Lần đầu tiên chứng kiến thành viên phác họa sử dụng phân tích tâm lý để miêu tả người bị tình nghi, Chân Ái luôn cảm thấy mơ hồ. Nghiêm túc nghĩ lại phân tích của mọi người một lần, từng cái đều có lý. Nhưng cân nhắc một cách tinh tế lại cảm thấy dùng hành vi để phân tích tâm lý, tuy thần kì nhưng khó tránh có tình nghi quá tuyệt đối.
Chân Ái không nói ra nghi ngờ trong lòng, nhưng rất có hứng thú với lý luận “Ảo tưởng tình dục” kia của Ngôn Tố, đôi môi, lỗ tai…
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Lỗ mũi thì sao? Mũi có ý nghĩa gì trong phương diện tình dục không?”
Ngôn Tố cong cong khóe môi, rất thích sự tò mò của Chân Ái, cô gái thờ ơ với người khác này chỉ tò mò với anh.
Tuy anh không bao giờ quan tâm có người nghe hay không, tuy anh không quan trọng người xung quanh có cảm thấy anh kì quặc hay không, có cảm thấy anh nhàm chán hay không, nhưng cô gái anh thích không chỉ thích anh mà còn thích thứ anh thích, đương nhiên anh cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
“Dân tộc sống bằng săn bắn rất coi trọng lỗ mũi đại diện cho khứu giác, họ cho rằng kích cỡ lỗ mũi tượng trưng cho ham muốn tình dục của con người, lỗ mùi đàn ông tốt nhất lớn một chút, phụ nữ thì xinh xắn…”
Anh nói đến một nửa, ánh mắt trượt xuống, rơi vào cái mũi xinh xắn như ngọc của cô;
Cũng trong lúc đó, Chân Ái lặng lẽ nhìn về phía mũi của anh, cao thẳng tuấn tú, sống mũi hoàn mỹ, trước kia nhìn chỉ là một bộ phận ngũ quan tinh xảo của anh, lúc này nhìn có một loại gợi cảm tinh tế.
Cái này thực sự có liên quan đến tình dục?
Chân Ái ngây ngẩn nửa giây, bị ý nghĩ kì quái của mình làm cho len lén đỏ mặt.
Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô: “Đang suy nghĩ gì thế?”
Chân Ái giật nảy mình, đương nhiên không dám nói ý nghĩ thật, phản xạ có điều kiện nói: “Khụ, A Tố, anh không có mũi to như Pinocchio.”
“Bởi vì anh không nói dối.” Ngôn Tố thản nhiên trả lời, nói xong phát hiện mình hiểu sai. Mà Chân Ái nói ra cũng nhận thấy được sau lời này có một tầng ý khác, cô lập tức đỏ mặt, dời ánh mắt đi.
Ngược lại Ngôn Tố không để ý, cúi người kề sát vào cô: “Ai, cái này là không có căn cứ khoa học, không cần lo lắng. Anh đã nói với em, anh thực sự không lãnh cảm.”
Chân Ái quay đầu sang chỗ khác: “Em không có lo lắng.”
Nói ra càng kì quái hơn. Cô dứt khoát ngậm miệng, cúi đầu.
Ngôn Tố nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô, khẽ mỉm cười. Ngày kia sắp đến, nếu không phải đột nhiên đụng phải vụ án vừa xuất hiện này thì hiện tại chắc anh đã dẫn cô đến Hampton rồi.
Cho dù thế nào, ngày tốt anh chọn, trăm triệu năm khó gặp.
Anh sẽ không để cho bất kì chuyện gì ảnh hưởng đến anh, ảnh hưởng đến họ.
Chân Ái không biết, tưởng Ngôn Tố đang suy nghĩ về vụ án, bèn nói: “A Tố, em cảm thấy có rất nhiều người phù hợp với chân dung này, cứ như vậy đi bắt người, tính ngẫu nhiên quá mạnh.”
Anh phục hồi tinh thần lại: “Đừng lo, đây chỉ là bước đầu tiên. Thành viên BAU sẽ còn tiếp tục thu thập thông tin, tiến thêm một bước làm phong phú chân dung, không phải một lần là xong. Hơn nữa họ cũng cẩn thận tỉ mỉ hơn em tưởng tượng.”
“Không phải em lo điều này,” Chân Ái hơi gấp, buột miệng nói, “Em lo cho anh. Bức chân dung này quả thực giống anh như đúc.”
Ngôn Tố không hề kinh ngạc, anh đã sớm nhìn ra, không ngờ bây giờ Chân Ái cũng nhìn ra, còn lo lắng cho anh.
“Không sao đâu.” Anh xoa xoa đầu cô.
“Em cũng nghĩ sẽ không có chuyện gì.” Ngoài miệng Chân Ái nói như vậy, nhưng không khỏi lo lắng, “Nhưng mà, nếu hung thủ thông minh như vậy, còn hiểu tâm lý phạm tội, có khả năng chuyện này đều là bản tính che giấu mình, cố ý tạo ra của hắn không. Giống như học sinh làm bài dựa theo tài liệu dạy học. Có khả năng, hung thủ thực sự không phải như phác họa vẽ ra được, bởi vì chân dung là hung thủ dựa vào tài liệu giảng dạy thiết kế ra để cho chúng ta phân tích, hoàn toàn không phải là tiết lộ bản tính của hắn.”
Trí tuệ của cô luôn khiến anh sáng mắt.
Ngôn Tố cười nhạt: “Anh cũng nghĩ như vậy.”
Chân Ái được khích lệ, hưng phấn hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào tìm được hắn?”
“Thật đáng tiếc, nếu quả thực là tình huống chúng ta nghĩ, mọi phân tích đến tận bây giờ kia rất có thể không có bất kì quan hệ gì với hung thủ.”
Trong lòng anh hiểu rõ, tên hung thủ này không chỉ bắt chước theo tài liệu dạy học mà còn thiết kế đổi mới, hoàn toàn dựa theo Ngôn Tố anh để thiết kế ra một chân dung kẻ giết người.
Thật giống như hung thủ đang nói với anh: “S. A. Yan, đây là bức chân dung tâm lý tôi cho anh!
Anh không muốn cô lo lắng, cho nên không nói nhiều như vậy.
Chân Ái không hỏi đến cùng, trong lòng lại rất rõ ràng.
Người bị tình nghi không rõ lai lịch thực sự có chỉ số thông minh cao như vậy, có thể dựa theo mẫu của Ngôn Tố thiết kế ra một trò chơi giết người, dẫn tất cả dấu vết lên đầu Ngôn Tố, lại che giấu vô cùng sạch sẽ thông tin có liên quan đến mình.
Người như vậy phải đi bắt như thế nào?
Ngôn Tố nhìn ra suy nghĩ của cô, dỗ dành: “Ai, thực sự không cần lo cho anh. Anh sẽ bắt được hắn rất nhanh, bởi vì vừa rồi anh đã nghĩ đến chỗ bỏ sót của hắn.”
Trong mắt Chân Ái lóe lên một vệt sáng, ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải chuyện trái tim của tác giả không? Em thấy lúc Luis và Cooper nói chuyện, biểu cảm của anh không đúng lắm.”
“Ừ, cái chết của tác giả vô cùng không hòa hợp, anh ta cũng không bị làm cho nhục nhã, cái này không ăn khớp với cảnh ngộ của những người khác. Những người khác là trọn bộ thiết kế và sưu tập hoàn mỹ, nhưng anh ta không phải. Hơn nữa, trái tim là cơ quan quan trọng nhất trong cơ thể con người, hẳn phải có ý nghĩa mãnh liệt hơn.”
Chân Ái nhíu mày: “Mãnh liệt hơn? Ý nghĩa của trái tim không phải là tình yêu sao? Lúc mọi người bày tỏ tình cảm luôn nói ‘Anh giao cả trái tim mình cho em’.”
Ngôn Tố ngơ ra một giây, giống như được đánh thức, lập tức tất cả thông tin đều xâu chuỗi cùng nhau: “Ai, em còn nhớ câu đầu tiên tác giả sám hối trong video không?”
Tác giả nói: Tôi không có gì có thể sám hối với “người”!
Câu đầu tiên anh ta đang trao đổi cùng hung thủ;
Anh ta không hề sợ hãi, anh ta biết hung thủ;
Video không biên tập lại, toàn bộ quá trình anh ta đều không cố gắng tiết lộ thông tin hung thủ; có thể thấy được họ không chỉ biết nhau mà còn thân thiết đến sắp chết cũng không muốn vạch trần hung thủ;
Có lẽ hung thủ cảm nhận giống như vậy, cho nên không ngược đãi anh ta, cho nên một phát giết anh ta, cho nên vì muốn cho anh ta cách chết thể diện mới liên đới bỏ qua cơ hội tiếp tục làm nhục bốn người khác!
“Ai, anh nghĩ anh biết hung thủ là ai.” Anh thu con ngươi, bước đi về phía phòng họp.
Chân Ái theo sau: “Ai? Hung thủ là ai?”
“Rất đơn giản. Điều thể hiện rõ thông tin hung thủ không phải là sự ngược đãi và giết người như sách giáo khoa, mà là sai lầm hắn để lộ.” Ngữ tốc Ngôn Tố rất nhanh, “Hung thủ bị quấy nhiễu trên đường giết người, tại sao tác giả có thể quấy nhiễu hắn? Tại sao hắn phải giết tác giả nhưng lại thương xót anh ta? Tại sao tác giả xuất thân đặc công có thể dễ dàng bị chế ngự?”
Chân Ái nghe nói liền cả kinh, đột nhiên dừng bước: “Anh nói là Tô Kỳ? Em thấy vừa rồi cô ấy đi đến phòng giữ xác rồi!”
Ngôn Tố dừng một lúc rồi chạy như bay. Nhưng chỗ đó đã sớm không còn bóng người, năm xác chết yên lặng trùm vải trắng, lẳng lặng nằm.
Sắc mặt Ngôn Tố rất kém, đi tới vén tấm vải trắng của tác giả lên.
Chân Ái kinh ngạc mở to hai mắt, trái tim của tác giả đã trở lại, bỏ vào lồng ngực vốn trống rỗng.
Đầu cô ầm một tiếng – Tô Kỳ giết người ném xác, còn xin Ngôn Tố giúp đỡ tìm những người này, mục đích là khiến Ngôn Tố bị liên lụy vào???
Không biết Ngôn Tố có nghĩ đến không, phủ tấm vải trắng lại liền chạy ra ngoài. Chân Ái chạy nhanh theo anh, tìm khắp nơi trong đồn cảnh sát, chạy thẳng ra khỏi đồn cảnh sát tìm trên đường, rốt cuộc cũng không có bóng dáng Tô Kỳ.
Ngôn Tố quay lại đồn cảnh sát, nói chuyện Tô Kỳ tìm anh cho Rheid và mọi người.
Trong phòng họp, yên lặng rất lâu.
Hai đặc công CIA khác hoàn toàn không tin, nhưng đã liên lạc không được với Tô Kỳ.
Luis nhẫn nại đến cuối cùng, rốt cuộc mở miệng: “Anh Ngôn, tại sao thông tin quan trọng như thế mà anh giấu chúng tôi lâu như vậy?”
Ngôn Tố nhàn nhạt nói: “Bởi vì tôi đang phán đoán, chuyện riêng tư của giáo viên và Tô kỳ có quan hệ với vụ án này hay không.”
Mặt Luis tối đen, chế nhạo: “Bây giờ thì sao? Có quan hệ không?”
Ngôn Tố liếc ông ta một cái: “Chúng ta không thể dùng kết quả để phán xét quá trình.”
“Anh!” Luis thiếu chút nữa bị anh làm nghẹn chết.
Besson cân nhắc nhiều lần, hướng về phía mọi người giới thiệu tin tức cơ bản của Tô Kỳ:
Gia đình hạnh phúc, tính cách cởi mở, thành tích đặc biệt tốt, tốt nghiệp West Point(*) vào thẳng CIA, nhiều lần xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ cơ mật, xác định và đánh giá tâm lý hàng năm đều tốt. Gần đây vừa mới thông qua qua đánh giá thăng chức, tháng sau sẽ lên chức, Holy Gold là vụ án cuối cùng trong vai trò đặc công của cô ấy.
(*) West Point: Học viện Quân sự Hoa Kỳ.
Nghe xong, tất cả mọi người đều có cùng một ý nghĩ: Một người phụ nữ như vậy, hoàn toàn trái ngược với bức chân dung tâm lý BAU miêu tả!
Một loại dự cảm không rõ ràng dâng lên trong lòng Chân Ái. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Giống như Ngôn Tố từng bước đi vào trong cái bẫy mà ai đó đã thiết kế?
Ngôn Tố: “Trong nhiệm vụ cơ mật cô ấy hoàn thành thành công, có nhiệm vụ giải cứu, mục tiêu là câu lạc bộ Holy Gold mấy năm trước không?”
Besson lắc đầu: “Không có, đây là nhiệm vụ cô ấy tiếp nhận gần đây.”
Lòng Chân Ái vang lên lộp bộp một cái. Ngay cả thân phận Tô Kỳ cũng vô cùng hoàn mỹ, vừa khéo hoàn toàn khác biệt với chân dung phác họa!
Đây là… âm mưu hãm hại Ngôn Tố?
Lần đầu tiên, trái tim cô lạnh run từ nơi sâu nhất, lạnh đến mức cô không ngừng run rẩy.
Nhưng Ngôn Tố đưa tay sang nắm lấy cô, rất chặt rất dùng sức, nói cho cô biết không cần lo lắng.
Cô ngẩng đầu, thấy trên gương mặt tuấn tú của anh vẫn là sự trầm tĩnh thản nhiên trước sau như một, không hề hoang mang, mãi mãi ung dung có mức độ như vậy.
Ngôn Tố yên lặng nhìn hai nhóm đặc công FBI và CIA, nói: “Tôi đã sớm dự đoán được.”
Một câu khiến Chân Ái không khỏi yên tâm. Anh luôn bình tĩnh tự tin, bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được anh.
Lopez không hiểu: “Có ý gì?”
Ngôn Tố nói lại lời nói đã thảo luận với Chân Ái trước đó:
“Vụ án giết người liên hoàn lần này, bất kể là thiết lập lầm đường có chọn lựa sai lầm, cách thức ngược đãi, hay ý nghĩa đại diện của cơ quan với tình dục, đều là đề thi chân dung tâm lý rất điển hình và tinh xảo. Thiết kế khéo léo, tốn hết tâm tư. Người này hoàn toàn không mời chúng ta vẽ chân dung cho hắn mà là đang khiêu chiến chúng ta, hắn dựa theo thiết kế của chính hắn để vẽ một bức giống vậy, để chúng ta phân tích theo bước chân của hắn. Như vậy, người chúng ta tìm ra dựa theo bức chân dung không phải là hung thủ thực sự. Cho nên, bức chân dung và hung thủ không hề phù hợp.”
Rheid vỗ tay một cái: “Cái này giải thích tại sao trên cơ thể người bị ngược đãi không có dấu răng! Thứ nhất sẽ nhìn ra giới tính, thứ hai đặc công CIA có ghi chép dấu răng!”
Cooper không tin: “Có lẽ là anh đã phức tạp hóa rồi.”
Bây giờ, sự khó bề phân biệt và tầng tầng lớp lớp của vụ án khiến người ta không ngừng bắt đầu nghi ngờ.
Anh ta nghiêm túc nhìn Ngôn Tố: “Ý của anh là, cho dù Tô Kỳ không phù hợp với chân dung, cô ấy cũng hoàn toàn có thể là hung thủ.”
“Phải.” Ngôn Tố nói, “Người bí ẩn thiết kế trò chơi này không hề tự mình thực hiện. Tô Kỳ là hung thủ, nhưng không phải là người thiết kế.”
Nell nhíu mày: “Cái gì?”
“Người có thể thiết kế trò chơi này, chỉ số thông minh và năng lực quản lý cực cao, nếu hắn thực hiện việc tàn sát này, nhất định sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Trong việc ngược đãi và giết phụ nữ, Tô Kỳ thể hiện rất hoàn mỹ, nhưng cô ấy đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chính là tác giả.”
Tất cả mọi người trầm mặc, chỉ có đầu óc Rheid xoay chuyển nhanh chóng, đuổi kịp tiết tấu của Ngôn Tố: “Người bí ẩn thiết kế trò chơi lần này giống như dạy học, dạy tất cả các bước cho Tô Kỳ. Tô Kỳ dựa theo khóa trình học được từ chỗ “giáo viên”, từng bước một ngược đãi, đồng thời giết hại những người này.”
“Đúng.” Ngôn Tố tiếp tục, “Bởi vì cô ấy là học trò học tập ngoan ngoãn, làm theo tất cả nội dung giáo viên giảng dạy, cho nên bản thân cô ấy và bức chân dung của chúng ta gần như không có quan hệ.”
Lopez nghe xong, thán phục đỡ trán: “S. A., nếu quả thực như anh nói, vậy chúng ta đã gặp phải một người vô cùng thông minh, vô cùng biến thái, còn có thể mãi mãi không bắt được.”
“Chỉ có điều, ý nghĩ thông minh lại biến thái như vậy, đầu óc anh Ngôn lại có thể nghĩ ra được, tôi rất khâm phục.” Giọng Luis rất kì quặc, “Dường như, ý nghĩ trong đầu anh và người kia giống nhau như đúc.”
Ngôn Tố không để ý tới lời có ý riêng của Luis: “Bây giờ chúng ta nhất định phải lập tức tìm được Tô Kỳ, chỉ có thông qua cô ấy mới có thể tìm người bí ẩn phía sau cô ấy.”
Luis không buông tha: “Người bí ẩn ngồi phía sau ra chỉ thị lại không ra tay? À, anh Ngôn, anh có thể giải thích tại sao Tô Kỳ, một đặc công mạnh mẽ như vậy lại ngoan ngoãn nghe lời người bí ẩn, làm ra những chuyện này không?”
Hàm ý là: Lời của anh hoàn toàn không có logic, không thể tin.
Ngôn Tố trầm mặc một giây: “Tôi có thể đoán ra, nhưng tôi không thể nói.”
Luis hừ lạnh một tiếng.
Chân Ái không biết tại sao Ngôn Tố không chịu nói, nhưng cô đoán được, anh lại là tính khí làm chuyện ngu ngốc rồi, cho rằng có mấy lời không thể nói, cho nên thà mọi người càng nghi ngờ hơn anh cũng không sao.
Cô cúi đầu, trái tim hơi đau.
Sau khi mọi người thảo luận một hồi, không có kết luận cuối cùng. Ngôn Tố nói có việc, dẫn Chân Ái đi trước.
Luis nhìn anh rời khỏi, híp mắt: “Chẳng lẽ các anh không phát hiện, dường như phân tích của chúng luôn bị anh ta dắt đi sao?”
Nell quay đầu: “Hả?”
Luis nhíu mi tâm rất sâu: “Anh ta nói người bí ẩn và ‘hung thủ’ Tô Kỳ là giáo viên và học trò. Nhưng cô còn nhớ lúc anh Ngôn mới tới giới thiệu cô gái bên cạnh anh ta thế nào không.
Anh ta nói, cô ấy là học trò của anh ta.”