Mở cửa, hít một hơi. Quỷ thần ơi, tuy nói hôm nay không lạnh, mặc như thế cũng có chút quá đáng đó...
Váy ngắn quá gối, hơn nửa chân lộ ở bên ngoài. Nhìn lại trên mặt, gương mặt sạm màu trát một lớp phấn dày, nhớ kỹ lúc Cẩn dạy văn lớp mười đã từng nói —— viết văn phải tránh đắp lên từ ngữ trau chuốt, tựa như phụ nữ xấu phải tránh trang điểm quá tay, giống như 'sương trắng đọng trên phân lừa, tạo hình loang lổ.'
Che mặt cười trộm, ai nha thiên linh linh địa linh linh ơi...
Vương tỷ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cửa phòng mở, nhìn thấy vợ mình đứng ở trước mặt, vội vàng bật dậy.
"Vợ đã đến rồi!" Giọng thật dịu dàng. Vương tỷ cũng thực không dễ dàng, đổi lại là tôi... Haiz, vẫn là không nên đổi, không thể tưởng tượng...
Ngọc tỷ cũng không để ý tới Vương tỷ, quan sát phòng khách tôi một chút, còn dò xét đánh giá tôi trên dưới một phen, sau đó cười đi tới bên cạnh tôi.
Nụ cười đó, cực kỳ giống bà mối Vương kiền nương làm mai cho Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh trong 《Thủy Hử truyện》.
"Ai nha, tiểu Chu Chu, em xem, làm phiền em quá!"
Hách! ... Tiểu Chu Chu? Chị đại à, trong đầu chị toàn lòng trắng trứng thôi phải không?...
"Ha ha, không phiền!" Tôi lạnh lùng nói.
"Em uống có nhiều không? Em không sao chứ!" Ngọc tỷ lại tiến lên một bước. Tôi thuận thế lui ra phía sau một bước.
Chồng mình uống say nằm ở nơi đó, cư nhiên lại đi quan tâm một người ngoài không liên quan. Ngọc tỷ a Ngọc tỷ, chịthật là một nhân tài.
"Ha ha, không nhiều!"
"Tốn không ít tiền nhỉ?"
Sét đánh, cái chị này thật tài tình, lúc này cũng vẫn quan tâm chuyện tiền.
"Không nhiều! Ha ha ha ha!" Tôi nghĩ cơ mặt tôi sẽ tê cứng mất, cứ ha ha ha ha.
"Ờ, Ngọc tỷ, chị xem, tôi tiễn hai người về nhà nha? Hay là thế nào?" Tôi liếc nhìn chị ta. Haiz, lão Phật gia à, mau mau cất bước sớm một chút giùm con.
"À, chồng chị mệt nhọc để chồng chị ngủ một chút. Chị không vội, ngồi ở đây một chút, em không vội chứ?" Nói xong liền ngồi xuống sofa của tôi, hai chân bắt chéo. Tôi đổ mồ hôi. Sáng mai tôi phải đi mua ngay sofa mới!
"À, không phải sáng mai Vương tỷ còn phải đi làm sao? Hay là tôi đưa hai người về nhà. Đã trễ thế này, cũng nên sớm nghỉ ngơi!"
"Không có việc gì, để cho chồng chị ngủ một hồi sẽ tỉnh rượu. Chị em mình tâm sự một chút, ừ... Nếu như chị mệt, em không có giường, chị chịu khó ngủ ở đây cũng được!"
Thoáng chốc đầu ba vạch đen. Tôi van chị, là chị chịu khó hay là tôi chịu khó a.
"E rằng không được! Vợ tôi không cho tôi để người con gái khác ngủ lại qua đêm!" Tôi vừa cười vừa nói.
"U, câu này của em, vợ em hẹp hòi như vậy à? Ai mà không có vài người bạn?" Ngọc tỷ nghiêng đầu nói.
Trong lòng tôi buồn bực. Chị mới là lòng dạ hẹp hòi!
Đặt mông ngồi ở trên bàn trà, nhìn Vương tỷ đang mê man, âm thầm cầu khẩn chị ta nhanh tỉnh một chút.
"Tiểu Chu a, nhà này chỉ mình em ở à?" Ngọc tỷ lại bắt đầu...
"Vâng!"
"Giá thuê cao không?" Quả nhiên, ba câu không rời khỏi tiền, Vương tỷ đánh giá coi như chuẩn.
"Dạ tạm được!"
"Chắc chắn cao, nhìn đồ đạc trong nhà em nè, chị vẫn muốn mua một cái máy giặt, chỉ là hơi bị đắt, ai nha, em xem em còn có bồn tắm nữa..."
"Ha ha ha ha!" Trong lòng tôi càng ngày càng hối hận, tôi lại quên đóng cửa nhà vệ sinh...
"Em còn có tủ rượu nữa!" Chị ta chỉ chỉ cái kệ cạnh TV.
"Dạ không. Chỉ có vài chai như thế, mấy người bạn tặng!" Trong lòng tôi có chút sợ hãi, có cảm giác mình đã dẫn sói vào nhà.
"Oaa, thật là tốt, tất cả đều là rượu ngoại, em rất có phẩm vị nha!"
Phẩm cái đầu! Hiện tại tôi nghĩ chị cũng rất 'có vị' đó. Chị có thể đi nhanh lên để tôi hít thở chút không khí trong lành được không a!
"Tiểu Chu, em thích gấu à?"
"Hả?" Tư duy của bà chị này cũng quá nhanh, cái gì với cái gì a?
"Em xem em có nhiều mô hình nhỏ quá nè, thật đáng yêu, Bearbrick nè, chu choa, còn có robot đại chiến..."
"À... Đều là hàng vỉa hè, 5 đồng một đống!" Tôi vã mồ hôi, chị đại à, chị có thể cút nhanh một chút cho tôi hay không.
"Haiz, em thật khiêm nhường. Chị nghe chồng chị nói, nhà em rất có điều kiện, bây giờ vừa thấy, quả đúng như vậy. Em xem, người có tiền phẩm vị thật cao, ngay cả chơi đồ chơi cũng có phẩm vị..."
Tôi im lặng. Tôi nhịn, không vì im lặng mà bộc phát, lại vì im lặng mà diệt vong.
"Chị hơi khát, nhà em có nước không?" Rốt cuộc khát, tôi thật sự là sợ chị ta.
"Có nước lọc!"
"Trong tủ lạnh có nước giải khát gì đó không?" Bà chị này da mặt quá dày, là cục gạch hay là tấm ván vậy trời!
"Dạ không, chỉ có mấy miếng đậu hũ thối ngày hôm qua mua để bên trong giữ tươi thôi!" Tôi cho chị tởm chết!
"À vậy hả!" Ngọc tỷ rốt cục phát hiện được thái độ tôi có chút lãnh đạm, đẩy Vương tỷ một cái, "Tỉnh tỉnh! Uống thành cái gì đây?"
Thái độ và cách nói chuyện khác lúc nói chuyện với tôi một trời một vực. Tôi thật hoài nghi có phải là từ một miệng nói ra hay không....
Vương tỷ bị chị ta đẩy, tỉnh. Dụi nhẹ mắt, có chút mơ màng.
Tôi xoay người đi WC lấy khăn lông ướt cho Vương tỷ lau mặt, sau đó nhìn bộ dáng của Vương tỷ tựa hồ khá hơn nhiều. Bây giờ tôi bắt đầu thấy thông cảm cho vị học tỷ kiêm đồng nghiệp 40 ngày của mình.
"Chị không sao chứ!"
"Ừm!" Vương tỷ xoa xoa mặt, ngồi dậy.
Vương tỷ nhìn tôi một cái, lại nhìn vợ của mình một cái, có chút ngượng ngùng cười cười.
"Tỉnh? Uống! Cậu cứ uống nữa cho tôi xem! Hơn nửa đêm báo hại tôi vui lắm phải không?" Ngọc tỷ hùng hổ. Tôi ngứa chân, thật rất muốn đạp chị ta một cái sau đó lấy dép nhét vào miệng.
"Để tôi tiễn hai chị!" Nói xong, tôi cầm lấy chìa khóa trên bàn đứng lên. Nhìn Vương tỷ một chút, xoay người vào nhà, cầm cái áo khoác.
"Chị vừa tỉnh ngủ, mặc cái này vào, đừng để bị lạnh!"
Vương tỷ nhận áo của tôi, cảm kích cười cười, nhìn Ngọc tỷ một chút, mặt có chút tiếc nuối khó xử.
"Oaaa, là Colombia nha!" Cái bà chị này lại bắt đầu.
"Chu..." Vương tỷ có chút ngượng ngùng.
"Chị cứ mặc đi, đã qua nửa đêm, bên ngoài lạnh!" Tôi nghiêm mặt nói. Không nhìn Ngọc tỷ. Người như vậy, nhìn nữa sẽ phát ói.
"Cho cậu mặc thì cậu cứ mặc. Chu a, khi về chị sẽ giặt lại, xong tìm thời gian đưa trả cho em!"
Tôi cười lạnh một cái, mở cửa "Đi về cẩn thận!". Vương tỷ vội mặc áo vào, đi ra ngoài, Ngọc tỷ theo sát, tôi đóng kỹ cửa lại.
Giúp hai người gọi xe taxi, đỡ Vương tỷ lên xe. Đại khái là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, bước đi còn có chút xiêu vẹo.
"Chu à, trên người em có tiền lẻ không? Chị không có tiền lẻ!" Ngọc tỷ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế lên tiếng.
Tôi móc trong túi ra tờ 100 đưa cho tài xế, "Anh trai, chở họ về nhà! Chị tôi ngồi đằng sau, có chút khó chịu, chạy cẩn thận một chút!"
Nhìn Vương tỷ một chút, chị ta nhắm mắt lại ngồi ở đó.
Xoay người lên lầu.
Trong phòng còn đọng mùi nước hoa rẻ tiền trên người Ngọc tỷ, làm tôi có một loại cảm giác ăn phải phân ruồi. Lột toànbộ vải bọc sofa ra, sau đó mở bung hết tất cả cửa sổ.
Quả thật là nhân vật chui ra từ ác mộng mà, thật là kinh khủng...
Mấy ngày không tới phòng tập gym. Một là sợ Vương tỷ lại đến tìm tôi oán giận, hai là cũng có chút sợ sẽ gặp phải Ngọc tỷ ở đó. Mẹ giao nhiệm vụ cho tôi càng ngày càng nhiều, cả ngày ôm một đống tư liệu chuyên nghiệp ở đó phiên dịch. Đôi lúc mệt, có chút đau đầu, liền dứt khoát mua máy tập lực cánh tay và máy kéo tay ở nhà tự tập.
Cuối tuần cùng bạn bè chơi bóng bàn tới trưa, về đến nhà, tắm nước nóng, tròng áo thun quần short đi tới đi lui trong nhà, rất là sảng khoái.
Vải bọc sofa màu trắng mới mua, đệm nhung, ngồi ở trên vừa ăn táo vừa xem TV. Đang định gọi điện thoại cho Cẩn nói chuyện một chút, chuông cửa vang lên.
Vừa mở cửa, liền cảm thấy hối hận. Tôi thật đúng là đầu heo, sao không nhìn qua mắt mèo trước, giả bộ trong nhà không có người không phải tốt hơn sao!
"Tiểu Chu Chu, chị tới trả áo em nè!" Ngọc tỷ cầm một túi lớn, không đợi tôi mời, trực tiếp bước vào.
"Vâng!" Tôi bất đắc dĩ, "Cám ơn chị, chị xem, làm phiền chị quá!"
"Không phiền không phiền!" Nói, ở trong phòng đi tới đi lui, mở cửa phòng ngủ. Chị ta nhìn lướt qua phòng ngủ của tôi, sau đó đi vào.
Có phải gần đây tôi giẫm phải phân chó không, đây cũng quá xui xẻo a.
"U, là iMac, đẹp ghê! Chị vẫn muốn mua một bộ iMac." Chị ta chỉ vào máy tính của tôi, nói.
"Ờm, chị à, tôi phải ra ngoài có việc! Chị xem..." Lười nói lời vô ích, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách!
"Ờ!" Chị ta ra khỏi phòng ngủ, mở túi lấy ra một hộp Nutrilite.
"Đây là đưa cho em! Chị thấy trên kệ có cái hộp này, vừa lúc, gần đây chị được tặng thứ này. Đây, cầm lấy!"
"Không... Không, tôi không dùng cái này, cái hộp kia là mẹ tôi mua. Chị xem, thân thể tôi cũng không cần cái này, chị đem về cho Vương tỷ đi!"
"Không có việc gì, em giữ đi! Ai kia làm gì xứng dùng cái này? Chỉ là dạy thể dục. Em không giống, em dùng đầu óc, bécon như em mới đáng quý!"
Đệch! Cái gì mà 'Bé con như em mới thật đáng quý'? Dám gọi tôi là bé con?
"Vậy cám ơn Ngọc tỷ!" Bất đắc dĩ, thứ này tôi thật sự là không dám dùng, nếu không chảy máu mũi là điều không thể tránh.
"Em muốn đi ra ngoài à! Đi đâu?"
"À đi... đi nhà sách!" Ngất, vừa trở về không bao lâu, lại bị ép đi ra ngoài, thực sự là hỏng mất!
"Ồ, vậy cùng nhau đi!" Người ta nói ung dung tùy ý...
"Hơ..." Tôi á khẩu, hoàn toàn không biết nói gì.
"Em xem, chị giặt áo cho em sạch sẽ, em có nên mời chị một bữa cơm không?"
Đệch, tôi nhờ chị giặt? Chị giặt xong tôi còn phải đem vất!
"À vâng! Vậy được, tôi đi thay quần áo!"
Chạy vào phòng, vội vàng thay quần áo khác. Khóa cửa, nhắn tin cho Vương tỷ. Haiz, tôi đúng là xui xẻo mãn kiếp, saolại trêu vào một ôn thần như thế.
Thay đồ xong đi ra, "Ngọc tỷ, mình đi ăn trước đi! Tôi hơi đói!" Lòng tôi nghĩ ăn xong sớm một chút để chị ta cút đi sớm một chút.
"Được!"
"Chị muốn ăn cái gì?"
Ngọc tỷ đứng ở nơi đó, suy nghĩ nửa ngày. "Ăn hải sản đi!"
"À dạ, cũng được!" Ăn hải sản? Ăn cái búa! Lão tử dị ứng hải sản. Ả này thật xấu xa, mở miệng liền đòi ăn hải sản. Thực sự là nanh rắn lục, kim ong vàng cả hai không độc, độc nhất là tâm Ngọc tỷ.
Hải sản... Tốt nhất là hải sản không tươi, cho chị chết!
Tôi âm thầm nguyền rủa.