Cẩn nở nụ cười. Do bộ dáng vô cùng buồn cười của tôi hay do nàng vốn dĩ không tức giận? Không nghĩ ra, cũng không hiểu được! Nếu như nàng không tức giận, nàng thật là diễn viên ưu tú nhất trên đời này. Nhưng tôi biết, nàng không phải.
Như cười như không thản nhiên nhìn tôi.
Tôi đứng lên, tiến lại, ôm nàng vào lòng. Một trận giãy dụa, ôm chặt hơn! Tôi chôn đầu vào tóc nàng. Không nói lời nào, chỉ đơn giản là ôm. Chỉ có ôm nàng thật chặt như thế, tôi mới cảm thấy bình yên và vững lòng!
Ôm một hồi, Cẩn khẽ nhúc nhích, phát hiện tôi ôm rất chặt, không có chút khả năng thoát ra nào, thở dài, cũng liền không giãy nữa.
"Cô sao vậy?" Không ngẩng đầu, chỉ là nhẹ nhàng nói. Dán mặt lên áo của nàng, ngửi được mùi hương quen thuộc. "Không thể nói với em sao? Tại sao còn chưa ngủ? Chuyện gì làm cô bận lòng? Nói cho em biết được không?"
Im lặng một lát, Cẩn nhẹ nhàng đẩy tôi, tôi ngẩng đầu nhìn nàng như có điều suy nghĩ, nàng cười với tôi một cái, chỉ vào sofa ý bảo tôi ngồi xuống. Nói cái gì tôi cũng không chịu buông ra, bắt đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cả hai cùng đứng.
"Tôi không có tức giận, chỉ là trong phút chốc có chút không quen!" Cẩn cúi đầu, chậm rãi nói, bộ dáng trông cực kì đáng yêu.
"Vậy là cô liền làm lơ em? Làm thật giống như em đi giết người cướp của vậy!" Suy nghĩ một chút, câu này tựa hồ không thỏa đáng. Đang sốt ruột, lại không biết giải thích thế nào.
"Em có biết cái gì là nơi công cộng không?" Cẩn ngẩng đầu, nhìn tôi một cách không hài lòng.
Trong nháy mắt tôi như bừng tỉnh. Thì ra là vì vậy! Haiz, tôi phục rồi! Thật không biết nên nói cái gì cho phải. Ở dưới lầu chần chừ suốt mấy tiếng, rồi ngồi trên bậc thang khổ sở suy tư tới canh ba, cuối cùng vẫn không nghĩ tới nguyên nhân là cái này! Không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Cái gì là dở khóc dở cười, hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được!
"Em biết!" Rốt cuộc tôi vẫn nở nụ cười, "Lần sau không như vậy nữa, được chưa?" Cúi đầu, nhìn Cẩn. Mặt nàng ửng đỏ, đặc biệt mê người... Ho khan một cái, tôi đang nghĩ gì thế này? Thật sự trên đầu chữ sắc (色) là con dao (刀) a! Sẹo lành rồi liền quên đau.
"Em có cảm thấy tôi đang cố tình gây sự không?" Cẩn đột nhiên hỏi tôi.
"Không có!" Trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Thật hả?" Vẻ mặt hoài nghi. Lúc nào thì cô gái nhỏ này trở nên đa nghi như vậy? Haiz, sức mạnh tình yêu thật là to lớn!
"Thiệt!" Cúi đầu nhìn vào mắt nàng, ánh mắt kia lóe lên, "Là do em làm việc không để ý trước sau. Cô nói không sai, đúng là nơi công cộng. Đây lại là thành phố em lớn lên, là nơi cô đợi chờ thật lâu, có rất nhiều người quen. Cho dù không có người quen, em cũng nên nghĩ đến ảnh hưởng và một số tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Là lỗi của em!"
Nghe tôi nói, Cẩn nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thở dài.
Tôi kéo tay nàng, ngồi xuống ghế sofa. Hơi mệt, đầu có chút choáng váng. Tôi là người ít ngủ, thế nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không cần ngủ! Được vậy đã thành tiên rồi.
"Có lẽ tôi già rồi!" Như cười như không bất đắc dĩ lắc đầu. Cẩn nhìn chằm chằm vào cái bàn phía trước. Ánh mắt tôi trước sau vẫn đuổi theo ánh mắt của nàng,
Im lặng. Hình như trong lúc bất chợt tôi ý thức được điều gì, lại đột nhiên tỉnh ngộ ra. Bất ngờ ôm eo Cẩn, hung hăng hôn lên má nàng một cái, trong nháy mắt lùi ra.
Cẩn giật mình, quay đầu nhìn tôi. Cau mày...
"Phản ứng nhanh như vậy lại còn nói mình già? Cô mới là trào phúng!" Tôi cười nói.
Trừng tôi không chớp mắt. Hừ, còn trừng nữa là hôn tiếp đó!
Khoanh tay, không nói lời nào. Tức giận? Đoán không ra! Có điều chỉ cần Cẩn ở bên cạnh tôi, tôi tự tin là mình có thể giải quyết được bất kì tình huống nào. Đã không còn bức tường ngăn cách, phút chốc tràn đầy lòng tin.
"Đỗ Cẩn, vừa nãy cô tức giận không phải vì ở nơi công cộng!" Nhìn Cẩn, tôi chậm rãi nói.
Người Cẩn khẽ run. Xem ra tôi nói không sai. Cái con người này vẫn luôn như thế, không bao giờ nói hết, toàn chừa lại phân nửa để tôi đoán. Mà thường thường những chuyện phải đoán, đều là chuyện chủ yếu và then chốt!
Nhẹ nhàng ôm lấy vai Cẩn, "Haiz, cô muốn em nói cô cái gì bây giờ? Căn bản là cô không hề tức giận, đúng không?" Nhìn Cẩn một lúc, không có bất kì phản ứng nào. "Cô thấy mất mát, có lẽ, còn có chút thương tâm! Thời gian như nước chảy, thế nhưng, cái này cũng không thể nói rõ điều gì! Em tin rằng lúc còn trẻ cô cũng từng giống em. Ở cùng em sẽ làm cô nghĩ tới rất nhiều chuyện đã qua, sẽ cảm thấy có rất nhiều ngậm ngùi!"
Cẩn không nhìn tôi. Hai tay không tự chủ xoắn lại một chỗ.
"Đỗ lão sư, em nhớ kĩ trước đây cô từng dạy em, lúc biện luận nghìn vạn lần không được có bất kì động tác nhỏ nào, bởi vì đó là biểu hiện của việc không tự tin, chứng tỏ luận điểm của mình đã bị đối phương nhìn thấu!"
Lời này quả nhiên dùng được. Haiz, gậy ông đập lưng ông cũng là Cẩn dạy tôi, quả là học đi đôi với hành. Ngồi thẳng người, khóe miệng mỉm cười. Xem ra cô gái nhỏ này rất hài lòng với thành quả giáo dục của mình!
"Xem ra, tôi nói câu nào em cũng nhớ kĩ!" Cẩn cười nói.
"Đừng đánh trống lảng. Cô không biết em đã luyện Thái Cực từ nhỏ à? Nói, có phải bị em nói trúng tâm sự rồi không?" Tôi bóp bóp vai Cẩn, thật là mềm! Haiz, không giống tôi, ngủ có thể tự mình cấn chết! Cô gái nhỏ này, ôm nàng ngủ nhất định rất dễ chịu... Khụ khụ, bình tĩnh...!
"Em thông minh như vậy còn cần tôi nói sao?" Cẩn nói vậy chứng minh tôi đã đoán đúng. Haiz, từ nhỏ đã gắn liền với việc phỏng đoán tâm tư của nàng. Nhiều năm dày công tôi luyện như vậy, không đoán đúng hoàn toàn cũng phải được tám, chín phần mười đi!
"Cô thấy mất mát cũng được, bất đắc dĩ cũng được, em đều không phản đối. Em không khuyên cô, bởi vì sớm muộn gì tự cô cũng có thể nghĩ thông suốt. Chỉ là, lần sau cô có thể cho chút gợi ý được không. Cô nhìn em này... Haiz.... Người trong giang hồ đi lại không dễ dàng, cả ngày bị rơi vào trong sương mù..." Tôi nhìn Cẩn, tìm chuyện pha trò. Biết nguyên nhân là được rồi, tôi không muốn tìm hiểu sâu hơn. Về tuổi tác của chúng tôi, nhất định sẽ gặp phải một vài vấn đề, hoặc nhiều hoặc ít. Chuyện tôi có thể làm cũng chỉ là đi giải quyết mà không thể đi dự đoán. Trên người của tôi còn quá nhiều điểm lỗ mãng của tuổi trẻ, mà nàng, vốn đã chín chắn chững chạc, nếu như không có gặp phải tôi, có lẽ đã là lòng như nước lặng. Nếu tôi đây là hòn đá nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh của mặt hồ, thì nhất định phải chuẩn bị tinh thần mà đối phó với những gợn sóng đang đến.
Biến đổi bất ngờ, đối với mơ ước được bên nhau cả đời của tôi mà nói, đây chỉ là một cái bắt đầu!
"Hình như tôi có chút vô lý!" Cẩn nhàn nhạt nói.
"Không có a! Cô chỉ là đôi khi suy nghĩ quá nhiều! Mà em thì, nói không suy nghĩ, làm việc không có đầu óc, cô có chuyện gì đều ôm trong lòng để em đoán, này làm khó em quá!" Tôi ở một bên nhõng nhẽo, có điều, đây cũng là lời nói thật, có đôi lúc thật sự cảm thấy rất khó!
"Em còn không có đầu óc? Thông minh như khỉ!" Hôn mê. Tôi phát hiện Cẩn rất thích lôi con khỉ ra nói, "Ban nãy không cho em vào, tôi..."
"Cô sợ em nhìn thấu tâm sự!" Haiz, cô đã không muốn nói ra miệng, vậy để em nói!
Cẩn bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, này nói rõ tôi đã đoán đúng! Yeah! Lại thêm một phần... Mừng như điên, xem ra chỉ số thông minh không bị giảm.
"Nếu như tôi không gọi điện cho em, em định làm thế nào?" Cẩn vỗ về lưng tôi, nói.
"Thì vẫn ngồi như vậy. Lẽ nào cô sẽ không ra khỏi cửa?" Tôi vẫn tương đối có lòng tin với phương pháp ôm cây đợi thỏ. Tuy rằng phương pháp có vẻ đần độn, thế nhưng có những lúc rất có hiệu quả.
"Em dở người à? Lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như thế được không?" Cẩn nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi một cái.
"Hừ, sao cô không nói lần sau cô đừng có ý nghĩ ngu xuẩn như thế?" Tranh luận! Không biết hậu quả, có chút thấp thỏm.
Cẩn nhẹ nhàng nắm lỗ tai của tôi, thoáng dùng chút lực. Tôi thuận thế nằm xuống đùi nàng. "Ai nha nha, đứt bây giờ!" Giả vờ đau đớn.
Nhìn tôi đùa giỡn, nàng cũng bó tay hết cách. Chuyện ồn ào đêm nay thật sự là không đâu vào đâu cả. Nhìn nàng mỉm cười liền biết nàng cũng đang suy nghĩ đầu đuôi câu chuyện ồn ào đêm nay. Nhất định cũng giống như tôi, biết nội dung, nhưng lại không bắt được đầu mối chính xác.
"Đừng nghĩ nhiều. Người tính không bằng trời tính!" Tôi nhìn Cẩn. Nằm trên đùi của nàng, nâng tay lên, xoa mặt nàng. Haiz, mặc dù nói cả đêm gian khổ, có điều cuối cùng cũng có thể rơi vào trên đùi người đẹp, kết quả coi như tốt đẹp!
Cẩn nhẹ nhàng vuốt trán tôi làm tôi có chút buồn ngủ. Hơi nghiêng đầu, cọ vài cái, tìm được tư thế thoải mái nhất.
"Mệt rồi ha." Cẩn vuốt đầu tôi. Trong lúc lơ đãng sờ đến lỗ tai tôi. Nhột quá, không khỏi rụt cổ lại. Có một loại rung động không giải thích được. Ngất. Ngàn vạn lần đừng thả câu tôi. Vào lúc này tôi có thể được xem là tiểu Vũ ở sát cạnh Khương Thái Công, quản không tốt liền tự mình móc mình lên câu.
"Haiz, thật không biết gần đây tôi bị làm sao nữa!" Cẩn nhẹ nhàng cảm thán.
"Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận. Hắc hắc, lòng của phụ nữ, kim dưới đáy biển!" Tôi nhắm mắt lại, vẻ mặt cười xấu xa.
"Em nói cái gì?" Rõ ràng là nàng nghe rõ tôi đang nói cái gì... Nhắc lại chắc chắn sẽ dính đòn, tôi không có ngốc.
"Em đang nghĩ tới Từ Chí Ma từng nói..." Vội vàng suy nghĩ, nói gì để tránh bị nàng duỗi móng vuốt tới đây? "Tôi yêu em mộc mạc, không thích em xa hoa. Trên mặt em có một loại hào quang đặc biệt, tôi nhìn liền cảm thấy vui mừng không diễn tả được. Mộc mạc là thật cao quý. Lúc em quần là áo lụa đương nhiên là đẹp, nhưng cái đẹp này rất tầm thường, người người đều nhận thấy. Những lúc em mặc đơn sơ như thế này, chỉ có duy nhất một mình tôi cảm nhận được." Haiz, đây là Từ Chí Ma người ta nói với Lục Tiểu Mạn, trích dẫn, xem như là trích dẫn đi. Cảm thấy mình thật gian trá, không nghĩ ra liền mượn lời của người ta.
"Lưu manh có văn hoá!" Cẩn bất mãn phun ra mấy chữ.
"Em lưu manh chỗ nào? Bị cô quay như như dế, có câu nói chơi đồ thì thất chí, chơi người thì thất đức..." Đến lúc nhận ra mình đang tự tìm chết, miệng ngậm thật nhanh, nhưng tránh không được báo ứng.
"Ui da, đau..." Mở mắt, phát hiện cô gái nhỏ đang trợn mắt nhìn!
"Toàn nói nhảm! Mau đi ngủ! Giằng co từ nãy đến giờ! Đi vào phòng ngủ!" Câu chữ đầy thịnh nộ, nhưng lại không cảm giác được mùi vị tức giận.
"U, em sợ quá! Haiz, phụ nữ làm từ nước, đàn ông làm từ bùn!" Tự lẩm bẩm.
Trong nháy mắt bình tĩnh, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
"Em làm từ xi-măng! Rất cứng!" Ha ha cười hai tiếng, đứng dậy, không đợi cô gái nhỏ kịp phản ứng, đi thẳng tới phòng tắm. Haiz, có thể ở lại đây một đêm, đắc ý...