôi. Vội đóng ngăn kéo lại. Kì quái, vì cái gì lại có cảm giác bị người ta bắt quả tang nhỉ?

 

"Em phải gió à! Làm tôi sợ nhảy dựng!" Nói xong liền hối hận. Haiz, thiệt là ngu quá đi. Này không phải chứng minh mình có tật giật mình sao...

 

"Cái kia...Cô ăn chưa?" Trương Trác cười nói, vẻ mặt gian manh.

 

"Cái gì?" Tôi nhìn Trương Trác.

 

Cô nhóc bĩu môi, chỉ chỉ ngăn kéo của tôi.

 

"Là do em mua à?" Haiz, nếu là Trương Trác mua, thật đúng là nhẹ nhàng thở ra.

 

"Dạ, buổi chiều em đem đến." Trương Trác cười nói.

 

Biết vậy liền thoải mái. "U, cám ơn em nha!" Tôi cười nói, "Ai nha, thật là cảm động quá đi!" Haiz, không ngờ là do mình nghĩ nhiều. Kì thật nên sớm đoán được là Trương Trác. Haiz, khi nào tôi lại trở nên đa nghi như vậy nhỉ? Còn tự mình suy nghĩ viển vông sợ học sinh đối với mình... Đúng thật là suy bụng ta ra bụng người!

 

"Cô không ăn à?" Trương Trác cười nói.

 

"Không. Tôi không quen vị này. Ha ha, con nhóc này thật là có tâm nha!" Tôi vỗ vỗ lưng Trương Trác.

 

"Hắc hắc, vậy à?" Sao tôi lại cảm thấy cô nhóc này cười có chút xấu xa nhỉ? Chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều?

 

"Chu Sir, này không phải em mua!" Trương Trác chậm rãi nói.

 

"Hả?"

 

"Là người khác mua. Nhưng người ta đi đứng không tiện, nên nhờ em để lên bàn cô giùm!"

 

"Hả?" Nghe mà hết cả hồn.

 

Đi đứng không tiện, ngất, có phải là... Nhìn vẻ mặt đang cười xấu xa của Trương Trác, tôi thật sự buồn bực.

 

"Ý em là..."

 

"Là Thường Lam mua. Giữa trưa cậu ấy cố ý ra ngoài mua, lúc về lại ngại nên nhờ em đưa giùm!"

 

Tôi thiệt không biết mình nên cảm động hay nên nghi ngờ nữa...

 

"Còn nữa, Thường Lam vừa nãy còn muốn hỏi số điện thoại cô, nhưng con nhỏ này lại ngượng ngùng, nên nhờ em hỏi. Cô xem, em có nên cho cậu ấy không?"

 

Ngất. Tôi chợt cảm thấy mình hỏng mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK