Hai người còng cùng một chỗ, nhưng cách rất xa, sắc mặt mỗi người yên lặng như nước, chậm rãi đi qua sắc trời sặc sỡ rải vào từ cửa sổ. Trên đường không nói lời nào.
Tượng sáp vô hồn trong đại sảnh, đứng trước mặt chỉ còn Ngôn Tố, Chân Ái, tác giả, giáo viên mầm non và diễn viên.
Tượng sáp xiêu vẹo, Ngôn Tố mở cửa chính lâu đài ra.
Gió biển buổi sáng mang theo vị tanh nồng sau cơn mưa lớn ập vào mặt. Trước mặt biển xanh trời xanh, ngoại trừ màu xanh ra thì không còn màu dư thừa nào khác.
Ngôn Tố đứng ở đỉnh bậc thang ngàn cấp nhìn ra xa, mặt biển yên lặng như đá quý, rất tinh khiết. Bên dưới những thềm đá dốc, chiếc thuyền nhỏ màu trắng kia đã rời bờ, đang thả neo cách đó không xa, có lẽ đang đợi anh và Chân Ái.
Người bên cạnh lắc còng tay một cái, anh nghiêng đầu nhìn hắn.
Arthur chỉ chỉ bậc thềm đá: “Có phiền nếu tôi ngồi xuống không?” Liếc nhìn ngực trái của anh, rất được như ý, “Suy nghĩ cho anh.”
Ngôn Tố biết không giấu được sự thật bị thương, dứt khoát ngồi xuống cùng hắn: “Cảm ơn.”
Động tác của anh hơi khó khăn, nhưng không mất đi phong độ: “Mũi tên kia là của anh?”
Mâu quang Arthur chợt lóe lên: “Người khác không có tài bắn cung tốt như vậy.”
“Cảm ơn.”
“Không khách sáo.”
Đối đáp một chút, Ngôn Tố lại nở nụ cười, chậm rãi hít một hơi gió biển, hỏi: “Anh đợi ở tòa lâu đài này bao lâu rồi?”
“Anh nói lâu đài của cô ấy?” Arthur làm lệch đề một cách sâu xa, tự hỏi tự trả lời, “Cả đời.”
Ngôn Tố không nói.
Arthur ngồi hóng gió trên thềm đá, bỗng nhiên hỏi: “Hành động lần này của tôi thế nào?”
“Điểm tối đa.” Ngôn Tố trả lời, “Từ đầu đến cuối đều rất hoàn mỹ, không nhìn ra một chút thiếu sót, cũng không lộ bộ mặt thật.”
Arthur nhướng mày: “Vẫn bị anh nhìn ra.” Lần này hắn dùng công sức rất lớn, hoàn toàn không muốn Ngôn Tố phát hiện, phá hủy kế hoạch của hắn.
“Hầm băng.” Câu trả lời của Ngôn Tố vẫn ngắn gọn như cũ.
“Bởi vì tôi dẫn anh đi cứu cô ấy?”
“Không phải.” Ngôn Tố quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn, “Lúc tôi ôm cô ấy ra khỏi hầm băng, anh và người hầu gái đóng cửa, cửa hầm băng không phát ra tiếng động.”
Arthur hơi giật mình, tâm phục khẩu phục: “Ôi, giây phút đó, anh lại còn có thể để ý đến chi tiết này.”
Ngôn Tố lại nhìn về phía mặt biển rất xa, gió thổi mái tóc đen của anh tung bay: “Vốn không có tiếng đóng cửa, nhưng anh nói nghe được. Bởi vì anh biết gần đó có hầm băng, thấy cô ấy biến mất, liền…” Anh ngập ngừng, nhưng vẫn nói, “Liền theo thói quen lo lắng có phải cô ấy xảy ra chuyện không, có phải bị hung thủ nhốt vào không.”
Gương mặt Arthur lạnh một chút: “Chỉ dựa vào điểm này?”
“Đúng, chỉ dựa vào điểm này. Hành động này, không phải là chịu mệnh lệnh của cấp trên mà là sự lo lắng theo bản năng, thay thế vào tình cảm con người. Cái chết của người mẫu sau đó càng chứng thực điểm này hơn. Anh ta bị giam vào hầm băng trong nháy mắt biến thành băng vụn. Không chỉ là thanh trừng, mà còn là thù hận mãnh liệt. Hoàn toàn không phải là điều người thi hành mệnh lệnh ngẫu nhiên thể hiện ra, mà là chính người đó.”
Arthur chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu xoa xoa sống mũi: “B nói, tôi luôn luôn làm hỏng chuyện vì cô ấy, luôn luôn phá hủy trong tình cảm với cô ấy, quả nhiên.”
Hắn lắc đầu, cười một tiếng.
Mặt trời đã mọc.
Màu vàng rất nhạt rơi xuống từ dưới phía đông, ập xuống gò má và mái tóc hai người, vẻ tuấn tú hiếm thấy giống nhau.
Ngôn Tố đặt tay trái trên đầu gối, ánh nắng màu vàng nhạt nhún nhảy trên mu bàn tay anh. Anh lật lòng bàn tay, giật giật đầu ngón tay, bỗng nhiên nghĩ đến lúc đến đây, Chân Ái đứng ở mạn thuyền duỗi ngón tay mảnh khảnh bắt gió. Anh thực sự thích nụ cười ngây thơ trên gương mặt cô lúc đó.
Anh nhìn chằm chằm ánh nắng trong lòng bàn tay: “Anh đến đây là để nói cho cô ấy biết thân thế của cô ấy và cái chết của Chace?”
“Phải.”
Đôi mắt Arthur tối sầm một hồi, trái tim hơi đau. Hắn không ngờ Chân Ái tin tưởng Ngôn Tố như vậy, nhanh như vậy đã hòa thuận với anh như lúc đầu.
Lúc trước Chace chết, hắn luôn giấu cô, nhưng cô vẫn biết, phát điên vừa đá vừa đánh hắn, la to từng câu tê tâm liệt phế: Tôi phải giết anh, tôi phải giết anh.
Hắn thực sự đưa dao găm cho cô, cô thực sự đâm vào lồng ngực hắn.
Bây giờ, hắn không hiểu, anh trai thân yêu nhất của cô đã chết, cô làm sao có thể tha thứ cho Ngôn Tố?
Nhưng hắn cũng biết là Chace mượn tay Ngôn Tố tự sát. So với Ngôn Tố, có lẽ Chân Ái đổ lỗi cho cái chết của Chace lên đầu hắn nhiều hơn. Hắn thực sự không muốn bức chết Chace, cho dù hắn biết Chace muốn đưa cô đi, cho dù hắn hận không thể chém anh ta thành ngàn mảnh, nhưng bởi vì anh ta là anh trai yêu dấu của cô nên hắn chưa từng nghĩ tới việc giết anh ta.
Vô số hận đều nhịn xuống.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, Chace chọn tự sát, cắt đứt một tia lưu luyến cuối cùng đối với cuộc sống quá khứ của Chân Ái, dùng cách tự sát để vẽ nên một đường rãnh giữa hắn và Chân Ái, hoàn toàn đẩy hắn ra khỏi thế giới của cô.
Không chỉ vậy, Chace còn sai khiến kẻ dưới quyền cũ của anh ta, trộm cô đi từ trong tổ chức, từ bên cạnh hắn.
Hiện nay, mỗi lần nghĩ đến Chace, Arthur đều hận không thể khiến anh ta tan xương nát thịt mấy ngàn lần!
Nghĩ đến đây, hắn vô thức nắm chặt quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, rất đau rất đau.
Ngôn Tố nghe câu trả lời khẳng định của hắn, rũ mắt: “Xin anh buông tay đi, cô ấy đã rất đau khổ, không cần hành hạ cô ấy nữa.”
Sắc mặt Arthur âm u, không đồng ý: “Năm năm trước, cô ấy chưa bao giờ biết cái gì là đau khổ. Là thế giới bên ngoài đang hành hạ cô ấy. Muốn càng nhiều, mong đợi càng nhiều, cô ấy mới càng đau khổ. Không có sự xúi giục và dụ dỗ của các người thì cô ấy vẫn là cô gái đơn thuần trước kia.”
“Chân Ái có quyền theo đuổi bất kì chuyện gì cô ấy thích, bất kì cách sống nào!”
“Điều thực sự thích hợp với Cheryl, các người không ai biết cả!”
Tuy hai người cùng yêu một cô gái, nhưng quan niệm và cách thức hoàn toàn trái ngược, ai cũng không thể thuyết phục người kia.
Trong thời gian rất dài, hai người đều trầm mặc. Chỉ có gió biển vang xa rõ ràng thổi ngược lên thềm đá từ những con sóng cực ngắn trên biển, thổi mái tóc ngắn tung bay, lật góc áo.
Trên mặt biển rất xa xuất hiện một đường vân mảnh, phóng đại từng chút một, cảnh sát trên đảo Willing đến.
Arthur híp mắt nhìn cái điểm kia, dường như thừ ra, cách một lúc, chậm rãi nói:
“Anh biết không? Lúc nhỏ cô ấy rất thích khóc, cũng không phải lúc nhỏ, trước ba bốn tuổi. Bắt đầu khóc hu hu trên mặt toàn là nước, tôi sợ cô ấy khóc nhất.
Cô ấy vừa khóc là tôi đau lòng, thực sự đau.
Nhưng lúc đó cô ấy cũng thích cười. Gãi cô ấy ngứa, cô ấy lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, cười khanh khách như chuông, trên tóc trên người toàn là cỏ.”
Ngôn Tố lẳng lặng nghe, trong đôi mắt nâu không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
“Sau đó cô ấy lớn lên một chút bị mẹ cô ấy dẫn đi. Mẹ cô ấy rất nghiêm khắc, không cho phép cô ấy làm rất nhiều chuyện. Cô ấy trở nên nhát gan, cũng không ra ngoài chơi với đám bạn nhỏ. Thỉnh thoảng lộ mặt đều là sợ hãi nắm góc áo Chace, đi sau lưng cậu ta như hình với bóng giống như theo đuôi. Chace lúc nhỏ ai cũng dám đánh, có cậu ta ở đó, ngay cả Bert cũng không dám ăn hiếp cô ấy. Chace không ở đó, cô ấy liền đi sau lưng tôi. Tôi đã từng mong Chace tốt nhất mãi mãi ở bên ngoài, mãi mãi đừng quay lại.”
Nhưng hôm nay, hắn mong Chace có thể sống lại chưa từng có,
“Tôi cho cô ấy ăn kẹo, cô ấy liền bám theo tôi mỗi ngày, ôm con thỏ con của cô ấy, ở cạnh cửa lén lút thò đầu nhìn tôi. Tôi cầm kẹo trong tay, cô ấy lại gần liếm kẹo sẽ liếm đến tay tôi. Đầu lưỡi và đôi môi của cô ấy, rất mềm mại. Tôi cũng sẽ liếm mặt và tay của cô ấy, giống như bản năng thân mật của động vật.”
Khóe môi Arthur hiện lên một nụ cười, “Khi đó cô ấy rất ngoan, sẽ không lộn xộn, cũng sẽ không chống đối; không giống đối với Bert, mỗi lần nó vừa đụng cô ấy, cô ấy liền thét lên trốn đi.”
“Cô ấy không có bất kì món đồ chơi nào, ngay cả vật nuôi trong nhà cũng là màu trắng, sau đó mẹ cô ấy tịch thu con thỏ của cô ấy đi làm thí nghiệm. 5 tuổi, lần đầu tiên cô ấy la hét khóc lớn, ném hỏng rất nhiều dụng cụ thí nghiệm, không chịu làm thí nghiệm. Mẹ cô ấy nhốt cô ấy vào phòng tối. Cả ngày, cả tòa nhà đều là tiếng thét chói tai của một bé gái, Bert rất thích, luôn ngồi ở cửa nghe. Tôi lại rất khó chịu.
Mới đầu nhốt cô ấy, phải vài người lớn túm cổ cô ấy, cô ấy vừa khóc vừa la, đấm đá lung tung, bị người khác kéo lê trên sàn nhà mấy trăm mét. Sau đó, cô ấy không khóc cũng không la nữa, tự mình đi đến thật yên lặng, đóng cửa lại.”
Ngôn Tố nghe đến câu sau, ngực đau đến sắp nứt ra.
Dường như trước mắt hiện ra một cô bé 6, 7 tuổi, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc áo choàng dài màu trắng không nhiễm một hạt bụi, trầm mặc không nói đi trên hành lang trống không, khuôn mặt nhỏ nhắn yên lặng, mang theo hơi thở tĩnh mịch và phục tùng, tự mình đi vào phòng tối, không hề chống cự đóng cửa lại.
Anh nhớ tới lúc Chân Ái ở trước mộ của mẹ, cô mất khống chế đá tấm bia đá, kêu khóc: “Tôi chính là không nghe lời! Bà ra khỏi mộ mắng tôi đánh tôi đi, bà nhốt tôi vào phòng tối đi!”
Trái tim anh bị kéo cái này đến cái khác, đau đến không đau hơn được nữa.
Trong mắt Arthur phản chiếu sắc trời trắng xóa, có vẻ xót xa ân hận lại dường như thản nhiên: “Khi đó tôi muốn cứu cô ấy, nhưng tôi quá nhỏ, mấy người lớn không cho phép, mẹ tôi cũng không cho phép, bà kể cho tôi nghe câu chuyện voi con trong đoàn xiếc thú.”
Hắn quay đầu nhìn gò má hơi lộ ra vẻ tái nhợt của Ngôn Tố, “Anh nghiên cứu nhiều về tâm lý và hành vi con người, chắc là đã từng nghe voi con trong đoàn xiếc thú.”
Đương nhiên Ngôn Tố biết, đó là một câu chuyện kinh điển và vô cùng tàn nhẫn về tâm lý và phát triển tính cách. Voi con trong đoàn xiếc vừa mới sinh liền bị xích lại, sức lực nó yếu, lần lượt giãy không ra; Đợi lớn lên lại quen rồi, có năng lực thoát khỏi, nhưng đã sớm mất tự tin.
Thanh âm anh rất thấp, có một chút tức giận khó mà nhận ra: “Cô ấy là người! Không phải là đối tượng thí nghiệm!”
Arthur thu ánh mắt, nhìn thuyền tiến gần trên biển: “Cô ấy lớn lên trong cái thế giới đó, sống vô cùng đơn giản nhiều năm như vậy, cả đời như thế cũng rất tốt. Cô ấy quá yếu đuối, quá nhát gan, thế giới bên ngoài, thế giới của các người hoàn toàn không thích hợp với cô ấy. Cô ấy sẽ tò mò, nhưng quá lâu, chỉ có thể để lại tổn thương.”
“Không, cô ấy không phải.” Ngôn Tố cực kì khẳng định, “Cô ấy không phải như anh nói.”
Anh quay đầu nhìn về phía Arthur, đôi mắt kiên định và bình tĩnh:
“Ở ngân hàng đường Maple, tôi đã nói với anh, cho dù ở trong giây phút nguy hiểm, cô ấy cũng là một cô gái có thể chăm sóc tốt ình. Cô ấy là một cô gái thông minh khôn ngoan, kiên cường dũng cảm, luôn luôn bộc phát ra năng lượng kinh người trong lúc không chú ý. Giống như vừa rồi anh nói, cô ấy ném sát thủ của anh xuống biển.”
Tuy anh vẫn lo lắng, nhưng…
“Quan trọng nhất là, cô ấy vui vẻ và sung sướng vì phát hiện sức mạnh và sự kiên cường của mình. Cô ấy thích dáng vẻ độc lập và tự tin của mình. Arthur, cô ấy không phải voi con bị xiềng xích vây hãm trong đoàn xiếc thú.”
Arthur sa sầm mặt, trầm mặc u ám rất lâu.
Đây đúng là điều hắn lo lắng nhất sợ hãi nhất, lại bị mấy câu nói của Ngôn Tố bới ra.
Hắn thực sự hận anh biến cô thành dáng vẻ bây giờ, không cần hắn bảo vệ, không bao giờ là cô bé trốn sau lưng hắn nữa. Thật giống như, không có hắn, cô cũng sống rất tốt.
Nhưng không có cô, hắn sống rất không tốt.
Trái tim giống như bị cắt, cảm xúc oán hận trong lòng Arthur nảy sinh:
“À, anh nói cô ấy đã thay đổi? Chỉ đáng tiếc, ở trước mặt tôi, cô ấy vẫn giống như lúc nhỏ,” hắn vô thức nắm bàn tay, “Tránh không xong, chạy không thoát, cũng không cách nào phản kháng.”
Lời kích thích được nói ra, Ngôn Tố lại không có bất kì phản ứng nào, tiếp tục điềm tĩnh nhìn mặt biển, đường nét thuyền của cảnh sát càng ngày càng rõ ràng.
Giống như anh không hề quan tâm đến cô gái trong miệng Arthur.
Arthur thấy anh từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, thu ánh mắt: “Anh muốn ngồi ở đây chờ cảnh sát với tôi?”
“Ừ.” Rất ngắn rất đơn giản, giống như Ngôn Tố đã không muốn nói chuyện với hắn.
“Có lẽ không cần đâu,” Arthur chuyển động cổ tay, có chút cười trên nỗi đau của người khác, “Nếu tôi là anh thì phải đi xem cô ấy một chút.”
Người bên cạnh nghe xong, vẫn không có bất kì phản ứng nào, mọi cảm xúc trên người đều biến mất, yên lặng đến mức không quan sát được một chút động tĩnh.
Ngôn Tố không nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tôi cho rằng bây giờ cô ấy rất an toàn.”
“Tại sao?”
“Anh sẽ không tổn thương cô ấy.”
“Thật sao?” Arthur cười nhạt, “Nói thật cho anh biết, vừa rồi lần cuối cùng tôi thấy cô ấy, cô ấy bị tôi làm cho hôn mê, ngủ khỏa thân trong bồn tắm.”
Ngôn Tố hơi cắn răng, mâu quang lóe lên vô cùng nhạt, trên mặt lại sạch sẽ, không có bất kì cảm xúc nào.
“Bồn tắm vẫn mở nước, lúc tôi rời khỏi, nước đã tràn qua cơ thể cô ấy, bây giờ chắc là tràn qua môi cô ấy. Ôi, cơ thể và đôi môi của cô ấy,” Arthur hơi nhắm mắt, xuýt xoa một tiếng, hết sức say sưa, “Rất mềm mại rất yếu ớt, khiến người ta không thể tự thoát ra được.”
Ngôn Tố nghiêng đầu, ánh mắt yên lặng không gợn sóng, nhàn nhạt rơi trên mặt hắn.
Arthur cũng quay đầu nhìn anh, khiêu khích và so đo, “Mùi vị đó, anh biết. Chỉ đáng tiếc, anh cũng không nếm được nữa. Cô ấy sẽ chết chìm ngay lập tức.”
“Anh nói dối.” Ngôn Tố có kết luận một cách khẳng định, nhưng tránh né phần Arthur cố ý kích động anh, “Anh sẽ không giết cô ấy.”
“Tôi không ‘muốn’ giết cô ấy.” Arthur sửa đúng cách dùng từ của anh, nhún nhún vai, “Nhưng, con người có một loại cảm xúc, gọi là bốc đồng. Còn có một loại cảm xúc, gọi là vì yêu sinh hận! Cô ấy thật không nghe lời, luôn giãy giụa, luôn phản kháng. Nhưng mà, cuối cùng là một cô gái, uổng công vô dụng.”
Hắn híp mắt lại, than thở lắc đầu: “God, cơ thể cô ấy thực sự là… khiến người ta trầm mê.”
Nhưng ngay sau đó con ngươi tối sầm lại, gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, “Cô ấy rất không tình nguyện , khóc mãi, còn kêu anh đi cứu cô ấy, anh nói tôi có thể lỡ tay giết chết cô ấy không?”
Cơ thể Ngôn Tố đột nhiên cừng đờ, rất nhỏ, nhưng thông qua còng tay, Arthur vẫn cảm nhận được sự khẩn trương ẩn nhẫn. Hắn rất không thích, không thích người đàn ông khác khẩn trương người phụ nữ của hắn.
Lời sau cùng hoàn toàn kích thích thần kinh Ngôn Tố, trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra hình ảnh đó, Chân Ái bị Arthur siết chặt dưới người, bất lực lại phí công mà kêu khóc: A Tố, cứu em!
Vả lại sự thù hận và điên cuồng trong mắt Arthur quá mức sâu sắc thấu xương, anh phân tích lý trí Chân Ái không thể nào xảy ra chuyện thế nào đi nữa, cũng không ngăn được sự khẩn trương và sợ hãi như rơi thẳng ngàn thước trong lòng.
Ngôn Tố nhìn Arthur, sắc mặt yên lặng, đôi mắt nâu nhạt như hổ phách thời xưa, lóe lên một vệt sáng.
Arthur nhìn đã hiểu.
Ánh mặt trời từ từ rực rỡ, màu xanh của biển cả đẹp giống như đá quý, trong làn gió biển nhẹ, hai người nhìn nhau đọ sức, yên tĩnh mấy giây.
Arthur phá vỡ sự trầm mặc:
“Bây giờ nước đã tràn đến mũi cô ấy. Anh tiếp tục đợi ở đây, hay đi cứu cô ấy?” Hắn nhìn về phía mặt biển, thuyền của cảnh sát đang cập bến, đặt ở trước mặt họ còn có hơn ngàn bậc thang. Hắn cười cười, nhìn về phía Ngôn Tố,
“S. A., anh đang suy nghĩ cái gì? Tôi đoán một chút, cảnh sát chỉ có ba phút là tới. Anh giao tôi cho cảnh sát trước, sau đó sẽ chạy đi cứu cô ấy, vớt cô ấy lên từ trong nước ngập đến đỉnh đầu, làm CPR (hồi sinh tim-phổi) cho cô ấy.”
Một tiếng “lạch cạch” lanh lảnh, Ngôn Tố dường như không nghe Arthur nói, người nửa giây trước còn bình tĩnh như núi bỗng mở còng tay ra, đứng dậy chạy vào trong lâu đài.
Arthur cũng không quay đầu lại: “S. A.!”
Ngôn Tố chạy đến cửa dừng một chút, Arthur ngược gió, mái tóc ngắn bị gió thổi nhìn giống như giương nanh múa vuốt, “Nhớ kĩ tâm tình khoảnh khắc đó hận không thể phá hủy tôi vừa rồi của anh, tôi cũng như vậy, luôn luôn như vậy.”
Ngôn Tố không quay đầu lại, biến mất ở cửa rất nhanh.
Arthur nhìn một bên còng tay mở ra trên cổ tay, lẩm bẩm: “Đương nhiên anh sẽ không chờ cảnh sát đến, đương nhiên sẽ không đi cứu cô ấy sau khi giao tôi cho cảnh sát.” Cười nhạt, có chút mất mát, “Bởi vì anh biết, tỉ lệ CPR thành công ở bên ngoài bệnh viện chỉ có 7%.”
Arthur tôi bị thua một vố đau trong vấn đề của cô ấy, Ngôn Tố anh làm sao không phải.
Anh Ngôn Tố, bắt được điểm yếu của anh rồi!