Ngôn Tố cũng có một căn hộ ở khu Manhattan, New York, vì vậy Âu Văn và Chân Ái không ở khách sạn mà ở nhà anh.
Chân Ái về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ đã hơn 10 giờ tối. Lúc đi xuống lầu đến phòng khách liếc nhìn chiếc thang máy im lìm - Âu Văn vẫn chưa về.
Chỉ có một mình Ngôn Tố.
Anh mới vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, thay áo thun bằng vải bông và quần dài màu trắng, đang ngồi đọc sách dưới đèn bàn.
Chân Ái rót hai ly nước, để một ly bên cạnh anh, còn mình cầm một ly, ngồi trên ghế sofa đối diện anh chậm rãi uống.
Ngôn Tố liếc cái ly thủy tinh trên bàn, thuận miệng hỏi: “Vẫn chưa ngủ?”
“Thói quen ngủ trễ, không ngủ được.”
Ngôn Tố không nói nữa, suy nghĩ lại quay lại trong sách.
Chân Ái hỏi: “Mấy ngày nay không thấy Âu Văn đâu. Anh ấy đang bận gì thế?”
Ngôn Tố suy nghĩ một lúc, không trả lời.
Anh biết.
Âu Văn nói muốn đi điều tra một chút quá khứ của Chân Ái. Ngày đó, lúc Âu Văn nói chuyện này với Ngôn Tố, đầu tiên Ngôn Tố xem thường phẩm chất chuyên nghiệp của anh ta, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc đối với tính thành công của chuyến đi này. Nói cho cùng thì thông tin của nhân chứng được bảo mật ở cấp rất cao.
Nhưng thực ra anh cũng có chút tò mò.
Ví dụ như hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện không bình thường.
Chân Ái thấy Ngôn Tố cứ mãi không nói, cho rằng mình quấy rầy anh đọc sách, đang định đứng lên rời đi thì Ngôn Tô ngẩng đầu: “Tôi rất tò mò một chuyện.”
Nghe cái người luôn rõ ràng trước sau như một nói ra từ “tò mò”, thật là hiếm thấy.
“Chuyện gì?”
Dưới ánh đèn, con ngươi anh đen như mực: “Hôm nay lúc ở hiện trường, sao cô biết là dây màu trắng?”
Chân Ái đoán trước được anh ta sẽ hỏi như vậy, cũng không thấy ngạc nhiên.
Cô lại dựa sát vào trong sofa, ôm hai chân, thản nhiên nói, “Trước đây tôi đã gặp một tình huống như vậy.”
Anh đóng sách lại, mâu quang lẳng lặng khóa trên người cô: “Cho nên?”
Chân Ái không quá quen với cái nhìn thẳng của anh, cúi đầu, rũ lông mi đen nhánh, che đi toàn bộ cảm xúc trong mắt.
Cô chưa bao giờ thổ lộ, cũng sẽ không nói chuyện phiếm.
Nhưng hôm nay, trên con đường lớn của đại học Columbia, không phải anh nói rất muốn hiểu cô sao?
Câu nói kia rất thần kì, đột nhiên cô cũng muốn được anh hiểu.
Muốn hiểu thì phải biết trước chứ?
“Người kia cho tôi một cái điều khiển từ xa, nút trắng đen kiểm soát dây trắng đen. Tôi thỉnh cầu hắn đừng nên như vậy. Hắn nói được rồi, nhấn nút màu trắng đi, như thế sẽ không nổ.”
Dưới ánh sáng trắng nhạt, gương mặt trắng ngần của cô gần như trong suốt, không hề có sự thăng trầm biến đổi, giống như câu chuyện cô đang kể không có bất kì mối quan hệ nào với cô.
“Tôi biết hắn là một ác ma, nhất định hắn sẽ không nói cho tôi biết đáp án chính xác. Vì vậy tôi đã chọn nút ngược lại. Nhưng rất rõ ràng, hắn đã sớm đoán được tôi sẽ nghi ngờ hắn. Kết quả chính là tôi đã nhấn nút màu đen, nổ tung.”
Ngôn Tô rũ mắt, vuốt ve quyển sách trên tay, không hề rung động hỏi: “Người chết là đặc công thứ mấy của cô?”
“Không phải,” Chân Ái hời hợt, “Là mẹ tôi.”
Bóng dáng tuấn tú của Ngôn Tố chợt dừng lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Anh ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt cô trắng đen rõ ràng, không hề có một chút bi thương, nhìn qua giống như đã chết lặng.
Nhưng, không, anh khẳng định, cô không phải chết lặng mà là toàn bộ những gì đã trải qua vượt quá giới hạn chịu đựng của cô. Cô sẽ chọn lui về theo bản năng, lấy thái độ của một người đứng xem để nhìn vào, không buồn không vui.
Nhìn gương mặt bình tĩnh mà tái nhợt của cô, trong lòng anh chợt xuất hiện một tia đau đớn xa lạ.
“Tôi không hề đau buồn.”
Cô lẳng lặng, “Bố mẹ tôi được gọi là nhà khoa học tà ác nhất cuối thế kỷ, rất nhiều người đều cho rằng bọn họ đáng chết, cho rằng sự tồn tại của họ là uy hiếp đối với loài người. Có lẽ tôi muốn giết bà ấy… Sau khi cho nổ tung, hắn nói với tôi thế này.”
Cô thất thần lặp lại nội dung trong trí nhớ,
“Hắn nói: Tôi đã nói cho cô biết đáp án chính xác, tại sao phải chọn đáp án sai chứ? Cô muốn giết bà ấy đúng không? Quả nhiên là đứa con của ác ma!”
Cô nghiêng đầu, nhìn khoảng không trước mặt: “Bố mẹ tôi đúng là kẻ xấu, không sai.”
Sắc mặt Ngôn Tố u ám, không tự chủ nắm chặt tay.
Quá tàn nhẫn!
Anh bình tĩnh nhìn cô: “Hắn là ai?”
Chân Ái xoay ly nước, như có điều suy nghĩ: “Một người không có danh tính thực sự, không là người nào.”
Ngôn Tố sửng sốt, tức thời liền hiểu ra.
Tổ chức tà ác như vậy, sự tiếp xúc giữa các thành viên chắc chắn rất nghiêm ngặt và bị giới hạn, danh tính bình thường cũng chỉ có một kí hiệu. Quả thật không có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn tìm được bất kì manh mối nào.
Anh nhíu mày, im lặng rất lâu, rất muốn hỏi lại một chút gì đó. Nhưng thấy vẻ mặt bình thản không bình thường của Chân Ái, cuối cùng dừng lại.
Nhưng trong đầu nhớ lại có mấy lần Chân Ái nhắc tới hoàn cảnh của mẹ cô.
Không hề có bất kì miêu tả về tính cách, vẻ bề ngoài, không hề bộc lộ cảm xúc, có chăng chỉ là cứng nhắc lặp lại những gì mẹ cô đã nói, cho dù lời nói đã từng nghe lúc còn rất nhỏ cũng có thể nhắc lại.
Cách nhớ lại này, rất kì quái, rất không bình thường.
Cô thực sự biết mẹ mình sao?
Ngôn Tố khẽ thu lại ánh mắt quan sát, không khỏi cảm thấy một bầu không khí chẳng lành và đầy âm mưu, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì. Nếu không thể giải quyết vấn đề thì toàn bộ những lời nói ra đều là lời nói suông và uổng phí.
“Tôi đi ngủ đây.” Chân Ái uống nước xong, tĩnh mịch(*) đứng lên.
(*) Tĩnh mịch: vắng vẻ và yên lặng. Mình không biết chuyển như thế nào nên mình giữ nguyên nha.
Nhưng Ngôn Tố khẽ mỉm cười: “Uống nước xong đi ngủ ngay sẽ không tốt cho thận, hơn nữa sáng ngày mai thức dậy mắt sẽ sưng lên.”
Chân Ái đang cầm cái ly không, nghiêng người đứng thẳng, tiến lùi đều không được.
Ngôn Tố ngẩng đầu nhìn cô: “Coi như trao đổi, tôi cũng kể cho cô nghe một câu chuyện có liên quan đến bom.”
Chân Ái nghĩ một chút, lùi về sau từng bước một, bình ổn ngồi xuống: “Ừ, như vậy mới công bằng.”
Ngôn Tố nhìn dáng vẻ bình tĩnh nghe kể chuyện của cô, vừa cười.
Ông trời ơi! Anh rất thích tính cách này của cô! Không vui vì cảnh, không buồn vì mình. Tình cờ nhớ lại chuyện quá khứ cũng không đắm chìm vào đau khổ. Không liên lụy đến con đường của mình, không làm phiền lòng người khác.
Tuy nhiên, mặc dù anh thích loại tính cách này của cô nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh hoàn toàn đau lòng vì cô.
Anh nhìn cô mấy giây, im lặng cầm ly thủy tinh trên bàn uống mấy ngụm, cất sách và ly ổn định xong, lúc này mới dựa vào sofa, mười ngón tay đan chéo, một tư thế sẵn sàng để nói chuyện nghiêm túc: “Tôi đã chuẩn bị xong, nói chuyện phiếm đi.”
Chân Ái: …
Anh tự quyết định: “Chuyện hôm nay, thực ra trước đây tôi cũng đã gặp qua. Bảy năm trước có một người không thể tưởng tượng nổi.”
Chân Ái chăm chú nhìn anh, hơi hào hứng.
Cô chưa hề nghe qua anh ta dùng “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung một người.
Ngôn Tố gõ ngón tay, hỏi: “Cô đã từng xem ‘Mission: Impossible’ của Tom Cruise chưa?”
Chân Ái gật đầu.
“Người đó hầu như dùng trang bị kĩ thuật mà chỉ trong phim ảnh mới có, xuất quỷ nhập thần xâm nhập vào Cục dự trữ liên bang Mỹ. Dấu vân tay, võng mạc, cảm ứng nhiệt, cảm ứng trọng lực đối với người đó đều vô dụng. Người đó còn gây ra mười mấy vụ báo cháy giả, khiến cao ốc ngân hàng rối loạn. Cuối cùng trộm thành công tài sản một tỉ.”
“Một tỉ?” Chân Ái kinh ngạc. “Lợi hại vậy sao?”
Mâu quang Ngôn Tố tối sầm, u ám, trong lời nói có một tia kì quái khó nhận ra: “Ồ, thì ra cô thích loại đàn ông này?”
Chân Ái hơi sửng sốt, sau đó vuốt một ít tóc không ngay ngắn ở bên tai, tim đập nhanh hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi không hề có sức đề kháng đối với đàn ông có chỉ số IQ cao.”
Nhưng cái tên ngu ngốc Ngôn Tố này không muốn hiểu. Anh vô cùng u ám nhíu mày - Tại sao Chân Ái thích hắn? Chỉ số IQ của tôi còn cao hơn hắn!
Anh lấy lại vẻ hòa nhã trên mặt, cố ý hoặc vô ý nói: “Khụ, cậu ta là bạn học của tôi, chỉ số IQ 195.”
Lúc đầu Chân Ái nghe không hiểu cái câu không đầu không đuôi này là có ý gì. Sau khi suy nghĩ mấy vòng, hết chỗ nói rồi, một người có chỉ số IQ 197 thật đúng là lúc nào cũng kiêu căng tự phụ.
Chỉ có điều, con gà trống nhỏ hiếu chiến Ngôn Tố, chỉ số IQ của anh cao hơn người ta hai điểm, anh không biết xấu hổ nói anh sao?
Chân Ái khẽ trừng anh: “Nói ý chính.”
“Chúng tôi đều là tiến sĩ mật mã học của giáo sư Hill, bình thường không có nhiều cơ hội gặp mặt. Khi đó, hệ thống ngân hàng trung ương có vài lần bị xâm nhập. Cảnh sát đã từng yêu cầu chúng tôi đến để kiểm tra mật mã. Cũng chính nhiều lần trong quá trình đó, tôi đã nhận ra sự khác thường của cậu ta, nghi ngờ những lần xâm nhập kia đều là thí nghiệm của cậu ta. Nhưng đợi đến lúc tôi xác định lần cuối thì cậu ta đã đem 1 tỉ chạy mất rồi.”
Điều khiến Chân Ái bất ngờ là lúc nói đến chỗ này, trên mặt Ngôn Tố lại không có một chút tức giận hay không cam lòng, ngược lại còn có chút tiếc nuối nhàn nhạt.
“Cậu ta biến mất, nhưng tôi vẫn một mình tìm được nơi ẩn náu và mục đích của cậu ta. Lúc tôi nhìn thấy cậu ta, cả người cậu ta đều gắn bom, một tỉ cũng không cánh mà bay. Tôi đã từng học về phá bom, lần đó là lần đầu tiên tôi dùng trên thực tế…”
Chân Ái ôm hai chân, cả người căng thẳng cứng ngắc: “Anh quá xằng bậy rồi. Lỡ như sơ xuất thì anh sẽ chết.”
“Là ở vùng ngoại ô, chỉ còn mười mấy phút, không có thời gian để gọi chuyên gia phá bom. Mà tôi rất muốn cứu cậu ta.” Trong giọng nói của anh có chút thương cảm rất rất nhạt.
“Cuối cùng là dây trắng và dây đen trong hộp thủy tinh. Cậu ta nói điều khiển ở trong xe, bảo tôi nhấn nút màu đen.”
Ngôn Tố trầm mặc rất lâu,
“Tôi không hề phân tích trạng thái tâm lý lúc đó của cậu ta, nghe lời cậu ta. Kết quả,”
Ngôn Tố bình tĩnh kết luận: “Cậu ta chết rồi.”
Chân Ái sửng sốt: “Tại sao anh ta làm như vậy?”
Ngôn Tố không trả lời.
Thực ra anh cũng rất muốn biết, tại sao cậu ta làm như vậy?
Càng là người thông minh thì lại càng quý trọng mạng sống.
Mà nếu Ngôn Tố cũng như cái người bướng bỉnh đó, tại sao lại chọn cái chết cũng không chịu nói ra tung tích của một tỉ kia.
Chân Ái thấy anh không nói lời nào, cũng không hỏi nữa.
Ngôn Tố bây giờ bình tĩnh, trên mặt là vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
Nhưng cô cảm giác được sự nghi ngờ và thương cảm của anh. Cô nghe được, anh và cái người cũng rất thông minh, đam mê mật mã kia, có lẽ là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu.
(*) 惺惺相惜 : (tinh tinh tương tích) hai người đều biết tài nhau và khâm phục nhau.
Tự tay chôn vùi một đối thủ giống như bạn bè, anh nhất định không dễ chịu trong lòng.
Cô chợt nhớ tới, Marie từng nói xương của Ngôn Tố không tốt, còn nói anh là một kì tích. Cô run lên, thử dò hỏi: “Anh… thực ra bị vụ nổ lần đó làm bị thương chứ?”
Ngôn Tố ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt rất bình thường: “À, ngồi xe lăn một thời gian. Nhưng mà nuôi dưỡng được thói quen suy nghĩ tốt.”
Nỗi đau của quá khứ, có lẽ là khắc cốt ghi tâm, nhưng anh lại cho qua thật bình thản.
Chân Ái không biết tình hình cụ thể lúc đó, cũng không tiện hỏi nhiều, liền rúc lại trên sofa ngồi ngây ngẩn.
Nhưng đột nhiên Ngôn Tố lại giống như được nhắc nhở, nhìn cô: “Cô thoa thuốc chưa?”
“Thuốc gì?”
“Vậy là chưa rồi.” Ngôn Tố quay đầu, trên quầy bar vẫn để hộp thuốc mang về từ bệnh viện.
Anh nhíu mày, liếc cô một cái: “Thật không bớt lo!”
Chân Ái: …
Trong vài giây, anh đã ngồi bên cạnh cô, mở hộp thuốc mỡ ra, bóp một chấm nhỏ trên đầu ngón trỏ, lại nhìn cô, giọng ra lệnh: “Quay đầu lại.”
Chân Ái hơi lúng túng: “Tự tôi có thể…” Thấy sắc mặt anh âm u liền im lặng, ngoan ngoãn nghiêng đầu qua.
Ngôn Tố sát lại gần, gương mặt cúi thấp rõ ràng, khẽ chạm vào hốc tai Chân Ái, mềm mại, giống như một loài động vật nhỏ nào đó.
Đợi đến sau khi thuốc dính lên, anh lại cẩn thận thoa đều.
Thuốc mỡ hơi lạnh, phô bày ra trên lỗ tai trắng gần như trong suốt của cô.
Dưới ánh đèn, chiếc cổ lộ ra bên ngoài của cô nhóc nhẵn mịn như sứ, lại lấp lánh ánh sáng. Ngôn Tố lơ đãng hạ đôi mắt, ánh mắt theo xương quai xanh xinh đẹp của cô nhìn xuống dưới. Trong chiếc áo ngủ rộng rãi có một bóng mờ duyên dáng.
Nhịp tim Ngôn Tố chợt đập nhanh hơn, lập tức đứng dậy từ trên sofa, đứng thẳng tắp.
Chân Ái nhìn anh khó hiểu: “Thoa xong rồi sao?”
Ngôn Tố nói từng chữ: “Ừ, xong rồi. Ngủ sớm chút đi!” Nói xong, chạy nhanh như chớp giống như chạy trốn, chuồn lên cầu thang không thấy đâu nữa.
Chân Ái nhìn bóng dáng màu trắng biến mất rất nhanh kia, chớp chớp mắt. Đã xảy ra chuyện gì?
Ngôn Tố gần như chạy trối chết về phòng mình, rầm một cái khóa cửa lại. Cái cảm giác nóng bỏng kì quái trong cơ thể hình như hơi lắng xuống.
Anh đi tới kéo cửa sổ ra. Gió mát trong đêm xuân vù vù thổi tới.
Anh hít một hơi thật sâu, ổn định lại sự khó chịu trong lòng.
Vừa đứng một lúc, lấy điện thoại di động ra, ngón tay di chuyển rất nhanh, tìm được số của “CIA, Agent B (Cục tình báo trung ương, đặc công B)”, gửi một tin nhắn ngắn:
“Search: The child of evil!” (Tìm kiếm: Đứa con của ác ma)
Sau mười phút, điện thoại di động ting ting một tiếng:
“Sealed.” Hồ sơ bị niêm phong…