Trên các rạn đá dốc, cành cây lởm chởm, trong cơn mưa to bị gió biển thổi cong.
Nơi ánh mắt có thể đạt tới không hề có bóng dáng tay đua.
Người mẫu ôm tay, khinh thường tác giả: “Chẳng lẽ anh cố tình hét lên làm chúng tôi sợ, xong rồi viết vào tiểu thuyết của anh sao?”
Lần này diễn viên chung chiến tuyến với người mẫu, thở phì phì: “Anh lại nhát gan?”
Người dẫn chương trình rất có trách nhiệm đi tới đứng cạnh tác giả: “Có phải quá căng thẳng rồi không? Đừng sợ, sáng mai chúng ta sẽ đi thôi.”
Tác giả thấy mọi người cho là anh ta có bệnh, nôn nóng, trợn mắt la lên: “Thật mà! Tôi nhìn thấy tay đua. Anh ta bay qua kính, lắc lư lắc lư như hồn ma vậy.”
“Đủ rồi!” Luật sư nhíu mày quở trách, “Trên đời này làm gì có hồn ma? Cho dù là người thật, bên ngoài vách đá dựng đứng, anh ta có thể bay lên trong mưa?”
Tác giả gấp đến độ đỏ cả mặt, khăng khăng nhìn thấy tay đua bay qua kính, nhưng không ai tin.
Một tiếng cọt kẹt, một cơn gió lạnh thổi qua căn phòng.
Mọi người “năm mồm bảy miệng” chợt lạnh cả người, lập tức câm miệng.
Ngôn Tố đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn màn mưa to, tia sét liên tục ngoài cửa sổ.
Chân Ái đến kéo anh: “Có tia sét, cách cửa sổ xa một chút!”
Anh vỗ vỗ mu bàn tay cô, tỏ ý không sao, lại nhìn về phía tác giả: “Anh nói anh ta lắc lư lắc lư?”
“Phải! Tôi nhìn thấy thật mà!” Tác giả lập tức đứng cạnh Ngôn Tố tìm đồng minh.
“Lập tức đi tìm quản gia!” Ngôn Tố xanh mặt, nhanh chóng đi ra ngoài, ngữ tốc nhanh kinh người, “Dây cáp trên đảo đi qua cửa sổ phòng tác giả, có ai đó đã mở cáp treo! Tay đua mà tác giả nhìn thấy giống như cabin tuột xuống từ trên sợi dây vậy.”
Mọi người khẩn trương, chạy như bay theo anh vào hành lang.
Người dẫn chương trình tiếp lời theo thói quen: “Nhưng tay đua đến đảo lúc nào?”
Luật sư lại theo thói quen nhíu mày: “Bây giờ là lúc nghĩ chuyện này sao? Anh ta bị treo trên sợi dây, chết hay chưa?”
Diễn viên nhanh như chớp đuổi đến bên cạnh Ngôn Tố, tìm cơ hội nói chuyện: “Tại sao đi tìm quản gia?”
Ngôn Tố trầm giọng nói: “Có thể anh ta lắc lư do gió thổi, cũng không loại trừ anh ta giãy giụa trên dây!”
Lời này khiến mọi người rợn cả tóc gáy.
Đêm mưa bão sấm sét chồng chất, tay đua bị treo trên dây cáp đang chuyển động?
“Cho nên nhất định phải lập tức dừng cáp treo lại, cứu anh ta xuống!” Thanh âm của anh thấp và nặng nề hiếm thấy, vắng lặng và kiềm chế, nhưng không khỏi lộ ra một luồng giận dữ bức người.
Chân Ái bước nhanh hơn theo anh, trong lòng không khỏi khó chịu thay anh.
Cô đoán được tâm tư của Ngôn Tố: Lúc nhìn thấy tượng sáp của tay đua bị phá hủy nên lập tức đi tìm tay đua, có lẽ khi đó anh ta vẫn còn sống. Bởi vì sơ suất của anh, hung thủ lại giết một người trước mặt anh.
Anh không rõ vẻ mặt, cắn răng, gò má tuấn tú lộ ra vẻ tức giận ẩn nhẫn. Cô không khỏi nghĩ trong đầu, nếu Ngôn Tố không chơi với cô thì tốt rồi, có lẽ những chuyện này sẽ không xảy ra dưới mí mắt anh.
Không ngờ anh ghì chặt bả vai cô, trầm giọng nói: “Chuyện không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều.” Lời nói mặc dù mang theo sự tức giận lạnh lùng đối với bản thân, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng nhàn nhạt dành cho cô.
Chân Ái đau xót trong lòng, làm sao anh biết ý nghĩ của cô?
Đoàn người đi vòng qua phòng ăn, người hầu gái đang dời tượng sáp của giáo viên mầm non.
Giáo viên mầm non vô cùng kinh ngạc: “Cô làm gì vậy?”
“Đây là hiện trường xảy ra vụ án, cho nên tôi dời tượng sáp sang đại sảnh.”
Tác giả vô cùng lo lắng nói: “Công tắc cáp treo ở đâu? Nhanh dừng nó lại, có người bị treo trên đó!”
Người hầu gái hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng ý thức được sự nghiêm trọng: “Ở đại sảnh bên cạnh.” Sau đó liền dẫn mọi người qua.
Nhưng Ngôn Tố dừng một chút, nhìn chằm chằm tấm vải trắng giữa thảm trải sàn: “Ai đã đụng vào?”
Dưới tấm vải trắng che phủ hai bóng người bất động, nhìn qua không có gì khác lúc trước.
Người hầu gái không hiểu: “Không có ai đụng tới!”
Ngôn Tố lắc đầu, “Không đúng, khoảng cách giữa hai bóng người này lúc trước gần hơn một chút. Hơn nữa…” Hơn nữa, mặc dù tay đua có dáng người thấp, nhưng không gầy như dưới tấm vải trắng lúc này.
Trong lòng anh đã có dự cảm bất thường, lấn người vén tấm vải trắng lên - tượng sáp của Chân Ái bất động nằm bên cạnh thi thể bác sĩ. Chân Ái mở to hai mắt, không hiểu ra sao cả.
Người hầu gái che miệng: “Không thể nào, tôi và quản gia chưa từng đụng vào!”
Ngôn Tố trước sau như một thấy biến không sợ hãi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tượng sáp của Chân Ái lộ ra dưới tấm vải trắng, trái tim anh suýt nữa nhảy ra ngoài. Nhanh chóng và cẩn thận nhìn lướt qua tượng sáp, trên người không có bất kì vết thương nào, anh hơi thở ra, vượt lên đi tới hướng đại sảnh, lại vô thức nắm chặt bả vai mảnh khảnh của cô.
Cô sẽ không xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện, nhất định sẽ không.
Đến đại sảnh, quản gia đang xếp đặt tượng sáp, nghe người hầu gái giải thích, vội vàng tắt cáp treo. Mọi người lấy dù và đèn pin, nhanh chóng chạy xuống vách đá.
Trên thềm đá dài và cong chỉ còn lại thanh âm nước mưa rơi xuống và tiếng bước chân.
Chạy đến đầu cáp treo, chỉ thấy cơ thể tay đua thẳng tắp, nghiêng một bên, chân chạm đất, đầu bị buộc trên dây cáp, mặt mũi hoàn toàn thay đổi. Chỉ liếc mắt, trái tim mọi người liền rơi xuống.
Tư thế quen thuộc và cứng ngắc này, chắc chắn là tượng sáp.
Nhưng dưới tia sét trắng xanh, tượng sáp giống hệt người thật nghiêng trên dây thừng trong đêm tối, quả thực khiến người ta khiếp sợ đến luống cuống.
Cây dù không che được cơn mưa như trút nước, người ở đó ướt sũng cả người. Võ sĩ quyền anh vừa lạnh vừa tức, đá cành cây bên cạnh một cái, nhắm vào đám người chửi mắng: “Ai nhàm chán như vậy! Đùa cũng phải xem chỗ chứ!”
Chân Ái cũng bị ướt sũng. Lúc chạy ra khỏi phòng không kịp mặc áo khoác, lúc này gió biển gào thét thổi tới, cô lạnh đến run lẩy bẩy, nhưng chỉ muốn an ủi anh: “A Tố, đây chỉ là tượng sáp.”
Anh đừng tự trách mình.
Nhưng Ngôn Tố không nghe, gần như cố chấp quay đầu, nhìn về phía vịnh nhỏ cạnh trạm cáp treo.
Trên biển mưa sa gió rét, chiếc thuyền nhỏ họ ngồi lúc đến đây đang tròng trành dữ dội giữa sóng biển cuộn trào mãnh liệt. Ánh sáng đèn pin xuyên qua màn mưa lộn xộn sặc sỡ, chiếu tới, đối diện hạt mưa lấm tấm, cửa sổ trên chiếc thuyền trắng tối đen như mực.
Ngôn Tố chậm rãi nói: “Có lẽ, có người muốn nói cho chúng ta biết tay đua ở trên chiếc thuyền này.”
Võ sĩ quyền anh nghi ngờ đầu tiên: “Tên kia vẫn không xuất hiện, sao có thể ở đây?”
Ngôn Tố không để ý tới, tự ý đi mấy bước nhảy lên thuyền, bật đèn tìm kiếm. Chân Ái lập tức theo sau, những người khác thấy thế cũng đi tìm.
Kiểm tra một vòng, trên thuyền không có nửa bóng người.
Võ sĩ quyền anh không nhịn được trách móc: “Không phải anh rất thông minh sao? Vừa rồi ở phòng ăn, tượng sáp của tay đua biến mất, anh nên đoán được cái bị treo trên dây cáp không phải là người mà là tượng sáp. Anh thì hay rồi, nói mấy câu liền khiến mọi người giống như chó rơi xuống nước!”
Chân Ái nghe thế cắn chặt răng. Sao Ngôn Tố không nghĩ tới vật bị treo trên dây thừng có thể là tượng sáp chứ? Chỉ là anh nghĩ nếu như có một phần vạn có thể là người thật, anh cũng muốn cố gắng đến cứu.
Cô tức giận lại đau lòng, mới vừa muốn nói gì đó, Ngôn Tố kéo cổ tay cô, lắc đầu với cô, sắc mặt lạnh lẽo nhưng mâu quang dịu dàng.
Anh không để ý; nhưng trái tim cô giống như bị kim đâm.
Diễn viên bảo vệ Ngôn Tố: “Anh sao không có chút lòng thương cảm gì vậy, lỡ như không phải là tượng sáp mà là người thật thì sao? Trong lâu đài này, ai dám đảm bảo?”
Tuy võ sĩ quyền anh nóng nảy, nhưng không đến nỗi tranh cãi với phụ nữ, kìm nén một lúc, lại nhắc lại lời trước: “Tay đua vốn không đến đảo!”
“Tôi đoán có lẽ anh ta đã sớm lén lút chạy lên đảo rồi,” diễn viên châm biếm lại. “Bằng không ai nhàm chán như vậy, gây khó khăn cho tượng sáp của anh ta!”
“Tôi cũng cảm thấy kì lạ,” tác giả vắt nước mưa trên quần áo, khẽ run lên, “Các người suy nghĩ một chút xem, bác sĩ đã chết, giống tượng sáp của anh ta như đúc, còn đầu của tượng sáp tay đua bị rạch tơi tả, chẳng lẽ là…”
Trong khoang thuyền tròng trành dữ dội yên tĩnh như chết, chỉ còn lại sóng lớn bên ngoài đánh vào thân thuyền, vang dội rầm rầm.
Thuyền lắc lư khiến Chân Ái hơi chóng mặt, vô thức nói tiếp: “Giống như tượng sáp, đã chết rồi?”
Mọi người thoáng run lên.
Người mẫu không thể tin: “Ở đây vốn không có bóng dáng tay đua!” Cô ta quay đầu nhìn quản gia, “Chẳng lẽ anh ta trốn trong lâu đài sao?”
Quản gia lắc đầu, “Lâu đài chỉ có một cửa chính có thể đi vào, hôm nay tôi chỉ mở một lần cho các cô.”
Người hầu gái cũng phụ họa: “Hôm nay thuyền của tôi cũng chỉ chạy đi chạy về một lần.”
Ngôn Tố nghe mọi người nói xong, mâu quang yên tĩnh chợt lóe lên, nói: “Tôi biết tay đua ở đâu.”
Anh xoay người rời khỏi khoang thuyền, dẫn mọi người đi đến buồng lái không một bóng người. Ngôn Tố nhìn một vòng, không phát hiện bất kì dấu vết vật lộn nào. Đi tới sờ máy điều hòa một chút, vẫn còn ấm.
Người hầu gái nói: “Vừa rồi chúng tôi đã tìm qua, không có ai cả.”
Ngôn Tố không nói gì, đi đến chỗ cái bục nhỏ hình vuông nhô cao giữa sàn, khẽ đạp lên, phía dưới là vị trí động cơ thuyền. Anh đến trước bàn điều khiển, lướt nhìn qua, nhấn một cái nút.
Sàn hình vuông từ từ mở ra.
Mọi người cầm đèn pin chiếu sáng, mấy chùm ánh sáng giao thoa xuyên qua mặt biển tối đen và bập bềnh, nước chảy xiết trên động cơ tuabin cánh quạt màu trắng, nhưng cố định một mái tóc như đỏ như đen trôi nổi.
Hải lưu vừa chuyển, vật kia chuyển hướng, cánh tay trắng bệch trôi nổi theo sóng trên mặt biển giống như một mảnh gỗ.
Thi thể tay đua rất nhanh được vớt lên, ướt sũng nằm trên sàn, giống như tượng sáp thấy trước đó, phần đầu máu thịt be bét. Nước biển lạnh giá, đã không còn cách nào đoán định được thời gian anh ta chết.
Người dẫn chương trình sợ hãi nhìn chằm chằm sợi dây thừng trên cổ anh ta: “Sao anh ta lại bị cột dưới đáy thuyền? Tại sao hung thủ phải đập nát đầu anh ta? Quá tàn nhẫn…”
Lời còn chưa dứt, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía võ sĩ quyền anh, có vẻ như người ở đây, chỉ có anh ta có thể liên hệ với cái từ “đập nát” này.
Võ sĩ quyền anh ngẩn người, hoang mang: “Nhìn cái gì? Không phải tôi!”
Quản gia thấy vậy, nói một cách lạnh lùng, “Các người không thấy anh ta bị cột vào động cơ sao?”
Chân Ái đồng ý: “Không thể nghi ngờ võ sĩ quyền anh như thế. Hung thủ chỉ cần cố định anh ta dưới tuabin, động cơ vừa khởi động sẽ quay nát đầu anh ta.” Cô bổ sung thêm một câu, “Giống như nghề nghiệp của anh, bị bánh xe xoắn chết.”
Mọi người rợn cả tóc gáy.
Giáo viên mầm non che miệng lại, nghe thấy lời này cô ta liền buồn nôn: “Chẳng lẽ tay đua đã bị cột dưới đáy thuyền từ lúc chúng ta mới bắt đầu lên thuyền, kéo một mạch dưới nước?”
Mọi người run rẩy, đồng thời nhìn tác giả: “Anh là người lên thuyền đầu tiên!”
Tác giả sợ hãi, nhìn một vòng, đột nhiên chỉ hướng người hầu gái: “Tôi là người tới đầu tiên trong đám hành khách, nhưng cô ta vẫn luôn ở trên thuyền!”
Người hầu gái run cả người, vội vàng xua tay: “Tôi không quen mấy anh, tại sao phải giết người? Hơn nữa tôi không biết bơi, anh ta là đàn ông, tôi cũng không có sức!”
“Anh ta bị giết chết sau khi lên bờ.” Thanh âm lãnh đạm của Ngôn Tố khiến mọi người dừng tranh cãi, “Anh ta còn sống đến Silverland.”
Lúc đó anh ngồi xổm dưới đất, kiểm tra cổ và móng tay của tay đua, mặc dù nước biển xóa một chút nhưng có dấu vết giãy giụa. Anh lại rút ra một mảnh vải vụn màu đỏ từ trong cổ áo của tay đua.
Chân Ái liếc mắt liền nhận ra: “Là khăn quàng bị rơi xuống biển của em.”
“Hiểu rồi chứ?” Ngôn Tố đứng dậy, đứng thẳng tắp, “Sau khi chúng ta lên bờ, động cơ lại khởi động lần nữa, cắt khăn quàng này thành mảnh vụn.”
Mọi người cứng họng.
Tác giả nắm tóc, không nghĩ ra: “Không thể nào! Chỉ có một chiếc thuyền này, làm sao anh ta đến được?”
“Vậy phải hỏi người hầu gái.” Ngôn Tố nghiêng đầu, mâu quang rất nhạt, lại giống như rất sắc bén, “Lời cô nói vừa rồi có vấn đề. Cô nói ‘Hôm nay chỉ chạy đi chạy về một lần’, tại sao không nói ‘Hôm nay chỉ tiếp đón các anh’? Bởi vì cô biết lúc chiếc thuyền này rời khỏi đảo Willing, tay đua ở ngay trên thuyền, còn sống.”
Người hầu gái vô cùng sững sờ, cúi đầu xoa xoa tay, mặt trắng bệch không nói câu nào.
Những người khác cũng nghi hoặc nhìn, đột nhiên Ngôn Tố hỏi: “Người hầu gái, cô và tay đua phóng đãng trong buồng lái nhỉ?”
Đám người kinh ngạc mở to hai mắt, còn giật mình hơn so với tin trước.
Gương mặt trắng bệch của người hầu gái lại ửng đỏ.
“6 giờ 20 phút chiều, lúc cô đi vào khoang thuyền, áo và vớ là mới mặc lại.” Ngôn Tố có vẻ không hài lòng, “Lúc đó tôi cho rằng cô hiếm có dịp rời khỏi Silverland một lần, nhân cơ hội này hẹn riêng với bạn bè cô. Bây giờ nhìn lại, người đó là tay đua.”
Quản gia lạnh mặt, trách mắng: “Rốt cuộc là như thế nào?”
Người hầu gái chợt run lên, suýt khóc: “Anh ấy rất dí dỏm, cũng rất quyến rũ, tôi, tôi liền cùng anh ấy… Nhưng tôi không giết anh ấy, tuyệt đối không có. Vì chúng tôi còn hẹn buổi tối lên thuyền… Tôi cũng không biết sao anh ấy lại chết.”
Đàn ông cùng phụ nữ trong khoang thuyền đều vô cùng không nói được gì, tay đua kia mặt mũi tàn nhang miệng méo, quyến rũ chỗ nào…
Mấy người đàn ông vô cùng ảo não trong lòng, sớm biết người hầu gái mông ngực đầy đặn đói khát lại không có thị lực như vậy, họ nên tranh thủ là người đầu tiên lên thuyền.
Người mẫu lạnh nhạt nhìn, diễn viên liếc vẻ mặt mấy người đàn ông xung quanh, châm biếm người hầu gái: “Đều nói người lớn lên có cái vóc dáng như cô không làm việc đàng hoàng!”
Người hầu gái đỏ mặt không dám nói lời nào.
Người mẫu vừa nghe, không vui: “Cô nói ai đó?” Cô ta cũng là người phụ nữ có vóc dáng bốc lửa, chỉ có điều quần áo bảo thủ, không lộ liễu như diễn viên.
Diễn viên cho rằng vẻ gợi cảm vừa đúng của cô ta mới thực sự hoàn mỹ, hừ một tiếng, không để ý đến người mẫu.
Sóng lớn hơn, chiếc thuyền nhỏ càng lắc lư mạnh hơn, gần mười cái bóng dài chao đảo trong khoang thuyền. Đầu Chân Ái hơi choáng váng, cảm thấy khó hiểu sao Ngôn Tố có thể đứng thẳng như vậy, giống như không chịu ảnh hưởng của trọng lực.
Lại một cơn sóng lớn đánh tới, Chân Ái mất trọng tâm, lảo đảo suýt ngã ra sau; Ngôn Tố sải bước chân, ôm lấy cô, cô trong nháy mắt vững vàng.
Diễn viên nhìn, híp mắt một cái, một lúc sau, khẽ mỉm cười: “Xem ra, chúng ta ở đây vẫn còn vài người đàn ông tốt!”
Nhưng mà, người đàn ông tốt Ngôn Tố giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Không tìm được bất kì manh mối nào ở hiện trường nữa, mọi người quyết định để lại tay đua trên thuyền, lại quay về lâu đài.
Sau khi trở về, Ngôn Tố cho rằng mọi người đợi cùng một chỗ an toàn hơn, đề nghị ở lại phòng khách. Nhưng mọi người không tình nguyện, có người nói cả người ướt sũng phải đi tắm, có người nói trải qua một đêm kinh khủng như vậy đã mệt rã rời, đợi cùng một chỗ với hung thủ qua đêm dài đằng đẵng thì chi bằng khóa mình trong phòng an toàn hơn.
Chỉ có tác giả, quản gia và người hầu gái ủng hộ quyết định của Ngôn Tố.
Tác giả nói anh ta sợ, quản gia có vẻ không hài lòng nói có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của mọi người, có lẽ lo lắng mấy người chết nữa thì kế hoạch khai thác du lịch phải hủy bỏ, người hầu gái thì nói đây là cơ hội tốt để chứng minh cô ta không phải là hung thủ.
Nhưng cho dù mấy người này khuyên nhủ thế nào, những người khác đều nhất định muốn về phòng, cảm thấy khóa cửa lại mới an toàn.
Cuối cùng, mọi người trở về phòng mình.
#
Chân Ái tắm xong trước đi ra, Ngôn Tố lại đi.
Cô thay đồ ngủ chui vào chăn, giường và chăn đều rất mềm mại, lại giống như phong cách của cô ở căn cứ S. P. A. Cô sờ trán, hình như hơi chóng mặt.
Phản ứng say tàu nghiêm trọng vậy sao?
Lại nghĩ tới vụ án liên tiếp hôm nay, hoàn toàn không nhìn ra được ai là hung thủ. Cô hỏi Ngôn Tố, Ngôn Tố nói quá ít bằng chứng, lại không có phương pháp pháp chứng, anh chỉ suy đoán và hoài nghi, tạm thời không chắc.
Nhưng anh nói “Có mấy người nói mấy câu rất có ý tứ!”
Chân Ái tinh tế nhớ lại một lần, vẫn không có manh mối.
Không nghĩ nữa, việc bây giờ cô nên suy nghĩ là mật mã anh trai để lại, chứ không phải là vụ án giết người không có chút quan hệ nào với cô.
Cô thừ người nhìn màn che bốn phía trên giường, không biết nhìn bao lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người, đầu lệch trên gối, nhìn chiếc chăn màu trắng dày trên sofa dài, bỗng nhíu mi tâm.
Sofa không đủ dài, đoán chừng Ngôn Tố phải cuộn tròn người lại mới có thể ngủ!
Cô nhìn trời, lặng lẽ nghĩ, một đoàn Ngôn Tố màu trắng… Thật thích!
Trong phòng rất yên tĩnh, có vẻ như cô không nghe thấy mưa bão gió lớn ngoài cửa sổ, chỉ có tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, vận tốc đều lại mờ ám, giống như chảy qua đáy lòng cô.
Ừm, Ngôn Tố cách một bức tường, đang tắm ở bên kia mà.
Tim cô không chịu khống chế đập thình thịch, khẽ vỗ vỗ đầu mình, kêu ngừng, không được phép suy nghĩ.
Nhưng trong đầu lại hiện ra lần đó cô ở nhà Ngôn Tố, không cẩn thận vào phòng ngủ của anh, sáng hôm sau anh không hề mặc gì xuống giường, bóng lưng xinh đẹp lại căng mịn.
Bây giờ, anh đứng dưới vòi hoa sen, thân hình cao lớn, giọt nước chảy qua làn da trắng ngần và căng chặt hoàn mỹ của anh…
Không được nghĩ nữa!
Chân Ái đỏ mặt vùi mình vào trong chăn, xấu hổ đến mức suýt muốn lăn mấy vòng. Trong đầu suy nghĩ lung tung, lại sửng sốt, ơ, vừa rồi lúc cô tắm, anh ngồi ở ngoài, chẳng lẽ cũng đang suy nghĩ cô…
Chân Ái vùi đầu vào gối, nằm sấp, cả người nóng lên, không nhịn được đá ván giường một cái, gào, xấu hổ chết thôi!
Trong chăn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm đánh.
Không khí, không khí, không có không khí, cô sắp xỉu rồi, vội vàng chui ra ngoài hít thở mạnh.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Chân Ái cuống quýt nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trên thảm gần như không có tiếng bước chân.
Rất nhanh, anh tắt đèn.
Chân Ái hơi ảo não, anh cũng không đến bên giường nhìn cô một chút sao?
Đang lúc thất vọng, nửa bên kia giường bỗng lún xuống, tim Chân Ái bắn ra, giây tiếp theo, anh ôm lấy cô, mang theo hương xà phòng thơm mát trong phòng tắm.
Chân Ái giật mình: “Anh chạy lên giường làm gì?”
“Ừ, sợ sấm sét.”
Anh kề sát gò má đang nóng lên của cô, giọng nói lại lộ ra vẻ lười biếng hiếm thấy, giống như giờ phút này không có vụ án và lâu đài kì dị, anh khó có được mà thả lỏng .
Chân Ái vừa nghe ngữ khí của anh, trái tim liền ngọt ngào mềm nhũn.
Cô hơi cử động, đón lấy mặt anh ôm lấy hông anh, nhưng bất ngờ chạm vào làn da nóng bỏng lại căng chặt của anh, dường như đầu ngón tay còn gần cái mông cong tinh tế của anh.
Tim Chân Ái đập bịch bịch bịch, dè dặt thu tay về, nuốt nước bọt một cái: “A Tố à… Sao anh không mặc quần áo?”
“Trong phòng tối quá,” anh nói đầy lý lẽ, “Vẫn chưa kịp mặc.”
Chân Ái nháy nháy mắt trong bóng tối, nhắm vào ngón tay: “Rõ ràng là anh tự tắt đèn!”
“Ừ!” Anh không hề xấu hổ, thản nhiên như không, “Anh chỉ muốn yên lặng ôm em ngủ, cho nên, đừng nói chuyện, ngoan ngoãn ngủ đi được không?”
“Ờ!” Cô yếu ớt đáp một tiếng, nhắm mắt lại.
Qua mấy giây yên lặng…
“Nhưng mà,” cô đẩy ngực anh một cái, muốn nói lại thôi, “A Tố, bên ngoài đã sớm không còn sấm sét rồi.”
Người đàn ông bên cạnh trầm mặc: “Ừ, anh biết!”
Cô ngẩng đầu, nhìn anh: “A Tố, đột nhiên logic của anh thật lộn xộn.”
Anh hoàn toàn không quan tâm: “Lộn xộn thì lộn xộn đi. Anh bây giờ muốn ngủ, còn quản logic làm gì?”
“Ờ!” Cô lại yếu ớt đáp một tiếng, nhắm mắt lại.
Lại qua mấy giây yên lặng…
Ngôn Tố hắng giọng một cái,
“Ai…”
“Ừm?”
“Không phải em thích ngủ khỏa thân sao?”
“…”
“Gào!”
Người được voi đòi tiên, muốn ăn đòn!