Tôi biết ý Cẩn muốn nói tới người đó, người đàn ông từng làm Cẩn thương tâm. Chúng tôi chưa từng nói nhiều về chuyện này, tôi vẫn nghĩ, bất kể từng thương tổn sâu đậm thế nào, tôi cũng có thể dùng tình yêu của mình giúp nàng chữa lành. Nhưng không nghĩ tới, chỉ có tôi tự cho là đúng.
Miệng vết thương kia, tôi phải làm sao mới khiến cho nó khép lại?
Im lặng. Mặc cho thời gian từng giây từng phút chậm rãi trôi qua.
"Năm cuối cùng tôi ở cùng người đó..." Cẩn mở miệng, chậm rãi nói. Tôi yên lặng nghe, không ngắt lời nàng, chỉ cẩn thận ôm lấy nàng.
"Người đó rất ít khi trở về. Trong nhà chỉ có tôi và Dương Dương. Mỗi lần người đó trở về, lần nào cũng là say rượu quậy phá..."
Cẩn không nói nữa. Vài câu ít ỏi đã đủ làm cho tôi có cảm giác hận thấu xương, đau như cắt.
"Tôi xin lỗi!"
Nàng ở trong lòng tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tôi, trên mặt còn vương nước mắt. Lòng tôi như một quả len rối nùi,ôm chặt lấy nàng, tôi chỉ hi vọng cái ôm này có thể nói cho nàng biết, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây, không bao giờ rời đi.
"Đừng nói như vậy, là em không tốt!" Thở dài, "Em nhất định sẽ trở về!" Tốt nghiệp, đột nhiên muốn tốt nghiệp ngay lập tức. Vì sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy. Rốt cuộc khi nào thì tôi mới có thể ở bên Cẩn, mãi không rời xa.
Ôm nhau trong phòng khách, im lặng.
Cẩn, đừng khóc. Lỗi lầm của người đó hãy để em đền bù.
Ôm thật chặt, cảm nhận tiếng tim đập của nhau. Đây chính là người con gái tôi yêu, yên ả như nước, dịu dàng, ẩn nhẫn... Dù có khổ sở, tôi vẫn sẽ ôm nàng thật chặt, cùng qua bể dâu, mặc cho chân trời mây hợp rồi tan.
Dần dần bình tĩnh, nghe thấy hơi thở đều đều, tôi muốn tìm chút đề tài phân tán sự chú ý của nàng.
"Lần đầu tiên em uống rượu, hình như là hồi bốn tuổi!" Tôi cười nói.
"Bốn tuổi?" Cẩn ngẩng đầu nhìn tôi, tâm trạng bình tĩnh lại, cũng khôi phục chút bộ dáng ngày thường.
"Có lẽ còn trước đó nữa, nhưng theo em nhớ thì là bốn tuổi!" Vấn đề không phải ở rượu, khúc mắc của Cẩn cần phải được chậm rãi tháo bỏ. Nếu bắt đầu từ rượu, vậy cứ tiếp tục từ chỗ đó đi.
"Nhỏ như vậy?" Cẩn cười cười. Rốt cục nở nụ cười. Giống như cả thế kỉ trôi qua.
"Dạ. Khi đó, ông nội còn trong quân đội chưa về hưu, mấy chú mấy bác tập huấn ngoài trời xong liền đóng quân tại chỗ uống rượu. Em ở đó cũng uống một ly bự, uống xong một cái là trời đất quay cuồng."
Cẩn nở nụ cười, xoa đầu tôi.
"Em đi lấy ảnh chụp trước đây cho cô xem nha?" Tôi nhìn Cẩn.
Thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, tôi vội chạy đến phòng sách bê mấy quyển album trở lại.
Đặt album lên đùi, ôm lấy Cẩn như ban đầu, chậm rãi lật xem. Tôi nói một chút tình cảnh khi đó cho nàng nghe, mấy tấm ảnh chụp hồi nhỏ nhìn cứ ngu ngu sao ấy, bị Cẩn cười cho một trận. Trong lòng có chút thỏa mãn, chỉ cần nàng vui vẻ, ra sao cũng được.
"Hình như đồ của em bộ nào cũng giống nhau?"
"Dạ đúng rồi, hồi đó em chỉ mặc đồ lục quân với hải quân!" Tôi cười nói.
"Đây là đâu?" Cẩn chỉ vào tấm hình.
"À, này là đồn trú của ông nội lúc trước, nằm ở ngoại thành. Hồi nhỏ đi đâu ông nội cũng dẫn em theo, đa phần thời gian em ở trong doanh quân đội. Nhìn xem, em chính là chú lính nhỏ lưu manh, xuất thân nơi rừng rú." Tôi cười nhìn Cẩn.
"Công nhận! Nếu chỉ nhìn thôi sẽ đoán không ra, em bây giờ làm cho người ta cảm giác em xuất thân là con nhà đèn sách!"
"Làm sao có thể? Mọi người đều nói, bác sỹ, cảnh sát, lão sư là chức nghiệp gia tộc. Gia đình bên mẹ em đều theo nghề y, ông ngoại em, các cậu mợ đều là bác sĩ. Mà gia đình bên ba lại đa phần theo nghiệp binh, làm bộ đội, cảnh sát. Đáng tiếc, tới đời em liền đột biến gien!" Haiz, nhân sinh vô thường, không thể không cảm thán. Mới trước đây tôi cũng từng suy nghĩ về nghề nghiệp khi lớn lên. Quân nhân từng là giấc mộng của tôi, bác sĩ quyền uy cũng từng là mục tiêu của tôi. Mà cuối cùng, tôi lại chọn nghề giáo.
"Em có nhiều súng đồ chơi ghê!"
"Dạ, không chỉ có súng, còn có đại đao và trường mâu nữa. Giờ chúng đều cất ở gara dưới lầu. Hồi em lên cấp ba em đã gom lại cất hết vào thùng rồi, nếu cô muốn xem thì hôm nào em lấy cho cô xem, chất đầy một cái thùng to!"
"Em quả là người thích thu gom này nọ!" Cẩn thản nhiên nói.
"Không phải thu gom, là tích luỹ. Em không thích vứt bỏ những thứ em từng thích!"
Trên mặt Cẩn còn đọng vài giọt nước mắt, nhẹ nhàng lấy tay xoa đi, trong lòng không khỏi rung động.
Tiếp tục lật xem từng tấm từng tấm một. Ảnh chụp từ nhỏ đến lớn đều được tôi cất giữ kĩ, sắp xếp theo thứ tự thời gian. Mặt sau mỗi một tấm ảnh đều có thời gian chụp kèm địa điểm, cho dù trí nhớ mơ hồ, cũng còn có chúng nhắc lại.
Nhẹ nhàng ngáp một cái. Nàng mệt mỏi, ầm ĩ cả một buổi tối, nhất định sẽ có cảm giác lao lực quá độ.
"Mệt không?" Nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ, có một chút!"
"Tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm!" Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn nửa đêm rồi. Tuy năm nay Cẩn không phụ trách việc giảng dạy, không cần phải lên lớp quá nhiều, nhưng mai là thứ hai, chiều nàng có cuộc họp quan trọng với các lão sư và nhân viên nhà trường.
Cẩn cũng nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại nhìn tôi.
"Cô đi tắm đi, em vào phòng ngủ dọn mền gối một chút. Lâu rồi không trở lại, mền gối gì cất vào tủ hết rồi, để em lấy ra!"
Nắm tay kéo Cẩn đến phòng tắm, chuẩn bị nước ấm. Đáng tiếc đó giờ tôi không dùng sữa tắm linh tinh gì đấy, chỉ xài mỗi cục xà phòng, tuy nhiều người đã đề nghị tôi không nên dùng thứ này nữa, tôi vẫn chưa sửa.
Cẩn cầm cục xà phòng, nở nụ cười.
"Trên người em có một mùi nhàn nhạt, thì ra là mùi này!" Cẩn chỉ cục xà phòng trong tay.
"Dạ, hồi nhỏ em hay dùng xà phòng tắm rửa gội đầu. Tóc em ngắn nên gội đầu cũng thuận tiện, nên em dùng loại xà phòng này để tắm rửa gội đầu luôn!"
"Đó giờ vẫn xài loại này à?"
"Dạ. Em thích mùi loại xà phòng này sau khi tắm!" Tôi nở nụ cười. "Cô tắm trước đi, em đi dọn dẹp chút."
Dọn dẹp phòng khách một chút, cất album lại phòng sách, ngẫu nhiên thấy được cái chìa khóa vẫn nằm trên bàn. Cầm lên, nghĩ nghĩ, bỏ vào túi.
Dọn xong chăn giường, gọi Cẩn vào.
"Cô ngủ đi!" Tôi cười cười chỉ giường đã dọn xong. "Mặc áo em ngủ được không? Áo thun em rộng, mặc thoải mái!"
Cẩn gật đầu, suy nghĩ một rồi hỏi, "Em ngủ ở đâu?"
"Trong phòng sách có cái giường xếp, em ngủ đó cũng được!" Cười cười. "Cô thay đồ đi rồi ngủ, em đi rửa mặt!" Nói xong ra khỏi phòng.
Nước lạnh xối lên đầu, chút mệt mỏi và hỗn loạn ban đầu liền bị quét sạch. Tôi hẳn là không nên ở lại phòng, không nênngủ cùng nàng trên cùng một cái giường...
Tôi có chút do dự, quá yêu một người, đôi khi sẽ có chút ham muốn về mặt sinh lý. Muốn ôm nàng ngủ, nhưng lại sợ chính mình nhịn không được sẽ làm ra chuyện gì đó. Có lẽ tôi đã quá mức cẩn thận, nhưng phải làm vậy. Vết thương trong lòng cần chậm rãi khép lại, tình yêu cũng cần chậm rãi nâng niu che chở.
Lúc trở lại phòng, Cẩn đã nằm xuống, thấy tôi đi tới, nàng mỉm cười. Tắt đèn, chỉnh đèn ngủ tới mức tối nhất.
Kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn Cẩn, "Ngủ đi, khuya rồi!"
"Ừm, em cũng đi ngủ đi!"
"Em không vội, chờ cô ngủ em sẽ đi!"
"Không được, em đi tôi mới ngủ. Em ngồi đây tôi không ngủ được!" Cẩn kháng nghị.
"Không nhìn cô ngủ em không ngủ được!" Tôi bắt đầu quấy rối, quấy đến nào nàng choáng váng sẽ tự đi ngủ.
Cẩn không thèm để ý đến tôi nữa, im lặng nhắm mắt lại. Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, lặng lẽ nhìn nàng.
Đêm yên tĩnh, đèn mờ ảo, ngắm gương mặt nàng lúc ngủ, đã khóc đến mắt có chút sưng. Đã bao đêm người con gái này ngủ với đôi mắt sưng như thế?
Nhớ tới một ca khúc của Ngô Khắc Quần, 《Yêu rất đau》, bài hát là về cảm giác thất tình, nhưng cũng là cảm giác khi yêu. Tình yêu có khi rất đau, đau đến ngay cả thở cũng trở nên khó nhọc.
Tóc mây hỗn độn, tôi rất muốn vuốt nhẹ một cái, nhưng lại không dám, sợ làm Cẩn tỉnh.
Tôi nói chờ nàng ngủ tôi sẽ đi ngủ. Đáng tiếc, tôi lại không làm được.
Mãi đến khi kim đồng hồ chỉ 5 giờ, tôi mới chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Lại đi rửa mặt, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nấu nước, pha một ly trà, ngồi nhâm nhi trong phòng khách.
Gọi điện cho ba, chuông reng một hồi lâu ba mới nổi giận đùng đùng bắt máy.
"Gì vậy? Muốn chết à, lại đi gọi giờ này! Đồ quỷ sứ!" Phỏng chừng là đang ngủ ngon bị tôi đánh thức.
"Ba đang ở đâu?" Lười cãi cọ với ba.
"Ở nhà!"
"Cho con mượn xe dùng chút!"
"Làm gì?" Phỏng chừng ba đang vừa nhắm mắt vừa rống tôi.
"Ba đừng hỏi nữa, xe để đâu?"
"Bãi đỗ xe dưới nhà. Nào trời sáng con chạy qua đây lấy chìa khóa!" Ba cũng lười hỏi tiếp. Ba rất hiểu tôi, biết là có hỏi tôi cũng sẽ không nói.
"Không được, giờ con cần gấp. Bây giờ con qua lấy chìa khóa!"
"Con lại giở chứng gì vậy?" Ba phát cáu.
"Nào con tới dưới lầu sẽ gọi cho ba, ba ném chìa khóa cho con. Con không vào nhà đâu!" Người phụ nữ kia ở đấy, tôi không muốn gặp. Huống hồ, đã từ rất lâu rồi tôi không bước vào căn nhà kia. Đối với tôi mà nói, nơi đó rất xa lạ.
Không đợi ba trả lời tôi đã cúp điện thoại. Tôi biết ba nhất định sẽ đồng ý.
Mặc thêm áo khoác. Mùa đông ở đây, kiểu gì ra đường cũng lạnh chết, tới tận giữa trưa trời mới ấm ấm được chút. Sống ở đây hai mươi năm, tôi hiểu rất rõ nơi này.
Nhẹ nhàng ra cửa, để lại một tờ giấy trên bàn trà phòng khách, sợ Cẩn đột nhiên tỉnh dậy tìm không thấy tôi.
Trên tờ giấy chỉ có vài chữ đơn giản: "Em đi mua đồ ăn sáng, chờ em trở lại!"
Bắt được chìa khóa xe, lại bị ba mắng trong điện thoại một hồi, ba muốn tôi đổ đầy xăng trước khi trả xe, bằng không thì về sau đừng hòng mượn nữa.
Vừa lên xe tôi mới nhận ra, hèn gì bảo tôi đi đổ xăng, mình thì không thèm đổ, xăng chỉ còn chút xíu!
Chạy đến cây xăng đổ xăng, bắt đầu nhìn quanh đường.
Còn chưa đến 5h sáng, cửa hàng bán hoa vẫn chưa mở, thật vất vả mới tìm được một tiệm đang nhận hàng, chạy vội tới, đỗ xe bên đường.
"Bà chủ, tôi mua hoa!"
"Vâng vâng, quý khách lựa đi, hoa này vừa mới đưa đến!"
Chọn nửa ngày, chọn được vài cành.
"Bà chủ, dùng mãn thiên tinh điểm xuyết rồi gói kỹ lại giùm nha!"