Đầu dính vào gối mới cảm giác được cả người đau nhức. Cẩn nằm trên đầu vai tôi chìm vào giấc ngủ. Nhìn nàng an tĩnh chìm vào giấc mộng, tôi lại hoàn toàn không chút buồn ngủ.
Mắt có chút sưng đỏ, hẳn là đã khóc rất lâu. Không biết nàng dùng phương pháp gì để thuyết phục mẹ mình. Đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, hình như trên người không có chỗ nào bị thương. Nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, muốn hôn lên má nàng, nhưng lại sợ làm nàng tỉnh giấc.
Nhắm mắt lại, ngửi hương thơm quen thuộc, đã một ngày đêm không chợp mắt, thế nhưng tôi lại không một chút buồn ngủ. Cảm thấy mình xem như là đã đắc đạo thành tiên. Dù không buồn ngủ, nhưng có chút đầu váng mắt hoa, nhẹ nhàng lắc đầu, Cẩn nhúc nhích, khiến cho tôi giật mình, sợ làm nàng tỉnh giấc, lập tức cứng đơ tại nơi đó, một cử động cũng không dám. Nàng không có mở mắt, chỉ là nhích lại càng gần tôi, cách tôi gần thêm chút, tay nàng vòng ở bên hông tôi, tựa đầu vào trong ngực tôi.
Ngủ đi, tôi cứ như vậy nhìn nàng, cảm thụ được hơi thở của nàng, đối với tôi mà nói, đó chính là hạnh phúc và niềm an ủi lớn lao.
Nghĩ đi nghĩ lại... Mơ mơ màng màng, tôi cũng ngủ thiếp đi...
Khi tỉnh dậy đã là xế chiều, tuy rằng ngủ thiếp đi, nhưng giấc ngủ cũng rất cạn. Cẩn khẽ nhúc nhích, tôi liền tỉnh. Nàng mở to mắt nhìn tôi. Ánh mắt đối diện nhau, nàng mỉm cười.
"Tỉnh rồi à?" Không hẹn mà cùng mở miệng, cả hai đều nở nụ cười. Tôi chôn đầu bên tai nàng, hôn lên má nàng.
"Mệt chết rồi đúng không?" Cẩn khoát tay lên vai tôi, "Có phải lại không ăn không ngủ không?"
"Dạ!" Tôi nhẹ nhàng gật đầu, vẫn vùi vào cổ Cẩn, cọ lấy mặt nàng, "Cô không ở đây, em không yên lòng!"
Đột nhiên nhớ tới tình huống trước khi ngủ, giật mình, vội ngẩng đầu lên, nhìn Cẩn.
"Còn chưa nói... Thế nào rồi?" Tôi nhìn Cẩn, thấp thỏm hỏi.
"Còn có thể thế nào? Nên nói tôi đều đã nói rồi, tựa như anh tôi nói, phải cho ba mẹ chút thời gian. Mẹ thì thuyết phục được rồi, chỉ là ở chỗ ba, còn có chút khó khăn!"
Nói xong, Cẩn áp tay lên má tôi, mỉm cười.
"Oắt con, em để lại ấn tượng quá tốt cho mẹ tôi, tuy nói có chút bất ngờ, thế nhưng cũng không có nói cái gì gay gắt, về phần ba tôi..." Cẩn có chút muốn nói lại thôi.
"Cả đời bác trai làm lão sư, học trò trải khắp thiên hạ, bác trai làm việc không một chút qua loa, cả người chính trực. Có chút... Có chút khó khăn!" Tôi tiếp lấy lời Cẩn. "Em có thể gặp bác trai không?" Tôi cẩn thận hỏi.
"Ba tôi nói không muốn gặp em!" Cẩn nhìn tôi, có chút khó xử.
Tôi hiểu suy nghĩ và cảm thụ của bác trai, nếu như đổi lại là tôi, cũng sẽ không muốn gặp người đem lại phiền phức và quấy nhiễu cho mình! "Ba tôi cũng không muốn gặp tôi!" Vẻ mặt Cẩn có chút rầu rĩ, thở dài, "Haiz... Thôi, vẫn là từ từ đi! Có mẹ và anh trai hỗ trợ, tôi tin cuối cùng rồi ba cũng sẽ chậm rãi chấp nhận!" Cẩn nhàn nhạt nói, tựa đầu lên người tôi.
"Vậy... Tụi mình..." Vốn cho là sau khi Cẩn trở về, tôi sẽ có cơ hội đi gặp bác trai và dì, không nghĩ tới, ngay cả cơ hội thấy mặt cũng không có. Không biết bước kế tiếp phải đi như thế nào, có thể làm chút gì.
"Tụi mình? Về nhà! Về sau có cơ hội lại nói sau! Hiện tại, tôi nghĩ ba không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến tụi mình, cho ba chút thời gian và không gian để suy nghĩ đi!" Cẩn nhìn tôi, khẽ mỉm cười, "Tụi mình, cùng đến chỗ anh tôi đón Dương Dương, sau đó, về nhà!"
"Về nhà?" Tôi nhìn Cẩn, xoa mặt nàng, có chút đau lòng. Bây giờ trong lòng nàng nhất định là rất rối rắm và phiền muộn, mà ở trước mặt tôi, nàng vẫn duy trì nụ cười quen thuộc của mình. Cho dù lòng như sóng lật, vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như nước an ủi tôi. Kiếp này có người vợ như vậy, còn cầu gì hơn?
"Không về nhà!" Một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu tôi. "Vợ này, giờ em đi đặt vé, sau đó đi đón Dương Dương, tụi mình đi Hồng Kông!" Ý nghĩ của tôi có chút đột ngột, có chút to gan, vào giờ phút này, còn có chút điên cuồng.
"Đi Hồng Kông?" Quả nhiên Cẩn có chút giật mình, nhìn tôi không chớp mắt.
"Dạ đúng!" Tôi sửa lại tóc mái tán loạn trên trán nàng, "Tụi mình đi Hồng Kông, mang Dương Dương đến Disney, tụi mình sẽ đi công viên Hải Dương, tụi mình còn có thể ngồi thuyền ra biển, có thể đi quảng trường Kim Tử Kinh xem kéo cờ, đi Vịnh Thiển Thủy, đi Bảo Liên Thiện Tự... Ba người nhà mình chơi thêm mấy ngày, để tất cả phiền não và không vui đi gặp quỷ đi!" Tôi cười nói.
"Nhưng mà, đi Hồng Kông?" Cẩn nghe tôi nói cũng có chút chờ mong, cô đơn trong mắt dần dần bị cảm giác ngạc nhiên thay thế.
"Passport để trong balô, quần áo mang theo cũng đủ rồi, lại nói, Hồng Kông là thiên đường mua sắm, đến đó mua quần áo cũng được! Em còn 7-8 ngày nữa mới đi làm, về trước một ngày vẫn còn kịp."
"Chuyện này... Chuyện này..." Cẩn bị tôi nói có chút dao động, nhưng trong lòng lại có chút âu lo.
"Mẹ em có mấy người bạn ở Hồng Kông, em có phương thức liên lạc với bọn họ. Đến Hồng Kông, sẽ có người đón tụi mình, thế nào?" Tôi thấp giọng dò hỏi.
Cẩn nhìn tôi, lần này là trợn mắt há mồm.
"Được rồi, nhà em nghe theo em, cứ kế hoạch vậy đi, giờ em gọi điện thoại đặt vé bay ngày mai!"
Vừa dứt lời, tôi mang gương mặt đắc ý nhìn Cẩn, còn Cẩn thì lại một mặt bất đắc dĩ.
"Em đã quyết định cả rồi, còn hỏi tôi làm gì?" Cẩn nhàn nhạt cười.
"Em là chồng cô mà, cô đành phải nghe theo quyết định của em thôi!" Tôi cười, vuốt mũi Cẩn một cái, này là động tác Cẩn hay làm lúc trước, hiện tại bị tôi học trộm được.
"Vợ à, đi tắm rửa thay quần áo lẹ đi, một lát nữa, em đi đón Dương Dương, thuận tiện gọi anh Lễ một tiếng, tụi mình ăn một bữa thật ngon, ngày mai tụi mình liền lên đường!"
Nói xong, tôi ngồi dậy. Chuẩn bị lấy điện thoại ra đặt vé máy bay.
Còn chuyện trong nhà, thì để đi Hồng Kông về rồi tính. Đã thầm hạ quyết tâm -- chuyện này, tôi nhất định phải giải quyết đến xinh đẹp. Việc nên nói nên làm Cẩn đều đã làm rồi, những việc còn lại, hãy để tôi giải quyết.
Quay đầu, Cẩn ngơ ngác nhìn tôi. Ánh mắt thâm tình, dịu dàng như nước, đời này kiếp này, Chu Minh tôi dù đánh đổi tất cả, cũng quyết không phụ một mảnh tình thâm này.
Buổi tối, hẹn anh Lễ ăn lẩu.
Cặp mắt anh Lễ cũng sưng đỏ, nhìn thấy tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Minh tử à, ông già nhà tụi anh làm anh mệt chết đi được! Anh thay em nói một đống lời hay ý đẹp, còn bị ông già anh mắng anh biết mà không báo, anh thế mà lại thừa nhận hết rồi!" Anh Lễ vỗ vai tôi, cười khổ vài tiếng.
"Anh!" Tôi nâng cốc, "Cảm ơn anh, không cần nói nhiều, sau này anh cần em làm chuyện gì, em tuyệt không chối từ!" Nói xong, cạn sạch ly rượu trong tay.
"Này! Em uống ít rượu thôi, hai ngày nay em cũng không ăn gì, có phải lại không cần dạ dày của mình nữa không?" Cẩn ngồi cùng chỗ chị dâu cách tôi một cái bàn hô lên với tôi.
"Hì hì, dạ!" Rượu có chút cay, vội gắp một miếng cá bỏ vào miệng, cũng không kịp nhớ lúc nãy vừa đun nóng, có chút bỏng miệng. Cầm chai rượu anh Lễ chọn lên nhìn, khá lắm, độ cồn này so với loại bình thường tôi hay uống cùng ba còn liều mạng hơn.
Anh Lễ ở một bên âm thầm cười, tựa hồ rất có hứng thú đối với 'uy quyền' của em gái mình. Vỗ vỗ vai tôi, đến trước mặt tôi, "Này, em vẫn còn là Minh tử đua xe đánh nhau sao? Lúc nào đổi tên gọi thành 'Viêm Khí Quản' vậy?"
Tôi trừng anh Lễ một chút, ngẩng đầu lên, phát hiện Cẩn nhìn tôi chằm chằm, vội vã cười lấy lòng.
"Anh trai à, em cũng không uống nhiều, chỉ một ly này, biểu đạt cảm kích của em!" Nói xong, tôi đặt cái ly sang một bên, đổi một cái ly mới, rót Coca vào.
"Ê! Minh tử, này không giống lời em vừa nói, không phải em nói hai mình ngồi cùng một chỗ là để uống cho thoải mái sao? Giờ em không uống? Một bình lớn như thế này, mình anh uống hả?" Anh Lễ liếc tôi, lộ vẻ không vui.
"Anh à, rượu của anh độ cồn quá cao!" Tôi ở một bên trêu ghẹo.
"Nói nhảm, đô của nhà mi anh còn không biết sao, lúc trước, hai mình uống kẻ tám lạng người nửa cân cũng không có chuyện gì... Rõ ràng là giả ngu!" Anh Lễ cười, bắt đầu trêu ghẹo tôi, "Hay là em gái anh quản nghiêm quá?"
Tôi liếc nhìn Dương Dương, thấy nó hết sức toàn tâm toàn ý ăn miếng thịt trong chén, nhanh chóng kê sát vào tai anh Lễ, nhỏ giọng bảo: "Anh đừng nói bậy trước mặt con nít!"
"Ha ha ha ha!" Anh Lễ cất tiếng cười, giọng hơi lớn, làm cho người xung quanh đều ngó sang.
"Này không phải là em lo nghĩ cho em gái và cháu trai anh ở đây sao! Anh nói, lỡ như em mà xỉn, thì hai người họ cũng hết cách với em!" Tôi cười nhìn Cẩn một chút. Cẩn đang trò chuyện cùng chị dâu, trừng tôi một cái, không để ý tới.
"Ngày mai tụi em đi hả?" Anh Lễ đột nhiên chuyển đề tài, hỏi.
"Dạ!"
"Anh nghe Dương Dương nói, đi Hồng Kông?"
"Dạ!" Tôi gật đầu. Kéo ghế đến cách anh Lễ gần một chút, nhỏ giọng:
"Chuyện này hiện tại coi như là bế tắc rồi, Đỗ Cẩn tâm sự nặng nề, anh cũng biết đó. Em mang cả hai đi Hồng Kông chơimột chút, để Cẩn giải sầu, sau đó..."
Tôi nhìn Cẩn, có vẻ như nàng đang nói một chuyện quan trọng gì đó với chị dâu, hoàn toàn không chú ý tới tôi.
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng bảo bên tai anh Lễ:
"Sau đó em đưa hai mẹ con về, còn em lại đến đây!"
"Em đến à?" Anh Lễ đột nhiên đặt câu hỏi, làm tôi giật cả mình. Sợ Cẩn sẽ nghe được, vội vàng ra hiệu cho anh Lễ nhỏ giọng một chút.
"Dạ, em đến đây, em đã nghĩ kỹ rồi, em có cách xử lý của em! Cho dù không được, cuối tháng này em cũng có thời gian nghỉ, em lại đến, cho dù là đá tảng, em cũng có thể hoà tan!"
Anh Lễ trợn tròn mắt nhìn tôi, sững sờ hồi lâu, nở nụ cười.
"Anh nè, anh tin em, Chu Minh em không đến đường cùng không lui bước, dù cho bác trai vẫn không thèm để ý đến em, cũng không sao, em sẽ xem bác trai như ba ruột của mình mà ứng xử, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần em có thể làm, em nhất định làm được. Cho dù em không làm được, em cũng sẽ nghĩ cách làm cho bằng được!"
"Giỏi!" Anh Lễ gật đầu, vỗ vỗ vai tôi.
"Tới đây, anh với em uống một ly!" Tôi giơ ly Coca trong tay lên, lớn tiếng nói.
"Em quá không tử tế rồi đó!" Anh Lễ bất mãn gào thét.
Cẩn và chị dâu đều nở nụ cười, tôi nhìn anh Lễ một chút, anh hiểu ý, gật đầu một cái...