Mặc dù không giải thích được việc anh ta chạy đến phòng cô nhìn cô ngủ, nhưng Chân Ái cũng không hoảng sợ, chỉ xoa xoa mắt, không hiểu tại sao.
Ánh mắt Ngôn Tố rất tế nhị, mang theo chút nóng nảy khó có thể nhận ra, cao giọng nói: “Tướng ngủ của cô thật khó coi.”
“Tôi sẽ xem ý này của anh là câu ‘Chào buổi sáng’ ấm áp.” Chân Ái cười rộng lượng..
Không biết tại sao, lúc thức dậy nhìn thấy anh ta khiến cho cô đột nhiên không muốn rời giường.
Buổi sớm cuối đông, sắc trời vẫn là một màu xám trắng, xuyên qua cửa sổ kiểu Âu cổ điển. Mấy ngày nay tuyết lại rơi, dễ cho người ta cảm giác trời sáng sớm hơn mọi ngày.
Hơi nước lờ mờ đọng trên kính cửa sổ, ánh lửa lập lòe trong lò sưởi, ở nơi ấm cúng thế này, mở mắt ra cũng không phải một mình cô độc. Loại cảm giác ấm áp này đúng là rất tốt.
Nhưng mà –
Trong mắt Ngôn Tố đều là vẻ tìm tòi nghiên cứu, dựa vào độ tường tận và sắc bén: “Mùa đông không có việc gì làm mà vẫn thức sớm như vậy, trong lúc ngủ còn nhíu mày, nhưng lúc thức dậy lại thật yên lặng giống như được giải thoát. Mọi ngày cô đều ngủ không ngon, còn mơ thấy ác mộng. Đề nghị cô đi khám bác sĩ hoặc bác sĩ tư vấn.”
“Anh thật là vô vị!” Chân Ái lườm anh ta một cái, xoay người thật mạnh đưa lưng về phía anh ta. Nhắm mắt làm ngơ.
Ngôn Tố ngẩn người, trầm mặc.
Chân Ái rúc trong chăn, xì một tiếng. Hừ, chút cảm giác tốt đẹp đều bị anh ta phá hỏng!
Mấy giây sau, anh nắm tay đẩy đẩy vai cô, giọng nói không được tự nhiên: “Này, trời sáng rồi. Đồ sâu lười, dậy đi!”
Chân Ái quay đầu lườm anh ta, không nói gì.
“À, lúc nhỏ tôi có một cái đồng hồ báo thức Trư Bát Giới cũng kêu như vây.” Ngôn Tố giải thích rất nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, “Quả nhiên không hề có khả năng thưởng thức cái đẹp. Heo thì làm sao có thể kêu giống như chim ‘Líu lo sâu lười dậy đi’ chứ, hoàn toàn không hợp mỹ học logic.”
Chân Ái gãi gãi tai, nói: “Sáng sớm thức dậy liền được nghe những lời sâu sắc lại không có chút ngây thơ nào của anh, hôm nay quả là một ngày tốt lành.”
“…” Ngôn Tố yên lặng nhìn cô, “Châm biếm?”
“Thông minh!”
“…Châm biếm lần thứ hai…”
“Ta da~~” Chân Ái lại quay người đưa lưng về phía anh ta, núp trong chăn khẽ mỉm cười, hơi cảm thấy đắc ý.
Vẻ mặt Ngôn Tố hơi trùng xuống, suy nghĩ một chút, nói: “Lúc nãy tôi phân tích cô, là tôi không đúng.”
Chân Ái túm chăn không nói tiếng nào, nhưng nụ cười nơi khóe môi không nhịn được lại càng nâng lên.
Người nào đó rất nhanh lại còn tích cực nói: “Nhưng mà cô nói tôi vô vị.”
…Thì ra xin lỗi là có điều kiện.
Chân Ái méo miệng: “Anh vốn vô vị còn gì. Có người nào muốn nói chuyện lại giống như chó ngồi chổm hổm bên giường lúc sáng sớm vậy không?”
“Chó? Khả năng miêu tả của cô quả là vô cùng thê thảm.” Ngôn Tố dừng một chút, nghiêm mặt nói, “Tôi đến là để nói cho cô biết, tôi có thể giúp cô phá giải mật mã trên thẻ. Cho nên cô hãy nhanh nói cho tôi biết, mật mã đó dùng để làm gì?”
Chân Ái từ từ xoay người lại, nghi ngờ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ta, một lúc sau đột nhiên hiểu ra. Những ngày sau khi kết thúc vụ án giết người ở trường thì những việc khác trong tay anh ta cũng vừa lúc kết thúc.
Bây giờ, đối với một người đến lúc ngủ não bộ cũng hoạt động với tốc độ cao thì có thể nói là… buồn chán đến muốn nổ tung.
Nhất định là khi anh ta đang chán muốn chết thì nghĩ tới mật mã trên thẻ của Chân Ái, trong lòng rất muốn, nhưng nguyên tắc của anh ta là không giải mật mã không rõ nguồn gốc, cho nên cái người này mới thất lễ như vậy, sáng sớm ngồi chồm hổm bên giường của cô.
Đột nhiên Chân Ái muốn trêu chọc anh ta, liền thân thiện cười một cái: “Ngôn Tố, anh thật là tốt! Nhưng đó là chuyện riêng tư của tôi, không thể nói cho anh biết. Anh muốn giúp tôi thì hãy giải, không muốn thì hãy quên đi. Tôi không bắt buộc anh.”
Ngôn Tố nghe xong, gương mặt tuấn tú xám xịt.
Anh lập tức đứng lên, cúi đầu nhìn cô, con ngươi u ám, môi mỏng hơi mím lại, không còn một chút dáng vẻ không tự nhiên và dịu dàng ban nãy.
Anh nhìn cô chằm chằm rất lâu, nói ra một từ: “Nham hiểm.”
Nói xong, đi chân không không một tiếng động ra khỏi phòng.
Chân Ái rụt cổ lại. Cô cũng biết suy nghĩ của cô không tránh được ánh mắt anh ta. Ha, cái cô muốn chính là hiệu quả này, khó chịu chết anh ta.
Đến lúc Chân Ái rời giường đi đến phòng đọc sách, thấy nắp đàn piano hình tam giác bị hạ xuống đóng chặt lại, Ngôn Tố mặc quần áo trắng đang ngồi xếp bằng trên đó, vô cảm ngẩng đầu nhìn trời, nói chính xác hơn là nhìn không khí. Bên cạnh còn có một cây violin màu trắng cô đơn.
Âu Văn đứng bên cạnh đàn piano, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh ta: “S.A., tháng ngắn nhất trong năm, cậu đã phá giải 101 mật mã trên cả nước, cộng thêm 17 vụ án, trong đó gồm 3 vụ giết người liên hoàn. Đã đủ…”
“Từ đủ này là dùng cho người có khả năng có hạn.” Anh nhìn trời, rất nhanh ngắt lời Âu Văn.
Âu Văn nắm tay: “Nhưng cậu cần nghỉ…”
“Cái từ nghỉ ngơi này là phát minh cho người có ý chí yếu ớt. Tôi không cần, cảm ơn.” Ngắt lời lần thứ hai.
Đột nhiên anh ta quay đầu lại, khí thế sắc bén giống như một con sư tử nóng nảy, gần như dữ tợn nghiến răng nghiến lợi với Âu Văn:
“Tôi cần vụ án, tôi cần mật mã. Tôi không biết đầu của cậu là làm từ cái gì, nhưng đầu óc của tôi đều là máy móc tinh vi, nếu như không hoạt động để cho nó dừng lại dù chỉ một ngày một giờ thì nó cũng sẽ rỉ sét. Rỉ sét đó cậu hiểu không? Âu Văn, cho tôi mật mã, cho tôi vụ án!!! Tôi cần có chuyện để làm!”
Âu Văn bị khí thế lòng như lửa đốt hiếm thấy của cậu ta hù dọa, vội vàng nghĩ cách: “Không phải giáo sư Miller mời cậu đến MIT diễn thuyết sao?”
“Không đi!” Ngôn Tố hoàn toàn cự tuyệt.
“Tại sao?”
“Tôi không có hứng thú ngồi nói một hai tiếng với cả phòng toàn người có IQ thấp hơn tôi. Bọn họ nghe không hiểu, còn tôi sẽ khát nước.”
Âu Văn: …
Chân Ái: …
Âu Văn tự nhủ “Đừng so đo với cậu ta”, lại đề nghị: “Cậu không thích diễn thuyết nơi công cộng, nhưng giáo sư Miller cũng từng đề nghị để cho cậu dẫn dắt tiến sĩ logic học. Số lượng ít, IQ cao, cùng thảo luận vấn đề logic với bọn họ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy rất có thách thức sao?”
Ngôn Tố nhìn trời, gằn từng chữ: “Tôi chán ghét đám tiến sĩ kia!”
Chân Ái không hiểu tại sao, nhìn Âu Văn.
Âu Văn đỡ trán: “S.A., bọn họ nhận lầm cậu là học sinh trung học, đây không phải là lỗi của họ. Hơn nữa chuyện này đã qua nhiều năm rồi.”
Chân Ái im lặng. Rất nhiều tiến sĩ đều là sau khi đi làm mới ra sức học hành, tuổi tác khá lớn. Còn Ngôn Tố lúc chưa 20 tuổi đã mang trên người ba bốn cái học vị tiến sĩ, đương nhiên tuổi tác sẽ bị khinh thường.
Âu Văn vẫn chăm chỉ tìm cách giải sầu cho người bạn tốt của mình:
“Du lịch?”
“Nhiều người.”
“Vận động?”
“Tầm thường.”
“Tìm bạn bè?”
“Không có.”
“Đi thăm người thân?”
“Nhàm chán.”
Âu Văn đã nghĩ hết cách, nhìn trời than thở: “Người quá thông minh đúng là một loại tội ác! Sau khi anh ta hành hạ hết người bên cạnh, cuối cùng cũng bắt đầu giai đoạn tự hành hạ bản thân.”
Chân Ái đứng bên cạnh một lúc, khó hiểu: “Ngôn Tố, tại sao anh không đọc sách? Bình thường không phải anh đều…”
“Đứng ở vị trí của cô, hướng 23 giờ, khu G của phòng sách, từ dưới đếm lên hàng thứ 29, từ trái qua phải quyển thứ 35, đó là quyển sách cuối cùng trong phòng sách này mà tôi chưa đọc. Tối qua 23 giờ 45 phút đã đọc xong rồi.” Giọng anh trầm thấp nhưng không che giấu được sự thiếu kiên nhẫn, cầm cây vĩ trong tay, kéo đàn violin không theo quy luật làm phát ra từng đợt âm thanh như cưa gỗ quấy nhiễu thần kinh.
Chân Ái thấy nhức đầu, nhưng càng ngạc nhiên hơn là vừa rồi anh ta chỉ liếc cô một caí, làm sao có thể nhớ rõ vị trí của quyển sách kia như vậy; đương nhiên, kinh ngạc nhất cũng chưa phải là cái này. Cô nhìn phòng sách cao lớn và cả một tường sách như vậy, không thể tin được: “Tất cả sách ở đây anh đều đọc hết rồi? Sao có thể…”
Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, lưng nghiêng về hướng ánh sáng mặt trời, con ngươi tĩnh mịch như hổ phách trong đêm tối, giọng rất khiêu khích: “Cô muốn đọc quyển đó? Bây giờ tôi đọc cho cô.”
Anh ta luôn luôn tao nhã và xa cách, vừa lạnh lùng lại nhẹ nhàng phong độ, cực kì giống quý tộc nước Anh, rất ít có vẻ hung ác như bây giờ. Chân Ái vô thức lùi từng bước nhỏ về phía sau.
Âu Văn thở dài: “S.A., cậu đọc sách quá nhanh…”
Không chờ anh ta nói xong, Ngôn Tố liền trả lời một cách mỉa mai: “ Đọc nhanh như gió, đã đọc qua là không quên không phải lỗi của tôi.” Nói xong, đột nhiên mở to hai mắt, tỉnh ngộ, “Sergeant Diaz was right, i am a weirdo. (Trung sĩ Diaz nói không sai, tôi đúng là quái thai).”
Lại trầm mặc một lúc, con ngươi tối sầm lại, nói khẽ: “Weirdo is unhappy. (Quái thai không vui).”
Anh cúi đầu không nói, rất đau thương kéo đàn violin. Nhìn qua có bao nhiêu đáng thương có bao nhiêu tội nghiệp.
Âu Văn lắc đầu, tỏ vẻ đã cố gắng hết sức.
Ngôn Tố kéo một đoạn nhạc ngắn, đột nhiên ngã xuống trên nắp đàn, tức giận lăn một vòng, la to: “Nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán muốn chết!”
Chân Ái chớp chớp mắt, đột nhiên anh ta giở tính trẻ con như vậy thật đúng là… đáng yêu.
Âu Văn im lặng một hồi, rất thành khẩn nói: “Cậu nổi giận như vậy, Mozart sẽ cảm thấy khó chịu đó.”
Chân Ái nghi ngờ, Mozart là cái gì, sẽ không phải là…
Lần này Ngôn Tố không lên tiếng, một chút động tĩnh cũng không có. Một lúc sau mới nhẹ nhàng sờ cây đàn piano của anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thì ra cây đàn này tên là Mozart.
Chân Ái: …
Cô đi tới, đứng bên cạnh đàn, lấy ngón tay chọc chọc vai anh ta. Anh ta không nhúc nhích, giọng nói cứng rắn: “Đừng chọc tôi, tôi rất khó chịu.”
Chân Ái khẽ mỉm cười: “Đàn violin của anh tên là gì?”
Người trước mặt đưa lưng về phía cô, giọng có phần dịu lại: “Elvis.”
Chân Ái nâng má, ngón tay chạm nhẹ vào cây đàn piano màu trắng, hỏi: “Ngôn Tố, nghe nói cái gì anh cũng biết, vậy anh có thể viết một bản hòa tấu piano và violin không?”
Anh nghiêng đầu sang, vừa vặn một chùm sáng xanh nhạt chiếu vào con ngươi màu nâu nhạt. Đôi mắt sạch sẽ trong veo như bầu trời thu cứ như vậy nhìn thẳng cô, thấy được suy nghĩ của cô khẽ run lên, đầu óc trống rỗng.
Anh ta đột nhiên sáp lại gần ôm lấy cổ cô, gò má khẽ chạm vào gò má cô. Chân Ái kề sát gò má ấm áp của anh ta, cả người nóng lên. Giọng nói rõ ràng, êm dịu lại như có từ tính thổi qua tai cô: “Cô đúng là thiên tài… Mặc dù chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến.”
Chân Ái hoàn toàn không nghe thấy, chỉ biết trong nháy mắt khuôn mặt như bị sốt cao.
Anh cũng rất nhanh buông cô ra, giây tiếp theo nhảy từ trên piano xuống, mở nắp đàn lên bắt đầu thử âm.
Âu Văn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái với Chân Ái. Chân Ái đứng dưới cửa kính hoa văn màu trong ánh mặt trời sặc sỡ, gương mặt trắng nõn được ánh nắng ban mai chiếu vào hơi ửng hồng.
Ngôn Tố rất nhanh đặt một tờ giấy trắng lên giá nhạc, nghiêng đầu nhìn Chân Ái, khẽ nhếch cằm, vô cùng kiêu ngạo nói: “Chờ tôi viết xong bản hòa tấu này, sẽ gọi nó là, ‘Tặng cho Chân Ái’.”
Chân Ái giật mình ngước mắt nhìn anh ta. Anh ta sớm đã nghiêng đầu bắt đầu định âm điệu, không nhìn thấy mặt, chỉ thấy mái tóc ngắn gọn gàng dưới ánh mặt trời đều là quầng sáng màu vàng.
Cô biết lúc anh ta nói những lời này, suy nghĩ thật đơn thuần biết bao, nhưng trái tim cô vẫn không khống chế được mà rung động.