Chân Ái cúi đầu, dùng nĩa chọn một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Mùi vị rất ngon, cô lơ đãng cong cong khóe môi.
Một lúc lâu sau, Ellen lấy lại chủ đề: “Nhưng con người đều sẽ phạm sai lầm. S. A. , anh từ đâu mà có nhiều tự tin như vậy?”
Câu trả lời của Ngôn Tố giống như thuộc lòng trong sách giáo khoa: “Tự tin bắt nguồn từ việc theo đuổi sự đúng đắn và dũng khí không sợ phạm sai lầm.”
“Vậy anh từ đâu mà có dũng khí không sợ phạm sai lầm?”
“Bởi vì tôi vốn sẽ không để bản thân mình phạm sai lầm.”
Cũng lại luẩn quẩn.
Ellen nhún nhún vai, cười to, lấy một câu tục ngữ để gây sức ép với anh: “We are only human! Chúng ta chỉ là người bình thường, người bình thường đều sẽ phạm sai lầm.”
Ngôn Tố cong cong khóe môi: “Anh không hiểu lời của tôi.”
Ellen khó hiểu: “Cái gì?”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là người bình thường. Đây là một cái cớ rất tốt, không phải sao?” Ngôn Tố buông dao nĩa trong tay xuống, đan xen mười ngón tay theo thói quen, chống trên bàn, con ngươi sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc,
“Tôi là tài xế xe tải, tôi có thể thỉnh thoảng ngủ vào buổi tối hoặc say mèm. Tôi là binh lính, tôi có thể thỉnh thoảng lười biếng đi tuần. Tôi là cảnh sát, tôi có thể thỉnh thoảng quên tình tiết chứng cứ. Tôi là bác sĩ, tôi có thể thỉnh thoảng không chú ý đến một điểm đen trên phim chụp X-quang… Những điều này đều rất bình thường, bởi vì tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng sẽ phạm sai lầm, cho nên rất nhiều lúc tôi không cần phải giữ vững ý chí, tôi không cần phải gánh vác tránh nhiệm, tôi không cần phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân.”
Anh thản nhiên nhìn anh ta, “Chúng ta chỉ là người bình thường, người bình thường đều có thể phạm sai lầm. Những lời này nghe vào thật giống như thuộc tính của ‘người bình thường’ là mượn cớ để phạm sai lầm. Nhưng tôi lại cho rằng, thuộc tính ‘người’ là dấu hiệu để phân biệt với các động vật bậc cao khác trong tự nhiên. Nếu không thì thật là lãng phí hàng triệu năm tiến hóa của tổ tiên loài người.”
“Cho nên, anh hiểu lời của tôi không?” Ngôn Tố nói mạnh mẽ, “Tôi nói tôi sẽ không phạm sai lầm, đây không phải là tự phụ mà là thái độ.”
Chân Ái nhìn chằm chằm gò má kiên nghị của anh, giống như thoáng bị rung động, đáy lòng lặng lẽ.
Đúng vậy, anh không bao giờ tự phụ nhỏ mọn, anh chỉ là nghiêm khắc tự ràng buộc đến một mức cấm chế. Đối với anh, sẽ không phạm sai lầm, đây không phải tự cao tự đại mà là một quãng thời gian khổ hạnh, kiên trì rèn luyện ý chí và kiến thức.
Ellen khâm phục gật đầu:
“Tôi rất ngạc nhiên về thái độ của anh. Nhưng tôi cho rằng vẫn tồn tại khả năng anh làm việc cẩn thận tỉ mỉ nhưng vẫn phạm sai lầm hoặc phán đoán chủ quan. Ví dụ như vụ án của cậu Parker, với cách chết, ngôi sao năm cánh và lời đồn đại giống như vụ án của Lola, quan trọng là còn có một bức thư tuyệt mệnh rõ ràng được làm giả. Xin hỏi, tại sao ngài Ngôn Tố lại quyết định cậu ta tự sát?”
Tay Chân Ái hơi dừng lại. Cô bỗng nhiên lại nghĩ đến những đả kích gay gắt mà Ellen dùng trong bài báo kia.
Cô lo lắng nhìn Ngôn Tố, người sau vẫn thản nhiên nói: “Tôi sẽ không tiết lộ chi tiết của vụ án cho anh.”
Ellen nhún nhún vai: “Đương nhiên, đây là sự chuyên nghiệp của anh. Mà lấy tư cách là phóng viên, tôi nhất định phải đáp lại tất cả các ý kiến trong xã hội một cách công bằng và chính nghĩa, vạch trần tất cả sự đen tối. Cho nên, tôi sẽ tiếp tục theo dõi các âm mưu có thể có ở phía sau.”
Chân Ái nghĩ có lẽ mình uống nhiều rượu rồi, đầu óc nổi lên một cơn thịnh nộ.
Nhưng người trong cuộc Ngôn Tố lại lễ phép gật đầu: “Tôi tôn trọng quan điểm của anh.”
Đầu Chân Ái giống như bị ai ra sức gõ mạnh một cái, vừa sững sờ. Cô thực sự nghe được sự tôn trọng trong giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt của Ngôn Tố.
Nhưng rất kì lạ, trong nháy mắt, không hiểu sao trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa.
Vừa chua xót vừa đau!
Với thói quen mỗi ngày tìm kiếm lấy các loại tin tức của anh, anh nhất định sẽ thấy bài viết ngày đó của Ellen, lời lẽ sắc bén, hùng hổ dọa người.
Nhưng mà,
Anh là một người đàn ông quá ngay thẳng, quá thuần khiết. Anh tôn trọng những ý kiến khác nhau, vì vậy cho dù bị Ellen phản bác và nghi ngờ như thế, anh cũng bình tĩnh mà tiếp nhận một cách công bằng.
Nhưng mà…
Chân Ái cảm thấy đầu hơi nặng, dao nĩa trong tay không nặng không nhẹ rơi vào đĩa, phịch một tiếng.
Ellen và Ryan đều ngẩng đầu lên.
Ngôn Tố cũng quay sang nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia hơi ngạc nhiên nhưng lại chìm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Chân Ái không để ý, nhưng mâu quang rất lạnh, gần như mang theo một vẻ hung ác nhìn Ellen chằm chằm: “Anh nói anh phải đáp lại tất cả các ý kiến trong xã hội một cách công bằng và chính nghĩa. Ôi,”
Người luôn lạnh nhạt như cô lại cười lạnh một tiếng, chính mình cũng chưa phát hiện ba người đàn ông xung quanh đều im bặt.
“Xin hỏi, lúc cả thế giới đều cho rằng Parker bị giết, Ngôn Tố cho rằng cậu ta tự sát. Anh ấy coi như là số ít, không, một người, cũng không nằm trong tất cả ý kiến trong xã hội mà anh nói sao? Trong sách giáo khoa báo chí đã nói không được coi thường ý kiến của số ít. Anh Ellen, sự công bằng và chính nghĩa của anh ở đâu?”
“Trong mắt tôi, tất cả đều không logic!”
“Không...” Ellen còn muốn giải thích, nhưng Chân Ái không hề cho anh ta cơ hội.
Mặt cô đỏ bừng, có lẽ là đã uống quá nhiều rượu, sự căm phẫn trong lòng tràn ra như nước lũ phá đê, trút xuống:
“Rất không may là tôi đã xem bài báo ngày đó của anh. Ở trong đó, sự nghi ngờ và suy luận của anh đối với vụ án đều là lời nói chủ quan, không hề có chứng cứ của cảnh sát hỗ trợ. Là một người không chuyên nghiệp quan tâm đến vụ án, lấy quan điểm phẫn nộ của phóng viên đi đưa tin suy đoán, anh đây là dốt nát không biết gì. Là một người dẫn dắt dư luận chuyên nghiệp, anh chỉ lo làm nổi bật lên đặc điểm vượt khó tiến lên tìm kiếm con đường dễ dàng của mình, nhưng không hề quan tâm đến việc bài báo của anh sẽ ảnh hưởng và dối gạt người đọc. Anh lạm dụng chủ nghĩa anh hùng, cố chấp đến đáng sợ.”
Mặt Ellen đỏ như gan heo, nặng nề bỏ dao nĩa xuống: “Cô Chân Ái, đây là sự chỉ trích cá nhân của cô, không hề có căn cứ.”
Chân Ái lại nhếch mày, cười không sợ hãi: “Ồ? Dao rơi trên người mình anh biết đau sao? Trong bài báo ngày đó, không phải là anh công kích Ngôn Tố như vậy sao? Vậy anh ấy…”
Cổ họng Chân Ái đột nhiên nghẹn ngào. Lúc Ngôn Tố thấy bài báo ngày đó, là lãnh đạm thờ ơ cười một tiếng mà qua sao? Hay là bình tĩnh hờ hững phủi đi một tia đau nhói trong lòng?
Cô không biết, bởi vì anh không giải thích rõ.
Anh không giải thích, cho nên các người cho rằng anh không có cảm giác, anh không thương tiếc người khác sao?
Sự tức giận sau khi kiềm chế nhất thời trào lên như dời núi lấp biển: “Trung Quốc có một câu châm ngôn gọi là ‘Điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác’. Anh Ellen, sự công bằng chính nghĩa không phải rêu rao ngoài miệng mà là hành động trên thực tế. Là một phóng viên thì càng nên như vậy.”
Sắc mặt Ellen hết sức khó coi, giống như nôn nóng việc hình ảnh chính nghĩa cao quý mình tạo dựng nên, chỉ trong vài giây vừa rồi đã bị Chân Ái phá hủy sạch sẽ.
Sắc mặt Ryan cũng rất không tốt, hơi bất mãn nhìn Ellen.
Ellen vô cùng đau đầu, cứng đờ phản bác: “Cô Chân Ái, lời cô nói mang sắc thái chủ quan quá đậm rồi.”
Chân Ái đạt được như ý, cười một tiếng, giống như là đang đợi câu này của anh ta. Cô nặng nề gật đầu: “Lời chỉ trích mang sắc thái chủ quan nồng đậm vừa rồi của tôi là tôi không đúng. Ellen, tôi xin lỗi anh.”
Sự bình tĩnh đúng mực bất thình lình này ngược lại càng khiến Ellen thầm lo lắng. Mà giây kế tiếp, Chân Ái lập tức xoay chuyển câu chuyện: “Cho nên cũng mời anh, vì sự đả kích chủ quan của anh đối với Ngôn Tố kia, nói xin lỗi anh ấy!”
Năm chữ sau đặc biệt lớn tiếng. Người ở các bàn ăn xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua.
Ellen nhất thời đâm lao phải theo lao, mặt đỏ tới mang tai nhưng không nói câu nào.
Mắt Chân Ái đều đỏ, hung dữ nhìn anh ta chằm chằm, một chữ một lần, mỗi một chữ đều giống như bật ra từ kẽ răng: “Ellen! Tôi muốn anh nói xin lỗi. Đừng ép…”
Ngôn Tố rất bình tĩnh nhưng mạnh mẽ nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô vì tức giận mà nắm thành quyền, ấn chặt trên bàn ăn. Lòng bàn tay rộng lớn của anh đặt lên liền ôm lấy toàn bộ bàn tay cô, bao bọc chặt chẽ.
Chân Ái mấy giây trước còn bị mất khống chế bỗng nhiên liền yên tĩnh. Giống như con sư tử nóng nảy được tiêm thuốc an thần, tức thì lại ngoan ngoãn phục tùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đỏ bừng, lúc ánh mắt không quan tâm mọi thứ để dọa Ellen quay sang nhìn Ngôn Tố chợt trong veo trở lại.
Cô ngây ngẩn nhìn anh, lại ngơ ngác cúi đầu, nhìn chằm chằm cánh tay đột nhiên cảm thấy ấm áp của mình. Nơi đó, chỉ thấy mu bàn tay trắng ngần của anh, anh kiên định lại dịu dàng nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay anh.
Cô lại chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu, nhưng thực ra là cô không thắng được sức rượu, hơi nói ngọng: “Làm sao vậy?”
Mà anh nhìn con ngươi trong veo của cô, vốn muốn khẽ lắc đầu, nhưng cuối cùng chỉ bình tĩnh khẽ mỉm cười: “Không sao.”
Sự chen ngang này khiến Chân Ái gần như quên hết mọi thứ. Cảm xúc như thủy triều trước đó cũng hạ cuống, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cơ thể nóng hầm hập, nhất là nơi bàn tay được anh bao phủ.
Ellen ở đối diện hơi cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng Ryan buông dao nĩa, trầm mặc nhìn Ellen.
Người sau cả kinh, mới vừa muốn nói gì đó, Ryan tĩnh táo mở miệng trước: “Ellen, tôi cảm thấy Chân Ái nói rất đúng. Anh nên xin lỗi Ngôn Tố.”
Ellen gần như đứng ngồi không yên, không thể tin được: “Em nói cái gì?”
“Trước đây tôi cho rằng anh rất có dũng khí, có quyết tâm đả kích sự thối nát. Nhưng bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, rất nhiều điều đều là sự quấy phá chủ quan của anh, kích động cảm xúc đám đông. So với một phóng viên thì anh là một nhà diễn thuyết rất tốt. Người như vậy thực sự rất đáng sợ.”
Ellen không ngờ tới Ryan cũng sẽ phản bội, tức giận nói: “Em mới là ngu…”
Còn chưa nói xong, Ryan liền tạt một ly rượu vang vào anh ta.
Tiếng rượu chảy xuống tí tách từ trên người Ellen, trong ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, Ryan lạnh lùng đứng lên, không hề áy náy nói một câu: “Đồ điên!”
Dứt lời, lại nhìn Ngôn Tố: “Anh chưa từng tức giận với một kẻ điên, sự rộng lượng và bao dung như vậy khiến tôi rất khâm phục.”
Lúc gần đi lại quay về, sắc mặt ửng đỏ ho khan một cái: “Tôi và Ellen chính thức chia tay. Nếu như anh…”
Mâu quang Ngôn Tố tối sầm, mang theo chút mùi vị thâm trầm.
“Tôi đùa thôi,” Ryan nhún nhún vai, đi tới chỗ Chân Ái đang ngơ ngẩn, “Tôi chỉ muốn tạm biệt Ai.”
Anh mới vừa muốn lấn người qua hôn má Chân Ái, bỗng nhiên phát hiện khí lạnh trên người Ngôn Tố đều nhào tới trên người anh. Cơ thể anh cứng đờ, giơ thẳng hai tay lên lùi về sau mấy bước, mỉm cười vẫy vẫy tay: “Vậy thì chào tạm biệt ngoài miệng đi!”