Vẫn bận rộn như trước, chờ đợi hơn một tháng nữa là sẽ tốt nghiệp rồi về nhà.
Bắt đầu kế hoạch thu dọn đồ đạc. Đóng hết sách yêu thích và mấy cái mô hình vào thùng. Lấy xuống từng cuốn từng cuốn sách trên kệ, lau sạch, đựng trong hộp nhỏ, rồi xếp từng cái hộp nhỏ đó vào thùng...
Qua 1/6, bắt đầu kế hoạch bỏ thuốc. Ngoại trừ luận văn và những thủ tục liên quan đến công việc cần phải đến trường, thì thời gian còn lại đều tự nhốt mình trong nhà.
Ngày đầu tiên cũng còn ổn, chẳng qua cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Uống rất nhiều nước. Ngày hôm sau bắt đầu có chút khó chịu, không có tinh thần, lúc làm việc hoàn toàn không có cách nào tập trung lực chú ý, liên tục ho và đổ mồ hôi trộm.
Lúc Cẩn gọi điện thoại đến, tôi đang ở trong phòng xoay tới xoay lui, đứng ngồi không yên. Cẩn nói kì thi đại học đã kết thúc, nàng phải dẫn tổ giáo viên khối 12 đi du lịch. Lúc nghe điện thoại, cứ ngáp liên tục, là cảm thấy buồn ngủ, nhưng nằm xuống lại bắt đầu lăn qua lộn lại ngủ không được. Cẩn nghe giọng tôi có chút khác ngày thường, hỏi có phải là tôi không khoẻ hay không. Tôi không nói chuyện tôi bỏ thuốc lá, chỉ nói là gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ, bảo nàng đừng lo lắng, đi chơi vui vẻ.
Đột nhiên nghĩ đến nếu Cẩn đi như thế thì trong nhà chỉ còn một mình Dương Dương, nhanh chóng hỏi Dương Dương phải làm sao. Cẩn cười, nói là mẹ tôi đã sớm giúp Cẩn giải quyết xong vấn đề này, vừa khéo tháng này mẹ ở đây, giúp chúng tôi mua nhà và trang trí nội thất. Sau khi nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười, mẹ luôn 'vừa nói gió đã là mưa', vừa bảo mua đã đi mua rồi. Xem ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu này tương đối hòa hợp.
Gắng gượng được vài ngày, từ chính mình phát điên muốn hút thuốc, đến không chịu nổi người khác hút thuốc. Giấc ngủ vốn đã không nhiều, lại bắt đầu trở nên chập chờn. Mua một đống đồ ăn vặt để trong nhà, mỗi lần muốn hút thuốc liền điên cuồng nhồi đồ ăn vào.
Đến cuối tuần thì thật sự không thể ở nhà nổi nữa, chạy đến phòng gym. Bỏ thuốc khiến cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái đầu váng mắt hoa, tự dưng có chút lo lắng, lẽ nào tuổi mình còn trẻ mà cơ thể lại thật sự kém đến mức này?
Không tin tà, đổi võ phục đến phòng luyện Taekwondo. Tôi muốn biết chân tôi còn lực hay không, có thể phản xạ nhanh như trước hay không.
Quả nhiên là lực chú ý bị phân tán, bị huấn luyện viên đá hai phát liên tiếp. Huấn luyện viên rất kinh ngạc, nói mấy ngày không gặp mà động tác tôi đã trở nên không đúng chuẩn, bảo tôi cầm lấy đệm tập đá nhìn động tác chân của mình.
Cầm lấy miếng đệm, trên đầu đầy mồ hôi. Không tập trung nghe khẩu lệnh của huấn luyện viên hô, huấn luyện viên tung một cước, mà tôi lại cầm miếng đệm không chắc, bị đẩy ra sau một bước, nghiêng người, cước tiếp theo của huấn luyện viên liền đá vào tay tôi.
Ngón tay nhói lên, thật là nhà dột còn gặp trời mưa. Vốn đã bị chuyện bỏ thuốc hành hạ đến đầu óc choáng váng rồi, giờ nhìn tay đang từ từ sưng lên, vừa nhúc nhích một chút đã đau kịch liệt.
Cũng khó trách, một cước của huấn luyện viên miếng gỗ còn gãy đôi, ngón tay tôi cũng không phải làm bằng inox...
Đau buốt trái lại làm giảm bớt cảm giác thèm thuốc. Vội thay quần áo đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, ngón tay đã bầm tím sưng to lên, khớp xương đầu tiên từ móng tay trở xuống đau nhức, bác sĩ bảo tôi hơi gập lại cũng không làm được.
Phim chụp X-quang đã có, gãy xương như dự đoán.
Lần này tôi hoàn toàn uể oải suy sụp. Về đến nhà, ngồi trên sofa, mới cảm thấy trên tay truyền tới từng cơn đau nhức, lại bắt đầu lục túi tìm thuốc, mới nhớ tới mình đã bỏ rồi.
Nhớ tới bỏ thuốc liền thấy đau tay, cảm giác đau đớn trên tay càng nhiều thì càng muốn hút thuốc.
Ảo não tựa đầu vào trên sofa, thực sự là cảm thấy mình gặp hạn rồi.
Giờ hẳn là Cẩn đã đến Tây Song Bản Nạp, chưa từng đi qua nơi đó, chỉ biết là rất đẹp, rất thần kỳ.
Mở máy tính lên, ngón tay út gãy xương, đánh chữ cũng chỉ có thể vểnh lên thành Lan Hoa Chỉ. Nhìn cực kỳ quái dị. Baidu một hồi, phát hiện nơi đó thật sự rất đẹp, có một loại phong tình khác, không giống với phương Bắc —— "Có lúc sẽ thấy chim công, gà lôi trắng, phượng hoàng đất xinh đẹp bay lượn trong rừng; có lúc sẽ thấy voi lớn rãi bước trên đường lớn; có lúc sẽ thấy linh dương, hươu rừng, thỏ hoang vội vã chạy..." Đó là hình ảnh tôi khó có thể nào phác họa lên chỉ bằng trí tưởng tượng. Một năm bận rộn, Cẩn cũng nên thư giãn và nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, cầm quyển 《Bản đồ du lịch》lật xem, không biết lúc nào đã thiếp đi. Trong giấc mơ, Cẩn mặc trang phục của tộc Thái, đứng trên lầu trúc, nàng mỉm cười với tôi, bắt đầu vẫy tay...
Mới vừa ngủ chốc lát, bị tiếng báo tin nhắn đánh thức. Vốn định nổi giận, nhưng vừa thấy là tin nhắn của Cẩn, lửa giận gì cũng lập tức tiêu tan.
Cẩn nói, hôm nay nàng mua một hộp đậu đỏ rất đẹp.
Nhìn tin nhắn, tôi nở nụ cười. Đương nhiên tôi biết, 'Nước Nam sinh đậu đỏ, xuân về nở cành xinh, nguyện người hái nhiều chút, tương tư tha thiết tình' (1).
Một tin nhắn, mà bởi vì ngón tay đau nhức mà trả lời rất chậm. Ngáp liên tục, nước mắt nước mũi cũng đua nhau, rất là thê thảm.
Một mình ở trong căn phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực. Một cái tin nhắn chỉ có vài chữ —— Vợ ơi, em nhớ vợ!
Chỉ chốc lát, điện thoại reo lên, nhìn một chút, dãy điện thoại 6 số, có chút hiếu kỳ, nhấn nghe, lại là tiếng của đài tin tức nào đó, vừa định cúp máy, tay dừng giữa không trung.
Là một ca khúc gửi tặng qua điện thoại, giai điệu quen thuộc, ca từ man mác buồn——《Ký Ức Độc Quyền》.
"Tôi hi vọng em là ký ức độc quyền của tôi, chôn dưới đáy lòng, mặc kệ người khác nói khó nghe đến nhường nào, thứ hiện tại tôi có, là em..."
Đây là một ca khúc quen tai tôi nghe khá nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên dùng cách này để nghe. Sau khi điện thoại kết thúc, đứng dậy, mở máy tính ra, bật bài hát này, ca khúc phát đi phát lại.
Giọng ca trầm thấp, ca từ mang theo man mác buồn. Chính bởi vì có cuộc gặp gỡ của đôi ta, mới có phần ký ức độc quyền này. Đậu đỏ truyền tải tương tư không dứt, ca khúc biểu đạt tình yêu không cạn...
Gục xuống bàn, có chút mê man, ngón tay có chút đau nhức, mơ màng thiếp đi...
Ngày hôm sau, sáng sớm liền chạy đến chỗ giáo sư giải quyết vấn đề luận văn. Chạy qua chạy lại liên tục giữa văn phòng và các phòng ban cần đóng dấu. Các bạn trong lớp đã lên lịch tiệc chia tay xong, lại sắp đến lúc phải chia tay. Trước đây luôn cảm thấy thời gian học đại học quá dài, ngay cả nằm mơ cũng muốn được về nhà. Mà hiện tại, khi thật sự sắp phải đối mặt với sự chia xa, lại tựa hồ có chút bùi ngùi. Dù là ở nơi này bốn năm, thời gian chân chính ở trong trường cũng không nhiều, nhưng cũng có chút tình cảm là phủi đi không được.
Buổi trưa về ký túc xá. Trên bàn có một phong thư, trên phong thư không đề chữ. Cầm lên nhìn một chút, hỏi bạn cùng phòng chuyện gì vậy. Lão đại nói, không quen biết người gửi thư, cũng không có để lại tên, chỉ nói là, gửi cho tôi.
Có một loại cảm giác quỷ dị. Từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là sau khi lên đại học, đúng là liên tục nhận được thư tình. Tôi không hề bóc những lá thư kia, chúng được đặt trong rương nguyên vẹn không chút tổn hại. Có thể là, chờ đến khi tôi già, những thứ này đều là những hồi ức vụn vặt của tôi. Quan trọng là, tôi định khi về sẽ giao hết những lá thư này cho Cẩn. Trong chuyện tình cảm, tôi không có tấm lòng rộng rãi như vậy, thế giới của tôi rất nhỏ, nhỏ bé đến độ chỉ có thể chứa đựng một người.
Thế nhưng với phong thư không đề chữ này, tôi lại rất tò mò. Không nhịn được mở ra xem, là một mảnh lá phong đã được ép nhựa.
"Dear Chu!" Xưng hô này làm tôi có chút vã mồ hôi. Nét chữ cũng tính là xinh đẹp, thư không dài, chỉ có một trang giấy. ——
"Cậu sẽ không biết mình là ai. Ở trong biển người mênh mông, tụi mình chỉ là khách đi đường thoáng qua nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu là ở thư viện, cậu yên tĩnh ngồi nơi đó, lật trang sách đã ố vàng trong tay. Một khắc đó, mình có chút ngẩn ngơ, giống như cậu chính là người mình tìm trong mộng. Bắt đầu yêu thích thư viện, khoảng thời gian đó, mỗi một ngày, đều sẽ bắt gặp cậu ở cùng một phòng sách cùng một chỗ ngồi. Cậu vẫn luôn mặc áo sơmi trắng sọc đen, cầm trong tay một lon nước ngọt. Cậu là người thích uống Coca nhất mà mình từng thấy.
Muốn làm quen cậu, muốn biết mọi thứ về cậu. Lần đó đến sớm hơn cậu, đặt một lon Coca ở nơi cậu thường ngồi. Cậu đã đến, mình thấy được, một khắc đó, lòng mình rung lên. Mình cho rằng cậu sẽ nhìn xung quanh, như vậy cậu sẽ bắt được ánh mắt của mình. Nhưng không, cậu chỉ dời lon Coca sang bên cạnh một chút, vẫn ngồi ở chỗ đó, vẫn uống Coca trong tay mình, vẫn yên tĩnh mà trầm lặng đọc sách.
Mình nhìn cậu, vẫn một mực nhìn. Mình nghĩ, nếu như cậu bắt được ánh mắt của mình, mình sẽ đi tới trước mặt cậu, làm quen với cậu. Rốt cuộc, cậu không có! Mà mình, cũng không có can đảm.
Ở tiệc liên hoan Nguyên Đán của khoa, nghe thấy cậu vừa gảy đàn guitar vừa hát bài 《Phong》. Giọng của cậu, làm cho mình có chút bất ngờ. Bên dưới bề ngoài lạnh lùng, lại là chất giọng trẻ con trong vắt. Cậu hát rất nhập tâm, giống như đối với cậu mà nói, dưới sân khấu không có một ai. Cho dù có, chỉ là không phải tụi mình, mà là một người khác.
Vẻ mặt cậu nói cho mình biết, cậu đã yêu một người.
Chu, biển người mênh mông, cậu và mình chỉ là khách qua đường. Đưa cho cậu một mảnh lá phong, xem như đây là quà tặng của mình cho phần gặp gỡ tình cờ này, cậu không cần biết mình là ai, chỉ cần biết rằng, cậu đi vào trong tầm mắt mình.
Sắp tốt nghiệp, kiếp này có thể sẽ không có cơ hội bất ngờ gặp lại. Hi vọng cậu hạnh phúc!"
Xem hết phong thư này, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Chuyện kỳ quái hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Có điều, so với những người theo đuổi khác, người này rất đặc biệt. Có chút duy mỹ, còn có chút văn vẻ lãng mạn. Cầm thư ngồi trong ký túc xá, trầm tư hồi lâu.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dùng cách gì để đi vào tầm mắt người khác. Có thể, tôi là người rất vô trách nhiệm, lúc chính mình theo đuổi người ta, bất chấp tất cả, muốn cho người mình yêu có thể đáp lại một chút tình cảm. Mà đối với những người có hảo cảm với mình, người ta mới vừa thổ lộ liền cự tuyệt ngoài cửa, tránh mặt hoặc thậm chí là nói lời thương tổn. Tôi không muốn tổn thương bất kỳ người nào, chỉ là nỗi sợ hãi bắt nguồn từ trong sâu thẳm rằng chính mình có thể rơi vào gút mắc tình cảm lúc nào không hay.
Càng quan trọng hơn là, tôi có Cẩn, tôi không thể để cho trong lòng Cẩn có bất kì chút không vui nào. Nếu như nói kết quả quan trọng nhất từ vụ dùng Amy để thử chính là tôi biết rõ tình cảm của Cẩn đối với tôi, để Cẩn biết tình cảm của bản thân nàng dành cho tôi. Mặt khác, nó còn là một lời cảnh báo, chính là nói với tôi, trong cuộc sống của tôi, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ phần tử ám muội nào trong chuyện tình cảm, làm cho Cẩn cảm thấy bị uy hiếp và thương tâm.
Phong thư này, hãy để cho tôi lãng quên nó cùng với cuộc sống đại học đang chậm rãi kết thúc. Khuôn mặt đằng sau bức thư tôi không muốn biết, nếu như phần hồi ức này đối với người đó mà nói, là tốt đẹp, như vậy, tôi rất vui. Nếu như là phần hồi ức này là không trọn vẹn, như vậy chỉ có thể nói, rất xin lỗi, tôi không thể giúp được gì...
Bởi vì tôi đã có, ký ức độc quyền của chính mình, còn có, chỉ một không hai——
Tình yêu!
Chú thích
1.《Tương tư – Vương Duy》