Nước mắt Chân Ái bộc phát rơi xuống từng giọt lớn; anh yếu ớt cười cười, ngón tay dài lướt nhẹ qua nước mắt cô, lại lấy một con dao mỏng từ trong túi ra nhét vào tay cô.
Chân Ái lau nước mắt: “Đây không phải là dao phẫu thuật giết chết bác sĩ sao?”
“Ừ, vừa rồi lúc đi tìm em, lo trên người hung thủ còn vũ khí khác nên rút dao của bác sĩ ra.” Ngôn Tố nắm chặt tay cô, “Ai, lấy đầu mũi tên ra giúp anh.”
Chân Ái ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Mưa nhỏ lại rồi, chúng ta lên thuyền rời khỏi đây đi, đi ngay bây giờ.”
Ngôn Tố nắm gáy cô kéo cô lại, thấp giọng: “Không đi được.” Anh cúi đầu đặt trên trán cô, mâu quang vẫn trong veo như trước, nhìn vào đáy lòng cô,
“Ai, hãy nghiêm túc nghe anh nói, anh biết rất rõ tình trạng của mình. Đầu mũi tên không chạm tới động mạch, không tổn thương đến xương, cũng không tổn thương đến tim, chỉ đâm vào bắp thịt thôi. Máu chảy không nhiều.”
Nói xong, cười như tự giễu: “Hắn thu sức, có lẽ không muốn giết anh ở đây.”
Chân Ái cho rằng “hắn” trong miệng Ngôn Tố là hung thủ, cũng không để ý.
Cô đỡ anh ngồi xuống, dè dặt cẩn thận giúp anh cởi áo kiểm tra vết thương.
Ước tính bằng mắt đầu mũi tên rộng khoảng 2cm, khá sâu. Giống như Ngôn Tố nói, vết thương ở dưới tim, giữa hai xương sườn. Máu chảy chậm và liên tục ra ngoài.
Sự đau lòng và hoảng hốt ban đầu qua đi, Chân Ái tỉnh táo lại.
Ngôn Tố nói hoàn toàn chính xác, nhất định phải mau chóng lấy đầu mũi tên ra. Tuy để lại bên trong sẽ khiến máu chảy chậm, nhưng đồng thời sẽ làm tăng đáng kể nguy cơ nhiễm trùng, chờ bốn, năm tiếng, căn bản không chịu đựng nổi.
Chân Ái quan sát sơ bộ vết thương, trong đầu đại khái đã có bài bản, gật đầu với Ngôn Tố: “Được!”
Cô lót xong chăn, dìu anh nằm xuống, lấy hộp dụng cụ sơ cứu và hộp dụng cụ khẩn cấp trong tủ ra, quét qua căn phòng một lần. Gương lõm, đèn pin, bông gòn, cồn, băng vải, dây cầm máu, nến, bật lửa đều có.
Cô dùng giá cắm nến đỡ gương lõm và đèn pin xong, đảm bảo ánh đèn chiếu vào ngực Ngôn Tố đủ sáng, đốt cháy rượu khử trùng dao phẫu thuật.
Lúc mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa xong muốn động dao, Chân Ái bỗng ý thức được, không có thuốc tê!
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, tòa thành số 7 là chỗ làm thí nghiệm, Ether, Procaine hydrochloride, Phenobarbital, Ethyl carbamate… Trong phòng thí nghiệm nhất định có thể tìm được cho dù là một loại.
Nhưng còn chưa đứng lên, cổ chân đã bị anh nắm lấy.
Tương phản với ánh sáng tụ tập nơi ngực, đôi mắt anh tối đen: “Anh không cần thuốc tê.”
Suy nghĩ bị anh nhìn thấu, thanh âm cô run rẩy: “Không cần thuốc tê? Anh có biết đau thế nào không!”
“Anh biết.”
Anh nhàn nhạt chặn lời cô, nói ngắt quãng, “Em có biết, loại tâm tình tuyệt vọng lúc anh không tìm được em trong lâu đài không? Biết loại tâm tình đau khổ đến muốn chết lúc anh nghe nói em bị nhốt trong hầm băng không?”
Chân Ái cứng họng, nước mắt lại bắt đầu tràn ngập.
“Nhưng mà A Tố, thực sự sẽ rất đau. Lần này em cẩn thận, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện, có được không? Anh để em đi lấy thuốc tê đi.” Cô mang theo giọng nghẹn ngào muốn thoát khỏi cánh tay quấn trên cổ chân, nhưng anh gắt gao siết chặt, không hề buông lỏng chút nào.
“So với nằm ở đây, lo lắng trên đường em đi tìm thuốc có thể gặp phải nguy hiểm hay không, có thể không về được hay không; so với sự đau khổ hành hạ này, anh cho rằng chịu đựng vài dao không tính là gì cả.” Sắc môi anh trắng bệch, cố gắng cười thoải mái.
“Không tin chúng ta đánh cược, anh nhất định sẽ không kêu đau, có lẽ còn có thể vừa động dao vừa thảo luận ai là hung thủ!”
Anh ra vẻ ung dung như không có việc gì, nhưng cô không cười nổi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào chói tai.
Chân Ái bắt đầu cảnh giác, tinh lực toàn thân đều đặt vào lỗ tai. Ngôn Tố sững sờ, lại phản xạ có điều kiện muốn ngồi dậy chắn cô sau lưng. Chân Ái thấy thế, nhào tới ghì chặt bả vai anh, đè anh thật chặt trên chăn.
Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng âm thanh bên ngoài, đủ thấy người bên ngoài tranh cãi gay gắt thế nào.
Cách một bức tường, trên hành lang, một đám người đứng đối nhau, chỉ duy nhất thiếu người mẫu.
Tác giả trước sau như một dễ dàng sợ hãi hốt hoảng nhất, lần này là sự tức giận ùn ùn kéo đến, thét lớn vào quản gia và người hầu gái: “Mọi người ở trong phòng, chỉ có hai người ở ngoài! Tượng sáp người mẫu bể thành bụi, các người lại không biết!”
Người hầu gái giống như đã trải qua sự đe dọa không cách nào chịu đựng, cả người run rẩy, cúi đầu khóc hu hu, không nói nên lời;
Quản gia sa sầm mặt, lạnh lùng trách mắng tác giả: “Tôi và cô ấy vẫn ở cùng nhau, người hầu gái tuyệt đối không phá hủy tượng sáp người mẫu, cũng không tổn thương cô ấy.”
“Đó chính là do hai người cùng bày mưu!” Tác giả nóng nảy lại cuồng loạn hiếm thấy.
“Tôi thấy luật sư còn tạm được.” Diễn viên ôm ngực, cao giọng phản bác, yên tĩnh nhìn chằm chằm luật sư,
“Vừa rồi người hầu gái đề nghị bảo tất cả mọi người trở về phòng khách chờ cảnh sát đến. Nhưng luật sư anh nhất định nói mình đợi trong phòng an toàn nhất. Lần này thì tốt rồi, cô ấy chết đến mức ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Chúng ta đều ở phòng riêng, nhưng nói không chừng chính anh chạy ra ngoài phá hủy tượng sáp người mẫu rồi lại giết cô ấy.”
Luật sư cũng mất sự bình tĩnh thường ngày, nổi giận: “Tôi hoàn toàn không ra khỏi cửa phòng! Rõ ràng là người hầu gái đẩy cửa hầm băng bên này, đập nát người mẫu bên trong.”
“Tôi không biết người mẫu ở trong phòng ướp lạnh,” người hầu gái khóc lớn đầy thê thảm, “Là các anh nói muốn tôi tìm mọi nơi, tôi nghĩ đến hầm băng cô học trò bị nhốt trước đó. Tôi không biết là ai chỉnh nhiệt độ hầm băng thành -148. Cửa đụng vào, cô ấy liền bể nát.”
Người hầu gái che mặt ngồi xổm dưới đất khóc lớn, ra sức lắc đầu, không cách nào chấp nhận được cảnh tượng vừa rồi: “Không phải tôi, tôi không biết cô ấy ở bên trong. Tôi thực sự không biết.”
Sắc mặt giáo viên mầm non tái nhợt: “Đừng tranh cãi nữa. Bắt đầu từ bây giờ, mọi người chúng ta đều đến phòng khách, trước khi cảnh sát đến, ai cũng không được rời đi nửa bước!”
Tất cả mọi người trầm mặc, ngơ ngác nhìn chằm chằm hư không, trong mắt đều là sự sợ hãi thấu xương.
Cả đời họ, cho dù là tận mắt nhìn thấy hay nghe nói, hay biết được từ trong tác phẩm nghệ thuật, cho dù như thế nào, họ cũng chưa từng thấy cách thức giết người kinh khủng như vậy.
Người sống sờ sờ bị ném vào hầm băng, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống mấy trăm độ, trong nháy mắt biến thành tượng băng vừa giòn vừa cứng. Đụng một cái, tan tành thành bụi, ngay cả máu cũng không chảy một giọt.
Trong phòng, sắc mặt Chân Ái bỗng không còn giọt máu. Sự giá rét thấu xương trong hầm băng tòa thành số 7 mấy tiếng trước còn quanh quẩn bên người, mà bây giờ người mẫu lại bị nhốt trong hầm băng âm hơn một trăm độ?
Trong nháy mắt đông lại thành băng giòn?
Chân Ái nghe đầu khớp xương cũng đau, người nào điên cuồng như vậy?
Cô dựa trên vai anh, nghiêng đầu.
Gò má anh chán nản và yếu ớt, rũ mắt, không rõ vẻ mặt, không có một chút cảm xúc, nhưng khiến Chân Ái cảm thấy một loại vô lực trước nay chưa từng có. Cô nhớ đến lời anh nói lúc trên hành lang: “Tôi muốn bảo vệ từng người ở đây, nhưng rõ ràng việc đó là không có khả năng.”
Cô không biết an ủi anh thế nào, kề sát bên tai anh, khẽ nói: “A Tố, đừng khó chịu. Em nghe lời anh, không đi ra ngoài, được không?”
Ánh mắt anh dịch chuyển, rơi trên gương mặt cô, cười nhạt một tiếng, hết sức yếu ớt.
Chân Ái đứng lên, tất cả suy nghĩ tập trung trên ngực trái anh. Đầu mũi tên bị gỉ, trộn lẫn với vải áo rách nát.
Cô lấy bông gòn từ trong chén cồn rửa sạch vết thương giúp anh. Mới đụng vào, cả người anh đều căng lên, cơ ngực trong nháy mắt gồ lên, máu tươi nhuộm đỏ cả miếng bông gòn.
Cô cắn răng không nhìn mặt anh, cúi đầu lấy cồn sát trùng cố sức lau chỗ sâu vết thương, anh lại run lên lần nữa, nắm lấy chăn, khớp ngón tay trắng bệch, gân xanh cũng lồi lên.
Lòng Chân Ái đang run rẩy, nhưng tay rất vững, hơi híp mắt lại, động dao cực nhanh, một cái liền khoét một miếng nhỏ mô cơ bị tổn thương trên ngực anh. Cơ thể anh căng ra đến mức giống như cây cung kéo căng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt mất.
Chân Ái quả thực không nhịn được, nhìn anh một cái, anh đau đến sắc môi trắng bệch, môi cũng sắp cắn đứt, mi tâm nhíu chặt đều là mồ hôi. Lại xuống một dao như thế nữa, sớm muộn gì anh cũng sẽ ngất vì quá đau.
Chân Ái lấy ngón tay đo vết thương của anh một cái, nắm chắc trong lòng.
Sau khi cơn đau dữ dội qua đi, Ngôn Tố thấy cô dừng, rũ mắt nhìn qua, thanh âm ngắt quãng nhưng ép buộc bình tĩnh: “Anh, không sao.”
Chân Ái không trả lời, đột nhiên cúi người xuống, dùng miệng chặn đôi môi tái nhợt ẩm ướt mồ hôi của anh lại, đầu lưỡi đảo tiến vào, khuấy thành một chỗ cùng đầu lưỡi của anh. Nhưng dao phẫu thuật lại theo cổ tay cô vẽ một vòng tròn.
Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, miệng đè trên môi anh, ra sức và mạnh mẽ giống như muốn hút linh hồn anh ra.
Mới đầu Ngôn Tố không biết gì, vẫn đắm chìm trong sự đau đớn như nổ tung. Từ từ, giống như tâm trí quay trở lại, ánh mắt cũng có tiêu cự, liền thấy đôi mắt gần trong gang tấc của cô, đen nhánh như đêm, yên tĩnh khác thường.
Anh trong nháy mắt quên đi đau đớn, thậm chí giật giật đôi môi khô khốc, bản năng muốn nghênh hợp cùng cô.
Mà sau khi cô cảm ứng được, trong đôi mắt đen thoáng qua một vệt sáng, đầy quyết tâm, lưỡi dao mỏng đâm vào lồng ngực anh, 2cm, kĩ thuật vững vàng vẽ một vòng tròn quanh phần thịt xung quanh đầu mũi tên, sạch sẽ gọn gàng.
Lưỡi dao khều một cái, đầu mũi tên lẫn vải và máu thịt được khoét ra.
Con ngươi Ngôn Tố tối sầm lại, chỉ cảm thấy tất cả thần kinh đều đứt lìa trong khoảnh khắc kia, phản xạ có điều kiện mà hung hăng hút lại môi cô, Chân Ái đau đến mức suýt ngã.
Nhưng anh sau một giây ý thức được hành vi của mình, nhanh chóng buông cô ra.
Cả người anh chật vật mệt lả đến cực hạn, vẫn không phát ra một chút âm thanh, chỉ hít ngược vào vài hơi khí lạnh, tim đập rất nhanh, hô hấp lại vô cùng chậm, từ từ chịu đựng đau nhức.
Một hồi giày vò này, Chân Ái cũng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng không dám thả lỏng. Cô rất nhanh đứng lên, nhìn vết thương của anh căn bản đã khoét sạch, nhanh chóng bôi thuốc cho anh, cột chắc dây cầm máu.
Xong mọi thứ, cô mệt đến mức giống như chó mất nước. Còn anh từ đầu đến cuối không rên một tiếng, yên lặng và yếu ớt nhìn cô.
Chân Ái cúi người xáp lại gần, ánh mắt của anh lẳng lặng nâng lên theo cô, trong veo lại lóng lánh.
Cô lướt nhẹ qua mái tóc ướt mồ hôi của anh, đôi môi kề mặt anh, khẽ dỗ: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút, được không?”
Giọng nói anh khàn khàn: “Không muốn để em rời khỏi tầm mắt của anh.”
Chân Ái lại cứng họng lần nữa. Cô sớm nên biết, anh bẩm sinh cố chấp như vậy.
Cô không khuyên anh nữa, lấy nước ấm từ toilet lau mặt lau người cho anh, lại lau sạch mình một lần.
Cô lo anh đau không chịu được, liền nói chuyện để anh phân tâm: “Thế nào? Có một người bạn gái biết động dao, có phải đi ra ngoài sẽ không cần lo không?”
Anh không có sức nói chuyện, nhưng khóe môi khẽ nhếch, trong mắt lóe lên một chút ý cười.
Cô đắc ý hất hất cằm: “Bây giờ biết lợi ích của em rồi chứ?”
Anh vẫn nhìn cô cười.
Chân Ái thấy môi anh khô nứt, nhớ tới cảnh tượng anh đút cô uống nước, trong lòng khẽ động, cầm một ly nước ấm nhỏ đến, miệng kề miệng đưa vào trong miệng anh.
Có lẽ bởi vì quá yếu, anh ngoan ngoãn và yếu ớt hiếm thấy, rất biết điều rất nghe lời, mặc cho cô điều khiển.
Cô đưa nước vào miệng anh từng chút một, vẫn không muốn rời khỏi, khẽ lắc đầu vuốt nhẹ giữa môi anh: “Không cho anh uống quá nhiều, chỉ thấm giọng thôi.”
Anh trả lời: “Được.”
Cô cúi đầu, không khỏi thích sự yếu đuối lúc này của anh, lại bổ sung một câu, “Còn môi nữa.” Vừa nói, đầu lưỡi đầy nước ướt át tinh tế liếm một vòng giữa môi anh.
Ngôn Tố ngưng nửa giây, chợt nở nụ cười: “Cách giảm đau của em rất hiệu quả, anh rất tán thưởng.”
Chân Ái nháy nháy mắt: “Chỉ dành cho anh thôi.”
“Đó là đương nhiên.” Anh nâng mày, trên gương mặt tái nhợt có một vẻ xinh đẹp khác thường, “Người khác không xứng.”
Cô vui vẻ, cắn môi cười không ngừng, cọ cọ đến mấy lần trên mặt anh, lại hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: “A Tố, em thực sự thích mùi của anh.” Dường như không đủ, lặp lại lần nữa, “Mùi trên người anh, em rất thích.”
Ngôn Tố trầm mặc, quyết định mình không thể lừa gạt và giấu giếm Chân Ái, thế là nói một cách chân thành và nghiêm túc: “Ai, thực ra trên thân người có mùi là vì lỗ chân lông người tiết mồ hôi.”
“Cho nên…” Chân Ái mặt xám xịt nhìn anh.
Không phá hỏng bầu không khí sẽ chết sao! Sẽ chết sao!
Người nào đó vội vàng giải thích: “Nhưng em đừng hiểu lầm, thực ra mồ hôi người không có vị. Nhưng vi khuẩn trên da đã thay đổi cấu trúc hóa học của mồ hôi, lúc này mới có mùi.” (Còn không bằng hiểu lầm)
Anh thẳng thắn nhìn cô, rất quả quyết, “Cho nên, thực ra là em thích vi khuẩn trên người anh. Không phải anh.”
“…”
Nếu là người phụ nữ khác, sớm đã hết chỗ nói rồi; nhưng…
Chân Ái sửng sốt một giây, thấu hiểu triệt để gật đầu một cái: “Thế à.” Sờ sờ người Ngôn Tố, “Vậy ngày nào đó anh cho em chiết xuất mang đi nghiên cứu đi. Em rút ra mấy chục ngàn loại vi khuẩn đặt trong nhà làm hương xông.”
Ngôn Tố: “Nhưng anh không ngửi được mùi trên người mình. Anh thích mùi của em.”
Chân Ái: “Vậy cũng rút một ít của em.”
“Được.” Ngôn Tố gật đầu, “Nhưng mà phải đổ mồ hôi chứ.”
“…”
Nói xong, anh hơi cau mày, lẩm bẩm :”Anh tôn trọng sở thích của em, nhưng thực ra bản thân anh vô cùng ghét vi khuẩn. Không sạch sẽ, rất không sạch sẽ.”
Anh ngưng mày im lặng một hồi, “Ngoại trừ khuẩn que đại tràng.”
Chân Ái nằm sấp bên cạnh, nghiêng đầu: “Còn có vi khuẩn axit lactic nữa.”
“Ồ, cái đó anh cũng thích… Nếu không cũng không có sữa chua.”
Chân Ái chống cằm, ngẩng đầu nhìn trời, “Em còn thích tụ cầu vàng, màu sắc rất đẹp.”
“Không nên bị bề ngoài mê hoặc, nó là vi khuẩn không tốt.”
…
Hai người nói chuyện phiếm vặt vãnh, sau một tiếng căn bản đạt được nhất trí.
Họ cùng thích 379 loại vi khuẩn, một mình Chân Ái thích 7137 loại, một mình Ngôn Tố thích 0 loại.
Sau khi Chân Ái liệt kê vi khuẩn cô thích một lần, khô miệng khô lưỡi uống một ly nước thật lớn, sau đó phát hiện Ngôn Tố lại không ngủ, còn nghe đến say sưa.
Trong nháy mắt cô cảm thấy, họ thực sự là hai bên đã tìm được tình yêu chân thành.
Kể xong vi khuẩn, đề tài trở lại một vấn đề khác mà họ cùng cảm thấy hứng thú, vụ án.
Chân Ái nằm sấp bên cạnh anh, hỏi: “Mấy vụ án giết người này, có phải không chỉ có một hung thủ không?”
Một bên mắt Ngôn Tố nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại: “Em nhìn ra được từ đâu?”
“Em không biết hiện trường người mẫu chết là như thế nào, nhưng người dẫn chương trình bị giết quá kì lạ, hoàn toàn khác với mấy người chết trước. Trong vụ án bác sĩ, cúp điện mười mấy giây, hung thủ vừa nhanh vừa chuẩn lại tàn nhẫn; trong vụ án võ sĩ quyền anh, giết người trong phòng kín, hiện trường sạch sẽ, võ sĩ quyền anh không hề phản kháng; hung thủ rất lợi hại rất mạnh mẽ.
Nhưng vụ án của người dẫn chương trình, hiện trường lộn xộn, siết dây thừng, đập đầu người dẫn chương trình vào góc bàn, quá lộn xộn. Em nghi không phải là một người.”
Ngôn Tố nhàn nhạt nhìn ánh sáng rực rỡ trên gương mặt cô, rất thích bầu không khí cùng cô tham khảo thế này, đợi cô nói xong, anh mới mỉm cười: “Cách thức người dẫn chương trình chết, quyết định có thể người giết anh ta chỉ có một người. Ai, hiện trường phạm tội đã nói rõ tất cả.”
Cách chết? Hiện trường phạm tội?
Chân Ái sững sờ, sao cô không nghĩ tới?
Có người cầm dây thừng siết người dẫn chương trình, mà vóc dáng anh ta rất cao, 190cm trở lên. Người mẫu cao nhất trong nhóm phụ nữ cũng không tới 180cm, còn đàn ông, Ngôn Tố 188cm, dựa vào tiêu chuẩn của anh để ước tính, quản gia 188cm, tác giả khoảng 180cm, luật sư… cao bằng người dẫn chương trình.
“Tại sao luật sư muốn giết người dẫn chương trình?”
“Hai khả năng, một là câu chuyện mà người dẫn chương trình nói kia, nói võ sĩ quyền anh từng thông đồng với bác sĩ hại chết một nữ sinh viên. Anh ta nhắc tới có người giúp võ sĩ quyền anh kiện được miễn ngồi tù và bồi thường lớn. Có thể luật sư là người năm đó giúp võ sĩ quyền anh kiện. Anh ta cho rằng người dẫn chương trình là hung thủ, cho nên, thay vì bị giết thì chi bằng giết anh ta trước.”
Ngôn Tố dừng một chút,
“Khả năng thứ hai, luật sư tin mật mã Caesar nhìn thấy trên đĩa lúc ban đầu, ‘Không giết người thì sẽ bị giết’. Thấy người xung quanh chết liên tiếp, anh ta sợ hãi, cho nên chọn ngẫu nhiên một người để ra tay.”
Chân Ái cảm thấy bi ai, khẽ than thở: “Cho nên bây giờ những người khác đều hoảng sợ, tranh nhau đi giết người? Bây giờ người mẫu cũng bị giết, còn chết thảm như vậy. Mọi người chắc chắn càng rối hơn, người chết kế tiếp sẽ là ai?”
Ngôn Tố không nói, mâu quang yên tĩnh mong mỏi hướng lên nóc nhà. Những người còn lại sẽ không hoảng loạn, người có thể sẽ chết cũng chỉ còn lại một người.