• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thức dậy thật sớm, phát hiện mình chỉ mặc một cái áo bó, nhất thời mắc cỡ không chịu được, vội vã tìm áo mặc vào.

 

Không bao lâu Cẩn cũng tỉnh, nằm ở đó nhìn tôi cười.

 

"Không được nhìn lén em thay đồ!" Tôi quay đầu lại kháng nghị.

 

"Tôi nào có nhìn lén!"

 

"..." Thật là, tôi đây không thèm coi ai ra gì thay đồ ở trước mặt người ta, người ta có nhìn thì cũng không thể trách được... Haiz, muốn nhìn thì nhìn đi, một T làm từ xi măng như tôi cũng đã mất hết mặt mũi rồi...

 

Trở lại trong doanh trại ăn sáng, sau đó lôi kéo Cẩn chụp ảnh ở xung quanh. Đành chịu thôi, dù sao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao phó...

 

Buổi chiều thu dọn hết đồ đạc, lái xe về nhà! Trong xe phát bài 《Tình yêu đơn giản》, ánh nắng ấm áp vảy lên người, cảm giác được hạnh phúc giản đơn.

 

Cẩn ngồi ở bên cạnh ăn ô mai, thỉnh thoảng đút một viên đến miệng tôi, chua chua ngọt ngọt, mùi vị khá tốt.

 

"Cẩn!" Tôi nhẹ nhàng gọi.

 

"Hử?"

 

"Em nhớ Dương Dương. Thứ sáu, tụi mình tới đón Dương Dương được không?"

 

"Được!"

 

Nàng đáp ứng tôi rất nhanh, tôi phát hiện bây giờ tôi đối với nàng luôn là muốn gì được đó, đương nhiên, phải trừ mấy chuyện xấu xa ra.

 

Đưa Cẩn đến dưới lầu, nhìn nàng đi lên. Thật sự là không muốn cứ như vậy mà rời đi, có điều không có biện pháp, chúng tôi đều còn có chuyện phải làm!

 

Đến nhà ông nội, cất đồ các chú bác tặng, sau đó đem ảnh chụp cho ông nội xem.

 

... ...

 

Dù sao vẫn chưa được nghỉ, chỉ là lâm thời trốn về. Vài ngày ngắn ngủi, ở nhà chơi cờ cùng ông nội, đón Cẩn tan tầm, mang Dương Dương đi công viên chơi, tuần này trôi qua thật vui vẻ.

 

Chuyến bay chiều chủ nhật, lúc nửa đêm, tôi về tới Tây An.

 

Về tới nơi ở, thu dọn đồ đạc xong, ngồi trên ghế sofa lại cảm thấy có chút mất mác. Pha trà uống, trong phòng nhanh chóng tràn ngập hương trà.

 

Thời tiết Tây An so với nơi kia ấm áp hơn nhiều, nhưng một người ngồi một mình trong phòng lại có chút cô đơn lạnh lẽo.

 

Một tuần về nhà quả thật là sung sướng đong đầy, mà giờ đây, lại trở về cảnh một mình đầy xa lạ.

 

Còn một thời gian dài mới tới kì nghỉ đông, chịu đựng để cho lòng mình yên tĩnh lại. Làm cho cuộc sống thật bận rộn, để cho mình giảm thiểu một phần nhung nhớ.

 

Mẹ gửi tới một đống tư liệu để tôi phiên dịch, trước đây tôi luôn xem nhẹ những việc mẹ giao, hiện tại lại đổ vào phần lớn sức lực. Mỗi ngày, ngoại trừ đi học, còn thừa lại thời gian đều dành cho ngoại ngữ và văn học.

 

Bắt đầu gọi điện cho Cẩn vào mỗi tối trước khi nàng ngủ, mỗi ngày kể một vài chuyện, không dài, cũng tầm khoảng mười phút đồng hồ. Nhưng thật ra Cẩn lại nghe rất hào hứng. Mỗi lần kể chuyện tôi đều dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tưởng tượng như nàng đang nằm trong lòng tôi.

 

Khi trở về cũng không chào hỏi gì với Vương tỷ, sau lại gặp mặt ở phòng tập gym. Vương tỷ ở phòng tập làm PT, muốn không gặp cũng khó.

 

Vừa lên lầu, gặp phải quản lý đang khiển trách Vương tỷ. Đại khái hình như là nhận được than phiền từ hội viên, nói là Vương tỷ làm việc không nghiêm túc các loại.

 

Tập một hồi, trên người đã đầy mồ hôi, mồ hôi trên mặt theo gò má đang chảy xuống.

 

"Đây!" Không biết lúc nào Vương tỷ đã đi tới bên cạnh tôi, đưa một cái khăn lông màu trắng cho tôi.

 

"À dạ, không có việc gì, không cần!" Tôi không thích dùng khăn mặt của người khác, nhất là dùng để lau mồ hôi.

 

Nhìn Vương tỷ một chút, mặt đen lại, rõ ràng cho thấy vừa bị khiển trách khiến tâm tình cực độ không tốt.

 

"Ngày hôm nay có bận không? Không có việc gì thì chờ tôi đến 11 giờ tan tầm, uống vài chai!" Vương tỷ tiến đến bên tai tôi, nhỏ giọng nói.

 

"Ok!" Tôi gật đầu cười.

 

Bộ dạng Vương tỷ như tri âm khó tìm, chắp tay với tôi, sau đó vội vàng đi.

 

Bóng lưng của chị ta thoạt nhìn rất là uể oải, đại khái là mấy ngày nay trải qua rất nhiều gian khổ.

 

"Mẹ nó, tôi thật sự là chịu đủ rồi!" Vương tỷ ngồi ở trên quầy bar, uống vài hớp bia, liền bắt đầu mắng.

 

"Chị không sao chứ?" Heineken, lâu lắm không uống. Quầy rượu rất tối, vài cô gái quần áo hở hang đứng dưới ánh đèn lờ mờ, chậm rãi hút thuốc. Đây là thế giới của màn đêm, rất phóng túng và mị hoặc, thế nhưng, tôi không thích.

 

"Cô ấy chê tôi nghèo, cả ngày muốn mua cái này, muốn mua cái kia, không ngừng ồn ào a, không lúc nào được yên tĩnh!"

 

Tôi nở nụ cười, mấy năm nay, chuyện như vậy nghe nói không ít. Người như vậy, cũng gặp được mấy người.

 

"Em có mang tiền không?" Vương tỷ đột nhiên hỏi tôi.

 

"Có!" Tôi gật đầu.

 

"Nếu mang tiền thì mua thêm một két nữa được không? Trên người tôi bây giờ mỗi ngày không có hơn 20 đồng!" Vương tỷ bất đắc dĩ lắc đầu.

 

"Dạ được!" Tôi cười gọi phục vụ, "Cho thêm một két..." Suy nghĩ một chút, nhìn Vương tỷ, "Uống gì?"

 

"Tùy tiện đi! Thuần Sinh đi! Thuần Sinh rẻ." Vương tỷ ngượng ngùng cười.

 

"Haiz, rẻ gì chứ a? Heineken! Cho thêm một két Heineken!"

 

Vương tỷ uống rất nhiều, đại khái có ý mượn cồn tiêu sầu. Trong quán rượu phát những bài hát bình thường tôi rất ít nghe, là những bài ngờ vực và bi thương trong tình cảm-- "Trên người anh có mùi nước hoa của ả" -- tôi đổ mồ hôi!! Lại còn "Lau khô tất cả rồi cùng anh ngủ" – Oẹ...!! Đây là cái gì với cái gì a!

 

Một chai còn chưa uống xong, không thích bia rượu cũng không cần phải mượn nó tiêu sầu a, càng không có lý do đểuống nó. Không biết vì sao luôn nhớ tới cảm giác lúc uống say tựa ở trong lòng Cẩn. Hương thơm nhàn nhạt, chất giọng dịu dàng, vùng ngoại thành yên tĩnh, đối với nơi ồn ào ầm ĩ này tạo thành sự đối lập mãnh liệt.

 

Chỉ cần ở bên Cẩn, giống như mọi nơi chốn đều là chốn đào nguyên, tuy rằng đôi ta ăn khói lửa nhân gian, lại phảng phất không vướng chút bụi trần, chỉ cảm thấy hạnh phúc mà không biết ngày qua. Mà bây giờ, giống như thoáng cái từ thiên đường rơi đến địa ngục.

 

Bất đắc dĩ cười cười. Nỗi tình ly biệt khổ đau luôn bị tôi phóng đại, lại tự mình làm mình đau buồn.

 

"Tôi thật chịu đủ rồi! Vì sao cô ấy biến thành cái dạng này a! Trước đây cô ấy không phải như thế. Lúc đi học, cô ấy tiêu xài không hoang phí như thế, luôn luôn nói tôi đừng tiêu tiền vì mình, muốn tôi tiết kiệm, nói là sau đó tốt nghiệp chúng tôi phải cùng nhau phấn đấu cải thiện sinh hoạt, nhưng bây giờ thì sao?" Vương tỷ lẩm bẩm nói, một quyền nện ở trên quầy bar, làm khách trong bar không thể không chú ý.

 

"Cô ấy làm ở phòng tập yoga, cả ngày giao tiếp với những người có tiền, lấy mình so với người ta, làm sao so a! Nhìn xem nhà mình có cái năng lực kia hay là nhà tôi có cái năng lực kia? Tiền lương của tôi, tiền trợ cấp, tiền làm thêm đều cho cô ấy, còn chưa đủ, cô ấy còn muốn thế nào! Em nhìn cái nhà tôi một chút, có cái gì a? Cô ấy ăn xong, mặc xong, cho cô ấy tiền, cô ấy đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài dạo, không có tiền, sẽ trở lại quậy, kiếp trước tôi thực sự là nợ cổ mà..."

 

Nhìn bộ dáng Vương tỷ, tôi có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm: Chị hai à, chị là người chết à, cứ như vậy mặc cho người xâu xé? Cũng do chính chị thôi!

 

"Được rồi được rồi, Vương tỷ, nào, uống bia!" Nói xong liền giơ cái chai lên, chạm một cái, uống một hơi cạn sạch. Nếu xét về bia mà nói, thì người này đúng là uống không ít, tôi đây một chai vừa uống xong, chị ta đã uống sang chai khác.

 

"Chị hai à, chị uống ít một chút đi, ngày mai chị còn đi làm đó! Đừng để đến lúc đó không dậy nổi!" Tôi nhàn nhạt nói.

 

"Minh tử a, em nói rốt cuộc tôi nên làm cái gì bây giờ? Có phải tôi nên chia tay hay không? Cô ấy thay đổi, sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy a! Mấy thứ tình cảm bây giờ, đều mẹ nó không đáng tin cậy! Ngày hôm trước còn thề non hẹn biển, hôm sau liền trở mặt thành thù! Không đáng giá, tình cảm gì đều không đáng giá!"

 

Lảm nhảm, nước mắt Vương tỷ liền chảy xuống. Những bạn bè đồng tính của tôi, có rất nhiều T đều nhân lúc say mà khóc, có lẽ là bởi vì đã phải chịu đựng quá nhiều. Tôi không biết cuộc sống của người khác, tin tưởng ai cũng đều có chuyện bất đắc dĩ và áp lực trong ngày thường. Làm bạn, điều tôi có thể làm là ở bên khi bọn họ khóc, dìu bọn họ đi khi họ đã say mèm.

 

Một két đã uống xong, lại gọi thêm một két khác. Cuối cùng, Vương tỷ say gục trên quầy bar, trong miệng lẩm bẩm chỉ có hai chữ 'thay đổi'.

 

Đếm, hai két cộng hai chai, tổng cộng 26 chai, tôi uống 4 chai, người này thật lợi hại, một mình uống 22 chai. Đô cao không nói, nhưng bụng không bị trướng sao?

 

Đỡ Vương tỷ đi hai bước, nghiêng ngả ngả nghiêng. Trực tiếp cõng Vương tỷ lên, haiz, sao tôi xui xẻo dữ vậy, số làm trâu làm ngựa mà.

 

Không biết nhà Vương tỷ ở nơi nào, đành gọi xe về nhà tôi. May là tòa nhà này có thang máy, nếu không cõng chị ta lêntới nơi sẽ lấy luôn cái mạng nhỏ của tôi mất.

 

Để Vương tỷ lên ghế sofa, chị ta còn đang lầm bầm lầu bầu nói. Người này xỉn thật rồi, nghe không rõ trong miệng lầmbầm nói gì.

 

Gọi điện thoại cho vợ Vương tỷ. Tuy rằng có lưu số chị ta, thế nhưng vẫn chưa từng liên lạc qua. Hết cách rồi, cũng phải nghĩ cách biết địa chỉ nhà chị ta ở đâu chứ.

 

"Alo?" Chất giọng đặc biệt diêm dúa, "Là tiểu Minh à?" Bà chị này còn lưu số của tôi... Còn tiểu Minh, tôi với chị quen biết sao?

 

"Ngọc tỷ! Tôi là Chu Minh! Vương tỷ xỉn, ở nhà của tôi!" Tôi lạnh lùng nói. Haiz, nếu như không phải là hết cách, thực sự là không muốn giao tiếp với bà chị này tí nào.

 

"Ờ, xỉn à! Vậy giờ chị qua liền!"

 

Vừa nghe lời này, phút chốc trên đầu hiện lên ba vạch đen. Qua đây? Nhà của tôi là siêu thị sao? Chị ta nói đến là đến?

 

Đang suy nghĩ làm sao cự tuyệt chị ta, Vương tỷ ở trên sofa đã gào lên.

 

"Để tiểu Ngọc qua, tôi... Tôi muốn gặp tiểu Ngọc, tiểu..." Lại trở nên mơ hồ không rõ.

 

Người bên kia đầu dây hiển nhiên là nghe được lời Vương tỷ nói. Vầy muốn cự tuyệt cũng khó. Haiz, thực sự là tự tạo nghiệt thì không thể sống! Tại sao tôi lại cõng chị ta về nhà chứ? Ở cửa quán rượu gọi điện thoại không phải tốt sao? Phiền muốn chết! Thực sự là đầu heo!

 

"Nhà của tôi ở nhà trọ XX lầu XX số XX! Chị đón xe đến đây đi!" Nói xong cũng cúp điện thoại.

 

Đứng ở cạnh ghế sofa nhìn Vương tỷ mặt đỏ hồng, lẩm bẩm lời say, nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì. Ái tình mình chờ đợi có đôi khi biến hoá rất lớn. Rõ ràng chính là người mình quen biết, rõ ràng là tình cảm hiểu rõ hơn ai hết, thế nhưng trong nháy mắt biến thành xa lạ. Cảm giác như vậy, sẽ thất lạc và đau thương cỡ nào?

 

Đột nhiên nhớ tới Cẩn. Vương tỷ say rượu, ngày đó Cẩn do dự và cự tuyệt, mặc dù là hai chuyện hoàn toàn không liên quan ... Trên cái thế giới này, có quá nhiều chuyện tôi không biết, không thể hiểu rõ ràng. Chỉ có một điểm chung duy nhất-- chúng tôi đều bị chuyện tình cảm khốn nhiễu.

 

Giữa lúc tôi đứng ở một bên suy nghĩ, chuông cửa vang lên.

 

Là Ngọc tỷ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK