Thay quần áo rất nhanh, quả nhiên người đẹp vì lụa. Sau khi trút bỏ đi đồ bộ ở nhà, Cẩn lập tức biến thân, ngay cả hai mắt cũng trở nên sáng ngời đầy thần thái.
Cùng Cẩn ra khỏi nhà. Trên đường, nàng nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay tôi, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng cũng không kém phần lo lắng, dù sao trong cái thành phố này có rất nhiều người biết chúng tôi...
Phố buôn bán, địa phương quen thuộc. Thành phố này còn có nơi tôi không quen sao? Khôi hài!
Chọn hồi lâu, những gọng kiếng tôi gợi ý đều bị Cẩn bác bỏ. Toàn khuông, bán khuông, tất cả đều bị bác bỏ. Đoán không ra trong lòng cô gái nhỏ này nghĩ cái gì, rốt cuộc muốn mua kiểu kiếng gì đây?
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của tôi, Cẩn nở nụ cười.
"Em không đổi màu khác được à?" Cười nhìn tôi.
Nhiều năm trôi qua, Cẩn vẫn luôn mang kiếng màu bạc, tôi nghĩ là...
Đổi. Lãnh đạo nói đổi là đổi.
Cuối cùng vẫn là Cẩn tự mình chọn một cái kiếng gọng kim loại màu đen.
"Màu đen à?" Nhìn Cẩn đang thử kiếng đằng kia, tôi không nhịn được chen vào hỏi.
"Thế nào?" Mang gọng kiếng trống trơn hỏi tôi.
"Dạ cũng được! Không giống với bình thường, có điều, khá hợp!"
"Không phải em thích kiếng gọng đen à? Đáng tiếc, tôi lại không hợp với gọng vật liệu tổng hợp, thôi thì chọn gọng kim loại vậy!" Cẩn cười nhìn gương.
Tôi thích, thì ra là bởi vì tôi thích.
Cẩn nhanh chóng thử kiếng xong, sau đó đo thị lực, cắt kiếng, đợi gần một tiếng, rốt cuộc cũng xong. Kiếng mới và kiếng cũ quả thật có chút khác biệt.
"Thấy sao?"
"Dạ đẹp!" Tôi cười nói.
"Không còn câu nào khác hả?"
"Kì thật em thấy hai tụi mình đeo kính sát tròng hợp hơn!" Tôi cười nhìn Cẩn.
"Kính sát tròng?" Cô gái nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng.
"Dạ đúng vậy, cho đỡ bị cấn!"
Mặt ửng đỏ, trừng tôi một cái, xoay người.
Để lại một mình tôi bơ vơ đứng tại chỗ cũ cười xấu xa.
Cắt kiếng xong đã chạng vạng, cùng Cẩn ăn bữa cơm rồi đưa nàng về nhà. Lòng tôi cực kì luyến tiếc, nhưng tôi trở về lần này còn phải đi thăm người thân trong nhà. Tôi vẫn đưa nàng đến dưới nhà như cũ, nhưng lần này tôi không nhìn thấy đèn có mở hay không, mà là nhìn thấy nàng đứng trên ban công vẫy tay. Đi xa rồi, quay đầu lại, vẫn còn thấy được bóng nàng đang đứng nơi ban công ấy.
Bắt xe tới phố đi bộ trước, lấy loại gọng Cẩn đã chọn để bác sĩ cắt kiếng cho mình. Thời gian hơi trễ, tiệm sắp nghỉ, đành hẹn hôm sau đến lấy.
Chạy nhanh về nhà lấy đồ, sau đó vội chạy tới nhà ông nội.
Ông nội ngồi một mình trong phòng khách xem TV, bảo mẫu đang ở dọn dẹp trong phòng. Nhìn thấy tôi đến, ông nội rất ngạc nhiên, kéo tôi ngồi ở ghế sofa hỏi han. Ông nội già đi rất nhiều. Nhìn ông nội, sẽ nhớ đến bà nội.
Bảo mẫu vội vàng gọi điện thoại cho ba, nói là ông nội muốn ba nhanh chóng tới đây. Haiz, trở về cũng không báo cho ba một tiếng, phỏng chừng ba gặp được sẽ mắng tôi một trận, thật sự là hỏng mất.
Đang trò chuyện cùng ông nội, trong phòng bước ra một người. Không nghĩ tới trong nhà còn có người khác. Bởi vì trong phòng có ảnh chụp bà nội, tôi sợ mình nhìn thấy sẽ tức cảnh sinh tình bật khóc làm ảnh hưởng tâm trạng của ông nội, vì thế tôi cố nhịn không đi vào phòng, nên không biết trong đó còn có người.
Là em gái cùng cha khác mẹ, đã lâu không gặp. Dường như em gái đã lớn hơn rất nhiều, vả lại, năm nay tôi cũng không gặp em ấy bao nhiêu.
"Chị, chị về rồi!" Thật ra thì em gái lại rất hào phóng mà chào hỏi tôi.
"Ừ, vừa mới về!" Trong phút chốc tôi không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể lúng túng trả lời. Tuy nói không cùng mẹ, nhưng coi như là chí thân, đáng tiếc từ nhỏ ngăn cách, lại chưa bao giờ sống cùng nhau. Mẹ của em gái vẫn còn khúc mắc với tôi, cảm thấy mấy cụ thiên vị cháu gái đầu lòng trong nhà là tôi đây, có chút lạnh nhạt với con gái dì, vì thế bao nhiêu tức giận đều rơi xuống đầu tôi. Hồi còn nhỏ đương nhiên là tôi hận thấu xương, hiện tại, tất cả đều phai nhạt. Cái gì là hận là oán, tôi đã không còn hơi sức đâu quan tâm từ lâu lắm rồi. Quên đi, ai đúng ai sai, cần gì phải rõ ràng như vậy.
Hình như không có mua quà cho em gái. Trên thực tế, ở trong ấn tượng của tôi vốn không có cô em gái này. Bây giờ gặp phải, đúng là không biết nên làm sao cho phải.
Ông nội cũng không quản, lôi kéo tôi trò chuyện. Đầu tiên là hỏi về việc thực tập, ăn uống linh tinh. Không có hỏi tôi vì sao trở về, sau đó liền nói bảo mẫu bưng hoa quả đã rửa lên.
Thấy ông nội phấn chấn vui vẻ, tôi thấy cực kì cảm động. Từ nhỏ tôi chỉ thân với bà nội, ông nội là quân nhân nên rất nghiêm khắc với tôi. Ăn uống, học hành, những thói quen này đều do ông nội tập cho tôi, khiến chúng lặng lẽ ăn sâu vào máu lúc nào không hay không biết. May mà tôi hiểu ra không quá muộn, không giống như với bà nội...
"Ông nội, chờ nào con tốt nghiệp, con mang đồ đến, thỉnh thoảng ở lại chỗ này được không?" Tôi cười hỏi ông nội. Thuở nhỏ lớn lên bên cạnh ông nội, nhà của ông nội vẫn luôn chừa lại một phòng ngủ cho tôi.
"Rất tốt!" Ông nội cười vui vẻ. "Con trở về, lâu lâu hai ông cháu chơi cờ, uống trà, con theo ông nội tản bộ!" Sau đó lại lặng lẽ chỉ chỉ bảo mẫu, "Cổ đi quá nhanh, không muốn tản bộ với cổ!"
Tôi nở nụ cười. Người già thật giống con nít.
Đang trò chuyện cùng ông nội, ba trở về. Quả nhiên vừa thấy tôi đã trừng mắt.
"Ranh con, mi chui ở đâu ra vậy?" Ba nghiêm mặt đi tới gần, ngồi xuống.
"Con nhớ cả nhà nên tranh thủ vừa thực tập xong rảnh rỗi chạy về nhà nhìn một cái!" Tôi bắt đầu khua môi múa mép.
"Nhớ cả nhà? Không phải nhớ cô vợ nhỏ à?" Haiz, đúng là ba tôi, tôi thật nể ba.
Em gái tôi đứng phía sau ba, nhịn không được bật cười. Haiz, con nít còn ở đây, vậy mà ba cứ há mồm ngậm miệng là vợ này vợ nọ, thực hỏng mất!
"Ba thiệt không có lương tâm, con còn mang cho ba hai hộp thuốc về nè, hừ!" Mấy năm nay, quan hệ của tôi và ba khá hơn trước rất nhiều. Ba cũng bắt đầu đối đãi với tôi như với một người trưởng thành. Haiz, không thể không nói mẹ điện thoại đường dài khuyên can đã có kết quả.
Suỵt, việc này ngàn vạn lần không thể để cho mẹ của em gái biết, nếu không người đàn bà kia...Haiz, thiệt đau đầu...
"Lại đây, Minh nhi, ăn trái cây!" Nhìn thấy bảo mẫu bưng trái cây lên, ông nội vội tự đón lấy.
"Ông nội, đừng khách khí với con được không?" Cười ngồi xuống cạnh ông nội, trước kia tôi luôn đối với ông nội 'kính trọng mà xa cách', hiện tại ngồi bên cạnh ông, lại cảm thấy ấm áp của gia đình.
"Ăn đi, còn nhiều lắm. Mỗi lần tiểu Cẩn đến thăm ông nội đều mang theo một đống hoa quả, một ông già như ông nội cũng ăn không hết!"
"Hả?" Tôi vừa mới cầm lấy một quả táo, bị lời ông nội làm hết cả hồn.
"Tiểu Cẩn?" Không thể nào.
"Đúng vậy, tiểu Cẩn hay đến thăm ông nội. Con bé này, quả thật chân thành!" Ông nội cảm thán.
Ba nhìn chăm chú chúng tôi một hỏi một đáp, im lặng một hồi, nở nụ cười.
"Con không biết hả?" Ba lên tiếng. Không hổ là cảnh sát, năng lực tra xét thật mẫn tuệ.
"Dạ!" Cầm trái táo mà tay chân có chút luống cuống. Tôi và Cần thật giống nhau, tôi không nói một tiếng đến thăm cha mẹ nàng, mà nàng, cũng yên lặng chăm lo người thân của tôi.
"Con bé này được lắm, ai nha, rất tốt! Thông tuệ uyên bác, nói chuyện xuôi tai!" Ông nội bắt đầu thao thao không dứt.
Tôi liếc nhìn ba một cái, khóe miệng ba hiện lên nụ cười. Xem ra Cẩn và nhà tôi quan hệ không tồi a. Haiz, cô gái nhỏ này cũng thật bản lĩnh.
Tôi chỉ lo lắng cô em gái đang đứng bên cạnh ba. Em gái còn nhỏ, lỡ như nói bậy... Haiz, quên đi, nói thì nói thôi. Để cho ba về dạy lại, không quan tâm để lòng thanh thản.
"Công việc thế nào?" Ông nội đột nhiên hỏi.
"Dạ còn chưa có, đang chờ tin ba!" Tôi liếc nhìn ba.
"Cái gì? Chu đại thiếu gia tìm việc còn muốn cầu ba ba à?" Rõ ràng ba đang nhạo tôi.
"Muốn đi đâu?" Ông nội ở một bên hỏi.
"Trung học XX!" Tôi cười nhìn ba. Hừ, đã lâu vậy mà còn không nói cho ông nội biết. Rõ ràng tôi đã nói cho ba biết trước rồi, haiz, thực dễ điên mà.
"Trung học XX? Đây không phải là trường cũ của con à?" Ông nội tò mò nhìn tôi.
"Dạ đúng rồi!" Cắn một miếng táo. Ui, ngọt thật, đúng là đồ Cẩn mua.
"Ừ, vậy cũng tốt, quen thuộc!" Ông nội lẩm bẩm.
"Còn không phải sao, đánh nhau mắng người trốn học tự sát, còn lừa gạt lão sư, có thể không quen thuộc sao? Ba hỏi thử trong trường có ai không biết nó không!" Ba à, ba không đối đầu với con thì cảm thấy khó chịu đúng không.
"Cũng đúng ha, danh tiếng của con..." Ông nội nhìn tôi.
"Danh tiếng con thế nào? Gian dâm giết người cướp của một chuyện con cũng chưa làm, hãm hại lừa gạt cũng chưa từng, hút hít bài bạc con lại càng không, hàng năm con đều đỗ hạng nhất, danh tiếng con thế nào?" Tôi cười nhìn ông nội.
"Ờ đúng ha, con nói cũng đúng!" Haiz, tôi phát hiện lập trường của ông nội... Không biết ở nơi nào nữa?
"Tự mình đi phỏng vấn đi!" Ba tiếp tục đào hố cho tôi.
"Dạ được thôi, không thành vấn đề! Vậy ba liên hệ giùm con, phong bì con lo, quà con đưa, hợp đồng con bàn!"
"U, con còn cậy quan hệ à?" Haiz, ba à, con phục ba rồi đó.
"Ba!" Tôi nghiêm túc nhìn ba, "Thời nay, không phong bì, không quan hệ, còn có thể thành chuyện sao? Ba lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, ba rõ ràng hơn con mà!"
"Khi nào thì con hiểu chuyện vậy nha?" Nhìn ra được không phải ba không quản, chỉ là muốn tìm chút phiền toái nhỏ cho tôi.
"Lúc thực tập, con mới thật sự biết cái gì là đi làm!" Thực tập dạy cho tôi rất nhiều, đó là một khóa học về việc bước ra xã hội.
"Chuyện này cũng không khó. Chỉ là con và Đỗ Cẩn ở chung một trường, có thể có vấn đề gì hay không?" Ba nhìn tôi, sắc mặt có chút lo lắng. Tôi biết ba lo lắng cái gì.
"Ba, ý của con là, ba chỉ cần chỉ cho con một con đường, nói cho con biết nên tìm ai, chuyện còn lại, con tự mình giải quyết!"
"Được rồi, dù sao ba chỉ muốn nhắc nhở con thôi. Ranh con nhà mi lớn rồi thì nên để tâm hơn một chút!" Lấy thuốc ra, đưa cho tôi một điếu. Tôi nhận lấy, chậm rãi hút.
"Này, hai đứa tụi bay!" Ông nội không hút thuốc, vừa thấy tôi và ba liền buồn bực tránh đi thật xa.
"Con làm lão sư mà còn hút thuốc à?" Ông nội ngồi bên cạnh nói.
"Chờ nào con tốt nghiệp con sẽ cai!" Cai thuốc là chuyện tôi lo lắng từ lâu. Lúc cần cai tự nhiên là phải cai.
"U, không dễ dàng nha!" Ba lại bắt đầu âm dương quái khí.
"Lúc con về lại thì trong nhà còn có trẻ con. Hơn nữa, con không muốn làm cho người nào đó hít phải khói thuốc!"
"Con với con bé ở chung à?" Ba cau mày nhìn tôi.
"Con đang tính vậy! Dù sao bây giờ người ta còn chưa phải con dâu của ba thôi. Có điều, chờ con trở lại sẽ không sai biệt lắm!"
"Còn đứa bé con nói..." Haiz, ba sắp thành mười vạn câu hỏi 'tại sao' rồi.
"Ba không cần xen vào, con tự có chừng mực!" Giọng điệu có chút nóng nảy, có điều, rất là đậm phong cách Chu Minh.
"Được rồi, nào con có chuyện cần ba xen vào lại tới tìm ba! Đi chưa?" Ba nói xong đứng dậy.
"Đi đâu?" Choáng váng, ngồi còn chưa nóng chỗ đã muốn tôi đi?
"Xuống lầu mua chút đồ nhắm. Đi lên, ba với con uống vài ly?"
"Dạ!" Chuyện này không thành vấn đề.
Ông nội ngồi ở kia bất đắc dĩ. Ông nội không thể uống rượu, đáng tiếc một con một cháu lại...
"Này... Hai đứa bay...!"