• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Kông, nơi phồn hoa hơn bất kỳ thành phố nào tôi từng đến.

 

Đón chúng tôi là dì Thạch, bạn thời đại học của mẹ, người Quảng Châu, sau tốt nghiệp đại học không lâu thì đến nơi này. Trên xe, dì không ngừng kể chuyện đại học năm xưa của mình và mẹ tôi. Dì nói mình đã lâu không gặp mẹ, muốn hẹn mẹ đi Bắc Kinh một chuyến, đến đó dạo lại nơi bọn họ từng học cùng nhau.

 

Xuống xe ở khách sạn đã đặt trước, thừa dịp dì Thạch không ở bên cạnh, tôi lặng lẽ kề sát bên tai Cẩn, nhỏ giọng nói:

 

"Thần linh ơi, cái dì này rất có thể nói, nghe không hiểu còn chưa tính, lại còn làm em nghĩ mẹ với bả còn dư tình gì chưa giải quyết xong... Cô nói xem... Không phải là trước đây mẹ em cũng có khuynh hướng ở phương diện này chứ, nếu không thì làm sao mẹ lại có thể dễ dàng chấp nhận hai mình..."

 

Còn chưa kịp nói xong, trên trán đã bị Cẩn vỗ một cái. "Nói hưu nói vượn!" Cẩn mắng tôi một chút, "Mẹ tôi cũng chấpnhận rất nhanh, ý của em..."

 

Hơ hơ... Tôi cũng không có nhiều ý tưởng như vậy... Trời đất chứng giám!

 

Ở lại một khách sạn khu Cửu Long, trước đó dì đã đặt trước cho chúng tôi rồi. Đơn giản thu dọn một chút, chúng tôi liền chính thức mở màn chuyến du lịch dài hạn ở Hồng Kông.

 

Mua vé hai ngày ở Disneyland, rốt cuộc xem như Dương Dương cũng được thỏa lòng mong muốn, đi đến nơi mà trong lòng vẫn hằng ao ước. Ăn sáng ở nhà hàng của Disney Plazza Inn, kiểm tra vé xong liền tiến vào công viên. Một đường chơi liên tù tì, Thế giới ảo, Thế giới tương lai, ba giờ chiều bắt đầu lên xe đi dạo công viên Disney, sau đó lại đến Thám hiểm thế giới, ở trong khách sạn của công viên một đêm xem biểu diễn bắn pháo hoa, cùng tham gia chủ đề sinh hoạt, chơi đến phấn khởi, Dương Dương thế nhưng lại ôm lấy cổ tôi, gào to lên: "Minh Minh, con thấy Minh Minh rất giống ba con hồi trước!" Nói xong, Dương Dương lại chạy đến nơi khác chơi...

 

Dương Dương khiến tôi giật mình, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Cẩn. Cẩn khẽ cười, xoa đầu tôi. Cẩn nói, khi Dương Dương còn bé, cha nó rất tốt với nó, thường mang nó đi chơi, chỉ là sau khi có thêm đứa con trai thứ hai, liền trở nên lạnh lùng với Dương Dương.

 

Nói đến đây, giọng Cẩn có chút thương cảm. Tôi lôi kéo tay nàng, chỉ vào Dương Dương đang mặt mày hưng phấn cách đó không xa, "Cô xem, nó chơi vui chưa kìa!" Cúi đầu, nhìn vào mắt Cẩn, tôi nhỏ giọng nói: "Vợ à, một nhà ba người đi ra ngoài chơi, không cho suy nghĩ đến chuyện không vui, nếu không thì... hì hì..."

 

Tôi vừa cười xấu xa, vừa chỉ vào trong "Tàu vũ trụ bay" trong công viên, "Nếu lại suy nghĩ lung tung liền đi chơi cái kia đi!"

 

"Cái kia? Hừ! Đi thì đi!" Cẩn trừng tôi một cái, vậy mà lại dám kéo tôi đi đến Buzz Lightyear.

 

Không ngoài dự đoán, cuối cùng là Cẩn thẳng người đi vào nghiêng người đi ra...

 

... Ròng rã hai ngày, tôi và Cẩn đều cảm thấy Dương Dương sắp chuyển sang trạng thái điên cuồng. Mà hai người lớn chúng tôi, cũng chơi cái đủ!

 

Trở về khách sạn, phát hiện thẻ nhớ máy ảnh đã đầy, nhanh chóng chép ảnh vào máy tính. Tấm ảnh chụp ở Tarzan's Treehouse là đẹp nhất, ở Thế giới tưởng tượng trong công viên, Dương Dương ôm nhân vật Disney mình thích cười đến mặt mày xán lạn. Còn có hình Cẩn vừa từ Space Mountain xuống xong đang ngất ngư rũ rượi nhìn đến là thê thảm. Ba người ôm một đống lớn đồ ăn ở trên bàn, xem một tấm rồi lại một tấm, có lúc đối mắt với Cẩn, hiểu ý nở nụ cười.

 

Làm sao cũng không nghĩ đến Dương Dương thằng nhóc to xác này sẽ thích mô hình nhân vật của Disney, từ ở trong Disneyland đến giờ vẫn cầm trên tay không bỏ xuống.

 

Disney Hồng Kông không tính là đặc sắc gì, đi Disney, hoàn toàn là vì thỏa mãn nguyện vọng cho thằng bé. Tin rằng đối với thằng bé bây giờ, Disney là vương quốc huyền ảo của nó, vô cùng thần kỳ. Mà tôi và Cẩn, cũng đã có một phần lãng mạn rất khác. Trong công viên hết thảy đều tinh xảo kỳ công, xem như là một loại giải trí tinh thần. Hành trình trong hai ngày này rất là tuyệt diệu.

 

Đối với Hồng Kông, tôi thích công viên Đại dương hơn. Công viên Đại dương Hồng Kông là một trong hai công viên chủ đề lớn nhất Hồng Kông, và cũng là công viên hải dương có thuỷ cung lớn nhất Đông Nam Á, dựa núi ngó biển, vẻ đẹp đáng kinh ngạc. Thuỷ cung, Thành phố nước, Thế giới Nước, Nhà hát Đại dương, những con cá hình thù kỳ dị khiến người ta lác mắt nhìn không kịp, những chú cá heo đáng yêu khiến người ta mơ mộng đến thế giới biển ảo diệu. Xuôi theo lan can đi thang máy đến khu vui chơi giải trí ở sườn núi, Dương Dương lôi kéo tôi muốn đi Abyss Turbo Drop, Cẩn nhìn giới thiệu một chút, nói gì cũng không chịu đi cùng. Dương Dương vốn là nhao nhao đòi đi, kết quả mua vé xong lại kì kèo không dám, dù sao từ độ cao 60 mét cấp tốc lao xuống là điều khiêu chiến tâm lý rất lớn. Tôi bất đắc dĩ nhìn Cẩn, cười nói kỳ thực trò chơi này chỉ có 40 giây, rất nhanh. Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, trừng tôi nói để tôi chuẩn bị khiêng nàng về.

 

Quả nhiên đủ kích thích, vốn là đi lên chậm rãi, lúc đến độ cao nhất định đột ngột giựt lên, trong lúc người ta không để ý sẽ lại thả xuống. Trong lúc nhất thời, thân thể mất đi cảm giác, trái tim lơ lửng tựa hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không có ghế dựa, không có chỗ tựa lưng, nắm chặt đai an toàn cũng không làm nên chuyện gì. Chẳng trách còn có tên gọi là "Máy nhảy lầu", hiệu quả cũng gần giống với nhảy lầu thiệt.

 

Cẩn ở bên cạnh tôi gào thét, Đỗ lão sư luôn luôn nho nhã lễ độ mà dáng vẻ hiện tại xem như mất hết, hai chân vừa đặt xuống được mặt đất, hồi lâu vẫn không dám đứng lên.

 

"Làm sao vậy?" Tôi ngồi xổm trước mặt Cẩn, cười xấu xa.

 

"Em... Tôi không chơi với em nữa!"

 

Lập tức cười bò! Nhớ tới lúc nhỏ, nếu chọc phá cô bé nhà ai, người ta sẽ chỉ vào mũi của tôi, vừa nghiêng đầu, vừa giậm chân một cái -- mình không chơi với cậu nữa! Không nghĩ tới 20 năm sau, dĩ nhiên tình cảnh này lại tái hiện...

 

Dương Dương tên đầu sỏ kia thấy chúng tôi đi xuống, lại không mất một sợi tóc nào, lại la hét muốn đi chơi tàu lượn siêu tốc. Cẩn liếc xéo nó một cái, chỉ lo nó lại dùng chiêu mua vé xong rồi vô trận lùi bước, nói gì cũng không chịu. Đang lúc nổi giận đùng đùng trừng Dương Dương, thì lại phát hiện tôi đã mua vé trở về rồi, lần này, Cẩn nói cái gì cũng không theo tôi chơi nữa, tìm chỗ ngồi nghỉ, la hét mình chân run.

 

Sau đó thuyền hải tặc, đu dây văng, mặc kệ đề nghị cái gì, mặt Cẩn đều không một chút biểu tình. Rốt cục bị tôi cười đến phiền, ném ra một câu: "Tôi tuyên bố, tôi vừa nhảy lầu ngủm rồi!"

 

Dương Dương lập tức ôm bụng cười to, làm cho đầu óc tôi mơ hồ, cuối cùng thằng bé ôm bụng nói, "Mẹ mà cũng nói 'ngủm' nữa, sao vừa nhảy lầu xong, lại như biến thành một người khác..."

 

Ngày hôm sau là đi Loan Tử. Cẩn không hổ là làm lão sư, suốt đường đi đều giảng giải không ngừng cho Dương Dương. Đến quảng trường Tử Kinh Hoa cùng đài tưởng niệm trao trả Hồng Kông, Cẩn nói cho Dương Dương một hồi về sự kiện trao trả Hồng Kông. Ngồi xe điện ở trên đường Hennessy, đến Lăng Tiêu Các xem tượng sáp ở Madame Tussauds... Hành trình kín lịch, quả thực là ngựa không ngừng vó liên tục phi.

 

Ngày cuối cùng đi Vượng Giác, ba người đi dạo phố. Đi tới đi lui, ngẫu nhiên thấy được tiệm kim hoàn.

 

Đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ –

 

Đi tới bên cạnh Cẩn, tôi cười nói đau bụng, phải nhanh chóng đi tìm nhà vệ sinh.

 

Đầu tiên Cẩn lo lắng quan tâm nhìn tôi, sau đó lại cùng Dương Dương ôm bụng cười, nói nhất định là tôi tham ăn, uống quá nhiều đồ lạnh vào trong bụng nên giờ tụi nó đánh lộn bên trong. Tôi cười chỉ chỉ tiệm cà phê đối diện trung tâm thương mại, nói tôi đi đến đó, vừa vặn có chút mệt, nghỉ ngơi một chút, bảo hai người đi dạo xong thì qua tìm tôi.

 

Cẩn không nói gì thêm, gật đầu, nói tôi cẩn thận một chút, đừng chạy loạn khắp nơi.

 

Nhìn Cẩn đi xa dần, lặng lẽ vào tiệm kim hoàn, mọi người đều nói – kim cương là vĩnh cửu, tình yêu của chúng tôi, nên có một thứ chứng kiến.

 

Buổi chiều trở về khách sạn, thả một đống lớn đồ vật xuống. Dương Dương ôm cái PSP vừa mua cho nó không chịu buông tay, thật giống như buông tay ra sẽ bị tụi tôi đoạt đi vậy.

 

Nghỉ ngơi một hồi, tôi với Cẩn định đi dạo, nói gì Dương Dương cũng không chịu đi, ở trên giường la hét đau chân, mặc kệ khuyên thế nào cũng không chịu.

 

Cẩn ngồi ở bên giường, bất đắc dĩ nhìn Dương Dương, hướng về tôi phát tín hiệu cầu cứu.

 

Tôi dựa vào cửa, cười đến không ngậm miệng lại được. Mấy ngày nay đi nhiều như vậy, đừng nói là Dương Dương, đến tôi cũng cảm thấy đuối. Mấy ngày nay Dương Dương đều hừng hực chạy tới chạy lui, nó đi, so với tôi và Cẩn còn nhiều hơn. Không mệt mới gặp quỷ! Tôi nghĩ, nếu như hôm nay không phải vì mua cái PSP này, Dương Dương sao có thể cam lòng bị Cẩn kéo đi dạo phố hơn nửa ngày như vậy.

 

"Dương Dương!" Tôi cười ngồi ở bên giường, nhéo mặt Dương Dương, "Làm sao vậy? Ranh con to xác nhà mình mệt xỉu rồi hả?"

 

"Aaa!" Dương Dương cố ý làm bộ uể oải, trông rất buồn cười. Cẩn vỗ lên mông Dương Dương một cái, cười nói con trai là đồ lười biếng.

 

"Ây dà, mẹ à! Là do mẹ quá khoẻ, kéo con đi hết chỗ này đến chỗ khác." Dương Dương ngẩng đầu oán giận, "Sao mẹ không mệt một tí nào hay vậy?" Dương Dương tò mò hỏi.

 

"Mẹ mi là lão sư mà, phải đứng cả ngày, công phu cái chân kia là hạng nhất!" Tôi cười nói, Cẩn cầm gối trên tay ném qua chỗ tôi, tôi đón được, đè gối lên người Dương Dương.

 

"Nhóc con, không đi cùng Minh Minh với mẹ thiệt hả? Có thể sẽ đi lên núi, ngắm cảnh Hồng Kông về đêm, không đi ngắm sao?" Tôi vuốt đầu Dương Dương, cười nói.

 

"Lên núi? Ôi mẹ ơi, con không đi!" Dương Dương vừa nghe tới lên núi, nó vốn đã đau chân liền nằm luôn không đứng dậy.

 

"Không đi... Cũng được... Nhưng một mình ở trong khách sạn rất buồn chán!" Tôi tiếp tục khuyên Dương Dương đi cùng chúng tôi, dù sao buổi tối ngắm cảnh Hồng Kông cũng là một trong những hạng mục du lịch.

 

"Không đi, con ở trong phòng chơi game!" Dương dương giơ PSP trong tay.

 

"Vậy được rồi!" Tôi vỗ lưng Dương Dương, lại nhìn Cẩn một chút. "Minh Minh với mẹ đi, còn con, không được đi ra ngoài! Đói bụng thì gọi phục vụ đưa đồ ăn lên, muốn ăn cái gì cũng được! Chơi PSP chán rồi thì chơi máy tính, nhưng mà Minh Minh biết, con có thể chơi một trò cả ngày! Haiz..." Ngẩng đầu lên nhìn Cẩn, lắc đầu bất đắc dĩ.

 

"Có điều..." Tôi nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Haiz, con cũng không được rồi... Tên nhóc con này, thể lực quá kém!" Tôi ở cạnhbên trêu ghẹo, nói.

 

"Hừ! Minh Minh ngồi đã đời ở quán cà phê, Minh Minh không biết đâu, mẹ rất có thể đi... Minh Minh xem chân mẹ không dài, mà bước đúng lẹ, cái chân ngắn nho nhỏ kia... Ai u!" Dương Dương ôm đầu kêu lên.

 

Thằng nhóc này, tôi liền biết nó sẽ gặp ám toán, chân nàng không dài mà cũng dám nói? Lá gan quá lớn... Nếu là tôi thì tôi không dám!

 

Đang nghĩ ngợi, đầu tôi đã bị đánh một cái. Ngẩng đầu lên, một đôi mắt đang lườm tôi.

 

"Cười cái gì mà cười! Không được cười!" Cẩn quát.

 

Vốn chỉ là cười trộm, nghe xong lời này, tôi và Dương Dương đều biến thành ôm bụng cười, cười đến 'cuồng loạn'.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK