“Ừ, đi thôi.”
#
Trong xe phát bài hát cũ kinh điển Hotel California Chân Ái rất thích. Cô từng cho rằng, nghe bài hát này sẽ thấy được ánh mặt trời rực rỡ và biển xanh cát bạc ở California.
Nhưng bây giờ, tâm trạng cô sa sút giống như rơi xuống biển, chìm xuống từng chút một, ngạt thở, không nơi nương tựa, tuyệt vọng, cách ánh mặt trời ngày càng xa, rơi xuống cảm giác vô lực vĩnh viễn không có điểm cuối.
Bert thỉnh thoảng liếc cô qua gương trong xe.
Cô nghiêng mặt, xinh đẹp như vậy, xinh đẹp như trong trí nhớ.
Lông mi đen cong dài, đôi mắt trong veo, cái mũi cao thẳng xinh xắn, đôi môi hồng như cánh hoa, mái tóc dài bay rối loạn trước gió, làn da trắng nõn trong suốt. Đẹp đến mức khiến cho thế giới cũng mất đi sắc màu.
Đây chính là cô, đây chính là Little C.
Chỉ có điều cô nhìn như không hề vui vẻ, trầm mặc và lại yên tĩnh, không có một chút cảm xúc.
Hắn cho rằng, cô đang giận dỗi hắn.
Cô bé dỗi sao, dỗ dành thì được rồi.
Hắn cũng không để ý.
Âm nhạc ghita trong xe êm ái trầm bổng, sau xe đèn hiệu cảnh sát lấp lóe còi cảnh sát kêu to, trên quốc lộ liên lục địa rất dài, trên cánh đồng xanh tươi mùa hè, giống như một dòng sông lấp lánh lao vụt mãnh liệt.
Chân Ái nhìn kính chiếu hậu. Không phải là FBI theo dõi Ngôn Tố, mà là CIA âm thầm bảo vệ cô.
Cô không có hứng thú dời ánh mắt đi, nhìn bụi cây trên cánh đồng, hỏi: “Jasmine đâu?”
“Ai?” Nghe thấy cái tên xa lạ, Bert không hề quan tâm.
Cô càng lạnh nhạt hơn, giống như thờ ơ, lại giống như không làm sao có hứng thú nổi với bất kì chuyện gì: “Người phụ nữ biến mất trong trang viên Hampton, bị anh bắt đi phải không?”
“Ồ ~~” Bert nhớ tới, giọng mang theo vẻ chế nhạo, “Em nói cái người phụ nữ không biết tốt xấu kia? Chở đi rồi.”
Chở đi?
Chân Ái chậm rãi nâng mắt: “Cô ấy sẽ như thế nào?”
Bert lái xe tốc độ cực nhanh, vẫn dám quay đầu nhìn cô. Nhìn đủ ba giây, một vẻ mặt oán trách ‘Làm sao em có thể không hiểu anh’: “Còn cần hỏi anh?”
Chân Ái nhíu mày, chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy khó chịu.
“Thả cô ấy đi.”
Dưới cái nhìn của cô, Jasmine trừ đầu óc không quá lanh lợi, nói chuyện lộn xộn không có logic ra, không có vấn đề gì lớn. Cô gái đó cũng sống ngốc nghếch ù ù cạc cạc, quả thực không đến mức chịu những đối xử kia. Vả lại Annie đã nói, số mạng người trong gia tộc là dính liền với nhau. Cô không hi vọng người khác nhìn thấy Ngôn Tố liền nói: Nguyện Thượng đế phù hộ em gái anh, hi vọng nhà các anh sớm rời khỏi bóng ma.
Bert không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: “Thả cô ta, em sẽ vui sao?”
Chân Ái không phối hợp quay mặt qua chỗ khác, không nói lời nào.
Hắn nhún nhún vai: “Vậy thì coi như…”
“Sẽ vui!” Cô trái lương tâm trả lời.
Thực ra, nếu không được thấy Ngôn Tố, bất kì chuyện gì, bất kì người nào, ai chết ai sống, cô cũng không quan tâm, cô cũng sẽ không vui vẻ.
Nghĩ đến Ngôn Tố, trái tim cô đột nhiên nhói đau.
Bây giờ Ngôn Tố đang làm gì? Nhất định đang tìm cô như điên.
Xe phía sau đuổi rất sát, xe của Bert chợt quẹo cua lao xuống quốc lộ. Chân Ái trên ghế ngồi bay lên lại đập mạnh xuống, dây an toàn siết chặt đau nhức.
Tâm trạng cô không tốt, che ngực, nhíu mày thật sâu.
Bert thấy sắc mặt cô không tốt, đôi mắt đen rõ ràng thẫm một độ, lóe lên vẻ không kiên nhẫn, nhìn kính chiếu hậu, lẩm bẩm: “Những người này đáng chết.” Một tay đập mạnh cái nút nào đó. Chiếc xe rộng rãi và nhiều chức năng kêu tách tách, nóc xe phát ra tiếng máy móc két két. Chân Ái ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ là súng bắn đạn ghém! Cái này bắn ra ngoài có thể nổ tung một chiếc xe.
“Bert, đừng giết người!”
Lên xe lâu như vậy, lần đầu tiên cô gọi tên hắn. Sắc mặt Bert hơi kì lạ, dừng vài giây, trầm bổng nói câu: “Ok ~ Anh đồng ý với em, đương nhiên sẽ không giết người… K!”
Kerr ở sau xe lập tức ôm súng, mở cửa sổ nhỏ ngắm bắn.
Hắn không giết, có thể kêu người khác giết.
“Anh đúng là giữ chữ tín!” Chân Ái mỉa mai, mắt thấy K thực sự muốn nổ súng, trách mắng hắn, “Anh dám!” K sắc mặt phục tùng, thật không có động tĩnh nữa.
Chân Ái: “Tôi nói, đừng giết họ!”
Bert gật đầu, đồng ý: “Được. Sau đó chúng ta bị giết.” Giọng điệu y như cậu bé bất cứ lúc nào cũng thích phân cao thấp cãi nhau châm biếm với cô kia.
Chân Ái không thay đổi sắc mặt: “Họ sẽ không giết tôi.”
Bert vừa nghe, gương mặt liền xám xịt: “Nhưng chúng sẽ giết anh! Ôi, Little C, em thật đúng là không đau lòng cho anh.”
Chân Ái mím mím môi: “… Họ cũng sẽ không giết anh.”
“Đúng vậy, chúng sẽ bắt sống anh.” Mâu quang Bert lấp lánh, móc khóe môi một cái, giống như tức giận lại giống như buồn cười, “Anh bị chúng bắt đi, em nỡ lòng sao? Chúng ngược đãi anh thì phải làm sao bây giờ?”
Tốp xe hơi điên cuồng đuổi theo trên đồng bằng, tay chân hắn nhanh nhẹn điều khiển chiếc xe vận tốc mấy trăm mét trên giờ, lại còn dáng vẻ bình tĩnh, dùng giọng điệu nói chuyện trời đất đùa giỡn với cô.
Chân Ái to đầu, không khỏi bị hắn chọc, lạnh băng băng nói: “Không phải mỗi người đều là tên cuồng ngược đãi giống như anh!”
Bert nghe nói, thoải mái cười, rất đắc ý: “Thật sao? Em thực sự nghĩ như vậy?” Giống như hắn rất duy nhất rất đặc biệt.
Chân Ái suýt nữa mắng hắn: “Tôi không khen anh!”
K ghìm súng, sống lưng tê dại. Đã lâu không thấy tiểu thư C, cũng đã lâu không thấy ai dám nói chuyện như vậy với ngài B.
Trong lòng Chân Ái phủ sương mù, quay đầu ngắm đồng quê bao la, mím môi, rất lâu không lên tiếng.
Cô không biết tâm trạng mình bây giờ là gì. Cô không muốn trở về cùng hắn, nhưng cũng không muốn để Bert chết. Nhưng mà, có lẽ hắn có thể bị CIA bắt đi, nhắc tới Bert là thiên tài sinh vật y dược giống như cô, họ có thể bắt hắn lại bảo hắn làm nghiên cứu không?
Cô nghiêm mặt, loại suy nghĩ này thật nhàm chán. Cô cũng không biết làm sao chạy trốn, hi vọng duy nhất là cảnh sát đuổi sát phía sau.
Bert rất thông minh, biết nếu như bắt cô ở chỗ khác, cô nhất định sẽ trốn, nhất định sẽ liều chết phản kháng.
Nhưng đó là trang viên của bà ngoại. Nếu cô không yên lặng đi theo hắn, hắn sẽ không nháy mắt một cái giết hết người ở đó, người nhà của Ngôn Tố.
Ngôn Tố…
Bert đến giờ vẫn không đề cập đến anh, việc này ngược lại khiến Chân Ái bất an. Cô mơ hồ cảm thấy Bert đã chuẩn bị xong mọi thứ, viết kết cục cho Ngôn Tố, cho nên hắn mới bình tĩnh, tùy tính lại tùy ý, không mảy may nhắc đến chuyện có liên quan đến Ngôn Tố.
Nhưng cho dù hắn nhìn qua ung dung như vậy, thỉnh thoảng còn cười, nhưng Chân Ái quá hiểu rõ hắn, liếc mắt là nhìn ra trong lòng hắn thực ra nén giận, rất mãnh liệt.
Hắn không giống Arthur. Arthur giận sẽ không nói lời nào, Chân Ái thỉnh thoảng dỗ hắn, một câu là xong. Lại thêm nhiều lúc Chân Ái quá chậm chạp, không biết hắn đang giận, hắn sẽ tự mình nguôi giận rồi đến tìm cô;
Nhưng Bert giận sẽ tỏ ra vô cùng ung dung, im lặng không nhắc đến chuyện làm hắn tức giận, đợi đến lúc Chân Ái không chú ý hung hăng cắn cô một cái, để cô mãi mãi đều nhớ hắn đã tức giận lúc nào.
Chân Ái lo lắng không yên, hoảng hốt cảm thấy đang đợi một kết cục bi ai đã định trước.
Bert không biết kéo từ đâu ra một cái chăn bông dày, bao lấy cô, ngay sau đó thân xe chợt chao đảo một cái. Chân Ái hoàn hồn, va đập lung tung, nhưng lại đụng vào trong chăn mềm mại. Cô sững sờ, thì ra xe lại xông lên quốc lộ lần nữa.
Trên đường là các phương tiện đi lại đang dần dần tụ tập, hắn đang lấy người bình thường làm vật che chắn.
Chân Ái giật mình nhìn hắn. Quả nhiên, gò má hắn yên lặng, đôi mắt tối tăm u ám.
Cảnh sát cắn chặt không tha thời gian dài khiến hắn dần dần mất kiên nhẫn, nhưng kiêng dè cảm xúc của cô lại không muốn nổ súng.
Trong dòng xe đi làm thưa thớt đi buổi sáng, xe hắn giống như một đuôi cá nhanh nhẹn, qua mặt xe, cướp đường, tránh né vô cùng thành thạo. Chỗ đi qua tiếng thắng xe kêu to, không tránh kịp binh binh bang bang đụng vào nhau. Xe cảnh sát phía sau tốc độ quá nhanh, có chiếc thắng lại né tránh, có chiếc lăn xuống từ trên quốc lộ.
Chân Ái nắm tay vịn, lắc qua lắc lại trong chăn, choáng đầu hoa mắt.
Một màn trong kính chiếu hậu khiến cô vô cùng lo sợ. Xe của cô chạy rất nhanh, dòng xe phía sau lại hoàn toàn sụp đổ, vô cùng hỗn loạn.
Hắn chuyển con ngươi, tự đắc nhìn cô: “Cái này không thể trách anh nhỉ?”
“…” Chân Ái phiền não, mặc kệ hắn. Cách nửa giây, nhìn người ngã ngựa đổ phía sau, “Anh không cần thiết làm như vậy… Họ chỉ muốn bảo vệ tôi.”
“Chúng là muốn lợi dụng em.” Ngữ khí của hắn cứng rắn lại độc tài, nói xong, thở dài, “Ngốc!”
Sắc mặt Chân Ái cứng đờ.
“Theo anh về nhà đi. Chúng không thể bảo vệ em, bọn anh mới có thể, cũng chỉ có bọn anh có khả năng bảo vệ em.”
Hắn hơi híp mắt, gò má góc cạnh rõ ràng hiện lên một tia dịu dàng, lại không vui, “Em thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết sự bảo vệ của chúng là có ý gì? Thứ chúng nhìn trúng là những sức mạnh có thể hủy diệt thế giới trong đầu em kia.”
“Thứ chúng bảo vệ không phải là em mà là năng lực của em. Bởi vì em có thể chế tạo lượng thuốc độc và chất giải nhỏ làm cho sinh vật quy mô lớn chết trong nháy mắt; em biết kĩ thuật nhân bản người; em có thể chế tạo thuốc thay đổi năng lượng sinh học của cơ thể người; có thể chế tạo thuốc động vật và thuốc dị năng, để người ta có năng lực hoặc dị năng giống như động vật. Chúng rất rõ, chỉ một loại cực nhỏ trong đó bán cho tổ chức khủng bố hoặc cơ quan nghiên cứu khoa học của chính phủ khác, cũng là rất nhiều vàng thật bạc trắng. Nắm giữ trong lòng bàn tay thì có thể bay lên đến độ cao chiến lược. Đây chính là giá trị lợi dụng của em.”
Ánh mắt Bert u ám, trên gương mặt căng thẳng lộ ra cơn giận dữ mơ hồ, là thấy không đáng thay cho cô, là tức giận bọn chúng đối xử với Little C của hắn như vậy,
“Em không giống với nhà khoa học bí mật nghiên cứu những thứ này sinh ở đất nước chúng. Đối với chúng mà nói, em mãi mãi là khác loài, là phía tà ác, không đáng được tín nhiệm. Chờ em không còn giá trị lợi dụng, chúng sẽ lập tức đứng ở phía chính nghĩa giết em.”
Chân Ái không nhúc nhích: “Tôi có năng lực để bản thân mãi mãi có giá trị lợi dụng. Không sao cả, theo như nhu cầu.”
Sức mạnh nguy hiểm như vậy không thể chỉ để một phía có, luôn luôn phải có kìm hãm và cân bằng. Có nhớ tới con cá Ngôn Tố nuôi kia, tên giống như Einstein. Ngôn Tố rất thích nhỉ!
Hai tay Bert nắm tay lái, gân xanh trên mu bàn tay căng lên: “Em không muốn về nhà như vậy? Ở đó, cái gì em cũng có. Nếu em không thích, cả đời cũng không cần vào phòng thí nghiệm nữa, anh đến quản lý.”
“Tự do.” Chân Ái nhìn gió ngoài cửa sổ, “Tôi chỉ muốn tự do.”
“Em có thể có. A nói sau này sẽ không nhốt em, các nơi trên thế giới, em có thể đi nơi em muốn.” Hắn mỉa mai, “Chúng cho em tự do sao?”
Chân Ái không nói. Cô không phải đứa ngu, biết mình thực ra bị CIA nhốt trá hình. Nhưng cô gặp được Ngôn Tố, mỗi một phút ở cùng anh, cho dù là bị anh trói buộc trong lòng, cô cũng cảm thấy đó là tự do.
Thân thể phải, trái tim càng phải hơn.
Cô khẽ chậm rãi hít một hơi, hơi nhắm mắt. Trước mặt hiện ra hình ảnh cô cả đời khó quên. Nơi xa xôi yên tĩnh và sáng chói, cô ngồi trong lòng anh, cùng anh ôm nhau đối mặt, cơ thể cô bao lấy cứng rắn của anh, không thể đè nén mà co rút run rẩy. Cô run rẩy ngẩng đầu, ánh mắt tan rã nhìn bầu trời sao mênh mông; anh nâng cơ thể cô thật chặt, hôn trái tim cô, thì thầm như mê hoặc: “Ai, em tự do.”
Mà cô, tin cậy anh như vậy.
Chân Ái thu suy nghĩ, chậm rãi nâng tầm mắt lên:
“B, nếu anh trai không chết; nếu tôi không vì oán hận các anh mà trốn ra ngoài; nếu tôi không nhìn thấy thế giới bên ngoài, có lẽ tôi vẫn sẽ giống như trước, hồ đồ không biết. Có lẽ tôi vẫn sẽ giống như trước, cho rằng mọi thứ S. P. A. làm đều hợp tình hợp lý, cho rằng mọi thứ anh làm với những cô gái trong tòa nhà thí nghiệm kia không thể bình thường hơn được… Có lẽ vẫn cho rằng, cùng Arthur còn có anh, ba người cùng nhau là hiển nhiên lại thỏa đáng.”
“Nếu quả thực hồ đồ như vậy, tôi sẽ vì không biết gì mà sống rất hạnh phúc, kết hôn, có vài đứa con. Tùy theo ý muốn của mình, hưởng thụ tất cả, đơn thuần được Arthur và anh cưng chiều.”
Bert lẳng lặng nghe, đôi mắt sâu âm u không hề gợn sóng, yên tĩnh và trầm mặc.
Lời Chân Ái đơn giản như vậy chuyển một cái, khiến mâu quang hắn trong nháy mắt xám xịt: “Nhưng bây giờ tôi cảm thấy tất cả những thứ này đều không đúng. Tôi đã thay đổi, trái tim cũng không trở về được nữa.”
“B, bây giờ, tự do của tôi chính là, rời xa Arthur, rời xa anh.”
Bert thờ ơ cười một tiếng, bộc phát u ám: “Thật đáng tiếc, em sắp mất đi tự do rồi.”
“C, mọi thứ trên đời này đều sẽ tìm đến cho em, duy nhất chỉ có cái này, không thể.” Hắn ẩn giấu khí thế sắc bén, xoay tay lái, nghênh ngang mà đi.
Chân Ái chợt ngẩn ra, không thể tin được nhìn sự hỗn loạn huyên náo từ từ nhỏ đi trong gương, trái tim bỗng chốc rơi xuống đáy biển. Xe cảnh sát không đuổi kịp…Cô rõ ràng ôm hi vọng chờ họ đến cứu cô.
Cô không muốn đi với Bert!
Hắn thấy cô kinh ngạc đến mức giống như chịu sự đả kích mang tính hủy diệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trống rỗng đến đáng thương, lại không nhịn được dỗ: “Giận rồi?”
“Không có.”
“Em không vui.” Ngữ khí không cho phép lừa gạt.
Chân Ái không muốn để ý hắn, tay lại vô thức dời xuống dưới, sờ dây an toàn. Mới cử động, bên tai vang lên lời cảnh cáo hơi lạnh của hắn: “C, đừng nghĩ nhảy khỏi xe.”
Hắn thu tất cả cảm xúc trước đó, vừa lạnh vừa cứng.
Sống lưng cô cứng đờ, không muốn lại bi thương, chậm rãi thu tay về.
Ánh mặt trời chiếu vào, nhuộm một quầng sáng ấm áp trên tóc mái của hắn, chiếu vào trong con ngươi màu mực của hắn, sáng rực như ngọc trai đen nơi đáy nước: “C, đừng nghĩ nhảy khỏi xe… Đừng tổn thương bản thân em.”
Chân Ái bỗng cảm thấy vô lực thất bại, căn bản nói không thông với hắn. Cô nhìn cảnh vật lao vùn vụt bên ngoài, ngậm chặt miệng, tuyệt vọng lại thẫn thờ.
Mà hành động sờ dây an toàn vừa rồi của cô chắc chắn đã kích thích Bert. Sắc mặt hắn càng bình tĩnh hơn, tốc độ xe chợt nhanh lên, giống như như thế thì có thể kéo cô về từ thế giới phía sau, trở lại trước đây.
Trong buồng xe yên lặng kì dị, chỉ còn lại tiếng gió trong trời đất.
Chân Ái dần bất an. Hắn đột nhiên lên tiếng, rất yên tĩnh: “S. A. Yan!”