• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bãi cỏ lớn trong Công viên Trung tâm, hàng trăm hàng ngàn người đã tụ tập ở đây, ánh mắt đều nhìn về sân khấu tạm thời ở giữa. Khoảnh khắc người nhạc trưởng nâng ngón tay lên kia, mọi âm thanh đều dừng lại.
Trên sân khấu, các học sinh quên hết mọi thứ để chơi nhạc cụ yêu quý của mình. Cello, violin, trombone, piano… Từng luồng âm nhạc như dòng nước, theo gậy chỉ huy bay lượn trong không khí ban đêm chảy vào tâm hồn người nghe.
Chân Ái đứng trong đám đông, lòng tràn đầy sự kính trọng và thành kính.
Trong âm nhạc thuần khiết rung động đất trời này, những ý nghĩ đen tối trong đầu bị xua đi sạch sẽ, chỉ còn lại sự say mê.
Những nốt nhạc thăng trầm khiến cô vui lây, quay đầu nhìn Ngôn Tố. Anh vẫn đút hai tay vào túi, điều hiếm có chính là khóe miệng anh chứa một nụ cười rất nhạt, có vẻ rất thỏa mãn.
Chân Ái lặng lẽ thở ra một hơi trong lòng.
Nhạc hết người đi, đám đông ra về.
Gần đây Ngôn Tố đi chậm lại rất nhiều, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trầm mặc không nói. Chân Ái chậm rãi đi bên cạnh anh, do dự nhìn anh nhiều lần.
Bầu không khí âm nhạc đậm đà từ từ tan đi, sự nghi ngờ và tò mò đối với vụ án của đám trẻ vị thành niên kia lại nổi lên trong lòng cô. Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để hỏi anh.
Mặc dù anh luôn có vẻ như vô cùng lịch sự lễ độ, nhưng cô cũng biết, nếu quả thật chọc anh ta thì không chừng sẽ xù lông đó.
Lại nhớ tới mấy câu anh nói trước khi âm nhạc bắt đầu, thế nào cũng giống như đã xù lông rồi.
Toàn bộ hứng thú của Chân Ái đều biến mất, cúi đầu xuống, có chút buồn phiền hối hận lúc đó lanh mồm lanh miệng.
Mà trong lòng Ngôn Tố cũng rầu rĩ giống như vậy, ngoài ra còn có vẻ chán nản rất nhạt.
Sau khi anh u ám nói ra mấy câu kia, hai người không nói thêm gì nữa. Anh không khỏi có chút nghi ngờ có phải mình đã nặng lời rồi không?
Nếu không, theo như kiểu sống chung lúc bình thường thì bây giờ cô đã sớm nên nói rồi.
Lòng Ngôn Tố trầm xuống. Tại sao lúc nào cũng phải đợi cô ấy mở lời trước chứ? Con mắt bên sườn liếc cô một cái. Cô cúi đầu, lông mi rũ xuống, không biết đang nghĩ cái gì, lộ vẻ rất là tức giận.
À, nhất định là biểu cảm nói chuyện trước đó của anh không đúng, làm cô thấy xấu hổ rồi.
Chẳng lẽ sau này cô sẽ không hỏi anh các vấn đề nữa, không nói thêm câu nào nữa sao?
Ngôn Tố xoắn mày im lặng suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Cô đã tò mò về vụ án hai năm trước như vậy, tôi dẫn cô đi làm quen với các nhân chứng một chút!”
“Ơ? Thật sao?” Chân Ái vốn tưởng rằng anh đang tức giận, suy nghĩ tìm cách phá vỡ sự im lặng này như thế nào. Không ngờ đột nhiên anh nói như vậy, đương nhiên là rất phấn khích. Trong lúc nhất thời, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng ngời.
Tâm trạng vốn thấp thỏm của Ngôn Tố lập tức bốc hơi không thấy đâu nữa, chỉ cảm thấy gió đêm thổi cả người đều thoải mái. Giọng nói vẫn nhạt như cũ: “Ừ, hôm nay không phải ngày lễ của cô sao? Dù sao cũng nên tặng cô một món quà.”
Khóe miệng Chân Ái lập tức cụp xuống. Hôm nay là ngày cá tháng tư.
Anh còn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ngu ngốc thật hạnh phúc, cả thế giới đều tổ chức lễ cho cô.”
Chân Ái: …
#
Chân Ái nâng má, nhìn hai cái hộp giấy trước mặt: “Đây chính là cái anh nói mang tôi đi làm quen với nhân chứng?”
Ngôn Tố cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo lên gọn gàng, dọn ra một cái hộp gì đó trước: “Lúc đó tôi chính là như thế này mà hiểu rõ bọn họ.”
Chân Ái lay lay lông mày: “Anh chỉ nhìn chứng cứ, lời khai và manh mối liền phá án?”
Ngôn Tố liếc cô một cái, mang theo chút ngạo mạn: “Không được sao?”
“Ý tôi là trình tự có chút kì quái.” Chân Ái lập tức đổi giọng.
Nói cho cùng thì nửa đêm anh dẫn cô đến phòng lưu trữ tài liệu là đã rất hợp với ý của cô rồi, cô dù sao cũng nên mang theo chút cảm kích.
Người nào đó còn rất dễ bị lừa, quy củ giải thích: “À, lúc đó tôi đang giúp cảnh sát bang Virginia điều tra một vụ án giết người liên hoàn, cũng là đe dọa để lại mật mã ngôi sao năm cánh. Xem lời khai của mấy học sinh này bên New York, cho là có liên hệ liền gửi tài liệu qua cho tôi.”
Chân Ái lại không nghe. Cô vô tình ngước mắt thì ánh mắt rơi vào ống tay áo xắn lên đầy khéo léo của anh, đường nét cánh tay nhỏ bé trơn nhẵn lại căng mịn, giống như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
Tim cô đập thình thịch, không kiểm soát được mà nhìn lên. Đèn lồng màu trắng chiếu xuống đỉnh đầu anh, bị những lớp tóc không đồng đều cứng rắn trên trán che khuất, chìm vào trong con ngươi, đen như mực, giống như đầm nước sâu thẳm đẹp mắt.
Cô vội vàng thu lại ánh mắt, vừa ổn định tâm trạng vừa nói: “Vậy… bởi vì đều là trẻ vị thành niên nên lấy lời khai đều có mặt luật sư phải không?”
“Ừm.” Ngôn Tố đã sắp xếp xong các ghi chép và ảnh chụp, để thành vài chồng –
Kelly, Tony, Tề Mặc, Anna, Daisy, Harry Parker.
Ánh mắt Chân Ái lần lượt lướt qua: “Ơ, sao có ghi chép của Parker?”
“Sau khi Lola chết ba ngày cậu ta mới chết.” Ngôn Tố vỗ vỗ cái hộp rỗng bên cạnh, mâu quang sâu kín nhìn cô chằm chằm, giống như bất mãn, “Chú ý quan sát!”
Nhìn một cái, trên hộp viết Lola Roberts. Ách.
“Đều là con cháu quan chức hả!” Chân Ái đã xem trước các phát biểu về vụ án, không khỏi lạnh cả chân: “Làm thế nào cô ấy có thể bị treo cổ trong rừng, còn bị lột sạch hết quần áo. Việc này cũng quá kì dị.”
Chưa nói xong, ánh mắt đối diện lành lạnh, giọng nói mang theo sự dạy bảo: “Tôi dẫn cô đến không phải để cô xem phim kinh dị.”
Chân Ái nhún nhún vai, mới vừa muốn xem tài liệu thì Ngôn Tố đợi không kịp lên tiếng: “Vì tôi không tin khả năng tóm tắt nhanh của cô, nên để tôi giới thiệu một chút trước cho cô đi.”
“Bảy học sinh đến khu nghỉ mát bên bờ biển. Kết quả nhận được lời đe dọa, cả đêm lái xe về New York. Người chết cũng chính là Lola, cãi nhau với bạn trai Parker, giận dỗi muốn xuống xe. Cô ấy lại cướp tay lái, xe bị lệch khỏi đường cao tốc vọt vào trong rừng. Cô ấy nhảy ra khỏi xe chạy mất. Còn lại sáu người chia nhau đi tìm, hẹn sau 15 phút bất kể có tìm được hay không đều trở lại để bàn bạc.
Sau 15 phút, ai cũng không tìm được cô ấy. Sau khi ngồi vào trong xe, nhìn thấy chân cô ấy… Cô ấy bị treo trên cây, mà một đầu khác của sợi dây buộc trên vòng bi bánh xe.”
Chân Ái im lặng nghe, con ngươi xem xét xung quanh, nhìn xung quanh một chút.
Anh lại dẫn cô tới phòng thẩm vấn để xem tài liệu. Trong căn phòng nhỏ đen như mực chỉ có ánh sáng đèn trên đỉnh đầu bọn họ.
Thật là kì lạ. Mặc dù cảnh sát rất quen anh, nhưng cũng không đến mức lấy việc điều tra của vụ án trước kia ra cho anh xem chứ. Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác?
Nhưng dù thế nào thì cô cũng rất vui anh đã dẫn cô đến đây, hiểu rõ vụ án trong quá khứ của anh.
Phía đối diện, Ngôn Tố nhàn hạ dựa vào lưng ghế, khoanh hai tay. Dưới bóng râm do ngọn đèn tạo ra, con ngươi anh đen như mực, nhìn thẳng Chân Ái.
Chân Ái ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt như ngôi sao đã tắt của anh, đáy lòng run lên, giống như suýt tí nữa thì hít anh vào, toàn bộ lời vốn muốn nói đều quăng sau đầu.
Ngôn Tố mím mím môi, giọng nói ấm áp rõ ràng: “Có lời muốn nói?”
Chân Ái: “… Ách…”
Muốn nói gì nhỉ? Quên rồi!
Ngôn Tố gật đầu, khen ngợi: “Cô biết không? Nếu thế vận hội mùa hè có môn thi đấu tốc độ phản ứng chậm nhất, cô nhất định có thể đoạt huy chương vàng, hơn nữa còn là mười lần liên tiếp.”
Chân Ái: …
Anh mới mười lần liên tiếp, cả nhà anh đều mười lần liên tiếp!
Nhưng cô chỉ nghĩ trong lòng, không so đo ngoài miệng, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ: “Là điều tra được từ người gửi thư đe dọa bọn họ sao? Tôi xem một chút,”
Cô đảo qua đảo lại các tài liệu, rút ra mấy tờ giấy, “Ừm, trong lời khai của mấy học sinh này nói, có người dùng sốt cà chua để lại lời đe dọa trên con dao gọt trái cây trong khu nghỉ mát. Nhà bọn họ đều làm trong giới chính trị, tưởng đó là kẻ thù của bố mẹ, ngay lập tức sợ hãi chạy về nhà.”
Nói xong, Chân Ái cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Còn chưa kịp lên tiếng thì người đối diện cười hừ một tiếng:
“Thật thông minh! Kẻ đe dọa thần bí này có thể đi vào phòng của bọn họ trong khu nghỉ mát, hắn không trực tiếp trói ai đó, đâm người nào đó một cái mà lại dùng sốt cà chua để lại tin tức.
Đám trẻ con của mấy chính trị gia này không biết báo cảnh sát mà lại chạy trốn lúc nửa đêm. Mà kẻ đe dọa còn thần kì đoán trước được bọn chúng sẽ cãi nhau, xe sẽ bị hỏng, mọi người sẽ chia nhau đi tìm, Lola sẽ ở một mình.”
Lông mày anh tuấn của anh nhếch lên: “Haha, thực sự là tội phạm hoàn mỹ nhất, thần kì nhất trong lịch sử.”
Chân Ái nghiêng đầu, không hề kiêng dè gì mà nhìn anh, thay đổi sự cường điệu thản nhiên bình thường: “Ngài Ngôn Tố, anh nhất định phải dùng loại giọng điệu này để nói với tôi cả buổi tối?”
Ngôn Tố không ngờ tới cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, sống lưng cứng đờ, ngẩn người, sờ mũi một cái: “Híc, cũng có thể không như vậy.”
“Rất tốt! Trở lại chuyện chính.” Chân Ái hài lòng gật đầu, nâng cằm lên, “Chỉ có người trong nhóm bọn họ có thể kiểm soát toàn bộ quá trình. Cho nên hung thủ nằm trong những học sinh này.”
Ngôn Tố mới vừa chuẩn bị nói một câu “Thông minh”, lời đến khóe miệng, nhịn một chút, nén xuống. Dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi của Chân Ái đã hù anh, anh cũng không muốn nhìn lại lần thứ hai.
Hừ, cô gái này lại hư hư thực thực hung dữ với anh!
Mâu quang anh sâu xa khóa trên người Chân Ái. Người sau giống như con sóc nhỏ lục lọi chỗ này nhìn nhìn chỗ kia, tạo ra tiếng sột soạt huyên náo.
Ngón tay Ngôn Tố nhanh chóng di chuyển, đoán chừng không đợi được tốc độ của cô.
Một lúc sau, Chân Ái cúi đầu xem tài liệu từ từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh nhanh chóng vỗ vỗ ngón tay mình. Ngón tay thon dài trắng trẻo kia lập tức ngừng chuyển động.
Chân Ái hơi híp mắt: “Anh có ý kiến?”
Ngôn Tố ngoan ngoãn lắc đầu, khẩu thị tâm phi(*): “Không có.”
(*) Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo
Lúc này Chân Ái mới bắt đầu nói chuyện chính: “Dựa vào lời khai của bọn họ, Lola là một cô gái bị làm hư, tính cách không tốt, thích trêu chọc bạn học. Trong trường có mấy người này là chơi được với cô. Parker là bạn trai cô ấy, chuyện gì cũng thuận theo cô. Ừm, còn có một điều, ở trường ai ai cũng thích Parker, cho nên Lola bị bạn bè cùng lứa đố kị.
Nhưng những thứ này đều không đủ để trở thành lý do giết người. Càng không đủ để cởi hết quần áo cô ấy rồi đem thắt cổ ở trên cây.”
“Cái này giống như một loại,” Chân Ái khẽ cắn môi dưới, tìm kiếm từ thích hợp trong đầu, “Trả thù cho hả giận, cũng giống như… một nghi thức!”
Ngôn Tố nghe một nửa, bất ngờ bị phân tâm, một câu cũng không nghe lọt tai, chỉ say mê nhìn cô.
Dưới ánh đèn trắng trong suốt, màn đen làm bối cảnh, mái tóc đen của cô xõa ra, gương mặt lớn chừng bàn tay đầy duyên dáng, ánh mắt vì suy nghĩ mà hơi lộ ra vẻ mờ mịt, một vẻ quyến rũ hiếm thấy. Hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ thẫm, không khỏi mang theo một loại mê hoặc ngây thơ.
Lòng anh run lên, lập tức quay đi, ra sức hít một hơi rồi lập tức nín thở.
Hormone! Hormone! Trong không khí xung quanh đều là hormone! Anh không nên hít thở!
Anh đúng là có bệnh mới nửa đêm mang một mình cô đến cái không gian kín mít tối tăm này.
Chân Ái thấy dáng vẻ kì kì quái quái của anh: “Anh làm gì vậy?”
Ngôn Tố nhìn xung quanh, đổi chủ đề: “Từ trong lời khai cũng có thể thấy được ai là hung thủ.”
Chân Ái không biết trong lòng Ngôn Tố từng có rung động không nhỏ, nhanh chóng quy củ xem tài liệu.
Lời khai của Kelly-
“Lola phát hiện chữ viết đe dọa trong phòng mình, liền kêu chúng tôi đi qua xem. Cô ấy đã làm những chuyện nhỏ nhặt đều ngạc nhiên. Tên quỷ nhát gan Tề Mặc kia lập tức la hét phải đi khỏi đó, đúng là vô dụng. Lola luôn nổi điên. Tôi thấy trên xe có rượu, thuốc lá và ma túy liền bảo mọi người dùng một chút. Không nghĩ tới càng ngày càng loạn…
Sau khi xe vọt vào rừng, Lola nhảy xuống xe không thấy tăm hơi. Mỗi lần cô gái này uống rượu đều phát điên. Tôi không muốn đi tìm cô ta, nhưng Tony nói nhất định phải đi. Tề Mặc sợ sệt, nói lỡ như mọi người đi lạc thì làm sao? Parker liền nói 15 phút quay lại tụ tập một lần. Sau khi trở lại thì tôi không muốn tìm cô ấy, khởi động xe để đi. Xe mới chạy được mấy mét thì phát hiện hộp dầu bị tràn…”
Lời khai của Tony –
“Chúng tôi không định về trong ngày, nhưng Lola cắn thuốc, rất kích động liên tục ầm ĩ. Trên xe, Anna nói Lola buông thả điêu ngoa, hai người lại cãi nhau. Tất nhiên, bởi vì tôi uống rượu nên nói chuyện hơi vội vàng, cũng trách móc Lola mấy câu. Sau khi xe vọt tới dưới táng cây, không thấy Lola, Anna vẫn còn giận không chịu đi tìm, Parker gấp đến độ mắng cô ấy, nói đều do cô ấy khiến Lola tức giận bỏ đi. Anna cũng uống rượu, ngược lại trong cơn tức giận chạy ào vào rừng trước. Tề Mặc và Kelly cũng không chịu đi tìm. Vì tôi lớn nhất nói họ mấy câu, bọn họ đi ngay.”
Lời khai của Tề Mặc –
“Không phải luôn có trường hợp con cháu quan chức cao bị trả thù sao? Tôi rất sợ. Cho nên lúc Lola nói phải về, tôi hoàn toàn ủng hộ. Xe là của Parker nên phải do cậu ấy lái. Nhưng Lola cãi nhau ầm ĩ, cậu ta phải chăm sóc cô ấy nên để Kelly lái. Tôi rất sợ Kelly lái xe. Tính cách cậu ta nóng nảy, tốc độ cũng nhanh. Tôi đã sớm lường trước sẽ xảy ra chuyện, nhưng mọi người không ai để ý đến tôi.
Thực ra, sau đó lúc đi tìm Lola, ta không chia ra tìm. Không phải tôi nhát gan, mà do đầu tôi choáng váng nặng nề, đành phải lén lút đi theo sau Tony. Ở lại xe quá đáng sợ, một mình vào rừng cũng đáng sợ. Nhưng đi theo Tony một lúc thì bị lạc. Làm tôi sợ muốn chết.”
Lời khai của Daisy –
“Có lẽ mọi người cảm thấy chuyện này đều là Lola tự làm tự chịu. Cô ấy rất cố chấp rất kiêu căng. Trước đây đi ra ngoài chơi, cô ấy không vui một cái thì thích cướp tay lái, cũng nuôi thành thói quen. Nhưng chúng tôi cũng có trách nhiệm. Trên đường về tâm trạng mọi người cũng không tốt. Trừ Kelly lái xe ra, chúng tôi uống rượu, hút một ít ma túy, cảm xúc khá kích động, cuối cùng mới ầm ĩ thành cái bộ dạng kia.
Vì áy náy nên tôi cũng vào rừng tìm, nhưng tôi thực sự rất sợ, hơn nữa thần trí không tỉnh táo, nửa đường chạy về, kết quả bắt gặp Kelly đang đi chuyển xe. Tôi sợ cậu ta mắng tôi không đi tìm người, lại chạy vào rừng…”
Lời khai của Anna –
“Lola kia rất tùy hứng, cô ấy nói phải về tất cả mọi người cũng đi theo cô ấy. Sợ đe dọa cái gì chứ, nhất định là do cô ấy thấy Parker nói chuyện với một cô gái xinh đẹp trên bờ biển. Lòng ghen tị còn mạnh hơn ma, trên đường cũng cãi nhau với Parker, ở trên xe vừa cắn thuốc vừa hút thuốc lá, Parker liên tục dỗ cô ta, tôi cũng nhìn không được. Ừ, nhưng thực ra là do tôi cũng hút thuốc, nóng nảy cáu kỉnh. Nhưng ngay cả Tony tốt tính nhất cũng nói cô ta mấy câu.
Cô ta ỷ có bạn trai tốt mọi người đều thích Parker bảo vệ, càng nói càng cáu kỉnh. Còn muốn mở cửa nhảy khỏi xe, cũng may có Parker ngăn lại. Cuối cùng cô ta còn cướp tay lái, Parker lại ngăn cản, nhưng Lola giống như nổi điên, còn mở hết khóa bên trong cửa xe. Tôi suýt tí nữa thì lăn từ trên xe xuống. Hừ, cô ta chỉ thích diễn trò khóc lóc om sòm, vừa ném vừa liệng, cướp tay lái nhảy khỏi xe vân vân, thoáng cái đã không thấy tăm hơi. Chỉ thích người khác tìm mình, rõ là đáng ghét.”
Lời khai của Parker –
“Lola nói phải về, với tư cách là bạn trai của cô ấy, đương nhiên tôi ủng hộ cô. Mọi người tâm trạng đều không tốt, đều có ý kiến, cho nên dọc đường đi tôi đều cố gắng làm sôi nổi bầu không khí. Nhưng tâm trạng Lola ngày càng tệ, cuối cùng tôi cũng không kiểm soát được. Cô ấy suýt tí nữa nhảy khỏi xe, cũng may tôi ngăn cản được.
Sau khi xảy ra chuyện, mọi người rất khó chịu, đều không muốn đi tìm cô ấy. Chỉ có Daisy và Tony đồng ý đi tìm. May mà Tony thuyết phục mấy người khác. Tôi lo lắng mọi người chia ra sẽ có chuyện ngoài ý muốn, liền nói sau 15 phút tập hợp lại. Nhưng rất đáng tiếc tôi không tìm được. Cuối cùng lại…”
Chân Ái nâng gò má, nhíu mày suy nghĩ. Khi cô thấy lần đầu, thế nào cũng cảm thấy vụ án này quá đơn giản. Hung thủ chính là người kia.
Nhưng nghĩ lại một chút, không thể nào, làm sao có thể chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK