• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngày hôm nay nhận được điện thoại của ngài, ngài muốn Đỗ chủ nhiệm mang trả Dương Dương về. Vừa vặn tôi đang ở chỗ Đỗ chủ nhiệm bàn với Đỗ chủ nhiệm về vấn đề của Hàn Dương, chưa kịp thảo luận xong, nên tới đây tìm ngài cùng nhau thảo luận. Trong lúc tôi học đại học có tự học qua pháp luật, hiểu biết một chút. Ngài là người giám hộ của Hàn Dương, điểm ấy, ngài không phủ nhận chứ?"

 

Hàn Học Hiên nhìn tôi, khẽ gật đầu.

 

"Rất tốt, về lý, ngài là cha ruột Hàn Dương, Hàn Dương ở nhà bị ngược đãi, ngài có biết không?"

 

Vừa nghe tôi nói như vậy, Hàn Học Hiên nhất thời có chút luống cuống, nhưng dù sao cũng là một thương nhân lõi đời, rất nhanh liền che giấu đi. Hàn Học Hiên quay đầu, nhìn cô vợ ngồi bên cạnh một chút.

 

"Em không có đánh nó, anh đừng nghe người ta nói bậy, cô -- có chứng cớ gì a?" Cô này cũng là một diễn viên kì tài. Hai câu trước đều là giải thích với Hàn Học Hiên, một câu cuối cùng, lại trực tiếp nhằm vào tôi.

 

Tôi cười cười, rút trong túi laptop ra bản photocopy báo cáo nghiệm thương.

 

"Hàn tiên sinh, đây là báo cáo nghiệm thương bạo lực gia đình, tôi photocopy một phần. Ngài xem một chút đi!" Nói xong, đưa cho Hàn Học Hiên.

 

Hàn Học Hiên lật sơ qua, đột nhiên sắc mặt lạnh lẽo, trừng tôi.

 

"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" Khôi phục lý trí của một thương nhân. Tôi cũng thấy giật mình. Lõi đời, hết thảy đều cho thấy người này tương đối lõi đời.

 

"Không có gì. Chỉ là hiếu kỳ. Con ruột của mình, vì sao chính mình không quan tâm? Lại nói tiếp, tính ra ngài cũng là học trưởng của tôi, về tình về lý, tôi nên gọi ngài một tiếng Hàn học trưởng. Ngài là cha ruột Hàn Dương a, ngài có thể trơ mắt nhìn con cả của mình bị ngược đãi mà thờ ơ? Ngài xem phần thời gian trong báo cáo này một chút, lại đúng lúc ngài đi công tác, ngài không cảm thấy rất kinh khủng sao? Một người ở trước mặt mình quan tâm con mình hết mực, ở sau lưng mình liền động tay động chân. Người như vậy, hoặc là bụng dạ khó lường, hoặc là tính tình ác độc, đương nhiên, còn có một khả năng là nhân cách phân liệt!"

 

"Con mẹ nó cô chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói người nào a?" Người phụ nữ bên người Hàn Học Hiên đột nhiên bạo phát, "Vụt" đứng lên.

 

"Tôi có điểm tên cô à? Tự thấy chột dạ? Tìm mẹ tôi để làm chi? Mẹ tôi là người cô có thể tìm? Cô xứng sao? Người như cô, ở trong mắt mẹ tôi chỉ như thi thể chờ giải phẫu, bởi vì cô căn bản không có linh hồn!" Tôi cười cười, quay đầu, dùng thanh âm có thể khiến cả phòng nghe rõ nói với Cẩn: "Cho nên em thường nói, Đỗ chủ nhiệm, phụ nữ nên đối tốt với mình một chút, để hờ có một ngày thế đạo thay đổi, người đàn bà khác tiêu tiền của mình, ở phòng của mình, ngủ cùng chồng mình, còn đánh con mình. Mà chồng mình, lại cam tâm tình nguyện làm một kẻ hàn nhát!"

 

Hàn Học Hiên cười lạnh vài tiếng, đứng lên.

 

"Đỗ Cẩn, anh muốn biết hôm nay em dẫn người này tới là có ý gì?" Hàn Học Hiên lạnh lùng nhìn Cẩn. Xem ra là nói không lại tôi, muốn tìm điểm đột phá chỗ Cẩn.

 

Đang nghĩ ngợi làm sao tiếp lời này, Cẩn cười cười, tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh tôi.

 

"Sự thật như vậy, tôi còn có thể có ý gì? Chẳng qua là cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo, đối với anh, tôi đã không ôm bất kì hi vọng nào." Lời Cẩn lạnh nhạt, là một loại phương thức ngôn ngữ tôi không thường gặp, không kiêu ngạo không ti tiện trả lời Hàn Học Hiên.

 

Hàn Học Hiên thấy Cẩn không chút nào e sợ, trọng tâm câu chuyện liền trở lại trên người của tôi.

 

"Học muội này lợi hại a! Không biết xưng hô thế nào?"

 

"Không khách khí!" Tôi gật đầu, vừa cười vừa nói: "Tôi là Chu Minh! Hàn học trưởng cũng không cần hao tâm tổn trí tra xét tôi. Uỷ ban tỉnh có một họ Chu, quan không lớn, quản không ít. Tòa án thành phố có một họ Chu, quan cũng không lớn, hình như quản cũng thật nhiều. Cục thuế thành phố cũng có một người, không biết làm chức gì, dù sao thì người đó cũng rất thương tôi. À, được rồi, bên cục cảnh sát hình sự còn có một họ Chu, cái này thì tôi quen thuộc, quan có lớn hay không không thể nói, nhưng đó là ba tôi!"

 

Nhìn tôi mang vẻ lưu manh. Toàn bộ dựa vào quyền thế trong nhà diễu võ dương oai. Đổi thành bình thường, tôi nhất định khinh bỉ mình chết.

 

Hàn Học Hiên ngồi xuống. Phỏng chừng ở trong lòng tính toán xem lời tôi có bao nhiêu phần có thể tin. Thằng cha già này, thật khó đối phó.

 

"Nếu như có thể nói chuyện đàng hoàng, Hàn học trưởng, xin ngài bảo dì cả ngồi bên cạnh ngài câm miệng, nếu như bà nhà tiếp tục mắng người, tôi sẽ không tiếp tục nói chuyện với ngài, mà trực tiếp tìm người nhà tôi, có lẽ trực tiếp tìm ba tôi để nói chuyện!"

 

Hàn Học Hiên nhìn cô vợ bên cạnh một chút, cô ta trừng tôi một cái, sau đó im họng.

 

"Kỳ thực hôm nay tôi tới, ngoại trừ nói cho ngài chuyện này, còn có việc muốn nhờ. Ông nội tôi, cũng là ông nuôi của Đỗ chủ nhiệm, à, ông nội tôi về hưu rồi, không có quan chức. Nếu xét trước kia thì cũng tạm được, trong quân khu tất cả mọi người đều biết ông. Ông nội tôi đặc biệt thích Hàn Dương, ông nói, bản thân đã lớn tuổi, đám con cháu tụi tôi cũng không hiếu thuận. Ông thích con nít, người lớn tuổi mà, đều thích trẻ con. Ông nội nói, lễ mừng năm mới muốn cho Hàn Dương đến nhà của chúng tôi. Đương nhiên, còn có cháu nuôi của ông nữa. Do đó, để tôi qua đây thương lượng với ngài một chút, nếu như ngài cho chút thể diện, nhà họ Chu năm nay sẽ trôi qua thuận thuận lợi lợi thái thái bình bình, nếu như ngài không đồng ý, chúng tôi cũng không dám có ý kiến gì, chính là sợ người lớn tuổi á mà, tâm tình không tốt, tính tình không thuận. Ngài nói, nếu như ông nội nhà chúng tôi tự mình tới cửa cầu ngài, là người nhà như chúng tôi ắt hẳn đều lo lắng, cũng phải đi cùng. Xe pháp viện a, kiểm sát viện a, đội xe cảnh sát hình sự đều đậu trước nhà ngài, người biết sẽ nói ngài ăn nên làm ra, kết được lắm bạn. Nếu không biết người ta sẽ cho rằng ngài phạm vào cái gì đại án a. Bao nhiêu cơ quan nhà nước đều tới. Ngài nói, ngài có thể cho cụ nhà tụi tôi một phần mặt mũi được không?"

 

Nói một hồi, nói xong Hàn Học Hiên liền á khẩu, chỉ là cười lạnh, không có biểu tình khác.

 

Trong phòng khách rơi vào im lặng khó đè nén. Hàn Học Hiên nhìn Cẩn, ánh mắt phức tạp.

 

"Hàn học trưởng? Thế nào? Ngài cảm thấy được hay không! Tôi đây trở về nói với ông nội tôi một chút, nói là chớ miễn cưỡng người ta, nhìn cứ như nhà tôi không chịu nói lý lẽ sao ấy... Ha ha, đầu năm nay, cũng không dễ dàng lăn lộn, ai cũng không nên đắc tội phải không?"

 

Hàn Học Hiên cười lạnh, gật đầu. "Được rồi, vậy làm phiền Chu học muội! Con trai tôi còn non dại, hi vọng không cho ngài thêm phiền toái gì!"

 

"Ha ha! Hàn học trưởng thực là dễ nói chuyện. Haiz, tôi đây coi như hoàn thành nhiệm vụ! Học trưởng, kỳ thực nếu như lễ mừng năm mới anh có hứng thú, xin mời ghé chơi! Nhà của tôi ở trong quân khu, anh lái xe lái đến cửa, sau đó xuống xe đi bộ vào. Bởi vì cửa gác đều là bộ đội, súng thật đạn thật. Chỉ nhận thức thủ trưởng không nhận mặt thương nhân, anh nói xem, lỡ như có chút gì hiểu lầm, không tốt lắm!"

 

"Còn có chuyện khác không?" Hàn Học Hiên có chút không nhịn được. Nụ cười còn treo ở trên mặt, giọng nói lại trầm xuống.

 

"Không có, vậy chúng tôi cáo từ trước." Tôi cười cười. Xoay người, xoa đầu Dương Dương.

 

"Dương Dương, đi thôi. Ngày mai đi với Minh Minh tới nhà ông cảnh sát, ông rất nhớ con, luôn nói với Minh Minh, trách Minh Minh không mang theo con tới tìm mình!" Nói xong, đứng lên, ra hiệu với Cẩn.

 

Cẩn nở nụ cười, xoay người, đi ra khỏi nhà họ Hàn.

 

"Đỗ Cẩn!" Hàn Học Hiên đột nhiên đứng lên, hô một tiếng.

 

Nghe cha nội này gọi tên Cẩn, tôi liền giận không chỗ xì. Đỗ Cẩn cũng là tên cho mi gọi à? Quỷ tha ma bắt. Còn có mặt mũi gọi?

 

"Tôi tiễn mọi người xuống lầu!" Hàn Học Hiên nói xong đứng lên.

 

Tiễn? Để cha này tiễn? Tôi không yên lòng. Tôi vội tiến lên, đi cạnh Cẩn, tách Cẩn cùng Hàn Học Hiên ra. Cha nội này, đầu óc đa đoan, khó lòng phòng bị!

 

Đi xuống lầu dưới, mở cửa xe để Dương Dương vào trước. Sau đó đi tới phía sau, mở cốp, nhét cặp laptop vào.

 

Đóng cốp xe, mắt lạnh nhìn Hàn Học Hiên đứng ở cửa phó lái nói chuyện với Cẩn.

 

Hai người nói cái gì thật ra tôi lại không có hứng thú nghe. Đứng ở bên cạnh xe, đốt một điếu thuốc từ từ hút. Khí trời rất lạnh, tên khốn Hàn Học Hiên này muốn đông chết tụi tôi hay sao? Nói lâu như vậy... Hết bước sang trái rồi lại sang phải, dậm chân.

 

Cẩn xoay người muốn mở cửa xe, chỉ thấy Hàn Học Hiên tiến lên một bước đè cửa xe lại, một tay kéo Cẩn lại, trong miệng còn nói gì đó.

 

"Anh buông ra!" Một tiếng này của Cẩn đặc biệt rõ ràng, xem ra, Cẩn nổi giận. Dương Dương ở trong xe vội mở cửa xe, ra mòi, nó cũng không muốn mẹ của mình chịu khổ.

 

Vứt tàn thuốc xuống đất, vội vã vọt tới. Bắt lại cánh tay Hàn Học Hiên.

 

"Học trưởng, trời tối rồi, như vậy không tốt đâu!"

 

Hàn Học Hiên nhìn tôi một cái, sửng sốt, rụt tay ra, chậm rãi hạ xuống.

 

"Có chuyện gì ban ngày nói không được sao? Như vậy ở dưới lầu ầm ĩ, hàng xóm ngài có thể hiểu lầm hay không!" Tôi nhàn nhạt nói, trong lòng đã tức giận từ lâu không gì sánh được.

 

"Đây là vợ trước của tôi, có cái gì không tốt, ai cần cô ở đây xen vào việc của người khác?"

 

Vừa nghe thấy hai chữ 'vợ trước', nhất thời cơn giận bùng lên. Đè nén tức giận, miễn cưỡng cười cười. Xen vào việc của người khác? Đệch, lão tử để mi xem một chút lão tử 'xen vào việc người khác' thế nào!

 

Xoay người, Cẩn nhìn tôi.

 

"Đỗ Cẩn, cô lái xe đến cửa tiểu khu chờ em, em và học trưởng nói chút chuyện!"

 

Cẩn tự nhiên là lo lắng, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, bị tôi ngắt lời:

 

"Nghe em, được không?" Giọng của tôi lạnh lùng, đưa chìa khóa cho Cẩn.

 

Cẩn nhìn tôi một cái, không nói thêm gì nữa. Từ phía trước đi vòng qua, mở cửa xe. "Tôi chờ em ở cửa!" Từ âm điệu không nghe ra được tâm tình lúc này.

 

"Dạ!"

 

Xe chậm rãi lái đi. Chỉ còn lại có tôi và Hàn Học Hiên.

 

"Cô có chuyện gì thì nói đi!"

 

Tôi bước tới, lại gần bên tai Hàn Học Hiên.

 

"Học trưởng, chuyện anh vừa làm sự thật rất không lịch sự!" Nói xong, liền đánh vào đầu Hàn Học Hiên.

 

"Mẹ nó!" Hàn Học Hiên lui hai bước, lấy tay bưng đầu, mắng.

 

Không đợi đối phương ngẩng lên, tôi tiến lên, một phát từ dưới lên trên đá vào hạ bộ. Haiz, chiêu này ở võ quán sẽ bị mọi người phỉ nhổ vạn người chửi bới, thế nhưng thật dùng được a.

 

Thằng cha già này lập tức khom lưng, cất tiếng gầm rú.

 

Ngay lúc đối phương đang khom người, tôi lại tiến lên, từ trên xuống dưới, một cước bổ vào trên cổ.

 

Trong dự liệu ngã xuống đất. Mới vừa gầm rú biến thành cúi đầu rên rỉ.

 

"Hàn học trưởng, lúc tôi bảo anh buông tay, anh vốn không nên tranh luận. Tính tình tôi không tốt, rất không tốt, thật xin lỗi! Tôi vừa nghe thấy người khác tranh luận với tôi, tôi sẽ nổi điên. Haiz, hiện tại tôi thật ra có chút đồng tình với anh. Nếu như anh thấy uất ức, anh gọi điện thoại cho ba tôi đến bắt tôi đi..."

 

Cười lạnh hai tiếng, nhìn Hàn Học Hiên nằm dưới đất, bộ dáng khôn khéo lõi đời vừa rồi toàn bộ biến mất, chỉ là ôm lấy bộ vị yếu hại trên thân thể cuộn thành một đống.

 

"Còn có, Hàn học trưởng, lần sau lúc anh nhìn thấy Đỗ chủ nhiệm, con mẹ nó anh cung kính với cô ấy một chút cho tôi. Thu cái tay cái chân táy máy của anh lại, bằng không, lần sau nếu không phải anh tàn thì chính là tôi phế!"

 

Nói xong hai câu hung hãn, xoay người chuẩn bị rời đi.

 

"A, quên mất!" Tôi vỗ đầu, xoay người cười cười.

 

"Chúc ngài năm mới vui vẻ!"

 

Nói xong, tôi mỉm cười rời đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK