Tất cả lo lắng dùng lý trí đè nén, vào khoảnh khắc này nổ tung.
Chẳng lẽ tất cả đều là trò bịp bợm của Arthur, Chân Ái không ném sát thủ diễn viên xuống biển mà là bị cô ta khống chế dẫn đi?
Không thể, lúc nhắc tới sát thủ, Arthur không nói dối.
Chân Ái vẫn đang ở một nơi nào đó trong lâu đài.
Tòa thành số 7?
Không, hắn hận phòng tắm đó.
Phòng của Chân Ái?
Anh chạy ào vào, phòng tắm, trên giường, không có.
Chạy nhanh khiến vết thương của anh nứt ra, máu tươi rỉ qua áo sơ-mi, anh giống như không biết, tìm từng căn phòng một.
Trong đầu đều là hình ảnh Chân Ái hôn mê trong bồn tắm, nước tràn ra ngoài, cô lại chìm dưới đáy nước, hai mắt nhắm nghiền.
Chân Ái, rốt cuộc cô ấy ở đâu?
Mấy ngàn căn phòng, mấy ngàn bồn tắm, Arthur để cô ấy ở phòng nào?
Chết tiệt! Lúc anh để Chân Ái lại, dựa vào cái gì mà cho rằng phòng anh mới là an toàn nhất…
Trong nháy mắt, anh bỗng hiểu tâm tình của Arthur, nhanh chóng chạy đến phòng quản gia ở tận cùng.
Đẩy cửa ra, trái tim liền rơi xuống một nửa.
Chân Ái yên lặng ngủ trong chăn, gió biển thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi màn che từ giữa giường tung bay.
Ngôn Tố chậm rãi đi tới, cô ngủ thật bình yên, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết, sắc mặt trắng bệch, tim anh không khỏi nảy lên, nâng ngón tay, chạm vào môi cô, mấy giây sau, cảm ứng được hơi thở nhàn nhạt ấm áp của cô, như lông chim phẩy qua đầu ngón tay anh.
Trái tim bị treo lên hoàn toàn buông xuống.
Anh nhớ Alex từng cười anh thanh cao, không để ý tới chuyện nữ sinh theo đuổi. Khi đó anh trả lời: “Tình cảm là chuyện nhàm chán nhất trên đời này, bảo một nhà logic học nghiên cứu tình cảm, hừ, lãng phí thời gian!”
Ai sẽ nghĩ đến, bây giờ, anh, người chưa bao giờ cho phép mình phạm sai lầm, trong vấn đề này, cam tâm tình nguyện lao đầu vào.
Ngôn Tố đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trên biển cả như tơ lụa xanh, ca-nô của Arthur kéo ra một đường màu trắng thật dài, đi xa như mũi tên, rất nhanh biến thành một điểm, biến mất nơi đường chân trời.
Anh có một linh cảm, mở màn, mới vừa kéo ra.
Ngôn Tố đi lại bên giường, hơi ngập ngừng, tay khẽ vén một góc chăn lên. Chân Ái mặc áo ngủ màu trắng, cổ áo ren rộng thùng thình, lộ ra vết hôn sâu đậm.
Đầu ngón tay rơi trên ren, dừng rất lâu, cuối cùng không đẩy ra nhìn kết quả.
Anh đại khái đoán được quá khứ của Chân Ái và Arthur, không biết quãng thời gian cô bị nhốt trong tổ chức, rốt cuộc chịu tổn thương phương diện nào. Mà vừa rồi Arthur làm gì với cô, không thể biết được.
Cho dù từng xảy ra chuyện gì, anh không để tâm, cũng không muốn nghi ngờ. Chỉ duy nhất có thương tiếc và đau lòng.
Gương mặt lúc cô ngủ thật yên lặng, anh cũng chui vào chăn, chịu đựng cơn đau ở ngực nghiêng người sang, khoác tay lên phần bụng bằng phẳng của cô, âm ấm, hơi phập phồng.
Cô còn sống, may mắn, thỏa mãn.
Anh kéo cô lại gần mình một chút, kề bên tai cô, khẽ nói: “Ai, xin lỗi em… Xin lỗi em… Xin lỗi em…”
Trong chăn, tay cô đột nhiên khẽ động, tìm được đến bụng, bám vào cánh tay anh, không có sức lực, gãi rất nhẹ rất chậm một hồi, giống như gãi ngứa.
Anh ngước mắt, cô vẫn nhắm mắt, lông mi vừa đen vừa dày, vô thức nhích lại gần anh, lẩm bẩm: “A Tố.” Bàn tay nhỏ bé lại gãi gãi giống như nhận ra chủ, nằm trên cánh tay anh không động đậy nữa.
Khóe môi anh cong lên vô cùng ít, yên tâm nhắm mắt lại.
Anh cũng mệt rồi.
#
Sau khi cảnh sát đến lâu đài, dưới sự chỉ dẫn của nhóm người hầu gái đã tìm ra thi thể của người bị hại, đồng thời kiểm tra hiện trường. Dân cư địa phương ít, vụ án độc ác càng ít hơn, cảnh sát địa phương nhìn thấy tượng sáp và nhiều thi thể trong tòa lâu đài cổ kì dị đều cảm thấy u ám sợ hãi.
Có cảnh sát thậm chí lẩm bẩm: “Lời nguyền của Silverland có thể giết người.”
Mọi người lần lượt lục soát từng căn phòng, đi tới trước một phòng, cửa không khóa, một nam một nữ lại đang đắp chăn ngủ một cách bình thản.
Cảnh sát thầm nói xấu trong bụng: Tố chất tâm lý này cũng quá tốt rồi.
Giáo viên mầm non đi gọi họ.
Chân Ái thoáng giật mình thức dậy, trí nhớ vẫn dừng lại ở khoảnh khắc mất đi ý thức kia, phản xạ có điều kiện đá một cái, chăn bay ra ngoài. Nhưng vừa nhìn, cô đang thanh thản nằm trong lòng Ngôn Tố, trái tim thình thịch cuồng loạn lại bình phục lại.
Mặt cảnh sát đều xám xịt: Hai người thực sự đến chỗ quỷ quái này để thân mật nghỉ phép hả.
Mở cửa sổ có gió, Ngôn Tố thò người ra kéo chăn lại, quấn lấy cơ thể phong phanh của Chân Ái, yên lặng nhìn về phía mọi người.
Cảnh sát ho khan mấy cái: “Hai người thay quần áo trước đi.” Một nhóm người lui ra ngoài.
Chân Ái hoàn toàn không biết mình quay lại căn phòng này như thế nào, không biết nên mở miệng thế nào với Ngôn Tố, anh lại nói: “Còn không nhanh đi thay quần áo?”
“Ồ.” Cô xuống giường, cầm lấy quần áo xếp ở đầu giường, trốn vào phòng tắm.
Lúc thay quần áo phát hiện cơn đau ở tay phải đã biến mất, lúc này mới ý thức được thứ trên môi Arthur là thuốc. Arthur sẽ không bỏ cô trong bồn tắm, nhất định là hắn ôm cô đến giường. Nhưng đây không phải là phòng cô, nhìn cảnh sắc ngoài cửa số, chắc là phòng tận cùng của quản gia.
Quản gia là Arthur? Cái ngày cô giận dỗi với Ngôn Tố, cô từng cùng đi bộ tán gẫu với quản gia ở tòa thành số 7 nữa.
Ngôn Tố thông minh như vậy, nhất định đã phát hiện được điều gì đó, có thể có hiểu lầm không?
Cô cúi đầu, hơi chán nản.
Mở cửa đi ra ngoài, bác sĩ đến cùng với cảnh sát đang bôi thuốc cho Ngôn Tố. Anh để trần thân trên, ngồi thẳng bên giường. Băng vải dưới đất toàn là máu, bác sĩ không thể không dạy dỗ: “Đã bị thương sao có thể vận động mạnh?”
Chân Ái không biết lúc Ngôn Tố quay lại tìm cô chạy quá nhanh, vết thương bị nứt ra.
Ngôn Tố ghét bác sĩ nói nhiều, nhìn chằm chằm anh ta một cái, không khách sáo lấy áo sơ-mi mặc vào, cầm lấy áo khoác, kéo Chân Ái đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp tác giả và cảnh sát đang bàn bạc, nói không thấy diễn viên và quản gia.
Ngôn Tố dừng chân, lời của Arthur vang vọng lại bên tai: Giấu ở chỗ các người lục soát hết tòa lâu đài cũng không tìm được.
Anh ngẫm nghĩ một chút, chỗ này thực ra rất đơn giản.
Cảnh sát đến cửa chính hướng Đông Nam từ vùng biển phía Nam của lâu đài, tòa thành số 7 nhốt người ở hướng chính Tây…
“Gần bức tường hướng Tây Bắc tòa thành số 7, diễn viên và quản gia thật rất có thể bị treo trên tường ở bên ngoài lâu đài, còn sống.”
Tác giả điều tra nghiên cứu: “Làm sao anh biết?”
Ngôn Tố: “Anh luôn luôn không nắm được trọng điểm, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là cứu người sao?”
Cảnh sát đi đến chỗ Ngôn Tố nói, quả nhiên tìm được quản gia và diễn viên bị treo ở bên ngoài gió lạnh. Nhìn kĩ một chút, bất kể là thân hình hay hình dáng đều có chút khác biệt với trước đó.
Đám người tác giả mới biết được thì ra hai người kia là giả. Lần này đau đầu rồi, hai tên tội phạm đáng nghi nhất đã đeo mặt nạ giả mạo, không có cách nào phát hình truy nã, về phần dấu vân tay, bọn chúng có thể bôi keo trên tay.
Người ở đây làm ghi ghép và lời khai, để lại cách thức liên lạc, có nghĩa vụ bảo đảm phối hợp với cảnh sát đảo Willing bất cứ lúc nào.
Xung quanh vô cùng bận rộn, Ngôn Tố dẫn Chân Ái sang một bên: “Lát nữa phải lên thuyền đi cùng với cảnh sát, nhìn xung quanh một chút không?”
Chân Ái hiểu ý anh, đi lần này, lần sau khó đến, mật mã của anh trai vẫn chưa giải ra được.
Hai người dựa vào mật mã ở phòng cực Tây tìm được cửa ngầm, cuối cùng đi đến đỉnh cao nhất của lâu đài, một vọng lâu hơn ba mươi mét vuông, cửa sổ nhỏ xung quanh mở ra, tầm nhìn vô cùng tốt.
Chân Ái đứng ở đỉnh cao nhất của lâu đài, nơi tầm nhìn có thể đạt đến, bầu trời biển cả, toàn bộ thế giới đều là màu xanh sâu lắng và thuần túy. Gió biển ẩm ướt mặn mà, cô giống như đưa người vào giữa cẩm thạch được thời gian phong ấn, trong trời đất chỉ có gió biển gào thét thổi qua tiền sảnh.
Lòng cô yên lặng, nghe thấy trái tim đang đập chậm rãi.
“A Tố,” cô nói, “Em cảm giác được, từng có một buổi tối, Chace đã đứng ở đây.”
Ngôn Tố ngưng mày, ở đây ban ngày rực rỡ, ban đêm sẽ là một màu đen kịt. Cũng phù hợp với nửa đoạn dưới của bài thơ kia. Nhưng, anh hơi híp mắt lại, có thể thấy trên mặt biển có một điểm.
Bài thơ kia chắc là còn có một tầng ý khác.
Từ từ, mặt trời mọc lên từ mặt biển, lâu đài đen như mực vào buổi tối dưới ánh nắng mặt trời, sắc màu dần dần biến ảo.
Chân Ái kinh ngạc.
Nơi ánh sáng có thể đạt tới, bức tường bên ngoài lâu đài lớn như vậy giống như làm ảo thuật, từ màu đen u ám biến thành đỏ vàng cam lục lam chàm tím, giống như cầu vồng.
Quản gia do Arthur đóng vai nói không sai, ban ngày, nơi đây là một căn nhà kẹo xinh đẹp.
Đôi mắt Chân Ái trong nháy mắt ẩm ướt.
“Sao vậy?” Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô.
Trong mắt cô ngấn nước, nhưng lấp lánh tia sáng ấm áp: “Em hiểu ý của anh trai rồi, mặt trời hạ xuống, cuối cùng sẽ mọc lên.”
Cô kể, một năm kia, cô 15 tuổi, anh trai 20 tuổi.
Con gấu bông khổng lồ anh trai tặng cô bị mẹ ném vào lò sưởi, đời cô lần thứ hai nổi loạn, lại bị nhốt vào phòng tối, lần này cô không nghe lời như lúc nhỏ. Sau bảy ngày, mọi người phát hiện thức ăn nước uống đưa vào từ cửa sổ thông hơi không đụng vào nửa phần, cô gái thoi thóp.
Sau khi ép buộc tiêm dịch dinh dưỡng, cô đập vỡ nhiệt kế nuốt thủy ngân, dùng sức lực cuối cùng gắt gao cắn răng, cho dù là Arthur, Bert thậm chí là mẹ sau đó cầu xin thế nào, cô cũng không chịu mở miệng để rửa ruột. Cuối cùng vẫn là Chace chạy đến.
Sau đó cô không khóc, chỉ nhìn cầu vồng trên trời nói: “Em ghét cuộc sống ép buộc của mẹ, nếu có thể vào ở trong lâu đài giống như cầu vồng thì tốt rồi.”
Chace xoa xoa đầu cô, nói: “Đời người còn rất dài, bất kì nguyện vọng nào của em cũng có thể thực hiện. Hứa với anh, cho dù có bao nhiêu khó khăn cũng đừng vứt bỏ mạng sống. Chỉ có người sống mới có thể nhìn thấy ánh sáng bảy màu của mặt trời.”
Từ đó về sau, nhiều năm như vậy, cho dù gặp phải bước đường cùng như thế nào, cô cũng không hề từ bỏ. Mà giờ phút này, tòa lâu đài này, chính là sắc màu anh trai để lại cho cô!
Chuyện anh trai hứa với cô, chưa từng nuốt lời!
Ngôn Tố nghe xong, nhớ đến một chuyện khác.
Lúc tốt nghiệp tiến sĩ, nữ sinh đại học ôm đồ chơi gấu bông chụp hình, Chace nói: “Nhóc thiên tài kia nếu đi học, tuổi này cũng phải tốt nghiệp rồi.” Cậu ta gọi Ngôn Tố đi đến cửa hàng búp bê.
Ngôn Tố tưởng cậu ta mua búp bê cho cô bé hàng xóm, xách con gấu khổng lồ, nói: “Này, nhóc con đều thích món đồ chơi lớn, trong lòng có cảm giác an toàn.”
Trùng hợp là, sau khi gặp Chân Ái, anh đã tặng cô một con gấu lớn giống như vậy.
Ngôn Tố hiểu ý cười một tiếng, Chân Ái cũng vậy, dường như quan hệ thân hơn một chút. Thì ra rất nhiều năm trước, giữa họ đã có liên hệ rồi.
Chân Ái cúi đầu nhìn dưới chân, trên mặt biển xanh thẳm chỉ có tòa lâu đài đầy màu sắc này, giống như hộp kẹo cô đã từng mơ rất nhiều lần lúc còn nhỏ. Cô nhắm mắt lại, đáy lòng hoàn toàn yên tĩnh: “Chace, em đã về nhà.”
#
Trên đường rời khỏi, Chân Ái đã quên say tàu, nằm bò bên mạn thuyền nhìn lưu luyến không thôi, tơ lụa màu xanh đậm bao quanh một hộp kẹo. Món quà Chace tặng cô, cô rất thích.
Ngôn Tố lấy điện thoại từ trong túi cô ra, Chân Ái không hiểu.
Tay anh duỗi vào trong gió, ôm lấy cô từ sau lưng, khẽ lẩm bẩm: “Ngốc thật!” Nhấn nút một cái, trên màn hình di động lưu lại hình ảnh xinh đẹp. Di động trở lại trong tay cô.
Chân Ái hơi ngượng, cô luôn không nhớ rõ dùng đồ công nghệ cao.
Cất di động xong, cô nhìn thấy diễn viên ngồi cùng thuyền, không nhịn được chọc chọc Ngôn Tố: “Làm thế nào anh nhìn ra được diễn viên trước là người của tổ chức?”
Trên mặt Ngôn Tố thoáng qua vẻ lúng túng: “Cô ta quá ân cần với anh, nhất định có âm mưu.”
Chân Ái ngây ngẩn nháy mắt, từ trước đến nay người đàn ông này chưa từng chú ý anh thực sự rất có sức hấp dẫn sao?
“Ngoài ra, cô ta nói sai một câu.”
Chân Ái thích nghe sự quan sát của anh nhất, tinh thần tỉnh táo: “Câu nào?”
“Lúc phát hiện thi thể tay đua, thân thuyền lắc lư, anh đến đỡ em, diễn viên nói ‘Xem ra, ở đây vẫn còn vài người đàn ông tốt’.”
Chân Ái đã hiểu, bái phục sát đất.
“Vài”, diễn viên dùng số nhiều.
Lấy thái độ khinh bỉ tột độ của cô ta đối với đàn ông, lời này làm lòi đuôi, ở đây có bạn của cô ta. Bây giờ nhớ lại, lúc đó diễn viên muốn nói Ngôn Tố là người đàn ông tốt, mà quản gia chính là Arthur cũng ở đó, đương nhiên cô ta phải tính Boss vào.
“Vậy ai giết tay đua?”
“Diễn viên. Suy xét từ động cơ giết người, giết người nói chung không muốn để cho người khác phát hiện. Nếu trả thù, không cần thiết phải dùng tượng sáp để thu hút mọi người tới. Cho nên, mục đích giết người là để tạo khủng hoảng.”
Chân Ái gật đầu.
Kế hoạch của tổ chức là ngay từ đầu ngẫu nhiên giết chết một người trong đó, lại tiếp tục dựa vào mật mã đe dọa trên đĩa ép những người khác tự giết lẫn nhau. Nhưng đám người kia bắt đầu lục đục trước.
“Lúc cúp điện, tượng sáp tay đua là do diễn viên dời xuống đáy bàn?”
“Nếu không thì sao người mẫu giải quyết được? Diễn viên ở giữa người mẫu và tay đua, nếu người mẫu dời tượng sáp tay đua, có thể sẽ đụng vào diễn viên trong bóng tối.”
Lần này, vụ án hoàn toàn lộ chân tướng, chỉ không thể bắt hung thủ về chịu tội.
Trong lòng Chân Ái hơi chán nản, có nhiều người cùng đến như vậy, còn sống rời khỏi lác đác chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng sau khi đến đảo Willing, tất cả cảm xúc không tốt đều quăng sau đầu.
Hai người đã đặt vé máy bay về New York tối hôm đó, buổi chiều Ngôn Tố dẫn Chân Ái đi dạo chợ, mua lại khăn quàng màu đỏ đã bị rơi xuống biển của cô.
Mua đồ xong, anh dẫn cô đi dạo trên đảo, vô tình hay cố ý đi đến trước một nhà thờ.
Chân Ái nhìn đồng hồ đeo tay: “Phải đến sân bay rồi.”
“Không lấy đồ Chace để lại cho em trước sao?”
Chân Ái ngơ ngẩn: “Thứ anh ấy để lại cho em không phải là lâu đài đầy màu sắc sao?”
“Đó chỉ là một thứ trong đó.” Ngôn Tố nói, “Đừng quên, tại sao cậu ấy để em đến vào lúc Hạ Chí?”
Chân Ái nhíu mày, điều này quả thực nói không thông.
“Hôm nay Hạ Chí, mặt trời đạt đến chí tuyến Bắc, qua hôm nay xuống phía Nam. Ai, cậu ấy nói mặt trời hạ xuống, không phải nói mặt trời hạ xuống từ hướng Tây, mà là đi xuống từ chí tuyến Bắc trên bản đồ.”
“Xuống dưới chính là hướng Nam.” Chân Ái chợt ngước mắt, “Hướng chính Nam Silverland là đảo Willing, đồ anh ấy để lại không ở Silverland mà là ở trên hòn đảo này?”
“Ừ, phiến đá xám cũ, cỏ thê lương được miêu tả trong bài thơ, em thấy được không?” Anh chỉ chỉ nhà thờ.
Chân Ái không thấy được, nhưng đã hiểu.
Thời Trung cổ, gần nhà thờ luôn kèm nghĩa trang đá xám cỏ dại. Bài thơ kia thực ra là chỉ nhà thờ trên đảo Willing.
Ngôn Tố tiếp tục: “Cậu ấy nói ‘Trong cảnh sắc trống vắng, không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả’, nói tìm kiếm ‘Nơi trú thân’, những câu này là nói về quan tài.”
Người chết nằm dưới đất lạnh như băng, chính là cảnh tượng như thế này.
“Ở đây không có nghĩa trang.”
“Nhưng có tường lưu trữ.”
Chân Ái sững sờ, tường lưu trữ, không phải giống như tường đựng tro cốt sao, một quan tài nho nhỏ.
Hai người vào nhà thờ nói rõ mục đích đến với cha xứ, liền đi vào tường lưu trữ. Từng cái hộp nhỏ trên tường, trên từng cái in một câu văn trong Kinh Thánh, Chân Ái rất nhanh tìm được C. L. C.
Ngôn Tố đã chú ý một chút, ngoài hộp viết “I am the first and the last, the beginning and the end”. Ta là đầu tiên, ta là cuối cùng; là khởi nguyên, là tận cùng. Khải Huyền 22, 13.
Chân Ái nhập tên của Chace vào, cửa nhỏ bật ra, trong không gian phủ chút bụi để một cái hộp màu trắng. Mở ra, là bảy cái iPod màu sắc ánh sáng mặt trời.
Anh trai để lại lời nói cho cô!
Chân Ái ngẩng đầu, kinh ngạc vui mừng nhìn Ngôn Tố.
Anh cười nhạt: “Đi tìm đồ sạc pin.”
#
Chân Ái ngồi trong khoang hạng nhất, cầm iPod màu kẹo đang sạc pin, ngây người nhìn hòn đảo từ từ thu nhỏ. Máy bay cất cánh, cô lại nhìn thấy ngôi nhà kẹo trên đại dương màu xanh lam.
Không nén được nắm chặt iPod trong tay, cảm xúc như tơ lụa cô rất thích.
Mùa đông biết Ngôn Tố, mùa hè giải được mật mã của anh trai, sau này còn có sự kinh ngạc vui mừng như thế nào?
Cô rất mong chờ.
Cuộc sống của cô, bắt đầu trở nên đầy màu sắc rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên có một bóng ma xẹt qua. Chuyện của cô và Arthur, Ngôn Tố chắc chắn đã biết, nhưng hai người đều né tránh, lễ phép lại cấm kỵ như vậy, không tốt thì phải.
Nghiêng đầu nhìn anh, anh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, dưới lông mi có bóng mờ nhàn nhạt. Cô biết anh mệt mỏi, cẩn thận lấy chăn đắp cho anh. Chăn mới rơi xuống người anh, anh mở mắt, mâu quang rõ ràng nhìn cô chằm chằm.
Chân Ái tưởng đánh thức anh, hơi lúng túng.
Anh liếc mắt nhìn thấu tâm tư của cô, nhàn nhạt nói: “Chỗ này anh không ngủ được, chỉ là đang suy nghĩ vấn đề.”
Tim Chân Ái nảy lên, nhỏ giọng hỏi: “Suy nghĩ chuyện gì?” Khoảnh khắc này, cô biến thành một người phụ nữ nhỏ, lo lắng có phải anh đang suy nghĩ chuyện giữa cô và Arthur không.
Anh thản nhiên nói: “Đang suy nghĩ mọi mật mã có liên quan đến chuyện này.”
Chân Ái: “…”
Cô đánh giá cao EQ của anh rồi. Đầu của anh, đương nhiên mọi lúc luôn chứa mật mã.
“Việc kia,” cô vô thức xê dịch người, giống như chỗ ngồi đều là gai, ấp úng, “Ừm, ở trên đảo, anh không hỏi em sao, việc kia…”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm dáng vẻ dè dặt lại lo sợ không yên của cô, lẳng lặng, trong đôi mắt trong suốt hiện lên ý cười đơn thuần nhàn nhạt, nói: “Không hỏi quá khứ, không sợ tương lai.”
Tám chữ, chặn miệng Chân Ái, xua tan tất cả bất an trong lòng cô.
Anh lại nhắm mắt lại, bình yên như thường.
Chân Ái dựa vào ghế, trong lòng mềm mại như nước ấm chảy qua. Cô nhét tai nghe vào tai, nhắm mắt lại.
Nhiều năm qua đi, lại lần nữa nghe được thanh âm trầm thấp ấm áp của anh trai:
“Cheryl năm nay mấy tuổi rồi? Vẫn đang làm thí nghiệm mỗi ngày sao? Có còn vì luôn thất bại mà nổi giận ném đồ nữa không, ha ha?”
Cô bĩu môi, em nào có tính khí không tốt?
“… Có bận rộn mà quên ăn không? Anh trai không ở đó, có người nào bắt nạt em không? Có sợ tối rúc vào trong chăn không? Có quá cô đơn muốn khóc không? Có cảm thấy xung quanh không có người em biết mà cô đơn không?... A,” thở dài thật sâu, “Một mình em, có phải sống không tốt không? Có phải, nhớ anh trai không?”
Nước mắt lấp lánh trên lông mi đen và dày của cô. Không có, em rất kiên cường, em không cô độc, em sống rất tốt. Nhưng mà, rất nhớ anh.
“Có từng sống cuộc sống của người bình thường không? Đã đi học chưa? Thầy cô giáo bạn học có tốt không, em đáng yêu như vậy, họ đều thích em chứ? Đừng không nói gì, quen nhiều bạn được không?
Cheryl xinh đẹp như vậy, có rất nhiều con trai theo đuổi em nhỉ? Em đó, cái đồ nhút nhát này, có phải sợ hãi trốn đi không?... Nhớ kĩ, bảo vệ mình, đừng uống rượu của người khác, đừng…
Có gặp được người thích không, cậu ta có tốt không? A, Cheryl của chúng ta sẽ thích người đàn ông như thế nào nhỉ? Thật là muốn nhìn một chút. Anh dạy em bày tỏ được không? Nhưng mà rất lo lắng, có thể bị gạt không…”
Cô cầm cái iPod nho nhỏ, nhắm mắt lại, trên lông mi chứa nước mắt, khóe miệng chứa nụ cười.
Ngôn Tố bên cạnh cũng thản nhiên nhắm mắt, trong lòng lại không nhẹ nhõm như vậy.
Giống như anh nghĩ, vì an toàn của Chân Ái, Chace không tiết lộ tung tích một tỉ, nhưng anh luôn cảm thấy mật mã này chưa xong.
Ngoài ra, iPod Chace để lại thiếu một màu, đã bị người khác lấy đi.