• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giai điệu của 《Ám hiệu》 làm tôi bừng tỉnh từ trong mộng, không thể làm gì khác hơn là dậy nghe điện thoại.

 

Bị đồ đệ yêu quý của mình đánh thức từ trong thanh thản và an nhàn, đương nhiên cậu ta cũng không thể tránh khỏi bị tôi mắng cho một trận.

 

Phía sau lưng hơi nhột, đầu ngón tay của Cẩn mơn trớn theo hình xăm của tôi, khiến tôi không có lòng dạ nào tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng đồ đệ, có chút thấp thỏm, cũng có chút kích động, hết lần này tới lần khác đồ đệ lại lải nhải trong điện thoại không ngừng, cuối cùng là bị buộc đến thẹn quá thành giận.

 

Ném điện thoại qua một bên, bắt lại bàn tay đang tác quái. Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà muốn nói gì đó, lại trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

 

Một đêm điên cuồng, bây giờ nhớ tới cũng có chút ngượng ngùng. Quay đầu nhìn sang, vừa vặn cùng Cẩn đối mắt. Tâm tư của tôi nàng tự nhiên sáng tỏ, giả vờ không biết nhìn xung quanh.

 

Ngẫm lại tối hôm qua, không tự chủ nở nụ cười, sao tôi lại cảm thấy được việc nhờ đưa khăn là một cái hố... Có điều... Là hố thì tôi cũng nhảy, nói tóm lại hiệu quả rất không tệ...

 

Xoay người ôm lấy Cẩn bên cạnh đang ngẩn ra, vốn là muốn tìm chuyện để nói, lại phát hiện cả hai đều như đang nói chuyện đâu đâu. Thấy nàng khép hờ hai mắt, tóc vương trên trán, lại làm tôi rung động. Mặt có chút nóng lên, Cẩn dùng ánh mắt khác nhìn tôi, cười yếu ớt, lập tức thấy có chút choáng váng, lại có cảm giác lâng lâng như si như say...

 

Có một số việc, đã xảy ra một lần, thì nhất định sẽ xảy ra lần thứ hai, thậm chí...

 

Hiện tại mới phát hiện, tôi thực sự là một con sói đói.

 

Mãi cho đến tối muộn mới rời giường, thu dọn xong, đến nhà anh trai Cẩn ăn tối, tay trong tay tản bộ. Đèn đường, dòng xe, không phải cuối tuần, người trên đường không nhiều. Tụi tôi đều không nói gì, chỉ là an tĩnh đi. Đi qua cửa Nam, đi qua công viên Hoàn Thành, ngắm sông Hộ Thành. Đứng ở dưới tường thành, nhìn đèn treo và tường xưa thẫn thờ...Bàn thơ ca, bàn lý tưởng...

 

Cẩn nói, đã đặt vé máy bay đi Hàng Châu, nàng muốn đi xem Ô Trấn.

 

Với tôi mà nói, Ô Trấn là một địa phương tràn đầy mộng ảo và ký ức. Tôi từng tưởng tượng đến cảnh tôi và Cẩn bên nhau, mười ngón tay đan chặt, đi qua bảy cây cầu của trấn, ngắm nước chảy mây trôi, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh và tình yêu giản đơn bình dị.

 

Chuyến đi này với tôi mà nói tựa hồ có chút vội vội vàng vàng, không chuẩn bị gì cả. Ngày thứ hai vội vã chạy tới sân bay Hàm Dương, ngồi trên máy bay mới phát giác được mọi việc gần đây phát triển thật sự là quá nhanh, trong phút chốc làm tôi ứng phó không xuể. Cẩn ngồi ở bên cạnh tôi, lật xem tạp chí.

 

"Khó chịu hả?" Chẳng biết lúc nào, Cẩn ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng hỏi.

 

"Dạ không sao!" Tôi cười cười, dùng ngón tay chỉ lỗ tai, "Lần nào em đi máy bay cũng đau lỗ tai, phiền muốn chết!"

 

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Cẩn lộ vẻ lo âu, bị tôi thấy được, trong lòng không khỏi mừng thầm.

 

"Không sao đâu, ha ha, có thể là gần đây hơi mệt, cô cũng biết... Hắc hắc..." Nói còn chưa dứt lời, Cẩn liền nhanh chóng bắt được lỗ tai của tôi, nhẹ nhàng nhéo một cái.

 

"Ai u! Đau!" Tôi cau mày, giả bộ đau.

 

"Con bé này! Em cứ đắc ý đi!" Cẩn cười cười, buông tay ra, ngồi thẳng người tiếp tục xem tạp chí, tiếp tục không để ý tới tôi.

 

Đang suy nghĩ dùng biện pháp gì khiến cho cô gái nhỏ chú ý, tiếp viên hàng không đẩy xe đi tới, bắt đầu phân phát đồ uống cho hành khách.

 

"Tiên sinh, ngài uống chút gì không?" Nghe tiếp viên hàng không cất tiếng, chất giọng nhỏ nhẹ dịu dàng. Vốn là chuyến bay dài rất buồn chán, có thể nghe thanh âm như vậy cũng coi như là một loại hưởng thụ. Đáng tiếc cô gái nhỏ bên cạnh không để ý tới tôi, haiz...

 

"Tiên sinh!" Tiếp viên hàng không kêu một tiếng. Lòng tôi nghĩ là ai a? Không phải người ta đã gọi hai tiếng rồi sao, cái lỗ tai có vấn đề à.

 

Cẩn xoay đầu lại nhìn tôi, làm tôi mừng rỡ, xem ra không cần suy nghĩ biện pháp, đã thu phục xong không cần phí công phu.

 

Chỉ thấy Cẩn mỉm cười nhìn phía sau tôi một cái, sau đó cười xấu xa nói với tôi: "Tiên sinh, người ta hỏi ngài đó!"

 

"... Hả?" Tôi nghĩ khi tôi há hốc miệng chắc chắn trông rất ngu.

 

Quay đầu, tiếp viên hàng không đang mỉm cười nhìn tôi, "Tiên sinh, ngài uống chút gì không?"

 

Chảy mồ hôi... Ông trời ơi, vì sao lần nào cũng lôi tôi ra làm trò đùa như thế.

 

Cẩn ở một bên che miệng cười trộm, rõ ràng cảm giác được cả người đang run rẩy. Quê độ là một cảm giác rất khó chịu, nhìn tiếp viên hàng không vô tội thế nhưng gián tiếp làm thương tổn tâm hồn yếu đuối của tôi, bất đắc dĩ thở dài.

 

"Có Red Bull không?" Tôi kìm nén nói.

 

Tiếp viên hàng không sửng sốt, lập tức cười nói: "Xin lỗi tiên sinh, không có!"

 

"Hongxing Erguotou!" Tôi cầm tờ báo lên, thấp giọng nói một câu.

 

Tiếp viên hàng không im re, Cẩn ở một bên đã cười như hoa nở. Liếc mắt nhìn nhìn một chút, giỏi thật, cười đến đỏ cả mặt, có cần phải thế không...

 

"Thật ngại quá, em gái tôi rất thích nói giỡn!" Cẩn vừa cố nín cười vừa giải thích.

 

"Em gái..." Tiếp viên hàng không nhẹ giọng lặp lại một tiếng, hành khách chung quanh đều nhìn về phía tôi, chú giàđang ngồi phía trước càng khoa trương, mở cả dây an toàn, trực tiếp đứng dậy quay đầu nhìn. Cảm giác như đang xem khỉ ở công viên...

 

"Sao? Chưa thấy con gái đầu trọc bao giờ à?" Tôi có chút bất mãn, thấp giọng nói, "Bần ni là đệ tử Thiếu Lâm vừa hoàn tục đấy, không được sao? Bần ni đã bao nhiêu năm không có ăn mặn, giờ còn không cho nếm chút rượu, bần ni cũng không thể lại vẫn cứ ăn chay a..."

 

Còn chưa nói hết đã bị Cẩn bịt mồm, nàng đương nhiên biết hàm ý của "Ăn mặn" và "Ăn chay", trừng mắt cảnh cáo tôi không được nói bậy nữa.

 

Tiếp viên hàng không không nói gì, người chung quanh cười ầm ầm. Tôi liền buồn bực, các người biết cái gì chứ? Còn cười! Tiêu chuẩn hài hước của hành khách hàng không đầu năm nay kém thiệt chứ!

 

Tiếp viên hàng không gặp không ít khó xử, cuối cùng vẫn là Cẩn giúp họ giải vây, giúp tôi gọi ly nước ngọt. Tiếp viên hàng không vừa đẩy xe, Cẩn liền cười tiến đến bên cạnh tôi, giúp tôi mở bàn ăn, sau đó ghé vào bên tai tôi thấp giọng nói:

 

"Xin hỏi am Thiếu Lâm là ở chỗ nào vậy..."

 

... ...

 

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

 

Đến Hàng Châu, không có dừng lại, ngựa không ngừng vó chạy đến Ô Trấn.

 

Tôi biết nơi này là một nơi rất đẹp, là bởi vì mấy năm trước, đọc trong bài văn của một cô nhóc, tôi biết được một câu chuyện xưa rất đẹp.

 

Phố nhỏ lót đá bản nhỏ hẹp, dòng nước xanh trong uốn lượn, cầu nhỏ in mặt nước, mái chèo ai nhẹ khua giữa dòng trông như một bức hoạ cuộn tròn đang từ từ mở ra trước mắt. Chỉ là có nhiều người, không an tĩnh như trong tưởng tượng, có phần hơi ồn ã.

 

Ở đây quả thật là đi trăm bước gặp một cây cầu, ngồi ở trên thuyền, mỗi khi đi qua một cây cầu nào, Minh nhi đều có thể gọi tên cây cầu đó, cầu Nhân Thọ, cầu Vĩnh Yên, cầu đôi Phùng Nguyên, những nơi chỉ có thể thấy qua tivi, chỉ có đích thân đến nơi mới có thể lĩnh hội được đỉnh cao của chúng.

 

Thuyền từ từ mà qua, em ở bên trầm mặc không nói, có lẽ là nhớ lại chuyện gì đó. Thấy dáng vẻ em xuất thần, đột nhiên có chút không phân rõ, là chúng tôi đi vào trong mộng, hay là tất cả những gì trong mộng trở thành hiện thực.

 

Phòng trọ, Minh nhi ngồi ở cửa, nhìn phiến đá dưới đất bất động.

 

"Nghĩ gì thế?"

 

Tôi đi tới, nhẹ giọng hỏi.

 

Quay đầu cười một tiếng, đứng lên. Thở dài một hơi, tựa hồ có chút mất mác, còn có chút thẫn thờ.

 

"Ở đây thật giả! Cô xem đường này, các phiến đá giống nhau như đúc! Đây không phải là Ô Trấn trong trí nhớ của em." Em xoay người, nhìn tôi, chỉ vào hẻm nhỏ xa xa.

 

"Sông Ô Trấn, tựa như thơ Đường, làm cho người ta cảm thấy miên man không dứt, ý vị mười phần. Đường Ô Trấn, tựa như văn Tống, hẻm dài hẻm ngắn, chằng chịt thú vị, chân bước nhấp nhô, tâm tình chông chênh. Mà bây giờ, quá mức hoàn mỹ. Vẻ đẹp của Ô Trấn không phải là hoàn mỹ, mà là vẻ đẹp ban sơ, cái em yêu không phải là hoàn mỹ, mà là ban sơ!"

 

Đi lên trước, nắm tay em. Trời đã hoàn toàn chạng vạng, mưa phùn lất phất. Gió nhẹ phả vào mặt, gió Giang Nam cũng mang theo mùi vị đặc biệt của Giang Nam, ung dung khoan thai, uyển chuyển dịu dàng, ấm áp lại làm cho lòng người say...

 

Đi tới tiệm rượu bên bờ sông, Minh nhi nhất định phải uống rượu xem múa ở bờ sông. Chúng tôi đều là người phương Bắc, không mấy khi được trải nghiệm những điều như thế. Qua mấy chén rượu, em nở nụ cười, trong ánh mắt có một chút say.

 

"Kỳ thực, tụi mình nên đến đây vào mùa hạ!"

 

Quay đầu ngóng nhìn, men theo ánh mắt của em,

 

"Lần đầu tiên em tới đây, cũng là một ngày mưa như vậy. Em ngồi ở bờ sông, nhìn chiếc cầu kia. Khi đó Ô Trấn còn không có phồn hoa như bây giờ, nhìn hồi lâu, vẫn không có người đi qua... Sau đó, em thường xuyên mơ một giấc mơ, trong mơ cô mặc một bộ đồ lụa mỏng, mi cong cong, đôi mắt ngận nước, chiếc mũi xinh xắn, môi đỏ mọng, làn da mềm mại, thân thể mảnh mai, cầm một cây dù đứng ở trên cầu... Cây cầu không biết đã gặp bao nhiêu người, ở trong mộng của em, tụi mình cũng là một đôi trong những con người đó..."

 

Lời lẽ triền miên, hơi thở triền miên. Chúng tôi im lặng, nhìn nước chảy, rơi vào trầm tư.

 

Buổi tối trở về, ngồi ở trước cửa sổ uống trà, trà Long Tĩnh nhàn nhạt, sau vị đắng là dư hương.

 

Câu chuyện liên quan đến Ô Trấn có chút buồn, tại đây trong cơn mưa phùn lất phất, tựa hồ lật lại từng mảnh hồi ức trong lòng.

 

"Ở trong biển người mênh mông, tôi có thể tìm thấy người không? Hay là sẽ tìm được, phép lạ của cuộc đời mình?" (2)

 

Em nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói. Tôi biết đây là một đoạn trích dẫn, dẫn tới một loại cảm xúc nào đó của em.

 

"Đêm hôm đó, mưa như trút nước, tôi thoát đi trong mưa, không phải thoát đi khỏi gia đình mình, mà là thoát đi khỏi kí ức; đêm hôm đó, hoa hải đường phiêu diêu ở trong mưa gió, người tôi yêu lướt qua cạnh tôi; đêm hôm đó, mưa như trút nước, tôi tan vỡ trong mưa, không phải tan vỡ tháng năm chồng chất, mà là tan vỡ ký ức của chính mình; đêm hôm đó, tháp đá vẫn đứng sửng trong mưa gió, người tôi yêu, tại phương xa lãng quên." (2)

 

Nói xong, em quay đầu, nhìn tôi, trong mắt hiện đầy nhu tình, còn có vẻ u sầu nhàn nhạt.

 

"Tôi lãng quên sao?"

 

Cười hỏi em, em cũng không đáp, chỉ là quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.

 

"Người còn nhớ không, đôi mình đã cùng nhau ngắm mặt trời lặn, tôi vẫn còn nhớ, người còn nhớ không? Từng lời hứa đôi mình từng hứa, tôi vẫn còn nhớ, người còn nhớ không? Khoảnh khắc đôi mình ôm nhau lần đầu, tôi vẫn còn nhớ, người đã lãng quên. Hoàng hôn, tôi đang ở nơi đôi mình từng cùng nhau ngắm hoàng hôn, nếu như bây giờ người ở nơi này, người sẽ yêu hoàng hôn, vừa sợ lại vừa yêu." (2)

 

Lời em gợi lên hồi ức của tôi. Thời niên thiếu của em, năm tháng thanh xuân của tôi. Tôi chưa bao giờ kể với em hành trình của con tim mình, tình cảm biến đổi, giờ này khắc này, đột nhiên thật muốn thổ lộ hết. Vừa sợ vừa yêu bàng hoàng mà cẩn thận, sợ nhưng không nỡ từ bỏ. Tôi cũng giống với em, tình này cảnh này, yêu thương này, cuộc đời này.

 

Trong biển người mênh mông, chúng tôi gặp nhau, cũng là gặp được phép lạ của đời mình.

 

Chú thích

 

1. 《Thiên tịnh sa – Thu tứ - Mã Trí Viễn》

 

2. Những câu Minh nói là lời thoại trong một phim truyền hình Trung Quốc có tên "Đi tìm thời gian đã mất".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK