Ngày hôm sau tôi tìm An lão sư hỏi han tình hình, biết được bạn nữ tối qua bị Trương Trác gọi là 'nước đổ đầu vịt' là một học sinh cực kì chăm chỉ. Mỗi lần đến lớp đều chăm chú nghe giảng, bài vở ghi chép đầy đủ. Ngặt nỗi không biết phương pháp học không đúng hay do nguyên nhân gì khác, điểm số không cao, mà học cái gì cũng không nhớ.
Tôi cực sợ những học sinh như vậy. Những tên học bất kể chết sống như vầy, hồi còn đi học lớp tôi cũng có một người. Người đó học hành nghiêm túc hơn bất kì ai, làm bài tập cẩn thận hơn bất kì ai, đáng tiếc thành tích lại không bằng bất kì ai. Lão sư phê bình không được, cha mẹ oán giận không xong, tự mình cả ngày lo nghĩ tới phát bực. Học tập như thế đồng nghĩa với cực hình.
Người như vậy sống quá mệt mỏi, siêng năng chăm chỉ lại không được như ý, cuộc sống như vậy quá tàn nhẫn...
Tôi rất muốn giúp bạn học sinh ấy, nhưng lại không biết phải bắt tay từ đâu.
Vội vàng đi tìm cứu binh. Vừa dạy xong tiết của mình, bỏ chạy đến ban công gọi điện thoại hỏi quân sư.
"Sao vậy?" Vừa bắt điện thoại là biết tôi có việc. Oaaa, cao nhân làm việc, bí hiểm khó dò...
"Gặp phải một phiền toái!"
"U, Chu tài tử cũng có phiền toái? Không dễ à nha! Hắc hắc! Tôi còn tưởng rằng em là vô địch!" Haiz, châm chọc, tuyệt đối là châm chọc.
Quên đi, bị vợ châm chọc, tôi nguyện ý.
"Có một bạn học sinh, học tập chăm chỉ, thái độ nghiêm túc, đáng tiếc là..."
"Cắm đầu học nhưng điểm vẫn kém!" Không hổ là nhà giáo ưu tú cấp tỉnh, quả nhiên lợi hại, tôi còn chưa có miêu tả xong đã cho ra kết luận. "Ừm, nếu là dạng vấn đề khó này, quả thật có thể hiểu được. Hồi còn đi học Chu đại tài tử như em chưa bao giờ giao tiếp với các bạn học sinh an phận thủ thường khác, không hiểu là tất nhiên!"
Ui, xem, vẫn là năng lực chuyên môn của người ta chiếm ưu thế, nói chuyện phân tích đạo lý rõ ràng, sau đó len lén dẫn dắt tư duy của mi vào trong hố rồi lấp đất chôn.
"Ai nha, tiểu nhân sai rồi được không? Ngài cũng đừng nói móc nữa!" Bất đắc dĩ.
"Dạng học sinh như này, bình thường hiệu suất học tập rất thấp, học hành không có phương pháp gì hết. Giờ em phải dạy phương pháp học tất cả môn cho em ấy!"
"Thân ái, cô nói đơn giản quá. Phương pháp học tiếng Anh thì không thành vấn đề. Tất cả các môn, cô cho em là toàn năng à!" Bất đắc dĩ, tôi cũng không phải chuyên gia giáo dục.
"Tôi cho em là toàn năng đó! Vậy đi! Tôi tin tưởng em có thể giải quyết, tùy theo năng lực tới đâu mà dạy tới đó, tự mình nghĩ đi!" Nói xong liền cười cúp máy. Haiz, còn phải tự mình đi hao tổn tâm trí.
Ngồi một chỗ suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được ý nào rõ ràng. Mở giáo án ra xem. Nếu cái bạn này gặp đại nạn với ngữ pháp, vậy liền bắt đầu với ngữ pháp đi.
Rút ra tờ giấy, bắt đầu viết... Ngữ pháp chết tiệt. Hồi tôi đi học ghét nhất thể loại khuôn sáo này, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên còn phải ngồi sao chép lại.
Buổi trưa đi tới lớp, vừa vặn An lão sư cũng đang trông lớp. Tôi có chút mất tự nhiên bước vào lớp.
Học sinh đang làm bài tập, thấy tôi đều ngẩng đầu nở nụ cười, không ngừng chào: "Chào Chu lão sư!" Làm cho tôi có chút được ưu ái mà hãi hùng.
An lão sư nhìn tôi, cũng cười, ánh mắt kia rõ ràng đang nói "Tiểu Chu rất được yêu mến nha!"
Phát hiện mình thế nhưng không biết tên bạn nữ kia, hết cách rồi, đành phải đi đến bên cạnh gõ gõ bàn cô bé.
Cô bé đó đang hết sức chuyên chú tìm cách giải bài. Xem bộ dáng kia chắc là nghĩ mãi vẫn chưa ra đáp án, giấy nháp chất một đống, mà bài tập lại để trống.
"Theo tôi đến văn phòng một chuyến!" Tôi cười nói.
Vẻ mặt bạn nữ kia lập tức hoảng sợ, cả đám chung quanh cũng không ngừng nhìn sang.
"Không có việc gì, tôi giảng tiếng Anh cho em một chút!" Sao tự nhiên tôi cảm thấy mình hơi bị nhiều chuyện nhỉ? Người ta đều là chủ động tìm lão sư hỏi bài, còn tôi thì tự mình đưa đến cửa.
Cô bé đó "Dạ" một tiếng, cầm sách tiếng Anh đi theo tôi.
Ngồi trong văn phòng, cô bé đứng cạnh bàn tôi, sách đặt trên bàn, tay giấu sau người, nhìn ra được cô bé đang rất lo lắng.
"Tôi cảm thấy ngữ pháp của em tương đối yếu, bình thường có học thuộc bài không?" Tôi cười hỏi.
"Học... thuộc. Chỉ là học xong liền quên!" Nhỏ giọng trình bày, các lão sư chung quanh nhịn không được quay đầu lại nhìn, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai vài câu. Cô bé này lại càng lo âu. Haiz, nhắc tới những người này cũng thực nhàm chán. Tôi dạy học sinh của mình, mắc mớ gì tới mấy người, ở đó mà hóng hớt.
"Quên cũng bình thường. Trí nhớ không phải là vĩnh hằng, mà phải lặp đi lặp lại, hiểu không?"
Vẫn không phản ứng. Tôi liền phục loại người nói chuyện không có phản ứng này.
"Ý của tôi là, quên thì học lại, không ngừng củng cố, thời gian sau thành thói quen, học cũng nhanh, nhớ cũng chuẩn!" Tôi cảm thấy chính mình nói đủ rành mạch, nếu như vậy vẫn không thể hiểu được tôi liền hết cách.
"Dạ!" Cảm ơn trời đất, rốt cục cũng hiểu được.
"Về phần ngữ pháp, em xem trước cái này một chút!" Tôi đưa cấu trúc ngữ pháp đã viết cho cô bé.
"Cốt yếu chính là cái này, lý thuyết gì đó không cần học thuộc, chỉ cần hiểu rõ. Hiện tại cho em vài bài tập, không cần đưa ra đáp án, em chỉ cần so đề bài với công thức, sau đó nói cho tôi biết đề này thuộc loại ngữ pháp nào, được không?" Tốc độ nói của tôi rất chậm, khi nói đều nhìn chằm chằm vào cô bé. Nếu có biểu tình khó hiểu, tôi liền dừng lại chậm rãi giảng giải.
"Dạ!"
"Tốt, bài tập ở mặt sau, em ngồi đây từ từ xem!" Tôi chỉ vào cái ghế dựa bên cạnh.
Tốn gần một giờ đồng hồ giảng ngữ pháp, cuối cùng người ta xem như cũng hiểu rõ những điều tôi viết. Tôi không khỏi thở phào một hơi, cảm giác đại công cáo thành thật là tốt.
"Em học tập chăm chỉ, phần lớn thời gian trên lớp đều dùng để ghi chép bài vở, đó là một thói quen tốt. Nhưng không cần phải vì mãi lo ghi bài mà không nghe lão sư giảng. Bài giảng trên lớp, nhất định phải nắm rõ trên lớp, đừng nghĩ đến việc về nhà xem lại ghi chép. Em đi học thử tập trung lắng nghe, dùng đầu ghi nhớ. Về phần ghi chép, nhớ thì về xem, không nhớ thì cứ quăng sang một bên. Như vậy, từ từ sẽ tiến bộ. Tôi tin tưởng em, bằng vào nghị lực học tập của em, kết quả tuyệt đối không tệ!"
Tôi cười nói. Lúc đầu cảm giác bạn này rất rụt rè, giờ dường như có chút cảm động, không ngừng gật đầu.
"Đi! Về lớp đi. Nào có vấn đề gì cứ tới tìm tôi!"
Cô bé nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, gật gật đầu, không nói gì, đi thẳng ra ngoài...
Mới vừa đi không bao lâu, An lão sư trở lại.
"Thế nào, tiểu Chu, Ngô Vũ làm em khó xử đi!"
"Dạ không sao!" Cười cười, trong lòng đổ mồ hôi. Trao đổi hai lần, tôi còn chưa biết tên của người ta đâu, hiện tại mới biết được.
"Cái em đó, haiz, thiệt hết thuốc chữa!"
Phát hiện An lão sư rất thích phán tử hình học sinh. Trương Trác là thế này, hiện tại Ngô Vũ cũng thế này. Tôi không tin việc hết thuốc chữa. Mọi việc đều có phương pháp giải quyết. Chỉ cần tìm ra phương pháp đúng, sự tình liền giải quyết dễ dàng.
Đang trò chuyện với An lão sư về Ngô Vũ, Trương Trác bước vào.
Công nhận cô nhóc này rất nổi bật, vừa vào văn phòng liền hấp dẫn ánh mắt các lão sư.
"An lão sư... Em... Em có một vấn đề không hiểu, nên đến hỏi Từ lão sư một chút!" Nhìn ra được, văn phòng làm cho cô nhóc cảm thấy mất tự nhiên.
"À!" An lão sư hài lòng nở nụ cười. Từ lão sư là lão sư dạy toán, Trương Trác học toán chính là chuyện tốt.
"Từ lão sư không có ở đây. Trương Trác, như vậy được rồi, cố gắng học tập! Chỉ cần dựa vào cái đầu của em..." An lão sư lại bắt đầu nói đâu đâu, haiz, đầu óc cỡ nào cũng sẽ cảm thấy nhức đầu đi.
Nhìn ra được Trương Trác không kiên nhẫn, ánh mắt quét tới quét lui.
"Vậy em hỏi Chu lão sư một chút cũng được!" Nói xong cầm sách bài tập đi tới.
Ngất. Không phải chứ, tôi dốt đặc cán mai ba cái môn tự nhiên, đừng làm khó nhau như vậy chứ.
"Chu lão sư, cô xem giúp em bài này với!" Nói xong liền đặt sách lên bàn tôi.
Haiz, đã bốn năm không chạm vô toán, này không phải làm khó tôi...
Nhìn thử một chút, phát hiện ra mình thật sự không biết làm. Liếc nhìn Trương Trác, này nha, rõ ràng là muốn nhìn tôi xấu mặt nha.
Đột nhiên nhớ tới một người, ai nha, vội tìm viện binh.
"Trương Trác, này... toán không phải sở trường của tôi, nếu không, em chờ chút, tôi tìm người giảng cho em ha!"
Vội gọi điện thoại cho tiểu Đinh, điều nhỏ xuống đây.
Không hổ là tài sinh khoa toán, chỉ chốc lát liền giải quyết dễ dàng.
"Cám ơn Đinh lão sư!" Nhìn vẻ mặt tươi cười thoạt nhìn thật đáng yêu của Trương Trác, rất khó cho rằng cô nhóc chính là thiếu nữ nổi loạn mà tôi đã nhìn thấy.
"Không khách khí, Chu lão sư của tụi em đã lên tiếng, tôi dám không giảng giải nghiêm túc sao?" Tiểu Đinh vừa nói vừa trừng tôi. An lão sư ngồi cách đó không xa cũng không nhịn được cười.
"Ai nha nha, Đinh lão sư vất vả, mau ngồi xuống!"
"Dạ, vậy hai cô chậm rãi khách khí, em đi về trước!" Trương Trác cười bỏ đi. Con nhóc này, dám trêu ghẹo cả hai lão sư.
"Chu, học sinh của cậu thực thông minh!" Nhìn Trương Trác đi ra ngoài, Tiểu Đinh nói.
"Ừ, đúng vậy!" Đột nhiên cảm thấy thật tự hào. Thì ra khi học sinh của mình được khen ngợi, lão sư sẽ cảm thấy sảng khoái vui vẻ như vậy.
"Kiến thức căn bản kém một chút. Có điều, cũng không tệ lắm, sẽ tiến bộ rất nhanh!"
"Ừ, cám ơn!" Tôi vỗ vỗ tiểu Đinh. Phỏng chừng dùng sức hơi nhiều, vỗ đau nhỏ. Nhỏ trừng tôi một cái rồi bỏ đi.
Tôi ngồi trên ghế gửi tin cho Cẩn.
"Tiếng Anh thu phục, bé con đã mở mang đầu óc.
Toán học chịu thua, Chu Tài Tài không phải toàn năng."
Uống mấy ngụm trà, tin nhắn của Cẩn đã tới.
"Hoành phi: dạy và học cùng tiến bộ! "
Tôi ngất. Này còn tặng cho tôi một tấm biển nữa chứ? Đây chính là điển hình của việc lợi dụng kiến thức chuyên môn đi bắt nạt người.
Việc phụ đạo đơn độc cho Ngô Vũ đưa đến luồng sóng vấn đề của ba lớp. Không lâu sau, tiết tự học liền biến thành thời gian tiếp nhận vấn đề của học sinh, đủ loại thắc mắc đều được nêu ra. Lúc Từ lão sư không có mặt học sinh sẽ đến hỏi môn toán, khi thì là chính trị, ngữ văn, lịch sử cũng đều hỏi. Tôi thành lão sư phụ đạo tất cả các môn. Tình cảnh của tiểu Đinh cũng không khá hơn. Nhất định Trương Trác đã về lớp tuyên truyền rằng tiểu Đinh giảng bài rất có phương pháp, kết quả là một đống học sinh lớp 10-3 mỗi khi có thắc mắc đều chạy đến hỏi tiểu Đinh, lại dẫn tới học sinh lớp 10-4 cũng đi hỏi. Tiểu Đinh vừa giải đáp thắc mắc cho học sinh, vừa lo lắng lão sư toán lớp 10-3, 10-4 khó chịu, cuối cùng, tức giận đều xì lên người tôi.
Dường như hai thực tập sinh chúng tôi thành lão sư bận bịu nhất trường, vừa phải học tập kinh nghiệm giảng dạy từ các lão sư khác, vừa phải tích cực hoà mình cùng học sinh. Có lẽ, trong cái trường này, chúng tôi là hai lão sư không giống lão sư nhất.
Ngay lúc hai chúng tôi đều bận tối mặt tối mày, còn có một lão sư rất không giống lão sư khác cũng bắt đầu bận rộn, đó là Vương tỷ.
Một buổi tối ít sao, ở nhà thanh thản đọc tiểu thuyết, nhận được tin nhắn của Vương tỷ, chỉ một câu:
"Cô ấy sắp trở lại!"
Năm chữ đơn giản, phỏng chừng trong lòng Vương tỷ đã cực kì rối rắm. Haiz, có lẽ tôi lại phải tâm sự với chị ta một bữa.
Vì sao gần đây tôi lại bận bịu như thế nhỉ? Không thể trả lời, hỏi ông trời đi...