Trước khi xuống xe, đột nhiên Âu Văn nói: “Ai, đừng sợ, không sao đâu.”
Chân Ái không phản ứng kịp: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thực ra cô từng lo lắng, người bên cạnh cô chết là do bị cô liên lụy đúng không?” Anh đưa tay qua vỗ vỗ bờ vai gầy gò của cô, “Bây giờ chân tướng đã phơi bày rồi, không có bất cứ quan hệ gì với cô cả.”
Chân Ái nhìn đôi mắt màu xanh của anh, chợt cảm động đến không nói nên lời.
Thực sự cô đã từng nghĩ, có phải những người truy đuổi tới vốn là muốn giết cô nhưng lại giết lầm Giang Tâm hay không. Cô rất rõ ràng, nếu không phải do Âu Văn yêu cầu thì Ngôn Tố sẽ không tham gia vụ án nhỏ này.
Còn cô đi theo Ngôn Tố sẽ biết rõ quá trình diễn biến, từ đầu thoát khỏi những ý nghĩ mang lại tai họa cho bản thân, cũng không bị giày vò tinh thần.
Tất cả đều nhờ có sự chu đáo và quan tâm của Âu Văn.
Chân Ái tươi cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh. Nhờ anh mà mấy ngày qua tôi cảm thấy rất thoải mái. Anh biết không, cho đến bây giờ thì cái từ thoải mái này đối với tôi mà nói luôn là một thứ xa xỉ.”
Âu Văn chợt đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên anh thấy Chân Ái nở nụ cười thật sự, từ khóe môi tràn ngập đến đáy mắt, có chút ngượng ngùng, có chút không lưu loát, nhưng không che giấu được vẻ đẹp và đơn thuần.
Anh cũng biết, lúc cô cười rộ lên thực sự rất đẹp.
Anh quay đầu đi chỗ khác, nhìn thẳng phía trước, lại nói: “Tôi để S.A. xem qua một lần vật chứng của Triệu Hà và Giang Tâm, không phát hiện ra mật mã nào khác, cũng không có bất kì chuyện gì liên quan đến cô nên cô cũng không cần lo lắng.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Anh vẫn còn đỏ mặt, Chân Ái đã xuống xe. Âu Văn lập tức hạ cửa kính xe xuống, kề sát không khí âm độ nhưng làm thế nào cũng không thổi xua đi được khí nóng trên mặt.
Đi lên lầu, dây chắn của cảnh sát ngay trước cửa phòng kí túc xá đã sớm được dỡ xuống, đẩy cửa đi vào trong đều là mùi thuốc sát trùng.
Chân Ái đóng cửa lại, vừa bắt đầu thu dọn di vật của Giang Tâm thì điện thoại reo lên. Là một dãy số lạ.
“Hello?”
Đầu bên kia rõ ràng bị chặn một chút, sau một hồi lâu rất không hài lòng nói: “Tại sao cô không lưu số điện thoại của tôi?”
Chân Ái trợn mắt: “Anh là ai chứ?”
Anh thoáng ngạc nhiên và hơi buồn bực: “Cô cũng không nhận ra giọng của tôi?”
Chân Ái: …
“Anh là ai” ý là “Anh cho rằng anh là ai” chứ không phải hỏi “Anh là ai”. Sao cái tên nhóc con này không hiểu tiếng người hả?
“Ý của tôi là anh không đưa số điện thoại của anh cho tôi!”
Bên kia thu lại sự nóng nảy, bình tĩnh “Ồ” một tiếng, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi gọi điện thoại là muốn nói cho cô biết, Triệu Hà vô tội đã được thả ra rồi.”
Mấy ngày không liên lạc, giọng nói của anh ta vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, xuyên qua dây điện thoại lại có một loại trầm thấp mê hoặc.
Thực ra buổi trưa cô đã biết kết quả từ Âu Văn.
Mặc dù có video ghi lại hình ảnh Triệu Hà mặc quần áo của Taylor, mang theo một túi thể thao có quần áo dính máu đi vào khu thể thao, trong tủ giữ đồ của anh ta cũng tìm được chiếc túi, trong đó có quần áo dính máu, găng tay, hộp nữ trang bị mất của nạn nhân, còn có thẻ bóng chày dính máu (hoàn toàn khớp với vết máu tại hiện trường).
Nhưng bồi thẩm đoàn vẫn không nhất trí kết án Triệu Hà phạm tội hình sự.
Nguyên nhân là do bên công tố vi phạm nguyên tắc cơ bản nhất, không thể xâm phạm nhất trong quá trình thu thập chứng cứ – công bằng và chân thật.
Jasmine và đồng nghiệp của cô đại diện cho phía nhà nước trong quá trình thu thập chứng cứ, dẫn dụ nhân chứng tạo ra điều bất lợi cho bị cáo. Bởi vì vết nhơ này mà toàn bộ bằng chứng cũng bị bóng đen bao trùm, bao trùm sự không công bằng, không chân thật, hãm hại bị cáo.
Kể từ sau Twelve Angry Men (12 người đàn ông giận dữ), bồi thẩm đoàn với 12 thành viên đa số đều nghiêng về một định luật: Thà rằng bỏ qua khả năng 99,9% người xấu chứ không thể xét xử sai 0,01% người tốt.
Ở đầu dây bên kia Ngôn Tố chậm rãi nói: “Ai có thể khẳng định những chứng cứ đó không phải là thứ cảnh sát vu oan giá họa chứ?”
Chân Ái không nói gì. Cô biết thực ra Ngôn Tố rất chắc chắn, nhưng anh ta lại có thể bình thản tiếp nhận kết quả này như vậy, tâm lý anh ta quả thật khiến người ta khó hiểu… hoặc đó là một loại bao dung mạnh mẽ.
”Anh đã sớm đoán được kết quả này đúng không?”
“Ừ, Triệu Hà nhất định sẽ được phán vô tội và thả ra, sau đó tiếp tục giết người.”
Chân Ái khó hiểu: “Tại sao anh ta sẽ tiếp tục giết người?”
“Lúc ở tòa, Triệu Hà không hề có một câu tự bào chữa ình. Người này không có quan niệm đúng sai, không có sự thương hại, lúc làm việc luôn có tư tưởng tự thỏa mãn, còn vô cùng khó gần. Những người như vậy thường sau khi bị kích động mạnh sẽ bộc phát sự hoang tưởng, và lần giết người này sẽ trở thành chìa khóa mở ra tội ác.”
Chân Ái hứng thú “Ồ” một tiếng, nghĩ thầm: Làm việc luôn có tư tưởng tự thỏa mãn, còn vô cùng khó gần. Cái này không phải là đang nói bản thân anh sao?
Giọng Ngôn Tố trầm xuống: “Lập tức dừng ngay cái suy nghĩ nhàm chán trong đầu cô đi!”
Chân Ái méo miệng. Cách một dây điện thoại mà cũng có thể phát hiện ra, đúng là thần rồi.
Đột nhiên Chân Ái nghĩ đến cái gì đó, cố ý trêu chọc anh ta: “Người bị bắt được thả đi như vậy, anh có cảm thấy ấm ức và tiếc nuối không?”
Ngôn Tố rất bình tĩnh: “Không có.”
Chân Ái quái lạ: “Tại sao?”
Bên kia, giọng anh vô cùng vững vàng: “Bởi vì đây chính là quy tắc trò chơi. Đứng ở bên công lý thì không thể dùng thủ đoạn bất công để đả kích phía bị cho là gian ác trong mắt bọn họ, đây là quy tắc và cũng là sự công bằng. Phải biết rằng, công lý là đúng, nhưng người đại diện cho công lý không nhất định sẽ đúng. Hoặc là nói, không có ai có thể đại diện cho công lý.”
Chân Ái im lặng, hồi lâu khẽ mỉm cười. Đúng vậy, là con người thì sẽ phạm sai lầm.
Đây chính là sự khác biệt giữa nhân trị và pháp trị?
Cô kéo cửa sổ, nhìn bầu trời xanh nhàn nhạt xa xa, nén cười, hỏi: “Có phải anh cảm thấy, nếu lần này Triệu Hà bị định tội thì đó mới là thất bại của luật pháp?”
“Đúng!” Người bên kia từng chữ vang vang, “Anh ta có tội, nhưng pháp luật phải công bằng.”
“Hơn nữa,” giọng nói của anh là một sự kiên định bướng bỉnh ngạo mạn, “Lần sau, tôi vẫn sẽ bắt được anh ta.”
Chân Ái nhìn trời, rất bình tĩnh hít sâu một hơi. Người đàn ông này thực sự giống với thứ trong tầm mắt cô bây giờ -- mênh mông, sạch sẽ, như bầu trời trong suốt, như thời gian và không gian mãi mãi không thay đổi.
Nhưng mà bầu trời còn có một thuộc tính khác, sắc mặt không ngừng thay đổi: “Này, bây giờ đến phiên cô nói rồi!”
Chân Ái ngây ra: “Hả? Cái gì?”
Bên kia dừng một chút, ngấm ngầm nén nhịn cảm xúc kháng nghị: “Sau khi tôi nói xong một câu mà cô lại không lên tiếng. Hừ, cô nên học một chút ngôn ngữ học xã hội đi. Hừ, đặt hết việc duy trì tán gẫu và trách nhiệm đối thoại lên người tôi, như vậy không thể tạo thành một cuộc giao lưu hài hòa và thú vị.”
Sau cùng có kết luận: “Cô Chân Ái, cô không biết tán gẫu!”
À, thì ra anh ta gọi điện là muốn tìm cô để tán gẫu. Nhưng mà Ngôn Tố tiên sinh biết tán gẫu, chọn nội dung này để tán gẫu, thực sự được sao…
Chân Ái có nhiệm vụ cảm động nói tiếp: “Ừ, anh đến phiên tòa xử án rồi?”
“Tất nhiên,” anh hơi cao giọng, kiêu căng lại ra vẻ, “Có cảnh sát vi phạm đạo đức nghề nghiệp, thật là xuất sắc!”
Cô cũng biết trọng điểm của anh ta có chút lập dị.
“Vậy Jasmine thì sao? Cô ấy có bị xử phạt không?”
“Đồng nghiệp của cô ấy vì lừa gạt chứng cứ nên bị đuổi rồi, cô ấy thì không bị liên lụy.”
Đây chính là “chính trị” mà Ngôn Tố nói?
Chân Ái mãi đắn đo, vẫn hỏi: “Cô ấy với anh là quan hệ gì thế?”
“Không có quan hệ gì.” Giọng nói nhẹ nhàng.
“Nhưng, họ của cô ấy và mẹ anh…”
“À, nhớ ra rồi. Sau khi mẹ và bố tôi ly hôn, vì tôi ở Trung Quốc nên mẹ tôi cảm thấy cô đơn, đã nhận nuôi một cô bé người Trung Quốc.”
Chân Ái đầu đầy vạch đen. Tất cả sự vật trên thế giới có thể có chút cảm giác tồn tại với anh có được khôn…
Nhưng niềm vui bất ngờ trong lòng cô là sao nhỉ?
Cô vẫn len lén cười thầm, quên nói chuyện.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Chân Ái mới phát hiện bầu không khí chuyển lạnh. Đến lượt mình nói rồi, vội vàng tìm lời: “Bố mẹ Giang Tâm thật đáng thương, nhất định là rất đau lòng.”
Nói xong hình như càng lạnh hơn.
Chân Ái vò đầu, sao mày không biết tán gẫu như vậy!
Nhưng Ngôn Tố lại không nề hà mà tiếp nhận: “Tôi tìm luật sư liên lạc với bố mẹ cô ấy, mời họ đến Mỹ mở vụ kiện dân sự. Mặc dù được tuyên bố trắng án tại tòa án hình sự, nhưng tòa án dân sự sẽ phán quyết là cố ý giết người và bồi thường rất lớn. Nếu như Triệu Hà không có tiền thì còn bảo hiểm tử vong có hiệu lực.
Chân Ái ngẩn ra. Suýt tí nữa thì cô đã quên kết tội hình sự và bồi thường dân sự là độc lập. Mà điều khiến cô không nghĩ tới chính là Ngôn Tố sẽ vì một người xa lạ mà làm những việc này.
Người này tuy kiêu ngạo và lập dị, nhưng vẫn rất tốt bụng và ngay thẳng nha!
Cảm xúc của cô hỗn độn, vậy là lại quên nói tiếp.
Lại sau một khoảng thời gian kì quái, Ngôn Tố không vui: “Chân Ái!”
“Ừ?” Giọng nói tò mò.
“Cô là một đối tượng tán gẫu quá tệ. Tôi không muốn nói chuyện với cô.”
Con ngươi Chân Ái xoay một cái, cũng cố ý chọc tức anh ta: “Ngôn Tố!”
“…Ừ?” Giọng nói ngạo mạn.
“Anh cũng rất tệ. Thực ra Âu Văn đã nói cho tôi biết những thứ mà anh vừa nói rồi, anh không cần thiết phải gọi cho tôi. Hừ, thông tin mà anh cung cấp không hề có tính kịp thời, cũng không thỏa mãn nguyên tắc thông tin đối thoại trong lĩnh vực truyền thông xã hội trong ngôn ngữ học!”
Kết quả,
Bên kia im lặng khiến người ta nghi ngờ, vô cùng im lặng.
Chân Ái nói xong, trong lòng hồi hộp. À, chẳng lẽ làm tổn thương lòng tự ái và sự tính cực của đứa trẻ học người ta tán gẫu rồi.
Sau khi im lặng khiến lòng người hoảng loạn, giọng nói của anh khôi phục lại sự lạnh lẽo và kiêu căng như trước: “Tôi gọi điện cho cô là muốn nhắc nhở cô tránh xa Triệu Hà một chút, cẩn thận anh ta giết cô.”
“Cái miệng quạ đen nhà anh!” Chân Ái nhỏ giọng thét lên với anh ta, thu dọn đồ đạc vang lên rầm rầm.
“Cô đang làm cái gì vậy? Đập nhà sao?” Giọng phía bên kia không tốt, vừa nghe cũng biết anh ta đang cau mày.
“Tôi đang thu dọn đồ đạc của Giang Tâm.”
Giọng nói của anh đột nhiên lạnh lại: “Cô ở hiện trường?”
“Nói nhảm, tôi…”
Anh ta lại trực tiếp cúp điện thoại.
Chân Ái nhìn chằm chằm màn hình di động, cảm thấy anh ta thực sự quá lạ lùng.
Trong thời gian nói chuyện, cô đã thu dọn xong hộp giấy. Mấy ngày không có ai ở, trong nhà nhuộm một lớp bụi nên bây giờ tay hơi bẩn.
Mở cửa phòng vệ sinh để rửa tay, vừa vào liền nhìn thấy tấm gương, ngay lập tức Chân Ái ngẩn ra.
Gương trên bồn rửa tay có mấy chữ trông dữ tợn được viết bằng son môi màu sáng, mới nhìn lại giống như máu người:
“For you, a thousand miles!” (Vì cô, truy đuổi ngàn dặm tới chân trời!)
Hắn tới!
Sắc mặt Chân Ái trắng bệch, hai chân như nhũn ra. Cô gắt gao vặn chốt cửa, mấy giây sau mới khôi phục sức lực. Theo bản năng sờ bên hông, súng vẫn còn đó.
Ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
Cô dựa vào cửa, nhìn xung quanh một vòng. Trong phòng không có ai, cũng không có tiếng động, nhưng đột nhiên lại xa lạ đến đáng sợ.
Chợt cửa phòng từ từ bị đẩy ra, một tiếng cọt kẹt êm ái.