Vừa xuống xe, hơi lạnh nhè nhẹ xâm nhập vào từ bắp chân, vài phút sau xâm chiếm toàn thân, Chân Ái theo bản năng trùm kín áo khoác nỉ, hối hả lại không chậm chạp đi về phía tòa lâu đài cổ trước mặt.
Đi mấy bước cuối cùng cảm thấy chỗ quái dị, dừng lại nhìn sang bốn phía.
Mấy ngày trước tuyết rơi nhiều, cây cối trong núi được phủ một tầng tuyết trắng, một màu trắng tĩnh mịch. Đi xe đến đây, cảnh tuyết rơi đẹp như những hạt sương.
Thế giới quá yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét khắp trời.
Bốn phía đầy tuyết trắng, lâu đài cổ với mái ngói trắng làm nền càng thêm mênh mông, riêng cửa sổ đen yên tĩnh sâu xa, giống như ánh mắt tăm tối của con người, rất nhiều đôi hé ra nhìn chằm chằm Chân Ái đang đứng trong tuyết.
Người nào lại ở cái nơi quái quỷ này?
Chân Ái bỏ qua sự khác thường trong lòng, lấy danh thiếp trong túi ra.
Nền trắng chữ đen đơn giản,
Không có bất kì trang trí hay màu sắc nào khác,
Giữa danh thiếp in chữ tiếng Anh phong cách viết tay Spencer cổ điển --
S. A. Yan
Ngôn Tố The Man of Letters
Tuyết trắng trên tấm danh thiếp phản chiếu chói lóa, chiếu vào đôi mắt đen nhánh của cô.
Lúc cầm tấm danh thiếp ở chỗ Âu Văn, cô có chút bất ngờ. Chuyên gia giải mã, nhà logic học, chuyên gia phân tích hành vi, cố vấn đặc biệt của FBI và CIA, cộng thêm một đống chức vụ đếm không hết, trên danh thiếp cũng chỉ có một dòng miêu tả ngắn gọn như vậy.
The Man of Letters, học giả? Giải mã người?
Nhìn như khiêm tốn, thực ra là ngạo mạn đến không ai sánh nổi.
Chân Ái đi lên bậc thang đá vừa dầy vừa nặng, nhấn chuông cửa. Mở cửa là một người hầu gái có làn da màu đồng, hai tay luồn vào tay áo, nói tiếng Anh đậm chất Đông Nam Á:
"Miz, please waida minut, ai' ll getcha masder, ai' d ly do say u mai suid yourse, but du no."
Chân Ái ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới hiểu người hầu gái nói là, "Tiểu thư xin chờ một chút, tôi đi tìm ông chủ. Xin cô cứ tự nhiên, nhưng tốt nhất là đừng." Chân Ái gật đầu: "Thanks!"
Người hầu gái quay người rời đi.
Chân Ái hơi cau mày, câu nói sau cùng của người hầu gái nghe thế nào cũng giống như giọng điệu chủ nhà.
Quả nhiên, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy dòng chữ màu đen trên bức tường trắng phía bên phải cửa ra vào, cùng kiểu với chữ trên tấm danh thiếp kia --
You may suit yourself, but do not!
Xin tự nhiên, nhưng tốt nhất là đừng!
Lò sưởi bên trong rất đủ, cô không nhìn giá treo áo sau cánh cửa, cởi nút áo khoác ngoài, nới lỏng khăn choàng, nhưng không cởi bất kì một thứ quần áo nào nữa.
Khác với vẻ ngoài âm u nhàm chán, bên trong tòa lâu đài cổ lại sạch sẽ, kết cấu trang trí là phong cách thời kì phục hưng. Rất nhiều cửa sổ, tuyết bên ngoài đem ánh sáng chiếu vào bên trong cũng không chói mắt, êm dịu chiếu lên bức danh họa nhiều lần trải qua tang thương, một căn phòng đầy mùi vị năm tháng.
Chân Ái đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, qua mười phút, bên trong tòa lâu đài không hề có một tiếng động. Cô ước lượng phong bì lớn trên tay, dọc theo mấy bậc thang đá đối diện đi lên, đem bức thư đặt trên chiếc bàn dài bên hành lang. Quay người muốn đi, lại thoáng thấy ánh sang rực rỡ phía cuối hành lang.
Cô quay đầu nhìn một cái, ngơ ngẩn, một hồi lâu quỷ thần xui khiến đi tới.
Cửa ra ở hành lang là một thế giới khác, thác nước ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc từ trên cao đổ xuống, tất cả mọi thứ đều lồng trong một tầng ánh sáng sặc sỡ nhàn nhạt.
Trước mặt là một gian phòng lớn hình tròn rộng rãi, bốn phía từ tầng thấp nhất đến nóc nhà ấy chục thước, tất cả đều là kệ sách làm bằng gỗ, xếp ngay ngắn từ trên xuống dưới, xếp đầy hàng chục ngàn cuốn sách. Cao thấp khác nhau, màu sắc khác nhau, giống như từng viên kẹo đầy màu sắc, yên lặng chờ người đến thưởng thức.
Hai bên kệ sách có hai cầu thang xoắn ốc, từ dưới lên trên cách mỗi hai thước có một hành lang hình cầu, thuận tiện lấy sách.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy thư viện tư nhân nào lớn như vậy, tựa như dòng dõi Nho học ngày xưa ẩn chứa sức mạnh gột rửa thời gian.
Trong lòng Chân Ái không khỏi dâng lên một sự kính nể, đứng ở cung điện kiến thức trước mặt, lòng tràn đầy sự thành kính.
Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu là cửa sổ thủy tinh hình tròn lớn có hoa văn, ánh sáng mặt trời xuyên qua đó, biến thành thác nước ánh sáng đủ màu sắc.
Chân Ái hít một hơi thật sâu, chậm rãi cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn về chiếc đàn dương cầm màu trắng hình tam giác ở giữa phòng đọc sách. Ở nơi đây để đàn dương cầm, thú vui của chủ nhà này thật đúng là kì...
Bước chân đột ngột hơi chậm lại.
Cô vừa mới đi mấy bước, góc độ vừa chuyển, đã nhìn thấy người thanh niên đang ngồi sau đàn dương cầm.
Khoảng chừng trên dưới 24 tuổi, làn da trắng, đường nét khuôn mặt sâu giống như người phương Tây, đẹp như bước ra từ bức tranh cổ điển. Đôi mắt màu trà dưới lông mày rậm nhìn chầm chầm Chân Ái, lông mi đen nhánh rũ xuống, đem cô quan sát một lần, thật yên lặng thu lại ánh mắt.
Cái nhìn kia quả thực quá tinh xảo, cuối cùng Chân Ái hiểu anh ta đang phán đoán cái gì, nhưng nghĩ lại có lẽ là tự mình quá nhạy cảm, liền đi qua chào hỏi.
Vòng qua đàn dương cầm mới phát hiện anh ta không phải đang ngồi trên băng ghế, mà là trên xe lăn.
Vóc người anh ta rất cao, mặc áo len quần dài màu sáng, gấp trong xe lăn, dáng vẻ cũng rất nhàn hạ, đang vẽ nốt nhạc trên khuông nhạc, anh ta đang phổ nhạc?
Chân Ái không khỏi thương tiếc, người trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại là...
Có lẽ là anh ta đang có cảm hứng, tự mình vùi đầu viết, dường như quên đi sự tồn tại của Chân Ái. Viết đến chỗ nào đó, anh ta nghĩ tới điều gì, đưa tay với lấy quyển sách bên kia đàn.
Chân Ái thấy anh ta có chút khó khăn, vô thức đi tới muốn đẩy xe lăn, tay vừa mới đưa ra lại nghĩ tới "lòng tốt" này thật ra là không lễ phép, rốt cuộc tay treo giữa không trung, lúng ta lúng túng.
Anh ta nhìn cô thu tay về, sau một hồi im lặng ngước mắt nhìn cô, đôi mắt nhạt lãnh đạm nhưng không che giấu được vẻ sắc bén, vẫn mang theo chút hứng thú nghiên cứu.
Chân Ái bị anh ta nhìn thấy kì quái, mở miệng trước: "Chào anh, tôi đến tìm Ngôn Tố tiên sinh."
Nói xong phát hiện bị lỡ lời, vừa muốn dùng tiếng Anh hỏi lại lần nữa, anh ta lại nói bằng tiếng Trung chuẩn: "Chính là tôi."
Chân Ái sửng sốt.
Trước khi tới có nghe qua một số tin đồn liên quan đến Ngôn Tố, tính cách quái đản lầm lì, không có bạn bè, một người quanh năm ở trong lâu đài cổ nơi núi sâu. Dĩ nhiên cô còn tưởng tượng ra cả một ông lão còng lưng mặt mũi gầy trơ xương, xách ngọn đèn dầu cũ kĩ, đi trong hành lang dài tối đen của lâu đài cổ u ám, từ cửa sổ hiện lên những đóm lửa lập lòe.
Cô biết Ngôn Tố đồng âm với "nghiêm túc" là Hoa kiều, đương nhiên cho là một người lớn tuổi, lúc thấy người thanh niên này còn tưởng là con trai của Ngôn Tố.
Ai có thể ngờ tới nhân vật truyền kì như vậy lại còn trẻ như thế?
"Đem quyển sách màu trắng trên giá sách đằng sau lấy tới giúp tôi một chút." Giọng nói anh ta trầm thấp lại rõ ràng, dễ nghe giống như nhạc cụ nào đó, "Đối diện cô, từ dưới đếm lên hàng thứ 13, từ phải qua trái quyển thứ 5."
Chân Ái đi tới cầm sách đưa đến, anh ta nhận sách, rất bình tĩnh hít một hơi, tầm mắt rơi vào bàn tay nửa trắng nửa hồng của cô, thờ ơ hỏi một câu: "Không đeo găng tay?"
Câu hỏi bất thình lình này làm cho Chân Ái sửng sốt một chút mới trả lời, "Không có." Cúi đầu nhìn một cái, da bàn tay vì đột nhiên lạnh đột nhiên nóng, chút trắng chút hồng.
Người đàn ông ngồi xe lăn lấy một cái khăn tay từ trong túi, vô cùng cẩn thận lau bìa sách nơi bàn tay Chân Ái lúc nãy chạm qua.
Chân Ái: ...
Anh ta ngước mắt, thấy cô nhìn, không chút xấu hổ, thản nhiên như không, vẫn bình thản như không có gì xảy ra giải thích:
"Tay của người sẽ tiết ra dầu mỡ, bởi vì thể chất con người khác nhau có thể là axit béo bão hòa và axit béo không bão hòa, nói chung có tính axit yếu. Quyển sách này có một lớp da bảo vệ, nếu bị người chạm qua không lau chùi sạch sẽ, loại dầu mỡ này sẽ phá hư..."
Anh ta thoáng thấy cô gái mở to hai mắt, vì vậy nói một nửa liền ngậm miệng, im lặng hồi lâu: "Là tôi chưa nói."
Chân Ái phì cười.
Gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố trắng bệch: "Thế nào?"
"Không sao."
Chân Ái thu lại nụ cười, nhớ tới lời nhắc nhở của Âu Văn - "Không nên chủ động bắt tay với anh ta, bởi vì anh ta sẽ nói với cô là trên tay của cô có triệu loại vi khuẩn, có hơn mười vạn loại vi khuẩn hình cầu vi khuẩn hình que, ngoài ra còn có vi khuẩn nấm thậm chí là virus. Mà nghiên cứu cho thấy số lượng và chủng loại vi khuẩn trên tay phụ nữ nhiều hơn so với đàn ông. Cho nên lễ nghi quốc tế bắt tay giữa nam nữ quyền chủ động ở phía nữ là không công bằng. Để tôn trọng đối phương, người phải tránh tiếp xúc cơ thể, nhất là tay."
Chân Ái đem phong bì lớn đưa cho anh ta: "Là Âu Văn bảo tôi tới, anh ấy nói anh có thể giúp tôi. Làm phiền anh."
Ngôn Tố nhận lấy phong bì, ngón tay hơi vuốt ve, rất có cảm nhận, mở phong bì lấy ra một tấm thẻ, trên mặt hơn mười hàng chằng chịt ma trận các con số "98. C111 GV943. 49 23. E121 DJK734. 01..."
"Phong bì này là của cô, hay là chung với tấm thẻ này?"
"Là của tôi. Tấm thẻ không có phong bì, trực tiếp bị nhét vào khe cửa." Chân Ái thấy anh ta như có điều suy nghĩ, nói thêm một câu, "Tôi cũng cảm thấy kì quái, đưa tấm thẻ lại không kèm phong bì."
"Bởi vì vật liệu làm giấy có thể để lộ rất nhiều thông tin. Tấm thẻ làm bằng giấy mỏng rất bình thường," anh ta hơi hí mắt, nâng phong bì lên, "Nhưng loại giấy Tuyên Thành thủ công này, chỉ có các cuộc hội thảo các thành phố Trung Quốc mới dùng đến."
"Một phong bì có thể nhìn ra nhiều như vậy?" Chân Ái kinh ngạc nhướng mày.
Phản ứng này rơi vào trong mắt Ngôn Tố có một chút hời hợt - cô cố ý hơi kinh ngạc, nói đúng hơn là, vẻ mặt của cô hơi giả dối.
Anh ta thu lại ánh mắt, đem phong bì và tấm thẻ đặt trên nắp đàn dương cầm, không nói nữa.
Chân Ái lại đem mấy tờ giấy khác đưa cho anh ta: "Đúng rồi, Âu Văn nói anh không giúp người không quen biết giải quyết vấn đề, đây là lý lịch của tôi."
Ngôn Tố nhận lấy, nhanh chóng lật xem một chút, đặt trên đàn, vẫn không nói lời nào.
Chân Ái cảm thấy anh ta lúc nói nhiều lúc nói ít tình trạng rất cổ quái, vừa muốn hỏi gì đó, người hầu gái tới nói với Ngôn Tố: "Misder Owen is here."
Owen là tên tiếng Anh của Âu Văn.
Quan hệ giữa Âu Văn và Ngôn Tố không bình thường, vào cửa không cần thông báo. Người hầu gái còn chưa dứt lời, người đã đến rồi, giọng phổ thông không chuẩn, cũng rất lưu loát. Câu đầu tiên nở nụ cười ấm áp nhìn về phía Chân Ái: "Ai, nói chuyện thế nào rồi?"
Bất thình lình, Ngôn Tố chặn ngang nói: "Tôi có lời muốn nói với cậu."
Căn bản không nhìn ý kiến của Chân Ái.
Âu Văn ngẩn người, tiếp đó hơi có vẻ áy náy nhìn Chân Ái cười cười, vẻ mặt lúng túng; Chân Ái cũng không ngại, nói "Làm phiền rồi" rồi đi trước.
Âu Văn thấy Chân Ái đi, mới đi đến bên cạnh Ngôn Tố, đá xe lăn của anh ta một cái: "Loại người như cậu gặp phải chuyện khó giải quyết liền tìm sự an ủi từ xe lăn, có thể sửa một chút được hay không?"
Ngôn Tố giơ một tay lên giữa bản nhạc lại buông xuống, kẹp tấm thẻ kia giữa ngón trỏ và ngón giữa, nói thẳng: "Người bạn này của cậu không phải người ủy thác, đây không phải là cái cô ấy nhận được."
Âu Văn dừng lại, anh ta hiểu rõ tính cách Ngôn Tố, cậu ta chỉ tiếp người ủy thác tự mình tìm đến nhờ cậy.
Âu Văn cau mày: "Không phải cậu lầm chứ? Lỡ như..."
"Khẩn trương như vậy làm gì?" Ngôn Tố nghiêng đầu nhìn anh ta, "Tôi lại không nói từ chối không tiếp."
Âu Văn há to mồm, so với trước còn kinh ngạc hơn,
A: Ngôn Tố cho là Chân Ái không phải người ủy thác;
B: Ngôn Tố cho là Chân Ái lừa anh ta;
Kết quả → → cậu ta tiếp nhận rồi?
"Tại sao?"
Ngôn Tố mở nắp đàn ra, ngón tay trắng nõn thon dài vẽ ra một chuỗi giai điệu tinh tinh, anh ta chậm chạp nói: "Bởi vì cô ta tiếp nhận kế hoạch bảo vệ nhân chứng, là nhân chứng cậu có trách nhiệm bảo vệ."
Sống lưng Âu Văn nảy lên một cái, lập tức đem tay anh ta đẩy ra, đem nắp đàn đóng "rầm" lại, nhìn anh ta chằm chằm: "Cô ấy, không," anh ta định phủ nhận, nhưng ý thức được sẽ chạy không thoát ánh mắt của con người này.
Ngôn Tố lại đẩy nắp đàn lên, thản nhiên đàn bình thường, giọng nói thanh tú lại trầm thấp, hòa cùng tiếng đàn có một loại êm ái không tên:
"Tay phải cô ấy bị thương, đã từng bị giam giữ ngược đãi, tính cảnh giác rất mạnh, biết dùng súng ngắn, trong bố mẹ phải có một người hoặc cả hai là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực nào đó, nhưng đều chết hết.
Cô ấy từng đi Trung Đông, thích xem bóng đá.
Tiếp nhận qua huấn luyện phòng ngự hoặc bảo vệ bản thân chuyên nghiệp, biết mật mã học cơ bản, khác với chuyên ngành tin tức trên lý lịch, chuyên ngành thật của cô ấy chắc là sinh học, thiên về nghiên cứu tế bào hoặc điều chế thuốc. Hơn nữa trình độ chuyên môn có lẽ sánh ngang bố mẹ cô ấy."
"Cậu và cô ấy đợi bao lâu? Mười phút? Năm phút?" Âu Văn trố mắt nghẹn họng, "Làm sao nhìn ra được?"
"Rất rõ ràng." Ngôn Tố điềm tĩnh nhìn anh ta, ánh mặt trời ngũ sắc rơi vào trong đôi mắt màu trà, rực rỡ như ngọc lưu ly quý hiếm, ánh sáng nhàn nhạt, quét sạch bụi trần.
Rõ ràng chỗ nào...
Âu Văn há miệng, anh ta rõ là miệng thối mới hỏi cậu ta.