"Ê! Em không đến nỗi đó chứ?" Nghe thấy tiếng cười của Vương tỷ phía sau. Quỷ biết chị ta đã thay đồ xong chưa, tôi vẫn là không dám quay đầu lại. Trực tiếp cởi áo khoác ra, nhét vào trong tủ treo đồ!
"Em không đổi võ phục à?"
"À... Em tập bằng dụng cụ trước!" Quay đầu đi, Vương tỷ đã thay đồ xong, đai đen, quả nhiên là lão sư thể dục.
"Không nghĩ tới em cũng luyện Taekwondo!" Vương Tỷ chỉ vào võ phục tôi treo trong tủ.
"Ha ha... chỉ là mèo ba chân. Em chỉ luyện để cường thân kiện thể thôi!" Chột dạ...
"Không phải chứ! Đai đen rồi còn là mèo ba chân? Một hồi lại đây luyện chung đi!"
"Dạ, vâng!" Nghĩ thầm, luyện cái chíp bông, mặc kệ chị!
"Học muội!" Mới vừa đi hai bước lại bị gọi lại.
"Hả?" Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Vương tỷ mặc võ phục thoạt nhìn rất bảnh, không hổ là lão sư thể dục. Quả nhiên là dáng đứng như tùng. Không đúng, là thoạt nhìn mạnh mẽ như một loại đại thụ.
"Có phải em chưa từng nhìn thấy con gái thay đồ không?" Cười rất là quỷ dị.
"Ha ha, chị đoán xem?" Tôi nghĩ, Vương tỷ nhất định sẽ không biết đây là câu nói kinh điển của tôi.
Vội vã đến phòng dụng cụ tập gym.
Tập nửa giờ, cảm thấy người đầy mồ hôi, tựa hồ thư thái rất nhiều, haiz, buổi tối có thể ngủ ngon rồi...
Không muốn đến đạo quán, cũng không phải vì mệt, chủ yếu là vì không muốn đụng phải Vương tỷ. Tuy rằng tôi không phải là người hướng nội, nhưng cũng không chịu nổi quá hướng ngoại như thế!
Đến phòng thay đồ cầm quần áo, khoát lên cánh tay, lấy khăn ướt từ trong túi áo xoa xoa mặt, ai nha, thật sự là thoải mái...
"Tiểu Chu!"
Vừa quay đầu lại, tôi ngất. Đúng là âm hồn không tan mà...
"Ui, ha ha, Vương tỷ à! Luyện xong rồi à?"
"Qua xem một chút, quả nhiên em ở đây! Không phải bảo em qua tìm tôi sao?" Biểu tình của Vương tỷ giống như tôi trộm gà nhà chị ta, sau đó bị chị ta bắt được.
"Ai nha, hôm nay tập xong mệt quá!" Vội vàng giả bộ đau thắt lưng.
"Ờ, vậy được rồi, hôm nào có cơ hội mình lại khoa tay múa chân!" Vương tỷ dứt lời lại bắt đầu thay đồ.
Tôi ngất. Tự dưng phát hiện tôi cùng chị ta có duyên dữ, hai lần thay đồ đều để tôi đụng trúng.
"Tiểu Chu!" Tôi đang đứng đó cúi đầu tự hỏi làm sao tìm được cái cớ để mau chạy trước.
"Hả?"
"Em không tắm ở đây à?" Tôi ngất, quản nhiều chuyện như vậy làm gì.
"Em không thích dùng phòng tắm công cộng."
"Ha ha, giống tôi! Em đang ở đâu?"
"Nhà trọ **"
"Ồ, đối diện trường à. Hai mình ở khá gần, tôi ở khu nhà ** của trường. Em chờ tôi một chút, mình cùng đi!"
"À vâng, cũng được!" Con bà nó chứ, tôi có thể nói không sao?
Vương tỷ thay quần áo khá nhanh. Sóng vai cùng đi ra khỏi phòng tập. Một thân mồ hôi, hiện tại quần áo đều dính hết lên người, haiz, thật muốn nhanh về nhà tắm rửa.
Vừa ra khỏi phòng tập gym, đốt điếu thuốc, Vương tỷ nhìn tôi, không cảm thấy có bao nhiêu tò mò.
"Hút không?" Đưa qua, giống như tôi nghĩ, chị ta đón lấy.
"Tự châm thuốc đi. Em không châm cho người khác." Đưa cái bật lửa qua.
Vương tỷ nhìn tôi, khóe miệng tủm tỉm cười. Không nói gì thêm, trực tiếp châm thuốc, động tác thuần thục, xem ra đây cũng là một tên sành hút thuốc.
"Đi vào trong đó ngồi một chút đi!" Vương tỷ chỉ chỉ một quán trà sữa bên kia đường.
"Vâng, đi!" Haiz, sao tự nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an...
"Không nghĩ tới..." Vương tỷ chơi đùa bật lửa của tôi, hết mở ra lại đóng vào, thanh âm tanh tách, động tác này thật sự là giang hồ cực kỳ, "Em giống như trong tưởng tượng của tôi!"
Lời này thật sự có chút làm cho người ta đoán không ra.
"Giống? Trong tưởng tượng của chị là dạng gì?" Tôi cười nói. Gió bắt đầu lớn, trên người vẫn toàn là mồ hôi, tôi vội kéo áo khoác lại.
Băng qua đường cái, nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là chín giờ hơn. Đột nhiên nhớ tới Cẩn muốn tôi nhắn tin cho nàng sau khi tập thể dục về. Xem ra, không biết lúc nào mới trở về.
"Vương tỷ, em gọi điện thoại cái!"
Dường như Vương tỷ đang định nói gì, nghe tôi nói vậy liền làm tư thế "Xin cứ tự nhiên!".
Đi sang một bên gọi điện cho Cẩn.
"Alo? Minh nhi!" Cẩn bắt điện thoại rất nhanh, giống như vẫn đang chờ điện thoại của tôi vậy. Hắc hắc, đa tình, tôi phát hiện tôi bây giờ càng ngày càng đa tình.
"Dạ, em đang ở trên đường cùng một đồng sự kiêm học tỷ, gặp ở phòng gym, cô đang làm gì vậy?" Tôi phát hiện lối suy nghĩ của mình thật là có vấn đề, logic của lời nói cực kì kém.
"Tôi? Ở nhà soạn bài!"
"Em còn không biết khi nào về đến nhà, gọi cho cô báo trước một tiếng, miễn cho cô lo lắng!"
"Ừ, vậy về sớm một chút, đừng chơi quá muộn!"
"Dạ, cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!"
Cúp điện thoại, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Cẩn tâm tình của tôi đều rất tốt, cảm thấy được mình hạnh phúc giống như một bông hoa.
"Đi, vào thôi, Vương tỷ!" Vương tỷ vẫn đứng chờ tôi trước tiệm trà sữa, nhìn tôi tới mới cùng nhau đi vào.
Đây là một quán không lớn, ánh sáng mờ mờ. Ngồi bên trong cơ bản đều là sinh viên đại học gần đây, tám mươi phần trăm là tình lữ...
Chà, một chỗ rất tốt, nếu cùng Cẩn đi thì tốt hơn biết mấy, còn có chút cảm giác lãng mạn, hiện tại...
Tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, phục vụ rất nhanh chạy tới.
"Hai vị uống gì?"
"Một trà Thiết Quan Âm!" Tôi không xem menu, trực tiếp nói.
"Được, hai ly!" Tôi đổ mồ hôi, như vậy cũng có thể, đại tỷ, chị là không biết đọc chữ hay là không biết cái gì uống ngon vậy, cũng không cần tùy tiện như vậy chứ.
"Dạ, vâng!" Nói xong phục vụ cầm menu đi.
"Em thường đến đây à?" Vương tỷ nhìn tôi.
"Lần đầu tiên!" Nhìn chung quanh một chút, cảm thấy quán này trang trí quả thật không tồi, coi như gần nhà tôi, không nghĩ tới ở đây lâu như vậy lại không phát hiện một chỗ như vầy.
"Vậy sao em biết chỗ này có thứ em muốn?"
"Lúc vào thì em thấy có bản hiệu Lipton. Lipton có trà Thiết Quan Âm !"
"À, ha ha!" Vương tỷ nở nụ cười, vẫn thấy nụ cười này là lạ. Ngồi đối diện Vương tỷ, luôn cảm thấy được trong ánh mắt chị ta giống như có cái gì đó thực quỷ dị, tựa hồ có thể nhìn thấu tôi. Haiz, ngày mai phải tìm thầy bói xem xem, gần đây có phải tôi phạm thái tuế hay không!
Không được! Tôi là lão sư, không thể tuyên truyền mê tín dị đoan, chính mình trộm nghĩ đã không tốt rồi...
"Chị mới vừa nói cái gì em giống với tưởng tượng của chị?" Xem ra trí nhớ tôi vẫn rất tốt, ở tình huống hỗn loạn như vừa rồi còn nhớ được đề tài này.
"Vợ em ở nhà chờ em hả?"
Hôn mê. May mắn trà chưa đem lên, bằng không tôi đã bị sặc chết...
"..." Giả bộ vô tội...
"Vừa rồi... là gọi điện thoại báo cho vợ tối nay về muộn đúng không...?" Vương tỷ cười nói.
Tôi không nói gì. Tuy rằng thường xuyên có người hỏi tôi có phải là T hay không, có điều trực tiếp hỏi tới vợ luôn thì đây vẫn là người đầu tiên. Haiz, vợ, nàng thiệt là vợ của tôi thì tốt rồi, mượn lời chúc phúc của chị đi!
Tôi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, cười cười, "Chị đoán xem?"
"Còn phải đoán? Nhìn bộ dáng này của em là biết rồi!"
Hôn mê, phi, lời này nói thế mà nghe được à, lời này là ý gì... Tôi thế nào? Bộ dáng tôi thế nào? Mãnh liệt phản đối.
"Vậy sao? Chị siêu vậy!" Có cảm giác như đang 'Hoa sơn luận kiếm'...
"Không phải tôi siêu, là đặc điểm của em quá rõ ràng. Hút thuốc, học võ, những thứ này không sai. Lúc tôi thay đồ có để ý thần thái của em một chút, liền biết em nhất định là T!"
... Tôi thật sự là không muốn nói gì nữa.
"Còn nữa, em không tắm phòng tắm công cộng!" Vương tỷ cười nói.
"Đây là có điển cố. Nhớ hồi em còn nhỏ có đi phòng tắm công cộng, tắm sạch sẽ đi ra. Ai nha, có thể gọi là thần thanh khí sảng. Em đang chuẩn bị lau sạch người rồi sau đó mặc quần áo, một bác gái cầm một cái quần lót, liền trực tiếp nhè mặt em chùi tới chùi lui, chùi xong rồi còn rống lên một tiếng 'Ui dồi ôi, sao tắm rồi mà mặt còn dơ quá vậy?' Lúc ấy em tởm muốn chết, từ đó về sau không tiếp tục đi phòng tắm công cộng nữa... Cái bác gái đó... Quên đi, uống nước!" Nhớ tới đoạn gặp gỡ trước đây tôi liền buồn bực.
"Vậy ý của em là tôi nhìn nhầm rồi?" Vương tỷ nhìn tôi.
"Em không nói chị đúng, cũng không nói chị sai. Nghĩ nó đúng sẽ là đúng, nghĩ nó sai sẽ là sai." Tôi nở nụ cười, bình thường gặp được vấn đề tôi không nghĩ được câu trả lời, đều sẽ là xử lý như thế này.
"Tôi cũng vậy!" Vương tỷ cúi đầu nói.
"Hả?" Lúc này thật sự bị sặc, không phải trà, là khói thuốc.
"Em chậm một chút... Sao đến nỗi thế!" Vương tỷ cười muốn tới đây giúp tôi vỗ vỗ lưng.
"Chị là nói..." Vừa ho khan vừa không quên hỏi.
"Tôi nói, tôi là les!" Vương tỷ nói một cách thản nhiên.
Thực vất vả mới ngừng ho được. Này nha, tôi ngược lại cảm thấy chính mình thật vô vị. Quanh co lòng vòng khổ sở chối bay chối biến một hồi, xem, người ta liền tự mình giới thiệu.
Chẳng qua là, tôi luôn luôn nghĩ, chúng tôi đều là lão sư...
"Vậy sao? Ha ha, rất tốt!" Cảm thấy mình đang nghĩ đâu đâu, không biết mình nên biểu đạt ý tứ gì.
"Xem như đã từng đi. Hồi còn đi học, tóc tôi còn ngắn hơn em, mỗi ngày đều mặc đồ thể thao với áo khoác, đi tới đi lui trong trường..." Vương tỷ như có điều suy nghĩ.
Nhìn bộ dáng Vương tỷ, tôi nghĩ đến phim 《Nghịch nữ》, nghĩ đến Từ tỷ trong phim kia. Vừa lên xe liền hét vào mặt Đinh Thiên Sứ người ta một câu "Có bạn gái chưa..."
Xem ra, thật đúng là 'người trong nghề xem bản chất, kẻ ngoài nghề xem náo nhiệt'.
"Vậy chị... vợ chị đâu?" Vấn đề người ta hỏi tôi tôi còn chưa trả lời xong, giờ lại hỏi ngược lại người ta, có chút không được phúc hậu cho lắm.
Ngược lại Vương tỷ cũng không thèm để ý, tự mình lầm bẩm.
"Chia tay, tốt nghiệp không bao lâu liền chia tay!" Cười khổ.
"Chia tay?" Tôi không phải là người thích hỏi thăm đời sống tình cảm người khác. Thỉnh thoảng, người khác hạnh phúc còn có thể chia vui. Hiện tại, tôi không biết đề tài này phải tiếp tục thế nào. Chia tay, tôi không có trải qua, nhưng đọc nhiều sách như vậy, xem nhiều phim như vậy, bạn bè bên người cũng không ít, tự nhiên biết sự nặng nề của đề tài này.
"Nếu chị không muốn nói có thể không nói!" Tôi nở nụ cười, uống ngay một hớp trà trong tay. Vị nhạt nhẽo, haiz, đúng là không thể so với trà ở nhà.
"Không có gì, đều là chuyện quá khứ." Vương tỷ lại cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy được, tình huống này, không có gì đáng cười.
"Hai tôi cùng lớp, vào năm nhất đại học liền thích nhau, hạnh phúc. Bốn năm, một chiếc giường đơn hai người ngủ. Tốt nghiệp, tôi ở lại cô ấy ra đi, hứa hẹn cùng cố gắng sau đó cùng ở bên nhau. Sau đó, đi làm chưa được hai tháng, cô ấy gọi điện thoại tới, nói là có bạn trai!"
Câu chuyện đủ ngắn ngọn, cũng đủ rõ ràng.