Nhẹ nhàng lau nước mắt, mỉm cười. Phụ nữ thật sự là làm từ nước, trên khuôn mặt tươi cười vẫn đọng lại vết nước mắt.
"Điều tôi nói, em đã hiểu?" Cẩn khẽ nói.
"Cô cứ nói xem? Cô nghĩ em hiểu không?" Khôi phục câu nói thường ngày hay dùng với người khác - "Mấy người đoán xem?" cộng thêm nụ cười hết sức xấu xa. A Đạt từng nói, mỗi lần nghe tôi nói ba chữ kia đều muốn đè tôi xuống đất tặng cho mấy dép.
Cẩn im lặng, mỉm cười gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đang chuẩn bị nói tiếp, điện thoại di động vang lên, là chú Thành!
Mặc dù bất mãn với việc đột nhiên bị xen ngang, tôi vẫn nén cảm xúc đi nghe điện thoại. Chuyện cũng không có gì, đổi lại là bình thường tôi nhất định sẽ nhảy cẫng hoan hô: đi ăn cơm. Haiz, thật vất vả mới có được không khí lãng mạn lại bị điện thoại cắt ngang, thực là bực bội... Quên đi! Tôi âm thầm an ủi chính mình – chuyện tốt thường gian nan!
Nhìn tôi tức giận cúp điện thoại, Cẩn ở một bên không khỏi che miệng len lén cười. Tôi phát hiện cô gái nhỏ này rất thích xem bộ dáng ấm ức cam chịu của tôi!
Không nói tiếng nào, kéo tay Cẩn đi về phía nhà ăn, "Này, em biết nhà ăn ở đâu không? Không phải nói ở đây thay đổi rất nhiều sao?" Cẩn đi sau lưng tôi, không nhịn được hỏi.
"Cái này còn phải nói, tới lúc ăn cơm, cứ tìm nơi nào đang hát hò, nơi đó chính là nhà ăn!" Tôi cười nói. Hát hò trước giờ cơm là nét đặc sắc nhất của quân nhân, bao năm trôi qua vẫn duy trì không bỏ... Ngay cả bài hát trên cơ bản cũng không có thay đổi gì!
Theo tiếng ca đi đến, không lâu sau đã ngửi được mùi cơm. Đắc ý nhìn Cẩn, xem đi, em nói không sai chứ.
Chú Thành đứng ở cửa, vừa nhìn thấy tôi tới liền vội vàng bước đến, chỉ vào một cái cửa nhỏ bên cạnh ý bảo chúng tôi đi vào. Vào trong mới biết được, đây chính là 'bếp nhỏ' trong truyền thuyết...
Tuy nói ra có chút không tử tế, thế nhưng thực sự mê người. Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm dĩa thịt kho tàu trên bàn. Cẩn thấy bộ dáng rất không có tiền đồ của tôi, chỉ có thể câm nín.
"Lại đây, Minh Minh, ngồi đi!" Bác Trì cũng đi đến, ôm một bình rượu lớn. Haiz, hình như bây giờ tôi mắc chứng sợ rượu ấy, vừa thấy rượu là run run... "Ngồi đi, hổ con, biết nhà mi thích ăn thịt! Lại đây, ba món mặn một món rau!"
Thấy bác Trì lấy mấy cái bát ra mà tôi có chút đau đầu. Khi còn bé không ít lần thấy những người này uống rượu, đều là hết bát này tới bát khác. Rượu là đặc sản do doanh trại tự ủ, tác dụng rất mạnh! Đến nay tôi vẫn còn nhớ được cảm giác say rượu lâng lâng đó!
"Bác Trì, con không uống được không? Con gái uống rượu không tốt!" Suy nghĩ ra được một lý do ngu ngốc. Tôi phỏng chừng cái cớ này chắc chắn không có tác dụng!
Quả nhiên, không đợi bác Trì mở miệng, chú Thành ở bên cạnh đã rống lên, "Nhà mi uống cái này mà lớn lên! Cái gì mà con gái con trai? Mi xem mi có nét nào giống con gái không?"
Tôi vã mồ hôi. Nói cái gì kì vậy, sao tôi lại không có nét nào giống con gái? Nhìn tôi.... Quên đi, không nói. Càng nói càng hỏng.
Bất đắc dĩ, một bát rượu đầy đã đặt trước mặt tôi. Nhìn Cẩn một chút, Cẩn không nói lời nào, chỉ là cố nhếch môi cười một cái. Trời đất chứng giám a, tôi không phải là một tên bợm nhậu như vậy. Cái này là tình thế bắt buộc a!
Thấy bác Trì rót rượu cho Cẩn, tôi luống cuống. Sức uống của Cẩn rất yếu, một ly bia cũng không uống được, chứ đừng nói chi là loại rượu mạnh thế này.
"Bác Trì, chị con không uống rượu!" Vội lên tiếng ngăn cản.
"Uống một ít thôi, không có việc gì đâu!" Bác Trì vừa nói vừa rót rượu, nói là một ít nhưng một chút cũng không thấy ít.
"Được rồi được rồi!" Nhìn cái bát càng ngày càng đầy, tôi ở một bên nóng nảy giậm chân.
"Hừ! Oắt con nhà mi sao càng lớn càng lắm chuyện như vậy? Một chút cũng không giống người xuất thân từ *** (tên doanh trại) chúng ta!" Chú Thành ở một bên hùa theo. Haiz, tôi đây đã trêu ai ghẹo ai a? Từ xa tới đây bị người ép uống không nói, lại khắp nơi bị quở trách.
Cẩn vừa nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tôi vừa cười, ngồi thẳng lưng, nhìn thức ăn trên bàn ngơ ngác.
Cũng khó trách, vốn đã quen với thức ăn thành thị, nhìn những món ăn vùng núi như này không ngơ mới là lạ.
Chú Thành đưa tôi hai con dao quân dụng. Cẩn vừa thấy dao lại càng hoảng sợ, không nhịn được nhìn tôi. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi của nàng, tôi không nhịn được muốn cười. Haiz, thì ra nhìn người khác mờ mịt lại vui đến như vậy! Hiếm khi thấy Cẩn... Khó gặp khó gặp...
Cầm lấy một khúc xương sườn trong mâm, ra hiệu cho Cẩn xem. Xương sườn ở đây không giống như xương sườn đã chặt nhỏ mua ngoài chợ, tay và răng thôi chưa đủ, cần phải có dao để cắt! Những lưỡi dao sáng loáng trên bàn cùng nhau vung lên xem rất dọa người, cũng khó trách Cẩn sẽ thấy có chút sợ hãi...
Đừng nói Cẩn không dám dùng, chính tôi cũng không dám để cho nàng dùng! Từ đầu khúc xương xẻ thịt xuống, cắt thành miếng nhỏ, bên trên thấm gia vị có một không hai của bác Trì, thả thịt vào đĩa Cẩn.
"Nếm thử đi, đây chính là món ăn có một không hai của bác Trì, bên ngoài không có đâu!"
Cẩn gắp một miếng bỏ vào miệng. Ba người chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào Cẩn, chú ý biểu tình của nàng. Thấy Cẩn nở nụ cười, bác Trì liền cực kì vui vẻ, không hổ là đầu bếp chuyên nghiệp...
"Ăn ngon không?" Tôi nghiêng đầu hỏi, lấy giấy ăn đưa cho nàng, "Nếu dầu dính vào tay cũng đừng vội rửa, rửa không sạch được. Lấy cái này lau, cơm nước xong đi rửa lại!"
Cẩn cười nhận lấy, gật đầu.
"U..." Chú Thành đầy mặt khinh bị đẩy bác Trì một cái, "Anh thấy chưa, con nhóc kia bây giờ ngoan ghê chưa! Anh xem, lễ phép biết bao nhiêu, không giống khi còn bé, thấy đồ ăn là liều mạng..."
"Này!" Vội vã ngăn lại. Thật là muốn chết, lại đi nói xấu tôi trước mặt người phụ nữ của tôi.
"Thế nào? Không nhận à?" Bác Trì hăng hái phản công. Ngất. Lần này thảm rồi.
Bác Trì nghiêng đầu nói với Cẩn đang nhìn: "Con nhóc này lúc nhỏ giống như con sói vậy. Không có món mặn nhất định không chịu ăn! Trong cả đám con cháu của thủ trưởng lúc đó, nó ăn khoẻ nhất!"
Cẩn nhìn tôi một cái, tôi vội cúi đầu giả vờ vô tội.
"Có một lần không có thịt, thủ trưởng làm trứng gà. Con nhóc kia ăn chưa được hai miếng liền làm mình làm mẩy. Thủ trưởng tức giận, nói mặc kệ nó, không ăn cho chết đói! Sau đó, không biết nó kiếm đâu ra hai con cá nhỏ, đốt lửa tính nướng, thiếu chút nữa là cháy rụi cái nhà bếp!" Bác Trì liến thoắng kể chuyện một cách sinh động, chú Thành cùng Cẩn vừa ăn vừa cười, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của tôi.
"Lúc đó tụi tôi cũng rất buồn bực, con cá này ở đâu ra? Quân đội nuôi heo, nuôi gà, không thì nuôi thỏ, không có nuôi cá... Sau đó tiểu Thành nói, dưới chân núi có con sông nhỏ, bên trong có cá, tiểu Thành từng mang theo Minh Minh đi bắt, có lẽ hai con cá này là do nó bắt ở đó.... Thế nhưng có người kêu không đúng, bằng vào hai tay không làm sao bắt? Một con nhóc loắt choắt như nó làm sao có bản lãnh đó? Tụi tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là đại đội trưởng phát hiện ra mánh lới..." Bác Trì uống một hớp rượu lớn, trừng tôi.
"Chuyện gì xảy ra?" Cẩn cười hỏi. Xem ra cô nàng này nghe chuyện rất thích thú.
"Đại đội trưởng có rất nhiều vỏ đạn. Dưới chân núi không ít gia đình có con nhỏ, nó liền dùng vỏ đạn treo thưởng, huy động một đám con nít giúp mình bắt cá..."
Ba người phá ra cười. Hừ, có gì đáng cười chứ! Điều này chứng minh tôi đã thông minh từ nhỏ, hơn nữa còn có tài lãnh đạo!
"Việc này làm lão thủ trưởng tức giận, đi tới cho nó hai đạp. Khi đó nó còn nhỏ, hai đạp không nhẹ, nằm trên đất hồi lâu không đứng dậy. Tiểu Thành tới kéo nó lên. Nó ngồi trong lòng tiểu Thành, đứng cũng đứng không được. Tụi tôi lúc đó đều sợ hãi, chỉ sợ con nhóc này bị đá hỏng. Lão thủ trưởng không nói lời nào, thế nhưng nhìn ra được cũng rất nóng ruột. Là cháu gái cưng nha, tuy rẳng bướng bỉnh, nhưng cũng rất thông minh..." Nói đến thông minh, Cẩn quay đầu nhìn tôi, chớp chớp mắt, rất là nghịch ngợm.
"Sau đó tiểu Thành cõng nó vào phòng. Con nhóc này vừa ngã xuống giường liền không động đậy chút nào! Cả đám tụi tôi đều hoảng sợ, đều bảo không ổn rồi phải đưa đi bệnh viện! Lỡ như chấn thương chỗ nào thì con nhóc này xong đời! Tới bác sĩ nhìn một chút thì bác sĩ bảo không sao, chỉ sưng một tí. Cả đám liền buồn bực, đây là thế nào a? Con nhóc kia vẫn nặng nề nằm im không nhúc nhích. Mãi cho đến buổi tối, ông nội nó cũng lo lắng đến hỏng, ngồi ở bên giường xem nó. Tôi đem cơm cho nó. Nó ngửi thấy mùi thịt liền ngồi dậy, nhảy xuống giường chạy đến đoạt chén cơm. Hóa ra là giả chết! Lão thủ trưởng tức giận, cũng không dám lại đá, vung tay một cái liền bỏ đi..."
Tôi ở một bên lẳng lặng ăn cơm. Hừ, buồn cười vậy sao? Sao tôi không thấy mắc cười chỗ nào hết vậy. Đặc biệt là Cẩn, cười đến đỏ cả mặt.
"Haiz, không nói nữa. Nhìn xem, nhoáng một cái đã lớn lên!" Bác Trì vừa nói vừa xoa đầu tôi.
"Ai nha!" Tôi đột nhiên hét lớn một tiếng, làm bác Trì hoảng sợ. "Bác trét một đống dầu mỡ lên đầu con!" Tôi kháng nghị. Cái con người này sao vậy! Tay đầy dầu mỡ...
Lại cười, cả ngày hôm nay làm sao vậy? Vì sao ai cũng cười tôi?
"Nào! Đầu tiên là hoan nghênh Minh Minh trở về! Tiếp theo, hoan nghênh Minh Minh và chị đến làm khách. Cạn chén!" Chú Thành cầm bát bắt đầu mời rượu. Tiết mục đáng sợ nhất cuối cùng cũng bắt đầu rồi...
Cầm bát lên, Cẩn có chút khó xử nhìn tôi. Vừa muốn đưa đến bên miệng, bị tôi đưa tay chặn ngang.
"Chú à, chị con không biết uống rượu!"
"Cái gì mà không biết uống? Nào, bác cạn trước!" Bác Trì nói, uống cạn bát rượu.
Tôi vã hết cả mồ hôi. Đây là liều mạng a...
Mời rượu không uống có chút không ổn. Cẩn cầm bát lên, nhíu mày một cái, nhắm mắt lại, uống hết non nửa rượu trong bát. Đặt bát lại trên bàn, mặt mày có chút xây xẩm, ho khan vài cái, tựa hồ đỡ hơn nhiều.
Tim tôi thoáng cái nhảy đến cổ họng, nhìn Cẩn một chút, rồi trừng chú Thành!
Chú Thành làm bộ không phát hiện, một ngụm uống hết bát của mình, sau đó nhìn tôi.
"Minh minh? Làm sao vậy? Lên đại học liền đổi tính..." Bác Trì bắt đầu buộc tội tôi.
"Con..." Tôi nhìn Cẩn, thấy vẻ mặt nàng ngầm đồng ý. Cầm chén lên, uống một hơi cạn sạch!
Cay... Vội vàng gắp đồ ăn trên bàn dồn vào trong miệng.
"Giỏi! Đây mới là hổ con mà bác nuôi lớn!" Bác Trì quay sang, nói với Cẩn: "Oắt con này hồi nhỏ ăn rất nhiều, khi còn bé trông rất khỏe mạnh cường tráng, tụi tôi đều nói, cháu gái nhà thủ trưởng lớn lên sẽ như chú gấu nhỏ trên Trường Bạch Sơn! Cô xem, giờ lại gầy thành dạng gì?" Bác Trì nhìn tôi một cái, lắc đầu. Chọc cho Cẩn không nhịn được cười.
"Bằng không, Minh Minh, sao con không ở đây một tháng, bác bảo đảm sẽ nuôi con từ một đứa vặt vẹo ốm yếu thành một thằng nhóc khỏe mạnh cường tráng!" Bác Trì nói với tôi.
"Bác còn có thể nuôi con đổi giới tính được à?" Tôi hỏi ngược một câu.
Im lặng...
Lập tức cả bàn phá ra cười...