• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ho khan vài cái, cảm thấy tốt hơn nhiều. Không ngờ rượu này lại cay như vậy. Xem ra kỹ thuật ủ rượu của bác Trì lại tăng cao!

 

"Hừm, còn được đi! Nào, để chú rót cho!" Không nói lời gì lại rót một chén. Nhìn lén Cẩn, nàng chỉ cười, thỉnh thoảng ăn chút gì đó. Nhìn chú Thành muốn tiếp tục rót rượu cho Cẩn, vội vàng ngăn lại.

 

"Chú Thành à, chị của con không uống được thiệt. Chú muốn uống, con uống với chú, đừng bắt chị con uống!" Câu này trăm ngàn chỗ hở, may mà không ai truy cứu.

 

"Con uống với chú? U, được nha! Có chút anh hùng khí khái rồi đó!" Chú Thành cười vỗ vỗ bả vai tôi. Thoát khỏi tay của chú Thành, thật có lực, vỗ đến nhức hết cả vai...

 

"Sắp tốt nghiệp đại học rồi hả?" Bác Trì hỏi.

 

"Dạ! Còn vài tháng nữa!" Tôi cười nói, cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng.

 

"Không phải khi còn bé bảo phải làm nữ binh sao? Còn nói phải làm đặc công! Thế nào? Còn có ý nghĩ này không?" BácTrì luôn nhớ rõ ràng những chuyện khi tôi còn bé, cả những lời nói ra lúc hưng phấn cũng đều nhớ kỹ, thật đúng là lợi hại.

 

"Cái gì nữ binh a, bác xem mắt kiếng của con này! Dày như cái đít chai, người ta cũng không cần con a!" Tôi cười tự giễu.

 

"Về công việc có ý định gì chưa?" Chú Thành vừa nhìn chằm chằm khúc xương trong tay tìm chỗ cắn vừa tìm chủ đề nói chuyện với tôi! Không hổ là lính trinh sát, lúc này tìm thật chuẩn.

 

"Con? Làm lão sư!"

 

"U!" Hai người cùng nhau cảm thán, nhìn nhau, không ngừng cười to. "Làm lão sư? Ai dám mang con tống tới trường học a? Không lại dạy thành tiểu thổ phỉ!"

 

Cẩn nghe xong cũng ha ha nở nụ cười, chỉ chừa tôi một người đổ mồ hôi. Haiz, nào có khoa trương như vậy! Không đến nỗi đó a...

 

"Nào, mừng tiểu lão sư tương lai của chúng ta, cạn chén!" Chú Thành lại mượn cơ hội uống rượu! Muốn uống thì uống đi, còn tìm cớ. "Còn một người nữa? Anh Trì, anh rót đầy cho chị của Minh Minh đi!"

 

Nhìn bác Trì ôm vò rượu định rót, tôi vội nhào tới không nói lời nào đoạt lấy vò rượu. Sau đó đi trở về.

 

"Nào, chú Thành, rượu của chị con ngày hôm nay con uống giùm, chú cũng đừng mời rượu, con không thích đâu! Chú muốn uống thì nâng chén, con uống với chú!"

 

Chú Thành cười nghiêng ngả, haiz... Xem ra hôm nay đành đem mạng nhỏ phó thác cho vận mệnh...

 

*****************************************************************

 

Cẩn:

 

Suốt bữa ăn trưa, rượu của tôi đều bị Minh cản. Lúc rời bàn, tên oắt con kia tựa hồ có chút đứng không vững, ngả tới ngả lui. Tiến lên kéo tay đỡ ra nhà ăn! Tôi biết sức uống của em ấy không yếu, nhưng dù sao em ấy cũng đã uống rất nhiều.

 

Từ từ bước đi. Minh nói, muốn ra ngoài đi dạo một chút. Em chỉ vào một con đường mòn ngoài cửa, mặt đỏ hồng, môi hơi mím lại, gương mặt tinh xảo, giữa vầng trán đơn thuần tựa hồ phảng phất nét u buồn. Cau mày, giờ khắc này tôi đột nhiên phát hiện giữa hai hàng lông mày rõ ràng in một chữ "Xuyên" (川). Cái gì đã khốn nhiễu đứa nhỏ bướng bỉnh mà kiệt ngạo này, làm cho em ấy rầu rĩ không vui? Những năm tháng an tĩnh đã qua đi, những khoảng trống mất mát, những cảm xúc thăng trầm trong đêm đọng lại thành một tiếng thở dài, để lại, là sự lột xác của trưởng thành, càng ngày càng sống nội tâm và một chút biến hóa của gương mặt...

 

Bước chân chậm rãi, hỗn loạn, nặng nề thở dốc. Đi không xa lắm, Minh liền bắt đầu thở hổn hển, khi thì xoa xoa thái dương, khi thì nhẹ nhàng lắc đầu. Minh từng nói, rượu nơi này tác dụng mạnh- tuy rằng tôi chỉ uống nửa chén, cũng thấy như trong sương mù nhìn cảnh vật mông lung, huống chi em ấy vì tôi mà uống nhiều như vậy.

 

Dìu Minh ngồi ở ven đường, từ từ ngồi xuống bên cạnh, em ấy quay đầu, nhìn tôi một cái, xê dịch qua bên kia. Quay lại cười-- "Cô ghét rượu!"

 

Những gì tôi nói, chúng tôi đều nhớ kĩ!

 

Đúng vậy, tôi ghét rượu, ghét vị cay nồng. Bụi bay mờ mịt, lá rụng tĩnh lặng, lạc vào trong bóng tối vô tận, hóa thành phiền muộn hôm qua. Rượu mang cho tôi quá nhiều thất vọng -- làm tôi chán ghét, thậm chí căm hận.

 

Thế nhưng, tôi không ghét người trước mắt đã vì tôi mà uống rượu này.

 

Bộ dạng phục tùng, hai tay ôm đầu, bộ dáng của Minh rất giống một đứa nhỏ vừa bị lão sư trách mắng. Là rượu nhiễu loạn suy nghĩ của em, hay là gợi lại những kí ức không vui, nhưng tôi lại không phát hiện. Lặng lẽ tới gần, dùng ngón tay nhẹ nhàng giúp em xoa đầu, hy vọng có thể giúp em thấy khá hơn.

 

Minh đột nhiên bắt được tay của tôi, trong lúc lơ đãng làm lòng tôi rối loạn. Từ sau khi Minh trở về, thật giống như lòng của tôi càng trở nên mẫn cảm, mà trong cơ thể như trữ đầy nham thạch nóng chảy, bất cứ khi nào cũng có thể phun trào.

 

Động tác của Minh chậm rãi mà dịu dàng. Mười ngón tay nắm chặt, kéo tay tôi đặt lên ngực, cảm giác được nhịp đập trái tim em.

 

"Đỗ Cẩn!" Minh nhẹ nhàng gọi tên tôi.

 

"Hửm?"

 

"Xin lỗi!"

 

Em nhất định là bởi vì chuyện say rượu mà sinh lòng áy náy. Giờ này khắc này, như vậy làm tôi đau.

 

"Tôi không trách em!" Nhẹ nhàng xoa đầu. Mọi người đều nói, những người tóc cứng tính cách bướng bỉnh. Nhìn tóc em dựng thẳng, phát hiện người ta nói như vậy có lúc cũng có vài phần đạo lý. Tóc của Minh rất nhiều, nhẹ nhàng mơn trớn, vẫn không che được ngón tay của tôi. Nhiệt độ từ da đầu lan đến đầu ngón tay của tôi, không ngừng khuếch tán.

 

"Em..." Lời của Minh có chút mơ hồ không rõ, ý thức dần dần bị rượu chiếm lĩnh, "Em không phải... Một con sâu rượu vô đức, ... Rượu phẩm như nhân phẩm... Cô đừng thương tâm..."

 

Say rượu nhưng nhớ mãi không quên, lúc nào cũng lo lắng. Minh nhi, em có biết, những lời em nói lúc này, nhập tâm săn sóc và tỉ mỉ quan tâm mới chính là điều làm cho tôi đau lòng và khổ sở!

 

"Em... Em muốn mang cô đến... Nơi này, em là ở... nơi này lớn lên. Nơi này có bóng dáng của em, tuy rằng mơ hồ, có bóng dáng chơi đùa, có bóng dáng đọc sách... dưới đèn, có... bóng dáng quạnh quẽ... tản bộ trong rừng, còn có... còn có một bóng dáng kiên cường bảo hộ... bảo hộ tâm hồn hồn nhiên của mình."

 

Câu nói đứt đoạn, trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng, nhưng câu cú vẫn rõ ràng như trước. Đó là một đứa trẻ thông minh. Đôi khi thật khâm phục năng lực khống chế ngôn ngữ của em ấy, cho dù đang say, vẫn có thể nói ra những lời nên thơ như vậy.

 

Yên lặng lắng nghe, gió nhè nhẹ thổi qua mặt, gió có thể thổi tỉnh tinh thần đã rời rạc của em, và có thể thổi tỉnh cảm giác trong hồi ức được sao?

 

Đã không biết rõ mình là muốn em ấy say hay tỉnh. Nếu như tỉnh lại em vẫn tự bế lòng mình như trước, vậy hãy để cho cơn say thổ lộ hết nỗi lòng đi.

 

Miệng thì thào, mơ hồ nói ra chỉ có hai chữ -- "Lá rụng", là do vừa thảo luận khi nãy hoặc là do em mãi vẫn không thể quên. Đối với Minh mà nói, quên là chuyện khó khăn nhất trên đời. Cảm thán tạo vật thần kỳ, cho em ấy trí nhớ tốt như vậy. Hình như kiếp trước đều tồn tại trong đầu của ẻm. Vẫn cảm thấy, ái tình đúng là 'kiếp này nuốt lời kiếp trước'. Đến khi gặp em, tôi mới biết được một người kiên định là như thế nào.

 

Mặc dù có lúc, em bốc đồng như một đứa trẻ.

 

Mê sảng, đứt quãng, "Không còn...là một thiếu niên nhẹ dạ... thấy lá rụng thì... sầu cảm rớt nước mắt, một hòn đá nhỏ... rốt cuộc cũng... không kích dậy nổi biển... lãng mạn."

 

Lại là 《Tự thuỷ niên hoa》, cho dù là mê sảng, cũng đối chuyện này nhớ mãi không quên. 'Cả đời chờ đợi' chạm đến điểm yếu ớt trong trái tim Minh, nó đã giống như những lời trích dẫn trong kinh thánh. Tôi không có nói cho Minh biết, từ lúc em còn là một đứa nhỏ không lo không nghĩ, tôi cũng đã đọc qua 《Bên sông Piedra tôi ngồi xuống và khóc》.

 

---《Bên sông Piedra tôi ngồi xuống và khóc》, kể lại, tất cả những vật rơi vào con sông này, bất kể là lá rụng, xác côn trùng hoặc lông chim, đều hóa thành viên đá nhỏ, tích lũy thành lòng sông. Giá như tôi có thể xé lòng thành mảnh nhỏ, để tất cả cuốn theo dòng nước. Như vậy, những thống khổ và khát vọng có thể chấm dứt, mà tôi, cuối cùng có thể lãng quêntất cả...

 

Hiện tại, tôi lại phát hiện, tôi không thể quên, bất kể là trong mộng hay là hiện thực, trước mắt sẽ luôn hiện lên gương mặt của một thiếu niên, rõ ràng, như gần như xa, dần dần trưởng thành, như cười như nhíu.

 

"Em... Em trưởng thành!" Minh tựa lên vai tôi, theo sức nặng không ngừng tăng lên, tin rằng em ấy đã thiếp đi. Thiếu ngủ lâu năm khiến mắt em thâm quầng. Nhẹ nhàng lấy mắt kiếng của em xuống, cuối cùng mới phát hiện giống của tôi như đúc. Không biết lúc nào em ấy đã chạy đi đặt làm một đôi. Vẫn luôn cẩn thận với những chuyện nhỏ như vậy.

 

Ngủ đi, đừng mớ ngủ trong mộng. Ngủ một giấc thật ngon, buông hết khốn nhiễu. Nếu như có thể, tôi nguyện chìm đắm cùng em...

 

*************************************************************

 

Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình tựa trên người Cẩn. Cảm giác mơ hồ, lúc này mới phát hiện không đeo kính.

 

囧, Cẩn mở to mắt nhìn tôi, vội vàng xoa miệng, ừm, may mà không có chảy nước miếng, nếu không, với cảnh tượng thê thảm thế này thì sau này làm sao tôi có thể đối diện với Cẩn a!

 

"Đây!" Cẩn đưa mắt kiếng cho tôi, tiện tay đeo lên!

 

Không ngờ mấy chén rượu lại có thể chuốc tôi say, say ngã không nói, lại tựa trên người Cẩn mà ngủ-- phỏng chừng Sử Tương Vân lúc say rượu cũng không hơn gì cái này!

 

"Tỉnh ngủ?" Cẩn nhẹ giọng hỏi tôi.

 

"Dạ!" Ngượng ngùng gãi đầu một cái. Cẩn không thích say xỉn, rất sợ nàng sẽ tức giận! Cúi đầu liếc nhìn một cái, tình hình có vẻ vẫn ổn, nhất thời thở ra một hơi.

 

"Vừa nãy em nói vài câu liền ngủ mất, thấy em mệt quá nên không gọi em. Ở đây gió hơi lớn, có lạnh không?" Cẩn ân cần sờ trán tôi.

 

"Dạ không, không lạnh!" Haiz, nào có yếu ớt như vậy, đừng nói một trận gió nhỏ như thế, thời kì băng hà tôi cũng chịu được.

 

Tựa trên người Cẩn, thật mềm mại, dùng đầu cọ xát, rất thoải mái! Nghĩ đến dựa lâu như vậy, Cẩn chắc sẽ mệt chết đi, vội ngồi thẳng dậy.

 

Cẩn chậm rãi đứng lên, lắc lắc cánh tay, đứng ở đó mỉm cười.

 

Ngủ một giấc, phát hiện Cẩn đột nhiên thật là ôn nhu. Vốn đang đang lo lắng say rượu sẽ làm nàng không hài lòng, không nghĩ tới... Haiz, xem ra tôi là đại nạn không chết tất có hậu phúc a!

 

"Em không đứng dậy hoạt động một chút sao? Ngồi lâu như vậy, không mệt à?" Cẩn cười cúi người, nhéo nhéo mũi tôi.

 

"Dạ?" Tôi nhìn đồng hồ trên tay một cái, đã sắp đến 4 giờ!

 

Không biết mình đã ngủ mấy giờ, quay về với hiện thực vẫn mơ mơ màng màng, vừa đứng lên, thấy người mềm nhũn không chút sức lực.

 

"Đi dạo một chút đi!" Cẩn đề nghị...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK