• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, Dương Dương im lặng giải đề toán trong phòng, tôi và Cẩn ngồi trong phòng khách chơi cờ vây.

 

"Cẩn thận một chút, em sắp thắng rồi đó!" Tôi cười, đặt xuống một quân cờ, sau đó đắc ý rót trà, chậm rãi uống.

 

Cẩn nhìn bàn cờ một chút, cau mày. Chỉ chốc lát, con mắt tỏa sáng, bỗng nhiên đặt xuống một quân, sau đó cười vui vẻ đắc ý.

 

"Hả?" Tôi ngơ ra, lúc đầu đã vây lại hết rồi mà vẫn bị một nước duy nhất phá giải, haiz, xem ra quả nhiên không thể chỉ chăm chăm tấn công, về mặt chiến lược thì phải vừa công vừa thủ, nếu không thì rất dễ bị thừa lúc vắng mà vào.

 

"Hừ! Xem em vây cô lại đây này!" Tôi cầm lấy quân cờ, cố gắng tìm kế sách phá địch.

 

"Từ từ suy nghĩ, hắc hắc!" Lúc này đổi thành Cẩn một mặt đắc ý nhìn tôi.

 

Đang suy nghĩ, di động Cẩn vang lên.

 

"Đi, lấy điện thoại của tôi lại đây!" Cẩn cười nói.

 

"Cái gọi là hất hàm sai khiến chính là nói cô đó!" Tôi uống cạn trà trong tay, đứng dậy, chạy đến phòng sách đi lấy điện thoại.

 

Nhìn lướt qua màn hình, không chú ý lắm. Ngẫm lại có gì đó không đúng, lại liếc mắt nhìn, là một vị người quen lâu rồi chưa liên lạc -- Hàn Học Hiên.

 

Đưa điện thoại cho Cẩn, Cẩn nhìn thoáng qua, sắc mặt căng thẳng.

 

"Alo?" Thái độ Cẩn có chút lạnh lùng.

 

Nói vài câu, Cẩn đi ra ban công. Tôi không biết họ nói gì, nhưng nhìn dáng Cẩn đứng nói chuyện điện thoại, tựa hồ có chút không vui.

 

Một lát sau, Cẩn cúp điện thoại, chậm rãi đi vào. Ngồi trên sofa không nói lời nào.

 

Mới vừa định hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, điện thoại của tôi vang lên.

 

Có một loại dự cảm là cuộc gọi này chắc chắn có liên quan với Hàn Học Hiên, cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên, là Hàn Học Hiên gọi đến.

 

Do dự một chút, không có đi ra khỏi phòng sách, trực tiếp nghe.

 

"Alo?"

 

"Là quý cô nhà họ Chu sao!" Giọng Hàn Học Hiên có chút đắc ý, có một loại dự cảm xấu.

 

"Có chuyện gì sao?"

 

"Không có chuyện gì, tôi gọi hỏi xem khi nào thì con trai tôi có thể về thăm tôi một chút!" Giọng Hàn Học Hiên giả vờ vô tội.

 

"Nó nhớ anh thì tự nhiên sẽ về thăm anh." Tôi lạnh lùng nói.

 

"À, chuyện thỏa thuận quyền nuôi dưỡng ấy, tôi thấy có vẻ là xong rồi đó! Thế nào rồi?" Hàn Học Hiên đột nhiên nói ra một câu như vậy.

 

"Anh có ý gì thì nói thẳng đi!" Tôi có chút tức giận, vốn là dính líu với loại người thế này đã rất phiền phức rồi, mà đốiphương còn hết lần này tới lần khác quanh co lòng vòng.

 

"Nếu như ra tòa, đồng tính luyến ái hình như không chiếm được ưu thế!" Hàn Học Hiên cười gian trá, nếu như giờ phút này thằng cha này đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ nện cho một trận.

 

Lấy làm kinh hãi. Chuyện này, tôi tin Hàn Học Hiên sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh đến vậy. Xem ra tôi đã coi thường đối phương, tôi có thể tra bối cảnh gia đình của người ta, người ta cũng có thể tra lại tôi.

 

"Anh có ý gì?" Tôi đại khái đã đoán được ý của Hàn Học Hiên, người ta chỉ đơn giản xem đây là nhược điểm để uy hiếp. Hỏi như vậy chỉ là muốn tìm một ít thời gian suy nghĩ và khoảng dừng trong cuộc đối thoại, nghĩ xem phải trả lời đốiphương như thế nào.

 

"Không có ý gì, chỉ là tôi cảm thấy rất bất ngờ. Chu Minh, tôi sớm đã cảm thấy quan hệ của cô và Đỗ Cẩn không đơn giản như vậy, trước đây Hàn Dương thường hay nhắc đến anh Minh Minh, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, hiện tại rốt cục xem như là đã hiểu rồi. Cô..." Trong giọng nói Hàn Học Hiên có chút diễu võ dương oai, tôi nghĩ, đối phương hẳnlà có cảm giác rằng tôi chắc chắn sẽ khuất phục.

 

"Chờ một chút, tôi đã hiểu ý của anh!" Tôi ngắt lời Hàn Học Hiên.

 

"Ý của anh chính là, nếu như mọi đối chất trước toà, quan hệ của tôi và Đỗ Cẩn cũng sẽ phơi ra ngoài ánh sáng, đúng không?" Tôi cười nói, "Không sao, anh muốn nói thì cứ nói đi, anh yên tâm, trước khi ra toà, anh còn có thể bình an ngồi ở nhà chờ hay không thì chưa biết. Tôi nghĩ, nếu như ba của Hàn Dương bị bắt giam, như vậy, quyền nuôi dưỡng này càng dễ giải quyết hơn nhiều. Hàn học trưởng, cái gì gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chuyện Hàn học trưởng có thể nghĩ đến, tôi cũng có thể. Chuyện Hàn học trưởng từng làm, tôi cũng biết rõ. Những thứ luật pháp không cho phép kia, tôi tin anh cũng hiểu rõ!" Tôi nở nụ cười, ngồi trên ghế trong phòng sách.

 

Hàn Học Hiên im lặng hồi lâu, có thể nói ra cũng chỉ là một chút từ ngữ uy hiếp, nghe ra được, tự mình chột dạ.

 

"Hàn học trưởng, kỳ thực, gần đây chúng tôi không tìm anh là vì không muốn làm cho mọi việc quá căng thẳng, vốn chúng tôi chỉ cần Hàn Dương có thể lớn lên vui vẻ bên cạnh chúng tôi mà thôi, mọi thủ tục liên quan đều không quantrọng. Thế nhưng, nếu như hiện tại anh bắt đầu uy hiếp tôi, tốt thôi, tôi cho anh biết, chuyện này, tôi tuyệt đối không nhượng bộ, thủ tục gì đó nhất định phải xử lý cho xong, hơn nữa, nếu như anh định hoàn toàn trở mặt với tôi, anh nói hết mọi chuyện ra, Chu Minh tôi cũng không sợ anh. Từ trước đến giờ tôi luôn là 'người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất không tha người'. Vậy thì đấu đi, hai người hai bên, hai nhà hai bên, như nước với lửa đấu nhau, cuối cùng đơn giản là hai bên một mất một còn mà thôi. Anh công khai chuyện của tôi, cùng lắm thì tôi cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, làm một đứa cháu gái bất hiếu của nhà họ Chu bỏ đi tha hương, dư luận chỉ có thể chỉ trỏlên án tôi, cũng sẽ không dính dáng đến người nhà của tôi. Chúng tôi có thể đi nước ngoài, có thể di dân, trời đất bao la, không bao lâu, mọi người nói đủ rồi, sẽ quên đi. Còn anh thì sao? Anh cẩn thận tính xem chuyện của anh gộp lại phải ăn bao nhiêu năm cơm tù, ra tù, gia đình của anh vì anh mà hổ thẹn, khách hàng và bạn bè anh không tín nhiệm anh, danh dự của con trai anh cũng bởi vì chuyện này mà bị liên lụy, anh còn có thể làm gì? Nếu như vỡ lỡ ra, tôi biến thành người xấu, còn anh liền biến thành phế vật!"

 

Một hơi nói xong, Hàn Học Hiên bên kia điện thoại im lặng.

 

"Học trưởng, tôi còn có việc. Tặng anh một câu nói, đồng tính luyến ái không phạm pháp, thế nhưng, những chuyện anh làm, phạm pháp hay không anh tự biết. Tôi có cần hoàn thành trách nhiệm của một công dân tốt, vạch trần tố cáo hay không, thì do anh quyết định! Còn có, hai bên cũng mau chóng thỏa thuận đi! Bằng không, chính anh tự xem mà xử lý!"

 

Nói xong tôi cúp điện thoại.

 

Đi tới phòng khách, Cẩn vẫn ngồi trên sofa, không nói một lời. Đi tới, ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng.

 

"Đừng sợ, có em đây!" Tôi chạm lên mu bàn tay nàng, nhỏ giọng nói.

 

Cẩn quay đầu nhìn tôi một cái, nghiêng người ôm lấy tôi. Vẫn không nói gì.

 

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng sợ hãi, có em ở đây, em đã về rồi, em sẽ xử lý, em bảo đảm!"

 

Cẩn gục xuống vai tôi, bật khóc...

 

Hai vai nàng run rẩy, khẽ chạm vào lồng ngực tôi. Ôm chặt nàng vào lòng, cảm thấy trong lòng chua xót. Mỗi lần nghĩ đến hết thảy trong quá khứ, đều sẽ vô cùng đau lòng người con gái này. Rốt cuộc bụi trần ai cũng đã lắng xuống, thật vất vả chúng tôi mới có thể đoàn tụ, có thể chân chính bên nhau, có gia đình của chúng tôi, yên tĩnh hài hoà. Nhưng tại sao lại xuất hiện nhiều ngang trái như vậy, lẽ nào ông trời khảo nghiệm chúng tôi còn chưa đủ, bảy năm chờ đợi của hai tôi còn chưa đủ lâu sao?

 

Vuốt lưng nàng, nàng mảnh mai gầy yếu trong ngực tôi, tôi cảm giác được nàng bất lực. Tôi muốn nói cho nàng, tôi là vì nàng mà sống, coi như là tôi không đủ mạnh, nhưng tôi vẫn muốn dùng nỗ lực của mình vì nàng che chắn gió mưa.

 

Điện thoại Cẩn đặt trên bàn trà lại vang lên, tôi không có cầm lên xem, thậm chí không có ý định nhúc nhích. Cẩn từ trong ngực tôi giãy ra, cầm lấy điện thoại.

 

"Alo, dạ mẹ!" Giọng mũi rất nặng, nếu như là tôi, nhất định nghe ra được nàng vừa mới khóc.

 

"Dạ phải! Tụi con là người yêu!" Cẩn nhìn tôi một cái, nhẹ giọng nói.

 

Trong đầu "ầm" một tiếng nổ tung, nhất định là Hàn Học Hiên nói chuyện của chúng tôi cho trong nhà Cẩn, cái thằng hèn này. Tôi hiện tại thật muốn đến nhà đập cho thằng cha đó một trận rồi phá nát cái nhà đó.

 

"Con không có gì để giải thích, yêu là yêu thôi!" Giọng Cẩn rất nhẹ, nhưng lại như sấm vang chớp giật đầy trời, làm tôi khiếp sợ đến nói không ra lời.

 

Tựa hồ là dì tức giận dập máy, Cẩn chỉ mới nói nửa câu, nàng ngơ ngác nhìn điện thoại, mày hơi nhíu lại, trong lòng dường như có ngàn mối tơ vò.

 

Nàng để điện thoại xuống bên cạnh, nhìn tôi. Chậm rãi tựa vào trong ngực tôi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

 

"Minh Nhi!" Nàng vòng tay ngang hông tôi, "Tôi cảm thấy mệt mỏi quá!" Nàng nhàn nhạt nói.

 

"Em biết!" Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, "Có thể, đều là ý trời đi. Chuyện sớm hay muộn, bây giờ đến cả thì cũng tốt, giải quyết hết luôn một lần. Nếu không thì sẽ càng kéo càng lâu, mà càng lâu lại càng phiền phức!"

 

Ôm nàng vào trong lòng, xoa lưng nàng. "Cẩn, chỉ cần tụi mình ở bên nhau, sẽ không có khó khăn gì không qua được. Em ở ngay bên cạnh cô, sẽ không rời đi, một bước cũng không rời đi!"

 

Đang nói, Dương Dương cầm sách từ trong phòng đi ra, thấy sắc mặt chúng tôi căng thẳng, có chút không biết làm sao.

 

"Làm sao vậy, Dương Dương?" Tôi cười nói.

 

"Dạ không có gì. Có một câu muốn hỏi mẹ! Nếu không...để sau đi!" Dương Dương lén lút nhìn Cẩn một chút, tựa hồ thấy được nước mắt trên mặt Cẩn. "Minh Minh, mẹ làm sao vậy?" Dương Dương nhẹ giọng hỏi.

 

"Con tới đây!" Tôi ngoắc Dương Dương lại, bảo nó ngồi xuống cạnh tôi, "Dương Dương, ba con gọi điện thoại tới, nói muốn đón con về. Minh Minh nghĩ, con đã lớn rồi, con hẳn phải biết ly hôn là chuyện gì. Ba và mẹ, đến tột cùng muốn ở với ai, là con chọn, đương nhiên, cho dù con theo ba con, căn nhà này, bất cứ lúc nào con cũng có thể về. Nếu như con theo mẹ, lúc nào muốn về chỗ của ba, bất cứ lúc nào cũng đều có thể, nếu quả thật đến lúc con phải lựa chọn, con phải quyết định cho kỹ càng, suy nghĩ thật kỹ, sau khi chọn sẽ không thể thay đổi. Con là con trai, nói chuyện gì cũng phải một lời nặng ngàn cân, bất kể trong tình huống nào, đều phải giữ vững quyết định của chính mình!" Nói xong, tôi nhìn Cẩn một chút, nàng cũng đang nhìn chằm chằm Dương Dương.

 

"Con muốn ở đây, con muốn ở cùng với mẹ và Minh Minh. Con không muốn về!" Dương Dương nhìn chúng tôi mà nói.

 

Nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dương, tôi thở dài, "Được, vậy sẽ không có bất kỳ người nào, bất kỳ sức mạnh, mang con đi được!"

 

Đây là hứa hẹn của tôi với Dương Dương, cũng là hứa hẹn của tôi đối với Cẩn!

 

Hai người đều ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi. Đột nhiên, có một loại cảm giác mãnh liệt, một loại cảm giác được người khác cần đến. Tôi cảm thấy mình trưởng thành rồi, bờ vai của tôi có thể nâng cả một ngọn núi.

 

"Giờ em đi đặt vé máy bay. Sáng sớm ngày mai, ba người nhà mình đi Tây An!" Tôi chậm rãi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK