• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, An lão sư trở lại, mở cuộc họp bộ môn vào buổi chiều, phổ biến lại một số chỉ thị và mục tiêu của sở giáo dục. Trong đó, quan trọng nhất là vấn đề tìm hiểu tư tưởng học sinh, tôi đánh dấu lại điểm này và ghi chép đầy đủ.

 

An lão sư cũng không quăng chuyện của Trương Trác ra sau đầu giống như tôi nghĩ. Dù tôi cảm thấy mọi chuyện vốn đã xong xuôi, nhưng An lão sư lại không nghĩ như vậy.

 

Cuối cùng An lão sư tự mình gọi đến nhà Trương Trác, mời mẹ Trương Trác đến trường một chuyến. Giống như dự đoán của tôi, Trương Trác không báo chuyện lão sư yêu cầu gặp phụ huynh cho nhà.

 

Buổi chiều tan tầm, mẹ Trương Trác đến, ngồi trong văn phòng nói chuyện với An lão sư. Trương Trác đứng ở một bên, đôi lúc ngầng đầu nhìn, nhưng phần lớn thời gian là cúi đầu, không nói một lời.

 

An lão sư nói đại khái một chút về biểu hiện của Trương Trác ở trường, đương nhiên không có bao nhiêu câu là lời tốt đẹp. Mẹ của Trương Trác ở một bên không ngừng nhận lỗi.

 

"Điểm thi toán của em này chỉ toàn là một chữ số, nhưng điểm những môn khác lại rất cao, đây là do nguyên nhân gì, gia đình chị cũng không lo lắng một chút sao?" Những lời này của An lão sư khiến cho tôi chú ý. "Hơn nữa, các môn khác của Trương Trác cũng không tệ, duy chỉ có môn toán, lần nào cũng dưới trung bình. Cái này quá không thể nói nổi!"

 

"Lão sư, con bé nhà tôi tính tình bướng bỉnh, ngài vất vả rồi!"

 

Tôi cảm giác được mẹ Trương Trác có nỗi khổ tâm khó nói, mà nỗi khổ tâm ấy nhất định có liên quan với tính cách của Trương Trác.

 

"Giáo dục không thể chỉ dựa vào nhà trường, gia đình cũng phải phối hợp. Con của mình, chính mình phải tận tâm a!" An lão sư cất giọng đầy thấm thía.

 

Từ nhỏ đến giờ, mấy câu này tôi nghe nhiều lắm rồi. Bình thường lão sư quản không được học sinh nào, thường thường đều nói như vậy.

 

"Vâng, đúng đúng. Lão sư nói đúng, tôi trở về nhất định trông nom nó thật kỹ..." Mẹ Trương Trác không ngừng hứa hẹn.

 

"Tiểu Chu lão sư, em còn muốn bổ sung gì không?"

 

Tôi không nghĩ tới An lão sư đột nhiên hỏi tôi.

 

Còn chưa kịp mở miệng, An lão sư chỉ chỉ tôi, nói:

 

"Đây là lão sư môn tiếng Anh của lớp!" Mẹ Trương Trác nghe vậy liền vội vã đi tới.

 

Mèn ơi, đây là lần thứ hai gặp phụ huynh. Lần đầu tiên là hồi cấp ba chém đổ máu con nhà người ta, người ta chạy đến nhà mắng vốn, lần này.... Hoàn toàn không giống...

 

"À, chào chị!" Lần đầu tiên bắt tay, lễ tiết này khá mới lạ với tôi...

 

"Chu lão sư, ngài xem, phiền toái ngài hao tâm rồi!"

 

"Không có không có, bạn nhỏ này rất thông minh, chịu khó chỉ bảo chút là được!"

 

Tiếng phổ thông, tuyệt đối là tiếng phổ thông.

 

"Chị thấy đó, tôi cũng vừa mới làm lão sư, không có nhiều kinh nghiệm. Có một số tình huống cụ thể tôi cũng không quá rõ ràng." Tôi muốn lôi đề tài đến trên người mình, không muốn làm cho An lão sư lấy tôi làm vũ khí công kích Trương Trác. Đối với cô nhóc này, tôi vẫn luôn có cảm giác cảm thông. Tôi không biết tình cảm này bắt nguồn từ đâu, chính là giờ khắc này, tôi không muốn cô nhóc cảm thấy mọi người đều lạnh lùng, mình là bốn bề thọ địch.

 

Tựa như lớp 11 khi tôi nói cho trong nhà biết là tôi đã yêu Cẩn. Gia đình cầm tù, trong trường người người chỉ trỏ chê trách, hơn nữa khi đó lại cảm thấy Cẩn rất lạnh lùng với tôi. Tôi biết, đó là một cảm giác rất khó chịu.

 

Quan trọng là, tôi cảm thấy được An lão sư cũng không hoàn toàn hiểu biết Trương Trác. Tôi không như thế. Tiến hành định nghĩa và kết luận trong tình huống không hoàn toàn hiểu biết một người là hành vi vô trách nhiệm.

 

"Chị xem, có vấn đề gì, cứ nói với tôi, tôi nhất định làm hết sức!" Tôi cười với mẹ của Trương Trác.

 

"U, Chu lão sư, ngài quá khách khí. Con bé nhà chúng tôi làm ngài phải lo lắng rồi!" Mẹ Trương Trác cứ một tiếng một tiếng "Ngài" làm cho tôi cực kì không quen.

 

Dĩ nhiên là An lão sư có chút bất mãn với lời của tôi, nhưng cũng không có cách gì bắt bẻ. Dù sao tôi chỉ là thực khiêm tốn ôm trách nhiệm vào mình, cũng không có nói cách dạy của An lão sư không đúng. Huống hồ, Trương Trác ở tiết của tôi cũng không có hành vi quá sai trái nào.

 

Tôi nói toàn là lời thật lòng, tôi quả thật cảm thấy cô nhóc này rất thông minh, ít nhất ở tiết Anh ngữ và ở những khía cạnh khác, là như vậy.

 

Lúc nói chuyện, Trương Trác ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, trộm cười một chút, sau đó lại tiếp tục bảo trì tư thế nhận tội.

 

An lão sư cùng mẹ Trương Trác tiếp tục nói chuyện một hồi rồi cùng mang Trương Trác ra ngoài.

 

Tôi ngồi trên ghế ngẫm nghĩ, cảm thấy tò mò về cô nhóc này vô cùng.

 

Đang nghĩ ngợi, Từ lão sư đi đến.

 

"Từ lão sư!" Tôi vội đứng lên.

 

"Sao?"

 

"Thầy xem, thầy có danh sách điểm của 10-3 không? Em muốn xem qua thành tích tiếng Anh của những bạn học sinh kia một chút, khi lên lớp có thể giảng dạy vào trọng điểm."

 

"Ừ được! Tốt quá, tiểu Chu lão sư, chờ tôi tìm một chút!" Từ lão sư lập tức mở ngăn kéo trước mặt ra.

 

Lướt nhanh qua, chỉ chốc lát liền tìm được rồi. Trương Trác, quả nhiên môn nào cũng tốt, chỉ chừa mỗi môn toán ra, điểm rất thấp. Không chỉ là thấp mà thôi, phải nói là thảm hoạ.

 

Đang xem, An lão sư đã trở lại.

 

"Cái em Trương Trác đó, tôi cũng không biết nên thế nào. Khi đi học thấy cũng rất nghiêm túc, làm bài tập đầy đủ. Chỉ bị cái cứ đến lúc thi là điểm toán liền thấp một cách thái quá. Tìm em ấy nói chuyện vài lần cũng không tìm ra nguyên cớ. Haiz, lần nào điểm trung bình toán của 10-3 cũng không cao..." Từ lão sư không nói gì, tựa hồ cảm thấy được là không nên đánh giá tổng thể 10-3 ở trước mặt An lão sư. Dù sao An lão sư vẫn là chủ nhiệm lớp 10-3.

 

"Thành tích của Trương Trác có thể tốt hơn thế. Chỉ có điều lần nào cũng bị môn toán kéo xuống! Cũng tìm không ra nguyên nhân!"

 

Hai lão sư cứ như vậy đứng đó thảo luận về học sinh, hoàn toàn coi tôi như không tồn tại. Trên thực tế, tôi cũng không hi vọng hai người kia để ý sự tồn tại của tôi.

 

Lấy di động ra gửi tin cho Cẩn: "Lão sư ở văn phòng thảo luận chuyện trong lớp, thật phiền!"

 

Cẩn nhắn lại thật mau. Nhìn tin trả lời của Cẩn, tôi nở nụ cười:

 

"Khi ngồi yên hãy nghĩ đến sai lầm của mình, lúc chuyện phiếm chớ bàn luận lỗi lầm của kẻ khác!"

 

Xem, vẫn là Cẩn nhà mình lợi hại, mỗi lần mở miệng đều là xuất khẩu thành thơ...

 

Cầm di động ngồi cười một mình trong văn phòng, giống như những xích mích và tranh cãi ầm ĩ đều tránh tôi đi, cuộc sống trở nên không còn tranh đấu, không chút quấy nhiễu.

 

Thật vất vả chịu đựng buổi thảo luận của An lão sư và Từ lão sư đến tan tầm, nghĩ đến ngày mai là ngày nghỉ đã cảm thấy hết sức vui vẻ.

 

Đã lâu không đến phòng tập gym, thỉnh thoảng cảm thấy xương cốt có chút lỏng lẻo. Quyết định buổi tối cơm nước xong liền đi phòng tập, trở về tắm một cái, đọc sách một chút rồi ngủ.

 

Vừa tới phòng tập, đang thay đồ trong phòng thì điện thoại vang lên.

 

"Minh nhi!" Nghe giọng của Cẩn dường như đang rất vui vẻ.

 

"Làm sao rồi? Sớm như vậy đã tan lớp?" Loáng thoáng nhớ là lúc này Cẩn hẳn tương đối bận rộn, cho dù tan tầm cũng phải sau 7h.

 

"Đang trên đường về, hôm nay thế nào? Gặp phiền phức gì à?"

 

"Dạ, không có gì! Chỉ là chủ nhiệm lớp em thực tập tìm gặp phụ huynh một học sinh, nói xong còn hỏi em có điều gì cần bổ sung hay không, em không nói học sinh không tốt, em nói em không có kinh nghiệm, hi vọng phụ huynh về sau có vấn đề gì tận lực trao đổi."

 

Cẩm im lặng một hồi, nở nụ cười.

 

"Đúng là phong cách làm việc của Chu Minh. Có điều, có phải trong lòng có chút đồng tình và che chở hay không?"

 

Cẩn quả nhiên hiểu tôi, ngay cả chút tình cảm ở sâu trong nội tâm tôi không tự mình phát hiện được nàng cũng thấy rõ.

 

"Dạ... có chút, em vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, giống như những gì mọi người thấy chỉ là bề nổi của tảng băng, hẳn là có ẩn tình!"

 

"Chu Minh à, tôi cảm thấy được em không giống lão sư, mà có chút giống thám tử!"

 

"Suy đoán là sở thích của em, em thích suy đoán!" Tôi cười nói.

 

"Lần sau, nếu có thể tránh đối đầu với chủ nhiệm lớp thì không cần đối đầu. Có điều, lần này em không sai, về phương thức, hòa hoãn đi một chút là tốt rồi. Trong công việc, đôi khi nên suy nghĩ cho chính mình một chút. Sáng suốt giữ mình!"

 

Lời của Cẩn làm tôi nghĩ đến một lĩnh vực rất ít khi suy xét: vấn đề quan hệ giữa người với người.

 

"Trong lúc thực tập sẽ có rất nhiều vấn đề làm em cảm thấy phức tạp. Suy cho cùng, mặc dù hiện tại em vẫn còn đi học, nhưng dù sao em cũng đã bước vào xã hội. Có rất nhiều vấn đề, có rất nhiều khía cạnh cần để tâm. Không thể tùy tính tình mình mà tới, có những thời điểm, cũng không thể bốc đồng!" Cẩn khuyên bảo tôi trong điện thoại.

 

"Dạ!"

 

"Còn nữa, đừng chỉ đặt ánh mắt trên người một hai học sinh. Một số học sinh cần đặc biệt quan tâm, nhưng quan trọng là phải quan tâm đồng đều tất cả. Nhớ kĩ, em là lão sư, em phải đặt chuyện giảng dạy lên vị trí đầu tiên. Suy nghĩ nhiều một chút về vấn đề giảng dạy, học tập các lão sư khác nhiều một chút."

 

"Dạ!"

 

"Đang làm gì?" Cẩn chuyển đề tài, haiz, làm cho đại não tôi trong phút chốc chuyển theo không kịp.

 

"Dạ ở phòng tập gym. Mấy ngày nay không vận động, thấy tay chân cứng hết cả lại!"

 

"Buổi tối nghỉ sớm một chút, nào về nhà nhắn tin cho tôi!"

 

"Dạ!"

 

Cúp điện thoại, cầm di động trong tay, ngơ ngác nhìn, không tự chủ nở nụ cười. Cẫn vẫn như vậy, nói đến chính sự đều là cực kì nghiêm túc. Tôi đoán rằng vào lúc nàng chỉ dẫn tôi, nhất định là bộ dáng ngồi thẳng nghiêm nghị, nhưng khi nói đến đoạn sau, liền trở nên ôn nhu săn sóc.

 

Có người yêu như thế, còn cầu gì hơn?

 

Đang nghĩ ngợi, phía sau bị người vỗ một cái, hoảng sợ.

 

"Tiểu Chu!"

 

Vừa quay đầu lại, ngất, đúng là Vương tỷ!

 

"U, Vương tỷ, chị cũng đến đây à?" Vội vàng trưng ra bộ mặt cười xã giao. Dù sao người ta cũng đi làm sớm hơn mình, tuy rằng không cùng một ngành, cũng coi như là tiền bối. Haiz, cảm thấy được cười xã giao đều luyện thành thói quen. Nếu hiện tại soi gương, tôi nhất định mắng chết bộ dáng đê tiện của chính mình.

 

"Ha ha, gần trường Sư phạm có chỗ này là tương đối tốt, phòng gym kiêm đạo quán. Không ngờ em cũng tới đây!" Nói xong Vương tỷ bắt đầu thay quần áo.

 

Phòng tập gym này khiến tôi không hài lòng ở chỗ không có phòng thay đồ riêng, cho nên mỗi lần đến đây tôi đều mặc sẵn đồ bên trong, sau khi đến đây chỉ cần cởi áo khoác ra.

 

Vương tỷ ở bên cạnh tôi bắt đầu ngông nghênh thay quần áo, tôi nhanh chóng quay mặt đi.

 

Mồ hôi! Thực buồn bực!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK