Cậu nằm sấp bên nôi ngẩn người, nhìn đứa bé trên tấm chăn nhung. Cô bé nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt rất to, đen nhánh như quả nho, hai má mềm mại như cánh hoa tươi non nhất.
Cô bé rất ngoan, nhỏ giọng ê a, không khóc cũng không nháo, cắn ngón tay phun bong bóng.
Chace đưa một ngón tay đụng vào gò má của cô bé, thật mềm thật đáng yêu. Bé gái trong nôi cười rộ lên, nắm đấm nhỏ mũm mĩm lập tức siết chặt ngón trỏ của cậu, không buông ra.
Sức của nhóc này lại không nhỏ.
“Hi, anh là Chace, anh là anh trai của em, em thích anh không?” Cậu khom người, ôm cô bé ra từ trong nôi, xoay vòng vòng rất chậm rất chậm.
Cậu kề vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, vui vẻ khen ngợi: “Sao có thể xinh đẹp thế chứ? Em là đứa bé xinh đẹp nhất anh đã thấy.”
Đứa bé phát ra tiếng “ê a”, giống như đang đáp lại cậu.
Arthur và Bert ba tuổi duỗi cổ, nhảy xung quanh cậu: “Em cũng muốn nhìn, em cũng muốn nhìn. Chace, em cũng muốn nhìn.”
“Đi đi đi!” Chace lấy chân đuổi hai nhóc, “Cũng không phải là em gái của hai đứa.”
Arthur và Bert nhìn nhau, đồng thời nhắm về phía cậu: “Hừ! Hừ!”
Cậu sợ em gái ngã, cẩn thận để cô bé vào trong nôi, lúc buông tay lại không nhịn được xoa xoa bàn chân nhỏ mềm mại của cô bé. Cô bé lăn một vòng, ê ê a a tiếp tục cắn ngón tay.
Arthur và Bert cố gắng nhón chân, rất cố gắng rất cố gắng, đầu mới ngang bằng tay vịn nôi. Hai cậu vội vàng vây quanh nôi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, từ khe hở của chiếc nôi nắm cái chân nhỏ của cô bé.
Chace hết sức nhanh nhẹn, đánh tay hai nhóc ra: “Đừng đụng đừng đụng, em ấy sẽ đau!”
Bert không phục: “Em chỉ sờ một cái, cũng sẽ không bóp em ấy.”
“Sờ một cái cũng không được.”
Arthur lại gần nhỏ giọng nói với Bert: “Đừng gấp, chờ Chace không ở đây, chúng ta lại tới.”
Bert gật đầu một cái, lập tức ngoan ngoãn nói một cách gian xảo: “Vậy bọn em chỉ nhìn một chút, không đụng vào.” Cậu nhón chân ngắm trong nôi, vừa lúc bé gái lăn qua, con ngươi đen như mực phút chốc không nháy mắt nhìn cậu chằm chằm, nghiêm túc lại ngây thơ.
Thực sự quá đáng yêu!
Bert sửng sốt một giây, quay đầu nói với một cái đầu nhỏ khác bên nôi: “A, em ấy thật xinh đẹp!”
Arthur gật đầu.
“Em muốn nhéo mặt em ấy, xem em ấy có khóc không.” Cậu đưa tay đụng, lại bị Chace đánh “ầm” một cái, “Nếu cậu làm em ấy khóc, tôi sẽ đánh cậu.”
Bert bĩu môi, tức tối trừng Chace, trên đời này cũng chưa có ai dám hung dữ với cậu đâu! Nhưng cậu còn nhỏ, thực sự hơi sợ Chace. Cậu bĩu môi nhảy xuống từ trên nôi, thừa lúc Chace không chú ý, đá cái nôi một cái.
Nhưng sức của một đứa trẻ nào động được cái nôi chứ?
Bé gái ê a một tiếng, lăn qua bên kia.
Nhưng Arthur đã phát hiện động tác mờ ám của cậu: “Em làm gì vậy?”
Bert bất mãn: “Dựa vào cái gì mà em bé này không phải em gái của chúng ta? Dựa vào cái gì mà là của Chace? Em cũng muốn, em cũng muốn. Hừ, em đi tìm mẹ muốn một em gái.”
Arthur không tỏ vẻ đồng ý, nằm bò bên nôi nhìn chằm chằm em bé đáng yêu không lên tiếng.
Bert đi mấy bước, thấy Arthur không sang, suy nghĩ một chút, thở dài lại đi về, xếp hàng nằm sấp với Arthur, nhỏ giọng nói: “Em vẫn chờ Chace đi rồi lại sờ em ấy thôi.”
Ba đứa trẻ vây quanh cái nôi nhìn, bố của bé gái tới, còn có các người hầu gái.
“Bé cưng phải bú sữa rồi.” Người hầu gái dịu dàng bế bé gái trong nôi đặt trên đùi, đút bình sữa vào miệng cô bé, em bé vẫy cái tay nhỏ cái chân nhỏ uống ừng ực.
Đám nhóc vội vàng vây quanh bên cạnh người hầu gái, tò mò ngắm nhìn. Bert thừa lúc Chace không chú ý, len lén bóp chân cô bé một cái, thật là mềm, giống như nước kẹo đường; cậu hưng phấn lại vui vẻ, lập tức đẩy Arthur một cái.
Arthur hiểu ý, cũng len lén sờ một cái.
Cái chân nhỏ mềm mại nóng hổi của bé cưng đá lòng bàn tay Arthur một cái. Cậu ngẩn ra, tự lẩm bẩm: “Petite Cherie!” Bé gái thân yêu.
Chace nghe xong, không kiềm lòng nổi chạm vào mặt bé gái một cái, gọi cô bé: “Cherie!”
Bố cũng đã nghe được: “Con bé vẫn chưa có tên đâu. Ừm, Cherie, bé cưng là người thân yêu nhất của chúng ta, cô bé yêu dấu, hãy gọi em ấy là Cheryl đi!”
Ba đứa nhóc đều rất vui, vây quanh cô bé nhẹ nhàng dỗ: “Cheryl thân yêu, chào em!”
Bố sờ Chace một cái: “Con là anh trai, sau này phải bảo vệ em gái!”
Chace dùng sức gật đầu: “Nhất định ạ.”
“Nghe nói em gái là người yêu nhỏ kiếp trước từng bị anh trai tổn thương phụ lòng.”
“Làm sao có thể?” Chace nhíu mày ngẩng đầu nhìn bố, bố chỉ cười không nói. Chace cúi đầu, nhìn chằm chằm em gái yêu dấu, hơi khó chịu, “Làm sao có thể chứ?”
Trong lòng nho nhỏ của cậu rất đau buồn, thầm lẩm bẩm: Mình nhất định sẽ bảo vệ em gái, cả đời.
Cậu quả thực luôn bảo vệ cô bé.
#
Căn cứ trung tâm nghiên cứu khoa học của S. P. A. từ khoảnh khắc đứa trẻ ra đời kia trở đi, liền đứng trước sự sinh tồn và cạnh tranh vị trí vô cùng tàn khốc. Bố mẹ của họ bình thường đều đã là nhân viên kĩ thuật nòng cốt của tổ chức.
Từ nhỏ họ đã phải tiến hành học tập chuyên ngành cường độ cao, nếu trước mười tuổi không thể đạt được phát minh và sáng tạo tự chủ mang tính đột phá trong lĩnh vực chuyên môn của mình thì sẽ bị căn cứ loại bỏ.
Người ở lại, đứng trước sự tranh giành thứ hạng càng tàn nhẫn hơn. Sau mười tuổi, rất nhiều người trong số họ không có tên của mình, chỉ có danh hiệu. Người lợi hại có thể chen vào trong chữ cái hoặc từ đơn, người kém chỉ có thể có chữ số số hiệu. Người kém nhất không có giá trị, cả đời sống trong ánh mắt khinh bỉ.
Sẽ không có người muốn phản bội và chạy trốn, bởi vì họ là voi con trong đoàn xiếc thú, sinh ra và lớn lên trong môi trường thuần phục và khép kín, họ rất rõ sự hùng mạnh của tổ chức. Ngoại trừ chuyên ngành của mình ra thì họ hoàn toàn không biết gì cả.
Căn cứ nghiên cứu khoa học chỉ là nửa đại não của S. P. A.
Nửa bên đại não còn lại là hội Tam Điểm anh em ở các nơi trên thế giới đặc biệt là châu Âu và Mỹ, tụ tập tinh anh tầng lớp cao nhất trong xã hội. Họ giống như là cổ đông của S. P. A. hơn, không tham gia việc xếp hạng của tổ chức, ngoại trừ hội nghị thường kì chính quy ra, thường ngày trải qua cuộc sống xã hội riêng của mình. Xuất phát từ việc dời tài sản, cân bằng quyền lực, kìm hãm chính phủ hoặc những mục đích khác, họ cung cấp trí lực và các loại tin tức tuyệt mật khác cho S. P. A. Điều khác với cổ đông công ty là, động cơ của họ không ở việc lấy được tài sản mà là ở việc thỏa mãn tinh thầm cao quý trong lòng họ.
S. P. A. tương đương với một quốc gia nhỏ, ngoại trừ căn cứ trung tâm nghiên cứu khoa học tạo ra tài sản và hội Tam Điểm cao cấp cung cấp tài nguyên, còn có chính phủ (trung tâm hành chính), nghị viện (trung tâm quyền lực), tòa án nhà tù (trung tâm chấp pháp), cùng hội đồng phụ thuộc các nơi ở rất xa. Hầu hết mọi người đều nhiệt tình yêu thương “tổ quốc” của họ, sẽ không phản bội, thề sống chết thành tâm cống hiến sức lực cho nó.
Trừ hội Tam Điểm, mỗi nhánh và cơ quan đều là một thành phố, căn cứ trung tâm (thành phố tên Artland), chính phủ (Brightland), nghị viện (Committedland), tòa án (Devotedland), nhà tù (Endland), chỉ là tiêu chuẩn canh gác và thu nhận vào có mức độ nghiêm ngặt khác nhau.
Nó giống như vài trường đại học, lại giống như vài thành phố cỡ trung khép kín một nửa (toàn bộ), có đủ bệnh viện, phòng cháy chữa cháy, khu dân cư và các cơ sở hạ tầng khác. Truyền hình, đài phát thanh, internet đầy đủ mọi thứ, chỉ là phần lớn (toàn bộ) là do nội bộ chế tạo, thỉnh thoảng có thể (hoặc không có cách nào) kết nối với bên ngoài.
Trong tất cả các cơ quan, cơ quan nòng cốt nhất, tiêu chuẩn canh gác nghiêm ngặt nhất chính là căn cứ nghiên cứu khoa học Artland, người ở đây hầu hết sau khi đi vào thì không bao giờ đi ra ngoài nữa.
Cho dù căn cứ gần như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng tất cả thành viên đều lấy việc gia nhập căn cứ, đưa học trò mới vào căn cứ làm vinh quang.
Thành viên hội Tam Điểm không xếp vào danh sách thành viên. Mà thành viên S. P. A. trong danh sách chia làm năm loại lớn: Quyết định chiến lược, nhân viên, nhân viên, tình báo, hành động (chiến đấu). Ba vị trí đầu phần lớn là người sinh ra lớn lên ở S. P. A., hai vị trí sau phần lớn là người đến từ bên ngoài.
Cho nên, nếu đứa trẻ sinh ra trong tổ chức sau khi lớn lên thứ hạng lại không bằng thành viên đến từ bên ngoài, chuyện này với bố mẹ họ mà nói là nhục nhã cực lớn. Tình huống này… thực ra rất phổ biến.
Ở trong tổ chức có cấp bậc nghiêm ngặt, thứ hạng tương đương với quyền lực vô hạn, vinh quang, tài sản, thậm chí cơ hội sống.
Cho nên, từng bậc cha mẹ đều yêu cầu nghiêm khắc với con. Thành viên cấp cao của S. P. A., bố mẹ Chace lại càng như vậy. Chính vì địa vị bố mẹ quá cao, cho nên càng không có cách nào tha thứ cho đứa con trở thành tầm thường.
Chace còn ở trong bụng mẹ đã cùng bà lưu luyến trong sách vở, tài liệu, thí nghiệm, cậu chính là ra đời ở phòng thí nghiệm. Trước khi tám tuổi, cậu độc lập phát minh ra mười mấy kiểu vũ khí hóa học và vật liệu hóa chất mới. Từ đó về sau, bất kì chỗ nào cậu xuất hiện, những đứa trẻ khác đều phải dừng bất kì chuyện gì trên tay, cúi người 90 độ chào cậu.
Trừ nghiên cứu hóa học, cậu còn nhỏ tuổi đã cho thấy mưu lược và trí tuệ hơn người ở phương diện sắp đặt hành động và dự tính chiến lược, mấy người lớn đều rất rõ năng lực của Chace, sau khi thảo luận quyết định đưa cậu tới hội Tam Điểm bồi dưỡng theo hướng tình báo và quyết định chiến lược.
Cho nên, cậu còn rất nhỏ đã rời khỏi căn cứ Artland, đi theo thành viên hội Tam Điểm, gia nhập tầng lớp cao nhất trong xã hội bên ngoài.
Trước đó, cậu cùng em gái nhỏ của cậu lớn lên mỗi ngày.
Bố mẹ không có thời gian chăm sóc Cheryl, cậu liền dẫn cô bé tập đi, cô bé luôn đi loạng choạng mấy bước, thở phù phù đặt mông ngồi dưới đất. Ngã xuống cũng không khóc, chỉ cười ha ha ha đầy ngây ngô; cậu dạy cô bé nói, cô bé a a ô ô một tràng tiếng sao Hỏa chỉ có cậu nghe hiểu.
Từ đầu tiên cô bé biết nói là Chace, sau đó là Arthur, Bert. “Bố” và “mẹ” thậm chí xếp sau “ống nghiệm”.
Arthur và Bert luôn nhân lúc Chace vắng mặt, liền chạy tới tìm cô bé chơi. Arthur ngồi xổm dưới đất, lắc cái lục lạc vỗ tay với cô bé: “Cheryl, tới đây tới đây, đến chỗ anh đi.”
Con ngươi đen nhánh của cô bé nhìn chằm chằm cái lục lạc, tò mò nháy nháy mắt, cơ thể tròn vo xoay một cái, liền chống đôi tay nhỏ đôi chân nhỏ mềm mại ngắn ngủn, từng bước một, loạng choạng bò tới trước mặt Arthur.
Cô bé rất vất vả bò tới cạnh cậu, vô cùng vui vẻ nâng mặt lên, bàn tay nhỏ bé bắt lục lạc.
Arthur giơ lục lạc lên đỉnh đầu, cô bé loạng choạng bò lên người cậu, bàn tay nhỏ bé cào lung tung, bàn chân nhỏ đạp lộn xộn, vất vả cọ xát. Còn chưa đụng tới, Bert chạy tới ôm lấy cô bé, dời một đống nho nhỏ về lại đầu bên kia thảm.
Cô bé ngồi dưới đất mờ mịt ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh vô cùng hoang mang, nhìn sang Bert, lại nhìn Arthur và lục lạc bên kia thảm, ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc, không hiểu, dứt khoát xoay mông, thở hổn hển bò lại về phía Arthur bên kia.
Leo đến trên người cậu, lại bị Bert ôm trở lại đặt vào điểm xuất phát, vòng đi vòng lại.
Họ có thể chơi như vậy cả ngày.
#
Cheryl từ nhỏ đã có vẻ ngoài đặc biệt xinh xắn đáng yêu, người lớn trẻ con thấy cô bé đều sẽ nói “Trời, đứa bé xinh thật”, sau đó vò đầu cô bé, nhéo mặt cô bé. Khi đó cô bé không biết đi lại không biết nói, vô cùng ngây thơ nhìn chằm chằm. Thỉnh thoảng trốn đi liền ngã xuống đất, vất vả đạp đạp chân, hừ hừ a a, đạp nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Chace cực kì không thích mọi người coi em gái cậu như búp bê, quyết định dùng vải cõng em gái trên người, đi đến đâu cũng mang theo, nếu ai đụng vào cô bé, cậu liền đánh người.
Ngay từ đầu, có mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút cười cậu:
“Nhìn kìa, Chace cõng búp bê con gái thích đó!”
“Đó không phải búp bê, là em gái nó.”
“Không phải em gái nó, là con của nó, ha ha!”
“Chace cõng con của nó kìa ha ha ha! Đến đâu cũng không nỡ bỏ xuống đó!”
“Các cậu nhìn coi, nó có giống một con ốc sên cõng một cái xác nặng nề không?”
Sau đó, cho dù là đứa lớn cũng bị cái khúc vải nhỏ này của cậu dạy dỗ rất thảm, không ai dám nói nữa.
Mà Cheryl cứ nằm sấp trên lưng anh trai như vậy, vẫn a a, gãi gãi tay, đá đá chân, nhìn anh trai đọc sách làm thí nghiệm, từ từ biết nói biết đi.
Đứa trẻ lúc này càng khó chăm sóc hơn, Chace lại tìm vải mềm, một đầu thắt trên người mình, một đầu thắt ngang hông em gái. Cậu học và làm việc, cô bé liền xoay vòng vòng quanh anh trai, có lúc nhào đi xa, bị mảnh vải kéo trở lại.
Tính cách em gái không giống cậu. Có lẽ là được cậu bảo vệ quá gay gắt, cô bé rất nhát gan, luôn nắm chặt vạt áo anh trai, trốn sau lưng cậu, thò đầu ra nhìn bên ngoài đầy sợ hãi.
Cô bé là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ đó, không có bố mẹ trông nom, lúc anh trai hoặc Arthur, Bert đi vắng, khó tránh khỏi bị những đứa trẻ lớn khác xô đẩy hoặc cô lập. Dần dần, cô bé cũng không thích nói chuyện, rất nhiều lúc chỉ gật đầu lắc đầu.
Nhưng không có người dám bắt nạt cô bé thật.
Quãng thời gian cô bé đi nhà trẻ, chính là thế này.
Cô bé nhỏ nhất luôn ngồi một mình trong góc, yên lặng nhìn đám trẻ chơi trong vườn, ngắm đủ rồi liền tự mình chạy đến cổng ngắm đường phố. Một đứa trẻ nho nhỏ nắm chặt hàng rào, nhíu mi tâm nhỏ, lẩm bẩm:
“Sao anh còn chưa tới đón mình nữa?”
Trong đám trẻ luôn có trở ngại, cô bé cũng không khóc, không cãi nhau, không tức giận, vẻ mặt ngơ ngác, tất cả mọi người đều cho rằng cô bé là một đứa bé ngốc.
Cho đến lúc Chace xuất hiện ở cổng nhà trẻ, mắt cô bé mới lóe lên tia sáng, la to đầy non nớt: “Anh trai mình tới đón mình rồi!”