Trương Trác vẫn luôn đứng ở bên cạnh tôi, yên lặng nhìn tôi không lên tiếng. Học sinh chung quanh bu lại rất đông, tôi nhìn Vương tỷ một cái, bây giờ Vương tỷ cũng là vẻ mặt không biết làm thế nào.
Đứng lên.
"Vương tỷ, em đưa bạn này đi bệnh viện, chị ở lại ổn định lớp. Ở đây còn đống tạ đống lao, không thể vắng lão sư." Vương tỷ chăm chú nghe tôi nói, khẽ gật đầu.
"Tiểu Đinh, cậu báo việc này cho lão sư hướng dẫn. Hỏi xem An lão sư đi nơi nào, nghĩ cách báo cho chủ nhiệm lớp!"
Đỡ Thường Lam lên, con bé đã nước mắt ràng rụa. Con bé nhìn tôi, tín nhiệm trong ánh mắt ấy tiếp cho tôi thêm dũng khí, cho tôi cảm nhận được trách nhiệm trên vai mình.
Trương Trác chạy nhanh tới, khoát cánh tay Thường Lam lên trên vai.
Chân bị thương nhấc lên, nhìn ra được, vết thương của Thường Lam không nhẹ, cử động một chút cũng phải cố hết sức. Trương Trác đỡ bạn chậm rãi đi từng bước, hai người cơ hồ muốn ngã sấp xuống.
Ba lão sư đồng thời tiến lên một bước, ngơ ngác nhìn nhau. Nhìn ra được lo lắng trong mắt nhau. Tính cách bất đồng, biểu hiện có lẽ khác nhau, nhưng tình cảm cũng không quá khác biệt.
Tôi lại gần, cúi người xoa đầu con bé, cõng con bé lên lưng.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tôi cõng người khác. Không nghĩ tới, này lại là học sinh của tôi. Kì thật trong mộng, người tôi vẫn luôn muốn cõng, là Cẩn.
Khụ... Phát hiện trong tình huống thế này mà mình lại có thể nghĩ ngợi vẩn vơ.
Nếu Cẩn ở đây, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ, nhất định sẽ nói: "Minh nhi, em rất tuyệt!"
"Đừng khóc, tôi đưa em đi bệnh viện!"
Tựa hồ con bé cảm thấy có chút bất ngờ, thoáng chốc quên khóc. Thường Lam ôm lấy cổ tôi, làm cho tôi cảm thấy cực kì không thoải mái, giống như bị người ta bóp cổ. Có điều cũng không quản được nhiều như vậy.
"Trương Trác, đi gọi một chiếc xe cho tôi!"
Trương Trác ứng tiếng trả lời chạy ra ngoài. Cõng Thường Lam tới taxi đậu trước trường, chạy thẳng đến bệnh viện CJ.
May mà chỉ một ngón chân bị thương, bác sĩ vừa xử lý vừa dặn một số việc cần chú ý.
Cha mẹ Thường Lam chạy tới rất nhanh. Trương Trác ở bên trong cùng Thường Lam, tôi đứng trước cửa trao đổi với phụ huynh.
Liên quan tới việc bị thương tôi cũng không biết chi tiết. Cha mẹ cũng đang sốt ruột, sợ con mình có chuyện gì, nên cũng không hỏi quá nhiều.
Ở bệnh viện ngây người hai ba giờ, những người khác bên trường vẫn còn chưa tới.
Lúc quay về trường đã là giờ tan tầm. Trong phòng giáo viên, tiểu Đinh cùng Vương tỷ đều đang chờ tôi trở về.
"Thế nào?" Vương tỷ lo lắng.
Tôi nói sơ qua tình huống, im lặng hồi lâu, nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ ba người chúng tôi, những người khác cũng đã rời đi.
"Có thấy An lão sư không?" Tôi hỏi tiểu Đinh.
"Có gặp!" Giọng tiểu Đinh có chút khinh thường, "An lão sư nói đang có việc gấp, kêu lão sư thể dục đi!"
"Cái gì?" Quả thực có chút không dám tin vào hai tai mình, "Chuyện gấp?" Còn có chuyện quan trọng hơn việc học sinh của mình bị thương sao?
"An lão sư là nói như vậy!" Nhìn ra được, tiểu Đinh cũng có chút không hài lòng.
Tôi nổi giận. Trước kia tôi cảm thấy An lão sư tuy là nói nhiều nhưng tâm địa hiền lành, cảm thấy đó vẫn là một lão sư từ ái. Hiện tại, từ đầu đến cuối làm tôi thất vọng.
Tôi và tiểu Đinh nhìn Vương tỷ. Ai cũng không biết nhà trường sẽ xử lý như thế nào. Có điều cảm giác được, lần này Vương tỷ không thoát được liên can.
"Không có gì quan trọng thì tôi yên tâm rồi. Chuyện khác, ngày mai nói sau, xem nhà trường xử lý thế nào!" Lời Vương tỷ thật thản nhiên, "Đi, kia, đi thôi!"
Không đợi tôi và tiểu Đinh nói gì, Vương tỷ liền rời đi.
Dùng nổi trận lôi đình để hình dung tâm trạng của tôi là không sai một chút nào. Ngồi trong phòng giáo viên không nói lời nào, tiểu Đinh chầm chậm đi tới đi lui, cũng im lặng không nói.
Thực tập thật sự là làm cho tôi mở rộng tầm nhìn. Hay cho một ngôi trường, hay cho một vị chủ nhiệm có sư đức.
"Rầm!" Một quyền nện ở trên bàn, làm cho tiểu Đinh bên cạnh hoảng sợ.
"Cậu làm gì vậy? Cái tật xấu gì thế này?" Tiểu Đinh muốn kéo tay tôi xem có bị thương không.
"Không có việc gì!" Tôi vội rụt tay trở về, thở dài một hơi.
"Đi thôi, ở đây cũng vô dụng!"
"Ừ! Mình lên lầu thu dọn một chút, cậu đừng nóng nữa. Ngày mai gặp lại!"
Tôi gật đầu. Tiểu Đinh nhìn tôi, đi lên lầu.
Về đến nhà rầu rĩ không vui, trong đầu đều là bộ dáng của bạn nhỏ bị thương cùng biểu tình khinh bỉ của tiểu Đinh lúc nhắc tới An lão sư. Tôi cũng từng là một học sinh. Trường lớp, lão sư, tuy rằng không để lại cho tôi ấn tượng tuyệt vời gì, nhưng ít nhất cũng để lại cho tôi một chút ấm áp, mà hiện tại... Chỉ có thất vọng, từ đầu đến cuối.
Muốn khóc. Chính mình cũng không hiểu là vì cái gì, nước mắt cứ như châm chọc, tâm loạn như ma.
Cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Cẩn, rồi lại do dự. Nghĩ nghĩ, vẫn là đặt điện thoại xuống. Mở máy tính, phẫn nộ gõ một hàng chữ dài trên Qzone.
Viết xong, tâm tình tựa hồ bình phục rất nhiều. Đứng lên, lại cảm thấy không có tâm tình làm việc. Nằm dài trên giường, dùng gối che mặt.
Không biết nằm bao lâu, cảm thấy có chút đói. Ôm một cục tức, ngay cả cơm chiều cũng quên ăn. Đã hai mươi mấy tuổi rồi, làm việc vẫn tùy hứng giống như trước đây.
Đang suy nghĩ có nên xuống lầu kiếm gì đó ăn không, điện thoại vang lên.
"Minh nhi, không sao chứ?" Giọng Cẩn đầy lo lắng.
"Dạ hiện tại tốt hơn nhiều!" Chậm rãi nói, cầm lấy ly nước trên bàn, uống một hớp.
"Tôi xem Qzone của em. Gặp chuyện thì bình tĩnh một chút, cũng không còn là con nít nữa, bất kể là chuyện gì, cũng đừng nổi nóng!"
Nghe giọng nói ôn nhu của Cẩn, tôi nở nụ cười.
"Cười cái gì?" Một khoảng lặng qua đi, Cẩn hỏi.
"Lời cô làm em nhớ tới 《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》 của Kim Dung--- Dẫu cho người có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này. Dẫu cho người có ngang tàng, khác gì trăng sáng giãi tràn sông sâu. Người dù hung ác tới đâu, cốt sao chân khí ta sâu đủ rồi!"
Cẩn cười không ngừng bên đầu kia điện thoại.
"Xem ra em đã điều tiết cảm xúc ổn định rồi. Không tồi. Gần đây công lực lại tinh tiến không ít a!" Giọng Cẩn trở nên thoải mái. Cô nàng đáng yêu, lúc nào cũng lo nghĩ đến tôi.
"Em muốn trở về, ngày nào cũng muốn!" Đột nhiên cảm thấy đau lòng. Lần này xa cách quá lâu, quá dài; nỗi nhớ quá đậm sâu, nhớ nhà, nhớ Cẩn, muốn trở về.
"Nhanh thôi, oắt con, lúc đi em còn ngơ ngơ ngác ngác; Giờ thì đã trưởng thành rồi!" Trong lời này chất chứa bao nhiêu cảm xúc. Bốn năm, ngăn cách hai nơi, nhưng tâm chúng tôi chưa bao giờ cách rời.
"Chuyện hôm nay làm em có chút hụt hẫng chua xót, có chút thất vọng với tình người ấm lạnh. An lão sư... làm cho em thật bất ngờ!" Tôi chậm rãi nói, nằm trên giường, nhắm mắt lại. Nếu lúc này Cẩn nằm trong lòng tôi, nghe tôi thấp giọng thì thầm, thật tốt biết bao...
"Nhóc con khờ khạo!" Cẩn điềm tĩnh cười. Nếu như là bốn năm trước, một tiếng 'nhóc con' này nhất định sẽ làm cho tôi do dự khổ sở. Khi đó, thầm nghĩ phải trưởng thành, muốn Cẩn yêu mình, đối xử với mình như với một người trưởng thành; mà hiện tại, khi Cẩn nói ra xưng hô quen thuộc này, lại làm tôi thấy hoài niệm và ngọt ngào.
"Nói tiếp đi chứ...?" Một chút tạm dừng, Cẩn không khỏi thúc giục tôi.
"Hắc hắc, không có gì. Chỉ là chuyện ngày hôm nay thật đột nhiên. Có thể em già rồi, đầu óc phản ứng không kịp!" Tôi tự giễu, đoán trước mau bị Cẩn châm chọc.
"Tôi rất vui!" Cẩn nói bên kia điện thoại.
"Hả? Không phải chứ? Em già cô cảm thấy rất vui hả?"
"Tôi rất vui vì em vẫn chính trực như vậy, vẫn có lòng thương người như vậy!"
"Chính trực? Em nào có? Mới trước đây em còn được mệnh danh là hỗn thế ma vương kìa. Trước kia Ngô lão sư còn mắng sau lưng em, nói em là nữ thổ phỉ. Hừ! Đừng cho là em không biết!" Tôi cười nói.
"Ha ha, em đúng là điển hình của câu 'bên ngoài thối rữa bên trong tươi mới' (1)!" Câu này của Cẩn thật đúng là trước nay không ai bằng, sau này không ai sánh. Tôi còn không biết là câu này còn có thể dùng như vậy nha.
"Bên ngoài thối rữa? Em không phải quả quýt, làm sao thối rữa được?" Tôi nằm trên giường cảm thấy buồn cười.
"U! Trí tưởng tượng quả thực phong phú! Thế nào? Cõng nữ sinh cảm giác được không?" Lời này của Cẩn có chút đột nhiên, nhất thời làm tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
"Cái gì chứ? Đây không phải là do em sốt ruột sao? Nặng chết nặng chết! Nếu không sốt ruột, em cũng không cõng đâu!" Thực sợ Cẩn ghen... Có điều, lâu lâu ăn một chút dấm cũng không tệ, ít nhất... Hắc hắc, che mặt cười trộm.
"Chu lão sư bả vai thực rộng lớn, trách nhiệm cao cả, nặng tựa Thái Sơn..."
"Cẩn thân mến, lời này của ngài là để hình dung một người cha!" Tôi bất đắc dĩ, sao từ gì cũng dùng lên trên người tôi được vậy?
Đầu dây bên kia Cẩn cười ha hả. Haiz, nhất định lại là vẻ mặt đắc ý. Mỗi lần trêu chọc tôi xong đều vui vẻ như vậy. Từ lúc tôi 16 tuổi mãi cho đến 23 tuổi, chưa từng thay đổi.
"Kì thật, người em muốn cõng là cô!" Rốt cuộc nói ra điều trong lòng nghĩ tới lúc chiều.
"Tôi mới không cần bị dập chân đâu!" Quẫn... Lời này, cô nàng này, chắc chắn là cố ý...
"Em... Em là tình thế bắt buộc!" Haiz, thật sự là bị tức chết rồi. Thật vất vả mới nói ra một câu lãng mạn như vậy, kết cục lại bị nghẹn trở về.
"Em cười, tâm tình tốt hơn nhiều rồi, đúng không?" Cẩn nhàn nhạt nói.
Hóa ra, Cẩn vẫn luôn cố trêu chọc tôi vui vẻ, trong lòng không khỏi xúc động.
"Oắt con, ngày mai bất kể đối mặt cái gì, nhất định phải giữ vững nụ cười, nhất định phải tâm tính bình thản, nhất định phải có phong độ. Không cùng bất luận kẻ nào nảy sinh tranh chấp, có thể tranh cãi bằng lý lẽ, nhưng nhất định phải có giới hạn. Được không?"
Những lời như thế cứ liên tiếp tuôn ra, an ủi rồi lại dặn dò. Được một cô gái như thế yêu thương, là hạnh phúc biết nhường nào?
"Em sẽ, try my best!"
"My heart belongs to you!" Giọng điệu bình thản, mỗi một từ, đều như rót mật vào trái tim tôi.
Tôi thừa nhận, tôi cảm động, thậm chí có cảm giác muốn rơi nước mắt. Cẩn là một người hàm súc, nói ra lời như vậy, là cần dũng khí.
"I know. Distance makes the hearts grow fonder!" Tôi đặt tay lên ngực, cảm thấy được nhịp đập trái tim mình. Sinh mệnh, bởi vì có Cẩn mà trở nên sống động rực rỡ.
"Nghỉ ngơi sớm một chút. Bất kể đối mặt cái gì, cho dù là thất vọng, cũng phải tỉnh táo tinh lực dồi dào!"
Say sưa chìm đắm trong lời của Cẩn. Tôi vẫn luôn chờ mong tình yêu, nhưng đến một lúc tôi chợt nhận ra, mới phát hiện, nó vẫn luôn ở bên cạnh tôi, vây quanh tôi, bảo hộ tôi, lấp đầy cuộc sống của tôi.
"Dạ, yên tâm đi. Ngủ ngon!"
Nghe Cẩn cúp điện thoại. Hồi lâu sau mới buông di động bên tai xuống. Nhìn màn hình tối đen ngẩn người.
Thật rất muốn trở về!
Chú thích
1. Phỏng theo câu: Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung (Bên ngoài tươi mới, bên trong thối rữa).