Một đêm này, Cẩn nói rất nhiều. Từ những chuyện cấp ba đến bây giờ, u mê, ái muội, điên cuồng, thì ra từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ rời xa tôi, mà là lặng lẽ ở bên cạnh tôi.
Phòng trọ xa lạ, ôm nhau mà ngủ, nghe mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng mái chèo khua dòng, tiếng nước chảy, tiếng gió thổi, ôm lấy người con gái ngủ say trong lòng. Đột nhiên cảm thấy sinh mệnh trở nên tươi sáng và rực rỡ, cuộc sống của tôi, từ một câu "Tôi yêu em" của Cẩn, đã mất đi phù hoa, lắng đọng ái tình.
Sáng sớm chúng tôi dậy rất sớm, mưa vẫn chưa ngừng, tí tách rơi. Mười ngón tay đan chặt, dắt tay chậm rãi bước. Chúng tôi không bung dù, nước mưa rơi ở trên đầu, theo gò má chảy xuống, Cẩn nhìn thấy, dùng ống tay áo tôi lau đi. Máy ảnh để ở trong phòng, bút vẽ cũng y nguyên không nhúc nhích. Chúng tôi đang tìm, đang cảm nhận, không cần dựa vào bất cứ cái gì, chúng tôi vẫn có thể nhớ rõ ràng tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay.
Cái trấn này không lớn, không mất bao lâu đã dạo xong, bàn bạc một hồi, chúng tôi liền đón xe đi Tây Đường.
Tây Đường thuộc huyện Gia Thiện của thành phố Gia Hưng. Có người nói cũng là một phen "Nhà nhà giữa biển nước, mặt nước đỡ cây cầu, trên cầu người qua lại, dưới cầu thuyền nhỏ trôi, đầu cầu loạt cửa tiệm, soi bóng xuống mặt hồ." Trên sổ tay du lịch viết -- Tây Đường từng có tên là Tư Đường. Tương truyền khi Ngũ Tử Tư phụ trợ Ngô vương, từng mở rất nhiều đường thủy, và khúc sông ở Tây Đường này cũng được gọi là "sông Tư Đường". Mà Tư Đường trở thành Tây Đường, có người nói là bởi vì do giao lưu ngôn ngữ nên có nhiều âm bị thay đổi, cũng có người nói bởi vì sau đó Ngũ Tử Tư bị Phù Sai ép tự sát, là tội nhân, tên không được lưu truyền, vì thế chỉ có thể dùng âm gần giống. Nhưng dù thế nào, Tây Đường đã trở thành một cổ trấn mĩ lệ rất mực phong tình, làm người lưu luyến không quên.
Sắp đến cổng ngoài, liền gặp một đám phu xe kéo đến gần, nói là có thể miễn giảm giá vé vào cửa, đồng thời có thể chở đi xung quanh. Người như thế, ở những khu tham quan khác cũng không hiếm thấy, chỉ là chưa thấy qua nhân số đông đảo như ở đây.
Không thèm nghe đám người kia lải nhải, thoả thuận với họ đưa chúng tôi đến cổng vào, tự chúng tôi mua vé.
Mua vé xong, người phu xe kia vẫn theo ở phía sau như cũ, điều này làm tôi phản cảm. Quay đầu lại hỏi gã còn có chuyện gì, gã cũng không nói lời nào. Vẫn đi theo sau chúng tôi, loại người vô lại này, thấy đã muốn đạp, chỉ là ngại Cẩn bên cạnh, lười ra tay. Thứ nhất, chúng tôi là người từ nơi khác đến, phép vua còn thua lệ làng. Thứ hai là tôi không muốn gây nên bất kỳ xung đột nào hù đến Cẩn.
Tìm mấy căn nhà trên sông dừng chân, cuối cùng thấy được một nhà coi như sạch sẽ. Nhà trên sông, trong phòng tự nhiên là có chút ẩm ướt. Tôi lớn lên ở phương Bắc, không quen thuộc khí hậu và độ ẩm nơi đây. Vừa ngồi xuống không lâu, phu xe bỗng nhiên đến, nói là chúng tôi trả thiếu tiền xe. Nói thì nói, còn đột nhiên đặt mông ngồi lì ở trong phòng chúng tôi không chịu đi, muốn chúng tôi trả thêm mười đồng.
Giọng bản địa xen lẫn, rất nhiều từ tôi cũng không thể nghe được rõ ràng. Không cần gã nhiều lời thì tôi cũng biết đây chính là thủ đoạn hay xuất hiện trên tivi và báo chí. Cẩn ôm vai đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Tôi đứng ở bên cạnh nàng, nghe phu xe ở nơi đó một mình cằn nhằn liên miên.
Lúc mới bắt đầu, phu xe kia còn tỏ vẻ đáng thương, nói mình là nuôi gia đình tạm sống qua ngày như thế nào, trên có già dưới có trẻ, thấy tôi và Cẩn nhìn nhau cười, gã cũng hiểu được thủ đoạn đó không có bất kỳ tác dụng gì với chúng tôi. Vì vậy liền đổi kiểu, bắt đầu lộ vẻ hung hăng, tuyên bố chúng tôi mà không cho tiền thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tây Đường.
Cười, đột nhiên cảm thấy một chuyến du ngoạn tuyệt vời lại gặp phải loại người bại hoại này thật sự là có chút mất hứng. Mới vừa tiến tới trước một bước đã bị Cẩn ngăn cản, ngược lại nàng lại tự mình bước lên trước, bắt đầu lý luận cùng phu xe.
Tôi đứng ở bên cạnh Cẩn, cố gắng nghiêng mình tới trước che cho Cẩn. Cẩn lý luận quá sắc bén, phu xe thẹn quá thành giận, tiến lên muốn kéo tay Cẩn. Tôi vừa thấy tình hình như thế, thì liền nổi trận lôi đình, một chân đá phu xe đo đất. Phu xe kia lập tức tịt ngòi, đứng lên để lại vài câu chửi rủa rồi ỉu xìu rút đi.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh người khi ở bên cạnh Cẩn. Cẩn nhìn tôi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vẻ mặt tức giận kéo lỗ tai của tôi.
"Em được lắm, lại còn đánh người! Người ta lưu manh em cũng côn đồ theo hả?" Cẩn vặn lỗ tai tôi, vừa cười vừa răn dạy tôi.
"Dạ không có, này không phải do em thấy người ta định kéo cô, đó là một thằng hèn, cô thấy em cho một đạp xong là chạy mất không?" Tôi cầm lấy tay Cẩn đang nắm lỗ tai tôi, cười nói.
"Mình là người lạ, lỡ như người ta kéo một đám người địa phương tới trả thù thì làm sao? Em đó, làm việc luôn không thèm cân nhắc hậu quả!"
"Ui giời! Cô xem, với bộ dạng như thế mà còn dám trả thù, cô yên tâm, dù kéo tới thêm mười người hai mươi người như vậy cũng không thành vấn đề, song phi cước đá hết xuống sông!" Tôi vỗ vỗ ngực, phát hiện cái lỗ tai có chút đau, lực tay Cẩn đã tăng thêm.
"Tôi đá em xuống sông bây giờ!" Cẩn ghé vào bên tai tôi, xoay tới xoay lui, sau đó buông ra. Đầu tiên là nghiêm túc nhìn tôi, sau đó liền bật cười.
Cất hành lý xong, chúng tôi liền ra ngoài đi dạo. Tây Đường không bị khai thác 'thảm' như Ô Trấn, tựa hồ còn bảo lưu lại một ít nguyên trạng. Tôi mang theo một bình rượu hoa điêu ngồi ăn vặt bên đường, Cẩn đi bên cạnh tôi, nói rất ít, mỗi lần đưa đồ ăn gì sang mời nàng nàng cũng đều lắc đầu cự tuyệt, chỉ là chờ tôi ăn xong liền cẩn thận giúp tôi lau dầu mỡ bên mép.
Bún thịt lá sen, mì hoành thánh, đậu nành hun, thịt ghim, bánh ú, bánh ngọt, bánh trần bì, đậu hũ thối, ăn một đường, đi qua cầu, thấy một quán ăn.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhéo nhéo tay Cẩn, cười nói: "Cẩn nè, mình đi ăn cơm đi!"
Cẩn dùng một loại ánh mắt như vừa nhìn thấy quỷ nhìn tôi, "Em còn có thể ăn hả?"
"Em ăn toàn là đồ ăn vặt mà, đến giờ ăn cơm rồi, em phải đi ăn cơm!" Nói xong, lôi kéo tay Cẩn vào quán ăn.
Bốn món mặn một món canh, Cẩn không uống được rượu hoa điêu, tự chọn một chai bia Tây Đường. Vừa ngồi oán giận tôi gọi quá nhiều món, vừa ngồi chê cười tôi ăn hết con đường rồi lại vẫn có thể tiếp tục ăn.
Đồ ăn lên đủ, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ vừa xuất hiện mưa phùn lất phất. Sắc trời dần dần tối xuống, đèn lồng màu đỏ nổi bật trong đêm đen, ấm áp và yên tĩnh một cách kì lạ.
Uống vài hớp bia, mặt Cẩn trở nên ửng đỏ. Ăn cơm trong tay, lơ đãng ngẩng đầu đột nhiên ngây ngẩn cả người. Cẩn mặc áo khoác vàng nhạt, dựa vào cửa sổ ngồi. Thỉnh thoảng nhìn mưa, nước chảy cùng du thuyền ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, cầu đá cong rất khác biệt, lơ đãng cũng nhớ tới 'Chiếc cầu nhỏ, nước reo bên nhà' như một bức tranh sinh động và sinh ý dạt dào. Đúng vậy, cảnh trí đó, trấn nhỏ đó, mặc dù trải qua ngàn năm, trước thử thách của thời gian, có vẻ càng thêm phong cách cổ xưa và sâu xa. Thần tình của Cẩn cực kỳ giống nhân vật trong tranh, dịu dàng hàm súc, chốc chốc lại thản nhiên cười... "Này!" Cẩn kêu tôi một tiếng, kéo tôi trở về hiện thực. Có chút ngượng ngùng gãi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Cẩn bất đắc dĩ nhìn tôi, phỏng chừng nàng cũng buồn bực. Tôi ở trong mắt của nàng, tựa hồ mãi mãi dừng lại ở tuổi 16, vẻ mặt trong lớp năm đó hoặc là vẻ mặt ngu si giống như bây giờ.
Gió bấc mưa phùn, vốn định ngồi thuyền dạo đêm, Cẩn thấy không an toàn đành phải thôi. Tôi cười nói tôi biết bơi, dù thuyền lật cũng không có gì, vừa lúc cho tôi một cái cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Cẩn nhéo nhéo lỗ mũi của tôi, nói trong đầu tôi đều là tư tưởng không lành mạnh và những chuyện kỳ lạ trong phim ảnh.
Tôi liền buồn bực, té sông là chuyện lạ sao? Nếu như té sông thoáng cái xuyên không thì đó mới là kì lạ a.
Hành lang mưa bụi, phong cách cổ xưa, yên lặng, tản mạn, trầm tư.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gió lướt qua như khẽ thì thầm, hết thảy đều nhu hòa thân thiết đến vậy, cửa hàng cũng cũng dần dần đóng cửa, chỉ có tốp năm tốp ba du khách tản bộ, trong tĩnh lặng của đêm, mặc sức cho tâm hồn cất cánh. Cầm tay Cẩn, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái. Cẩn đang nhìn dọc theo bờ sông đột nhiên quay đầu, nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu.
Bóng đêm dần hòa vào thinh lặng, cổ trấn dịu dàng và ẩm ướt đã gột bỏ đi huyên náo của trần thế. Tâm hồn như chậm rãi chìm đắm vào lòng sông. Chúng tôi không phải đã yêu nhau từ ngàn năm trước cũng không cần đợi đến ngàn năm sau. Ở thời điểm tốt nhất gặp nhau, ờ thời gian thích hợp nhất yêu nhau, dắt tay suốt cuộc đời.
Trước kia, một người bạn đã từng nói tôi -- phồn hoa thật tịch mịch, khuynh thành cũng uổng công. Cả đời một người, rốt cuộc có thể thật sự yêu bao nhiêu lần? Khi đó tôi cười không đáp. Suốt 23 năm cuộc đời tôi, đã có bao nhiêu người lướt qua, mà tình yêu của tôi, duy chỉ có một.
Một bức tranh thủy mặc như thế, một loại nhu tình như ý thơ, linh hồn như tìm được một nơi nương tựa bình yên nhất, tình cảm như một dòng chảy từ trong đáy lòng chậm rãi tuôn ra. Bàn tay Cẩn mềm mại nằm trong tay, tôi chậm rãi dấn bước.
Lúc trở lại phòng trọ, đã gần đến nửa đêm. Lúc tắm xong đi ra, Cẩn đã thay áo ngủ đứng ở bên cửa sổ.
Nhẹ nhàng đi tới. Ôm lấy nàng từ phía sau, một nụ hôn khắc lên vai nàng.
Đang chuẩn bị một đường hôn tiếp, Cẩn xoay người, mỉm cười nhìn tôi.
"Minh nhi, vì sao ở nơi này, tôi lại cảm thấy không chân thật!" Cẩn như có điều suy nghĩ.
"Bởi vì tụi mình chỉ là khách qua đường, nơi đây không thuộc về đôi ta, trong lòng cô cô biết, cuối cùng rồi tụi mình cũng phải rời đi. Hơn nữa, mình đều là người phương Bắc, đã nhìn quen những tòa nhà lớn khoảng sân rộng, đến nơi này, sẽ cảm thấy như bước vào một bức tranh!" Tôi cười nói.
"Em thích phương Nam hay phương Bắc?" Cẩn đột nhiên cười hỏi tôi.
"Phương Bắc. Phía Nam quá dịu dàng, cảm thấy nói chuyện ở đây thôi cũng phải chầm chậm lại, nhỏ giọng lại. Phương Nam -- phương Bắc, đại biểu cho phong tình bất đồng, màu sắc bất đồng, văn hóa bất đồng, ý nhị bất đồng... Chưa nói tới thích hay không thích, chỉ là thói quen và không thói quen." Tôi vừa nói, vừa vỗ về chơi đùa mái tóc của Cẩn.
"Gió Tây Bắc, tuyết Đông Bắc, rất phù hợp tính cách của em. Tôi nghĩ em sẽ thích phương Bắc. Nhìn em sẽ cảm nhận được em là một đứa con của phương Bắc!" Cẩn xoa đầu tôi, ánh mắt rơi vào trên mặt của tôi.
"Đúng vậy đúng vậy, đứa con của phương Bắc, cô xem bốn phía đều yên tĩnh. Lại không mang theo sách, không thể đọc sách dưới đèn. Mình vẫn không nên cô phụ một đêm đẹp thế này..."