Đưa Dương Dương đến chỗ cô út lấy xe, sau đó đến tiệm vịt quay ăn một bữa, ăn xong tiện đường mang Dương Dương đi cắt tóc, sau đó mang Dương Dương về nhà Cẩn.
Để Dương Dương dùng điện thoại gọi cho mẹ kế, nói là mẹ đến đón nó về ở vài ngày, mẹ kế cũng không hề làm khó dễ gì trong điện thoại, đôi bên cùng vui vẻ.
Lúc Cẩn về nhà trời đã tối, vừa vào nhà, thấy Dương Dương mặc áo ngủ ngồi trên ghế sofa xem tivi, lập tức thất kinh.
"Mẹ!" Dương Dương vội vã chạy ra, "Minh Minh đã trở về!"
Lúc đó tôi đang cầm máy sấy sấy khô đồng phục của Dương Dương.
"Em về lúc nào?!" Cẩn nhìn tôi hỏi.
"Dạ ngày hôm qua. Này, đồng chí Đỗ Cẩn, nhà cô không thể mua một cái máy giặt à, ngay cả máy sấy cũng không có, em còn phải dùng tay sấy!" Đồng phục có chút dày, sấy đến nỗi tay bắt đầu thấy đau, biết sớm như vậy không bằng đem ra tiệm giặt.
Cẩn nhìn Dương Dương tóc còn ướt, lại nhìn đồng phục của Dương Dương trong tay tôi, sau đó liền hiểu.
"Em... Em đến đón Dương Dương?" Cẩn hỏi.
"Dạ, em nhớ Dương Dương!" Tôi cười nói. Dương Dương ở một bên, nghe chúng tôi đối thoại, không nói gì nhiều. Từ trong ánh mắt của thằng bé, tôi tựa hồ đọc được chút ỷ lại. Hẳn là lúc ở bên cạnh mẹ ruột mới là lúc cảm thấy an toàn.
Sờ sờ đồng phục học sinh đã sấy nửa ngày, vẫn còn chút ẩm ướt, nhưng đến sáng mai nhất định sẽ khô. Dương Dương cùng Cẩn ngồi ở sofa nói chuyện. Nhìn Dương Dương vừa nói vừa cười, phỏng chừng còn chưa nói ra chuyện mẹ kế đánh mình.
Muốn nói với Cẩn, nhưng lại sợ nàng thương tâm khổ sở. Dương Dương ở đây, dù khổ sở vẫn phải kềm nén không thể thể hiện ra. Như vậy quá khổ, tính toán một chút, hay là chờ có báo cáo nghiệm thương rồi nói!
"Dương Dương!" Tôi hướng phía phòng khách hô một tiếng.
Hai người nghe thanh âm của tôi, cùng đi ra.
Rút phích cắm máy sấy ra, để ở một bên, đi tới, xoa đầu Dương Dương, ngồi chồm hổm xuống. "Dương Dương, Minh Minh đi, sáng mai tới đón con. Bình thường con dậy lúc mấy giờ?"
"Dạ 5 giờ!"
"Hả? Sớm dữ vậy?" Hồi tôi còn đi học quả thật chưa từng nghe đến việc dậy lúc 5 giờ. "Mấy giờ con vô học?"
"Dạ 7:20!"
Tôi đã hiểu. Từ nhà Dương Dương đến trường ít nhất phải mất một tiếng, thảo nào thằng bé...
"Sáng mai con dậy lúc 6:30, Minh Minh đưa con đến trường. Có được hay không?"
Thằng bé gật đầu, tôi liền đứng lên, nhìn Cẩn một chút. Đã mấy tháng không gặp, dù tôi lo lắng chuyện Dương Dương, nhưng những nhung nhớ cũng không vơi bớt đi phần nào.
"Em đi trước, xe còn đang ở dưới. Chiều mai em phải đến trường một chuyến, sắp xếp công việc một chút."
"Xong rồi hả?" Cẩn nhìn tôi hỏi.
"Còn chưa đâu, sắp xong thôi!" Tôi cười nói.
Vừa mới xoay người đi, nhớ tới còn có việc chưa nói.
"Cà mèn của Dương Dương đặt ở phòng bếp. Cô không cần chuẩn bị bữa trưa ngày mai, buổi trưa em đón thằng bé đi ra ngoài ăn!"
Nhìn hai mẹ con làm tôi tâm tâm niệm niệm một chút, quyết tâm, đi ra cửa.
Về đến nhà, tìm hết sách có liên quan tới pháp luật ra, ngồi dưới đất lật từng quyển từng quyển một. Suy nghĩ một chút thấy còn chưa đủ, liền lao tới máy tính lên mạng tìm tòi. Lý thuyết đại khái đã nắm rõ, nhưng thực tiễn vẫn cảm thấy chưa đâu vào đâu.
Quỳ rạp trên mặt đất đọc sách, trong nhà bật máy sưởi, ấm áp, sau đó dĩ nhiên là nằm bò trên sàn nhà mà ngủ. Sáng sớm hôm sau thức dậy hối hận không thôi. Trước không nói trên sàn bụi dày cỡ nào, nền nhà cứng rắn cũng làm cả người tôi ê ẩm đến từng đốt ngón tay.
Lúc đến nhà Cẩn thì thằng nhóc kia đang ăn điểm tâm, đồng phục sạch sẽ mặc lên người, nụ cười luôn hiện trên mặt.
"Minh Minh, tới dùng cơm!" Miệng thằng bé đầy thức ăn, ngọn nghịu gọi tôi.
Ánh nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ để lại một vệt nắng trên mặt đất. Sữa tươi, trứng gà, bánh nhân thịt, một bữa sáng hài hòa vui vẻ. Loại hạnh phúc gia đình như thế, tôi chưa bao giờ cảm thụ qua.
Bữa sáng Cẩn chỉ ăn nửa cái bánh nhân thịt, Dương Dương chỉ uống nửa ly sữa tươi, sau đó hai người đều ném tới chỗ tôi và ra lệnh "Phải ăn cho hết", sau đó hai người cùng nhau chê cười tôi là 'vua bụng bự'!
Nhận lấy cặp sách của thằng bé, mở cửa, Dương Dương nhanh nhảu chạy xuống lầu trước. Ngồi xổm trước cửa buộc dây giày, Cẩn đã đi tới. Đứng lên, đối diện nàng. Cẩn giúp tôi chỉnh lại nón len, cười nói:
"Lái xe chậm một chút, đường trơn!"
Tay Cẩn chạm vào mặt tôi, ấm áp mà mềm mại. Nhẹ nhàng nắm lấy, khẽ hôn lên mu bàn tay, nở nụ cười.
"Em đi đây, nếu không Dương Dương sẽ bị muộn mất!" Tôi cười nói.
Xoay người xuống lầu, cảm thấy ấm áp và bình yên.
Đưa Dương Dương đến trường xong, chạy đến chỗ ba xem báo cáo nghiệm thương. Ba cầm báo cáo chỉ nói, mặc dù vết thương không nặng, nhưng cũng coi là bạo lực gia đình.
Từ đầu vẫn luôn tồn tại một chút ảo tưởng, mong muốn vết thương của Dương Dương không phải do bạo lực gia đình mà là do bất cẩn va chạm tạo thành. Nhìn bản báo cáo, tức giận muốn lập tức vọt tới nhà họ Hàn đập bà cô kia một trận.
Cầm báo cáo mà tay không ngừng run rẩy, bây giờ nhìn không nổi nữa, ném qua một bên, ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc.
Ba lười quản tôi, nhìn một chút, cũng mặc kệ đi làm việc của mình.
Đang lúc tính toán nên giải quyết thế nào, điện thoại vang lên. Trong phòng rất an tĩnh, điện thoại reo làm tôi và ba giật nảy mình.
"Ranh con, mi không chỉnh âm nhỏ một chút được à? Mi bị lãng tai hả?"
Trừng ba một cái, lấy điện thoại ra xem, là Cẩn gọi.
"Làm sao vậy?" Đáng lẽ lúc này Cẩn đang bận rộn ở trường, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi...
"Buổi chiều em tới trường muốn tìm người của bộ môn nào?"
"Dạ? Bộ môn? Em tìm phó hiệu trưởng!" Thì ra là chuyện công tác, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, làm tôi giật cả mình.
"Buổi chiều ban trung học cơ sở họp, phỏng chừng lãnh đạo đều đi sang bên kia, hôm khác em hãy tới!" Cẩn cười nói trong điện thoại.
"Ha ha, dạ vâng, có tình báo viên thật tốt!" Tôi phát hiện gần đây mình chiếm được rất nhiều tiện nghi. "Cẩn, cô có bận lắm không?"
"Cũng không quá bận, làm sao vậy?"
"Dạ không có gì, chú ý nghỉ ngơi, buổi trưa ăn nhiều một chút..." Đang nói, phát hiện ba đang mở to mắt nhìn tôi. Thấy tôi nhìn lại, liền chỉ chỉ báo cáo nghiệm thương nằm trên ghế.
"Cẩn, buổi tối tan việc em đi đón cô, đến nhà của em, ba em có chuyện cần nói với tụi mình!" Che mặt cười trộm, nhìn ba không thể làm gì ngoài việc trừng mắt tức giận.
"Ừ, được, tôi gác máy đây, còn có việc phải làm!" Cẩn cười nói, thanh âm ngọt ngào.
Điện thoại vừa tắt, ba liền vọt tới, túm tay tôi, xách tôi lên.
"Ranh con, mi lôi ba vào làm gì chứ?"
"Con không biết nên nói với Cẩn thế nào, hay là ba nói đi!" Tôi vừa cười vừa nói.
"Mi không biết chả lẽ ba mi biết sao? Ba làm sao mở miệng?" Ba tức giận trừng hai mắt nhìn rất buồn cười.
"Thì nói cho con dâu ba biết cháu của ba bị người ta ức hiếp. Xem, ba làm ông nội thật có mặt mũi, người ta cũng đã khi dễ tới cửa!" Tôi che miệng cười nói.
"Có điều, ba à!" Tôi suy nghĩ, liền nói tiếp, "Con biết chuyện này không dễ làm, thế nhưng, con nhất định phải làm tới cùng!"
Ba nhìn tôi một cái, thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai tôi.
"Ranh con, ba biết rồi!"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Trên đường đi, Minh nhi vẫn luôn muốn nói lại thôi. Đến nhà, chợt cảm thấy bầu không khí nghiêm túc.
Luôn cảm thấy lần này Minh nhi trở về rất đột ngột, lại không biết đến tột cùng là vì chuyện gì. Trực giác cảm thấy có quan hệ với Dương Dương
Đêm qua ngồi bên giường Dương Dương, con trai lôi kéo tay của tôi, hỏi tôi vì sao Minh Minh không ở đây. Không khỏi hiếu kỳ, vì sao con nó lại hỏi như thế? Thằng bé chỉ nói, có Minh Minh ở bên, nó thấy yên lòng.
Để tay lên ngực tĩnh tâm, một khắc khi Minh xoay người rời đi kia, tôi cũng từng muốn tiến lên giữ em lại. Chỉ thấy em cau mày, biết em lại có chuyện phiền lòng. Giống như chính em từng nói, nỗi lòng của em cũng không đủ sâu, luôn để lộ nội tình ưu sầu. Dù nụ cười không ngừng xuất hiện trên mặt, vẫn cảm giác được thật ra em không hề vui vẻ.
Tôi đã nghĩ có lẽ do chuyện công tác. Tôi biết em làm được, chỉ là quá trình có lẽ sẽ có chút khó khăn.
Một bản báo cáo, tất cả suy đoán đều có kết quả. Minh nhi đột nhiên trở về, Dương Dương đột nhiên ở nhà, còn có cảnh trên đường muốn nói lại thôi cùng với bầu không khí nghiêm túc lúc vào cửa. Nhìn từng dòng từng chữ trên bản báo cáo, nước mắt tôi không thể ngừng rơi. Có một loại đau đớn lan tỏa khắp tâm hồn, có lo lắng, có sợ hãi, càng nhiều hơn chính là đau lòng.
Tôi không phải là một người mẹ tốt, với con trai mình mà quanh năm chung đụng thì ít xa cách thì nhiều. Ôm thằng bé vào trong ngực, nhìn vết bầm trên tay con, tôi tự trách mình thật bất cẩn, vì sao không nghiêm túc quan sát kĩ một chút. Luôn luôn mượn cớ bận rộn, nếu như không phải Minh Minh phát hiện, không biết thằng bé sẽ phải chịu đựng khổ sở như thế tới khi nào.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nhìn Cẩn ôm Dương Dương khóc, khóe mắt tôi cũng ướt. Quay đầu nhìn ba, ba gật đầu với tôi.
Đi tới bên cạnh Cẩn, xoa đầu Dương Dương, ngồi xổm xuống cười nói:
"Dương Dương, ông cảnh sát dẫn con đi ăn KFC, đi thôi, Minh Minh với mẹ con có chuyện cần nói!"
Cẩn ngẩng đầu nhìn tôi, lại nhìn ba một chút.
Ba không ngờ tới việc trông con nít cuối cùng rơi xuống trên đầu mình, đầu tiên là hai mắt trừng tôi, sau đó gật đầu, thay đổi sắc mặt, cười híp mắt đi tới.
"Đành vậy thôi, giờ cũng đã có cháu, sớm một bước tiến vào hàng ngũ lão niên!" Ba đến bên cạnh Dương Dương, "Nhóc con, đi thôi, ông đưa con đi ăn KFC!"
Cẩn nở nụ cười, tôi cũng cười. Lần này ba đùa thật đúng lúc.
"Cười cái rắm mà cười, trở về nhớ chi trả cho ba, ba sẽ lấy hóa đơn tìm mi!" Ba trừng tôi nói.
"Ba à, có con nít ở đây, chú ý cách dùng từ!"
"Bốp!" Ba vỗ đầu tôi một cái, "Nhãi ranh, cả gan dạy đời lão tử mi!"
Nói xong, dẫn Dương Dương đi, trong phòng chỉ còn lại có tôi và Cẩn. Một vỗ này của ba dùng thật đủ lực, đứng ở đó không ngừng xoa, vẫn cảm thấy đau đớn không ngớt.
Cẩn vẫn đứng ở nơi đó, thẫn thờ nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Tiến lên một bước, ôm lấy vai Cẩn.
"Đi thôi, tụi mình ra ngoài dạo một chút!" Tôi nhẹ giọng nói.