Rõ ràng cảm giác được cơ thể Cẩn run lên, dừng lại một hồi, Cẩn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Cô, cô đừng nóng!" Trong lòng tôi quýnh lên. Từ hồi cấp ba, Cẩn đã cực kì phản đối tôi dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Thế nhưng nhìn thấy Hàn Học Hiên nói chuyện như vậy, tôi là không khống chế được không ra tay.
Cẩn nhúc nhích, từ trong lòng của tôi rời đi, đứng lên. Tôi cũng chậm rãi đứng lên, cùng nàng đối diện.
"Em có bị thương không?" Cẩn nhìn tôi từ trên xuống dưới một hồi, "Hàn Học Hiên hồi còn đại học rất giỏi thể thao!"
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Cẩn, tôi nở nụ cười. "Vậy à? Không nhìn ra. Phỏng chừng người ta còn chưa kịp phản ứng thì đã gục rồi. Một chiêu kia của em, người bình thường không chịu nổi!"
Cẩn nhìn tôi, từ từ, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi biến mất, có chút thất thần.
Tất cả biến hóa đều bị tôi thu vào trong mắt. Mặc dù tôi không thể hoàn toàn phỏng đoán ra tâm tư của nàng, nhưng tôi biết lúc này tâm tình nàng rất phức tạp, trong lòng đầy những sầu lo.
Giơ tay lên, vén sợi tóc đang phất phơ trước mặt nàng, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi nàng.
"Đỗ Cẩn!" Thuận thế ôm lấy nàng, "Em biết cô không thích những người dùng bạo lực giải quyết vấn đề, xin lỗi, em sai rồi!". Tay Cẩn xoa lưng tôi, nhẹ nhàng thở dài.
"Đối với quá khứ của cô, trước đây em không hỏi tới, sau này cũng sẽ không. Kỳ thực em đã mơ hồ phát hiện, ở trong lòng cô vẫn luôn có chút sợ hãi với ái tình. Đây là vấn đề bao năm nay em vẫn xem nhẹ. Từ khi em16 tuổi, em đã muốn cả ngày quấn quít lấy cô, còn muốn đi vào trong lòng cô, đi vào thế giới của cô. Thế nhưng hiện tại em không muốn!"
Từ từ thẳng người, nhìn mặt Cẩn, tiếp tục nói.
"Cô khoá lại trái tim mình trong thế giới của mình, bởi vì chuyện trước kia, cô muốn trốn tránh cái gọi là tình yêu. Khi em chạm đến và ý thức được điều này, em cũng hiểu vì sao cho đến giờ này ngày này, cô cũng không có cách nào mở miệng nói ra tiếng 'yêu' với em. Em muốn mang cô đến thế giới của em, không chỉ cô, còn có Dương Dương, cho hai người rời xa bóng ma ngày trước."
Cẩn nhìn tôi, im lặng không lên tiếng. Từ từ cúi đầu.
"Em biết, nếu như không có ông nội, ba, và mấy cô dì... Không có thế lực của nhà họ Chu, cái gì em cũng không làm được. Khi còn bé em cùng người ta đánh nhau, mặc kệ em gây ra bao nhiêu phiền phức, em cũng không sợ hãi. Dám làm dám chịu, thoạt nhìn như là chuyện tốt, kỳ thực, em cũng chỉ là một đứa khốn kiếp chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm. Từ nhỏ em đã cảm thấy người nhà không tốt với em, thế nhưng mỗi một lần gặp chuyện không may, cuối cùng đều là chính họ giúp em. Giống như bây giờ, công việc của em, rắc rối em gặp phải, cũng đều là người nhà từng bước từng bước giúp đỡ. Có đôi khi em đã nghĩ, một Chu Minh như vậy, có đáng để cô yêu không? Nếu như cô không yêu em, cái này cũng không trách cô, chỉ là do em không đủ ưu tú. Khi còn bé em không xứng với cô, kỳ thực hiện tại, ở trước mặt cô, em vẫn luôn tự ti mặc cảm như trước. Em tự nhận là người duy nhất xứng với cô, chính là vì em có thể dùng toàn bộ sinh mệnh của em bảo vệ cô! Em nguyện ý dùng cả cuộc đời mình, đều đặt ở trong tay cô!"
Cẩn vẫn không nói gì, chỉ là ôm lấy tôi như cũ.
"Minh nhi, em đừng nói nữa được không, để tôi yên tĩnh một chút!"
"Dạ, em không nói!" Tôi cũng ôm lấy Cẩn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng an tĩnh lạ thường. Chúng tôi cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, im lặng. Cảm thụ được sự tồn tại và hơi thở.
Trong phòng khách có một chút tiếng vang, làm tôi đột nhiên nhớ tới Dương Dương đang ở ngoài kia.
Cẩn nhúc nhích, quay đầu nhìn đồng hồ một cái.
"Em trở về đi, khuya lắm rồi!" Cẩn nhàn nhạt nói.
Nói xong, nàng giãy ra khỏi cái ôm của tôi, một mình đi tới trước cửa sổ.
Áo lông khoác trên người nàng sớm đã rơi trên mặt đất, tựa như tâm tình của tôi giờ khắc này, phiêu hốt bất định đột nhiên ngã xuống, có một loại cảm giác vạn phần không cam tâm.
Cúi người xuống, nhặt áo từ dưới đất lên, cầm ở trong tay. Đi tới cửa vài bước, đứng ở nơi đó bất động.
Suy nghĩ một chút, mở cửa, đi ra ngoài.
Dương Dương vẫn đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy được tôi liền như muốn mở miệng hỏi, vội ra dấu tay bảo nó đừng lên tiếng.
Đi tới bên người Dương Dương, nhỏ giọng nói nó tắm một cái rồi đi ngủ sớm đi.
Thằng bé hiểu chuyện gật đầu, đi thẳng tới phòng tắm.
Xếp lại mô hình còn đang vương vãi trên bàn, thấy Dương Dương đi vào phòng của mình. Đột nhiên cảm thấy cả người xụi lơ, ôm đầu ngồi xuống ghế sofa.
Cẩn muốn tôi về nhà. Nàng thì sao? Nàng sẽ chờ tôi đi rồi một mình khóc, một mình nhớ lại những tổn thương. Về tới nhà tôi có thể làm được cái gì? Một mình ở trên sàn nhà ngồi chờ hừng đông? Hay là hút thuốc đến tim gan đều đau nhức?
Tôi không thể đi!
Nghĩ vậy, tôi dùng sức ném quần áo trên tay lên ghế sofa, bước đến phòng ngủ.
Cẩn còn đang đứng bên giường, nghe cửa phòng mở, xoay đầu lại nhìn.
Tiến lên vài bước, ôm lấy Cẩn. Cẩn thoáng chống cự, tôi ôm càng chặt hơn, không buông tay.
"Em không đi!" Tôi chôn mặt vào tóc Cẩn. "Em không cho cô một mình khổ sở, cũng không để em một mình khổ sở, em không đi."
Cảm giác được một giọt nước rơi xuống cổ, dọc theo cổ trượt xuống, rơi vào trong áo. Lành lạnh...
"Em không phải Hàn Học Hiên, tuyệt đối không phải! Nếu như bảy năm qua cũng không thể chứng minh điểm này, em nguyện ý dùng thêm một lần bảy năm, hai lần bảy năm, thậm chí nhiều lần bảy năm chờ đợi. Cho đến khi cô tin em, chấp nhận em!"
Nước mắt Cẩn chảy càng nhiều, run nhè nhẹ, tay nàng bắt được quần áo của tôi, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp vải đơn bạc, truyền đến từng mạch máu.
"Tôi biết, tôi biết!" Cẩn nghẹn ngào nói.
"Đỗ Cẩn, cô không có đường lui. Hàn Học Hiên ức hiếp cô, cô có thể nhịn, có thể trốn. Thế nhưng bây giờ, Hàn Học Hiên lại khi dễ con trai cô. Em tin rằng cô yêu con mình còn hơn cả chính mình, cô phải mang Dương Dương trở về." Tôi biết giờ này khắc này, điều Cẩn lo lắng nhất chính là Dương Dương. Ở trước mặt Hàn Học Hiên, tôi không có đề cập đến vấn đề quyền nuôi con, chỉ là muốn để Cẩn, để Dương Dương, tôi, còn có người nhà tôi an ổn cùng đón Tết đoàn viên.
"Hơn nữa, ngày hôm nay em đánh Hàn Học Hiên, cũng là chặn đường lui của cô. Để Dương Dương trở lại, nó sẽ phải đối mặt càng nhiều lạnh lùng và ngược đãi hơn lúc trước. Em không cho cô đường lui, thế nhưng, em sẽ cùng cô đi về phía trước!"
"Đỗ Cẩn!" Nhẹ nhàng vuốt tóc Cẩn, "Đừng sợ, em nhất định sẽ bên cạnh cô, nếu như thời gian trước kia không thể chứng minh, vậy thì dùng thời gian sau này!"
Đêm yên tĩnh, chúng tôi lẳng lặng ôm nhau. Không có thề non hẹn biển, thậm chí tôi nghe không được một tiếng yêu. Thế nhưng tôi biết rõ, người con gái trong ngực tôi lúc này, đã phó thác trái tim mình cho tôi.
Mặc kệ thế nào, đối với Dương Dương mà nói, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có bất kì phiền toái nào. Cẩn đã nghỉ đông, cả ngày đều cùng Dương Dương, về phần tôi, là chạy qua chạy lại giữa nhà ông nội và nhà Cẩn. Gần đến lễ mừng năm mới, nhà ông nội dần dần tiếp nhiều người hơn. Mấy bác một người tiếp một người, bọc lớn bọc nhỏ quà tết, hơn nữa cấp dưới trước đây của ông nội cũng tới thăm. Trong nhất thời ông nội cũng bắt đầu công việc lu bù lên, mà việc tiếp người nhận lễ, tự nhiên là rơi vào trên người của tôi.
Tương đối mà nói, nhà Cẩn trở nên có chút vắng vẻ. Tân niên càng ngày càng gần, thế nhưng trong nhà Cẩn vẫn là an tĩnh trước sau như một. Trong lòng tôi cũng không nhịn được tính toán xem năm nay đến tột cùng là làm sao đón năm mới.
Ngồi ở phòng khách nhà ông nội ăn trái cây. Ông nội ngồi ở một bên, cười híp mắt nhìn. Một quả táo vào bụng, thuận tay cầm lên một chùm nho, còn chưa có ăn xong, ông nội liền đặt một trái chuối đã lột vỏ trên tay tôi.
"Ăn giỏi quá, hồi bà nội con khi còn sống, rất thích nhìn con ăn, nói con là hổ con của ông bà nội, ăn tươi nuốt sống nhìn thật vui mắt!" Ông nội cười nói.
"Ngất! Ông nội à, ông nội là đang khen con hay đang mắng con vậy? Này không phải là chê con ăn nhiều sao? U, vầy con cũng không dám ăn, mắc công hồi ông nội lại đau lòng!" Tôi ở cạnh trêu ghẹo.
"Cút, mi ăn hết ông nội mới vui vẻ! Xem trên sàn hết hộp trái cây này đến hộp trái cây khác, khiến ông già như ông nội no chết cũng ăn không hết. Con đó, mau mau tiêu diệt hết giùm ông nội, đừng để đến lúc một phòng toàn mùi trái cây hư!"
Ngất, rõ ràng là lấy tôi làm thùng rác.
Một miệng ăn nửa trái chuối, thiếu chút nữa nghẹn chết. Vội vàng cầm ly nước uống.
"Chậm một chút! Đỡ hơn chưa? Từ nhỏ ăn cái gì liền như hổ đói, người không biết sẽ nghĩ con bị nhà bỏ đói!" Ông nội vội vỗ lưng của tôi, cười nói.
"Ông nội nói đúng!" Tôi cười nói.
"Có thể không đúng sao?" Ông nội thở dài, "Vài chục năm đó, con, bà con, còn có ông nội, đều trải qua như thế. Hiện tại, bà con đi rồi, chỉ còn lại hai người mình. Con đàn cháu đống ích lợi gì a, còn không phải một ông già như ông nội ngày ngày quạnh quẽ trong nhà!" Lời của ông nội có chút cô đơn, thời gian nhắc tới bà nội càng ngày càng nhiều, kỳ thực không chỉ có ông nội, mỗi một lần trở lại đây, tôi đều nhớ bà nội.
"Xin lỗi, ông nội, lần này con trở về lại vẫn bận việc bên ngoài, không lo ở bên cạnh ông nội!" Tôi cúi đầu, có chút tự trách.
"Không có việc gì!" Ông nội vỗ vỗ đầu của tôi, "Đỗ Cẩn gặp phải chuyện phiền phức sao?"
"Dạ?" Ông nội đột nhiên hỏi làm tôi ngẩn ra.
"Ông nội nghe ba con nói, làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Dạ không! Từ từ sẽ đến. Tân niên, không có chuyện gì dễ làm, cũng không có rắc rối gì không thể dứt. Nói trắng ra là, đều là vấn đề thời gian." Tôi vừa cười vừa nói.
"Tìm mấy cô con chưa?" Ông nội lại hỏi. Xem ra, ông nội hiểu rất rõ chuyện này. Haiz, lão tướng đúng là lão tướng, rất có phong phạm a.
"Dạ con tìm cô út rồi. À ông nội! Còn có chuyện này... Con..." Tôi dừng lại một chút, nhìn một chút sắc mặt của ông nội, "Con đánh người ta!"
"Hả?" Ông nội trợn mắt, nhíu mày một cái.
"Chuyện khi nào?"
"Mấy ngày hôm trước. Con đến nhà nói với người ta là muốn giữ con trai họ ở lại cùng nhà mình ăn năm mới, sau lại lúc xuống lầu, người ta nói chuyện quá ngạo mạn, còn táy máy tay chân, con tức giận..." Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông nội.
"Đánh chỗ nào?" Ông nội trừng tôi.
"Đũng quần!" Nói xong, tự tôi không nín được cười.
"Con!" Ông nội nhìn tôi, dùng tay bóp chân tôi một cái, "Ranh con, chân mi như cột sắt, một đá này còn không phá hủy người ta? Hồ đồ! Haiz, nếu không chết cũng phải đau gần chết! May mà người ta có con trai, không phải thì nhà mi chính là đồ thiếu đạo đức!" Ông nội cảm thán.
Mặc dù đang bị quở trách, nhưng tôi chính là không nín được cười.
"Việc này thật ra ông nội chưa từng nghe qua. Xem ra, tên Hàn Học Hiên kia cũng không muốn làm to chuyện. Tên ranh con mi." Ông nội 'Bốp' tát cho tôi một phát.
"Ông nội, con đây không phải là... Con đây không phải là lúc đó giận dữ, ông nội nói xem, đàn ông con trai, người khác đánh con mình mình mặc kệ, trái lại động tay động chân với vợ trước của mình, con ngăn lại, lại còn ngang ngược với con. Người như thế mới là ranh con, mình để yên cho nó, nó liền lên mặt. Ông nội xem, con đánh xong, không phải là ngay cả rắm cũng không dám phóng sao?" Tôi ôm cánh tay ông nội không ngừng đung đưa.
"Cút cút cút! Lắc ông nội mi chóng hết cả mặt!" Ông nội gỡ tay tôi ra, vẻ mặt ghét bỏ.
"Ông nội à, ông xem, con sẽ nói chuyện với cô cả! Nhưng sắp tân niên, năm sau rồi hẵng nói! Nhà mình tân niên thật vất vả mới tụ chung một chỗ, rất khó khăn a!"
"Ừm, lời này còn có lý! Con đó nha!" Ông nội xỉa trán tôi, nở nụ cười.
"Ông nội, 30 con không ở nhà!" Thấy sắc mặt ông nội giãn ra, tôi lại bắt đầu nói.
"Ông nội biết! Đã đoán được! Mùng một thì sao?" Ông nội trừng tôi. Năm nay mùng một là muốn tất cả mọi người trở về chúc tết, ông nội đã nói qua.
"Ông nội xem, chỉ có hai mẹ con người ta ở nhà, năm mới..." Tôi lại bắt đầu lải nhải.
"Mang về!" Ông nội uy nghiêm nói ra hai chữ này!