• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ chốc lát, một bàn đầy thức ăn bị càn quét sạch sẽ.

 

"Muốn ăn thêm gì không? Em đi mua!"

 

"Để tôi đi. Tôi là lão sư, em là học sinh, nào có đạo lý để cho em trả tiền!"

 

"Chẳng phải cô chỉ là thực tập sinh thôi sao, chưa kiếm được tiền, còn không phải giống nhau sao?"

 

Tôi đột nhiên phát hiện tài ăn nói của cô nhóc này cũng là hạng nhất.

 

Nói một đống lý do lấy cớ, cuối cùng vẫn là tôi đi mua một đống về. Haiz, mời người ta ăn cơm mà còn phải tìm lý do nhiều như vậy, còn gì là thế đạo a...

 

"Chu Sir, ngài có chuyện gì muốn nói à?" Trương Trác vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi tôi.

 

"Không có!" Tôi tập trung đối phó cái cánh gà... Cay quá...

 

"Không có? Không thể nào, là do em tự tưởng tượng à?" Con nhóc này nói chuyện thật không biết lớn nhỏ.

 

"Ừ, tôi thấy có một chút. Nhân tiện, An lão sư rất giận dữ, tin rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tôi muốn báo trước cho em biết, cho em chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng đừng trách tôi không có khí phách!" Nói một hồi lại quên mình là lão sư.

 

"Em biết cô có khí phách, bằng không em còn lâu mới gặp cô!"

 

Ngất. Không phải chỉ có tôi không xem mình là lão sư, xem ra, người ta cũng không xem tôi là lão sư nốt.

 

"Giờ em lo mà ngẫm lại ngày mai sẽ bị phạt thế nào đi!" Nhìn cô nhóc này, tôi thật có điểm bất đắc dĩ.

 

Trương Trác ợ một cái, haiz... Hậu quả của việc uống nước có ga quá nhiều, "Phạt thế nào thì phạt, em cũng đã quen rồi!" Bày ra một bộ dạng từng trải. Tôi đột nhiên nhớ tới 'Người trong giang hồ' mình từng xem nhiều năm trước, dáng vẻ cô nhóc bây giờ giống hệt những tên côn đồ xã hội đen sau khi vào đồn cảnh sát.

 

"Nhìn em thê thảm quá, mặt đầy vết thương! Ngày hôm qua gặp phải cao thủ à?"

 

Hình như một câu này chọt trúng tâm sự của Trương Trác. Cô nhóc cười khổ một tiếng, cúi đầu uống Coca.

 

"Muốn tôi hỗ trợ không?" Vừa nói xong tôi liền hối hận, đây là loại lão sư gì a!

 

Lời này cũng làm cô nhóc chấn động không nhẹ. Nhìn tôi thật lâu, nở nụ cười.

 

"Chu Sir, ngài thật trâu bò!"

 

"Ừ, tôi hơi bị trâu!"

 

Cả hai cùng nở nụ cười.

 

Nói chuyện về Taekwondo, cô nhóc này học Taekwondo quả thật khá tốt, thông thạo lý thuyết. Người ta không chỉ nghiên cứu bài quyền, ngay cả lễ nghi đều tìm hiểu thấu đáo, tương đối chuyên nghiệp.

 

"Với thế mạnh này, tương lai em có thể thi đại học thể dục thể thao đó, rất tốt!" Tôi cười nói.

 

"Ý của cô là trình độ văn hóa của em quá tệ?"

 

Quả nhiên thông minh, ngay cả ám chỉ mờ mịt như thế cũng nhìn ra.

 

"Tôi không nói thế. Có điều, thành tích của em, ha ha, không dám khen!"

 

"Chu Sir, cô nghĩ em là một học sinh kém đúng không?" Trương Trác nghiêm túc nhìn tôi.

 

"Không. Tiếng Anh của em rất tốt, nếu thi tuyển chỉ thi mỗi tiếng Anh, em có thể đỗ đại học trọng điểm của dự án 211. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ thi mỗi tiếng Anh!" Với cô nhóc này, có những điều không cần phải nói rõ ràng. Tin tưởng rằng cô nhóc có thể nghe ra ám chỉ của tôi.

 

"Em không ghét toán!" Trả lời đủ thẳng thắn.

 

"Thế sao? Vậy chúc mừng. Toán rất khó, tôi ghét toán!" Tiếp tục tán dóc có mục đích.

 

"Cô muốn biết vì sao điểm môn toán của em lần nào cũng thấp không?" Trương Trác nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh. Oắt conà, mi vẫn còn non lắm.

 

"Em muốn nói thì nói, không nói thì thôi! Tôi không phải là người thích hóng chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa, lòng hiếu kì không mạnh!"

 

Có một số người, chính là như vậy, nhất là mấy đứa nhỏ đang trong thời kì nổi loạn. Nếu mình biểu hiện ra vẻ không có hứng thú, nó sẽ càng cố tình muốn nói.

 

"Chu Sir, lần trước mẹ em đến trường, cảm ơn cô đã bênh em. Bên trong nhiều lão sư như vậy, cũng chỉ có cô nói giúp em vài lời hay!" Cười có chút bất đắc dĩ.

 

"Cám ơn thì không cần đâu. Kì thật, nếu như em muốn, em có thể làm cho mỗi lão sư đều nói lời hay về em!" Nhìn Trương Trác, tôi tin tưởng, với tố chất của cô nhóc, hẳn là có thể dễ dàng khiến các lão sư yêu thích.

 

"Vấn đề là, em không muốn làm học sinh giỏi!" Trương Trác suy nghĩ một lúc lâu, ném cho tôi một câu như vậy.

 

"Không muốn? Nói cách khác em cảm thấy em có thể!" Xem ra, cô nhóc còn là người vô cùng tự tin. Tôi luôn luôn thích người tự tin. Một người tự tin, không nhất định có thể thành công, nhưng là, nếu không tự tin, nhất định sẽ thất bại.

 

"Đôi khi em thấy chính mình thực mâu thuẫn!" Cô nhóc này tự mình kết luận. Tôi không nói chen vào. Nhìn cô nhóc như có điều suy nghĩ, chỉ biết tình tiết trong đó hẳn là rất nặng nề.

 

"Em không muốn làm cho mẹ thất vọng, nhưng em cũng không muốn ba em vì em học giỏi mà đắc ý!" Lúc nói về ba của mình, trên mặt lại có vẻ oán giận.

 

"Đắc ý?" Hai chữ này làm cho tôi thật bất ngờ.

 

"Đúng vậy. Em không muốn thấy bộ dáng kiêu ngạo của ba em lúc em nói ra thành tích của mình. Em thấy ghê tởm!"

 

Lời này tựa hồ có chút quá đáng. Dù sao một đứa con không nên đánh giá cha mình như vậy. Tôi là lão sư, hẳn là nên dạy dỗ cô nhóc. Nhưng một người cha lại để lại ấn tượng như thế với con mình, hẳn là phải có nguyên nhân.

 

"Tôi nghĩ, em và ba em có lẽ không xử lý tốt mối quan hệ!" Tôi nhìn Trương Trác.

 

Trương Trác không nói gì, uống một hơi hết ly Coca. Từng gặp qua mượn rượu giải sầu, này dùng Coca... vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy luôn.

 

Cô nhóc vươn tay trái, kéo ống tay áo lên. Khắp nơi đều là vết thương còn ứ máu bầm.

 

Tôi không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

 

Trương Trác nhìn tôi, thả tay áo xuống.

 

"Em phải đi bệnh viện kiểm tra đi." Sao lại đối xử với nhau như vậy, quan trọng là... Dù sao đây cũng chỉ là một đứa nhỏ, ngàn lần đừng ảnh hưởng đến gân cốt. Hơn nữa tôi chỉ nhìn thấy tay cô nhóc, còn ở trên người đến tột cùng có bao nhiêu vết thương, hẳn là nên đi bệnh viện kiểm tra kĩ càng một chút.

 

Trương Trác cười khổ một tiếng. Nụ cười bất đắc dĩ cùng vẻ mặt trẻ con kia hoàn toàn không hợp, làm cho người khác nhìn không khỏi đau lòng.

 

"Em quen rồi, không chết được!"

 

"Bởi vì học tập à?"

 

"Chu lão sư, đây là ba của em ban tặng. Cô đoán xem, ba của em là làm gì?" Khóe miệng mỉm cười. Nụ cười này đến tột cùng bao hàm cái gì? Bất đắc dĩ, châm chọc, hoặc là điều khác...

 

"Ba của em... là võ sư?" Trương Trác luyện Taekwondo. Nếu có thể gây tổn thương cho cô nhóc, hẳn cũng là cao thủ.

 

Cô nhóc lắc đầu.

 

"Phạm vi quá rộng, em đừng đùa tôi nữa!"

 

Trương Trác nở nụ cười, cầm khoai tây chiên bỏ vào miệng, hung hăn cắn một cái.

 

"Ba của em là giáo sư khoa toán của đại học **"

 

Đại học **?" Mỗi người Tây An đều biết, đó là một trường đại học trọng điểm, nằm trong dự án 211.

 

Lập tức liền hiểu được nguyên nhân Trương Trác học toán bết bát như thế. Chỉ là, đến tột cùng, vì sao cô nhóc và ba mình lại có khúc mắc sâu như vậy?

 

"Em hận người đàn ông đó!" Trừng mắt nhìn cái ly trong tay, mặt lộ vẻ lạnh lùng.

 

"Tôi muốn biết, em đang vì sai lầm của ai trừng phạt ai?"

 

"Chu Sir, em hận người đàn ông đó, không phải bởi vì người đó đánh em. Người đó là ba của em, người đó đánh em, mắng em, em cũng không có câu oán hận nào. Nhưng mà người đó đánh mẹ em, em chịu không nổi!"

 

Nói đến chữ 'mẹ', Trương Trác cau mày.

 

"Cô không biết đâu, đường đường là giáo sư toán học, lúc bị người khác hỏi điểm toán đợt thi tuyển cấp ba của con mình, bộ dáng trông rất buồn cười."

 

Trong thoáng chốc tôi không biết nên nói cái gì. Tôi muốn nói, trả thù như thế thật ngu xuẩn. Nhưng tôi không thể nói ra miệng, bởi vì trừ bỏ chọc giận cô nhóc này ra, không có hiệu quả gì. Cúi đầu không nói. Tôi chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cảm thấy được trong đầu thực loạn. Có chút đau lòng, có chút phẫn nộ, mà nhiều nhất, chính là không biết nên làm thế nào.

 

"Sao cô không nói gì?"

 

Vừa ngẩng đầu, phát hiện Trương Trác đang nhìn tôi.

 

"Không biết nói cái gì. Tôi nghĩ, mẹ em hẳn rất khổ sở. Người thương tâm nhất, có lẽ là mẹ em!"

 

"Nhưng vì sao mẹ lại không chịu ly hôn với ba?" Cô nhóc lớn tiếng, khiến người xung quanh chú ý. Có lẽ tự thấy mình phản ứng hơi quá, cô nhóc lại ngồi im không nói gì.

 

"Có lẽ tôi hẳn nên khuyên nhủ em. Nhưng em khiến tôi có chút trở tay không kịp." Tôi nhìn Trương Trác, chậm rãi nói, "Có điều, tôi rất vui vì em đã nói việc này cho tôi biết. Nói thật, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp chuyện như thế này!"

 

"Chu Sir, cô có biết vì sao em lại nói với cô không?" Cô nhóc kia nhìn tôi, ánh mắt lóe lên, có chút gian xảo.

 

Tôi nở nụ cười, không nói gì.

 

Cô nhóc nâng tay phải lên. Tôi đã thấy tay trái của cô nhóc, tin rằng tay phải cũng sẽ chằng chịt vết thương, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút chuẩn bị.

 

Cô nhóc không kéo tay áo lên cao như vừa rồi, mà chỉ vén qua khỏi cổ tay.

 

Là một vết rạch nổi bật, còn có dấu vết của chỉ may. Cổ tay, nói cách khác, là cắt cổ tay.

 

Nếu vừa rồi tôi chỉ khiếp sợ, như vậy hiện tại, tôi là quá sợ hãi.

 

Tự sờ cổ tay mình, vị trí giống nhau, vết sẹo giống nhau, có lẽ, ngay cả vết khâu cũng giống nhau. Vận mệnh thật trùng hợp. Vẫn là số phận khéo trêu người.

 

Tôi gật đầu một cái, ý bảo cô nhóc buông tay áo xuống. Tôi thật sự có chút nhìn không nổi...

 

"Ngày đó lúc cô trông lớp tụi em giờ tự học, em nhìn thấy trên cổ tay mang chuỗi Phật châu của cô cũng có vết sẹo như thế này!"

 

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy mình bình tĩnh lại một chút.

 

"Vì sao?"

 

"Không tại sao cả. Mẹ của em thà rằng nhìn em chết, cũng không muốn ly hôn với ba em. Mẹ đã như vậy, em cần gì phải lo lắng cho cảm nghĩ của mẹ nữa?"

 

Lời cô nhóc làm tôi cảm thấy tựa hồ cũng không có cách nào cãi lại, cho dù tôi biết đây là không đúng.

 

"Trương Trác, em có biết vì sao tôi lại không tìm cách xoá vết sẹo này đi không?" Tôi nhìn Trương Trác, "Kỳ thật với trình độ y học hiện tại, muốn xóa nó đi cũng rất dễ!"

 

"Vì sao?" Cô nhóc dựa lưng vào ghế, nhìn tôi.

 

"Bởi vì tôi cần nó nhắc nhở tôi, có thể tuổi trẻ ngỗ nghịch, nhưng không thể điên cuồng!" Dừng lại một chút, "Bởi vì tôi phải nhắc nhở mình, tôi đã sai!"

 

Có lẽ cô nhóc không dự đoán được tôi sẽ nói ra ba chữ đó trước mặt mình. Chúng tôi đều là người tự tin, có lẽ, còn có chút kiêu ngạo. Ít nhất, đều chắc chắn là những người không dễ dàng nhận sai.

 

"Tôi hối hận, còn em?"

 

"Em không hối hận!" Trả lời một cách rõ ràng và nhanh chóng, không một chút do dự. Xem ra, nỗi căm hận đã ăn sâu bén rễ trong lòng đứa nhỏ này.

 

"Em chỉ cảm thấy rất thất vọng, thất vọng với mẹ em, thất vọng với chính mình!" Tay phải chống lên ghế dựa bên cạnh, tay trái vuốt cổ tay phải.

 

"Nhìn vết sẹo của em, có lẽ vừa bị thương trong vòng ba năm trở lại!"

 

"Dạ, đầu tháng ba!"

 

"Đi nơi khác nói chuyện, tôi phải hít thở không khí. Tụi mình... đi Thượng Đảo đi, tôi muốn uống một tách trà!"

 

Trương Trác gật đầu, đi theo tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK