Thực ra đúng là ngay từ đầu cô đã dự tính như vậy, chờ Ngôn Tố giải được bước đầu tiên, cô sẽ dùng chìa khóa anh trai đưa cho cô để hoàn thành bước còn lại. Hầu hết mọi thứ ban đầu, cô quả thực không tín nhiệm bất kì người nào, chỉ duy nhất có thể dựa vào bản thân.
Nhưng bây giờ cô đã tín nhiệm anh, nhưng lại không muốn làm liên lụy đến anh.
Đều là do anh thông minh như vậy, nhìn thấu suy nghĩ và ý đồ của cô. Anh chắc chắn rất tức giận.
Cô thậm chí có thể nghĩ đến, nếu như không phải do tuân theo giới luật “thận trọng từ lời nói đến việc làm”, anh nhất định sẽ sa sầm mặt, ngạo kiều và nghiêm túc mà tuyên bố: “Cô Chân Ái, từ nay về sau cô mất đi tình bạn của tôi.”
Cô dừng bước, trong đầu tưởng tượng ra sắc mặt và giọng nói của anh, trong lòng rõ ràng rất chán nản nhưng lại rất muốn cười.
Anh nhất định sẽ chờ cô bên ngoài. Hay là làm xong chuyện nhanh một chút rồi về làm hòa nhỉ.
11 giờ sáng, trong ngân hàng có rất nhiều người. Chân Ái lấy số, C012, trên phiếu cho thấy nghiệp vụ loại C phía trước còn có 10 người. Chữ C đại diện cho nghiệp vụ két sắt mật mã cá nhân, quy trình kĩ thuật phức tạp, một người trung bình tốn thời gian mười mấy phút, cô ước đoán phải đợi đến chiều.
Thôi, nếu không thì bây giờ mời Ngôn Tố đi ăn cơm đi!
Mời anh ấy ăn ngon xong, anh ấy sẽ không tức giận nữa!
Nhưng cô còn chưa kịp quay người thì liền phát hiện bầu không khí xung quanh có sự thay đổi.
Gió nổi lên.
Có thứ gì đó còn nhanh hơn tốc độ âm thanh bay vèo vèo qua ngang tai cô, gần như cùng lúc tiếng súng chói tai nổ mạnh bên màng nhĩ. Mấy viên đạn đập vào kính chống đạn cách đó không xa, tiếng vỏ đạn rơi xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch sắc nhọn và rõ ràng.
Ở giữa kính chống đạn không quá dày bị đạn bắn trúng vỡ thành một vết lõm nhỏ, vết nứt màu bạc giống như tơ nhện trong giây lát che kín cả tấm kính. Nữ nhân viên đằng sau quầy tiếp khách hoàn toàn choáng váng.
Mọi thứ gần như chỉ xảy ra trong một phần ngàn giây. Hai, ba, bốn phát đạn liên tiếp được bắn tới. Mọi người vẫn chưa kịp có bất kì phản ứng nào thì kính chống đạn đã méo mó, cả mặt kính nối liền nhau đổ sập xuống thành từng mảnh.
Nữ nhân viên thét lên né tránh, thủy tinh vỡ rơi trên quầy hàng, tiền giấy tung bay.
Tiếng ra lệnh đầy kiêu ngạo và vô kỉ luật của một người đàn ông vang vọng khắp ngân hàng: “On your knees! (Tất cả quỳ xuống!)” Tất cả khách hàng trong đại sảnh dựa vào bản năng phản ứng, trong nháy mắt đều quỳ rạp dưới đất, ôm đầu run lẩy bẩy.
Chân Ái trố mắt đứng nhìn mặt kính kia, nhưng phản ứng đầu tiên là quay lại.
Ngược sáng, người kia có cánh tay rộng thắt lưng hẹp, mặc áo thun xám quần ống rộng, tay trái tùy ý đút vào túi quần, tay phải cầm một cây súng tiểu liên hướng thẳng tắp về phía của Chân Ái, giống như nhắm ngay vào cô.
Hai người chỉ cách nhau hai, ba mét. Chân Ái nhìn họng súng đen ngòm kia, cả người cứng ngắc.
Gương mặt người đàn ông sạch sẽ và anh tuấn, giơ súng, đứng thẳng tắp đầy mạnh mẽ giống như một pho tượng điêu khắc. Quần áo rất mỏng, quấn lấy bắp thịt lưu loát trên cơ thể, vẻ đẹp rắn rỏi mang theo hương vị thể thao thậm chí có thể dùng từ hấp dẫn để hình dung.
Chân Ái không nhúc nhích, bây giờ ngồi xổm xuống đã không còn kịp nữa, ngược lại sẽ vì có hành động mà khiến tên cầm súng phản ứng.
Nhưng đáng ngạc nhiên là cô không sợ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Vì ở cùng với Ngôn Tố nên cô không mang theo súng. Nhưng cô có tính cảnh giác trời sinh mang theo một ống tiêm chứa chất độc thần kinh, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc được với người trước mặt này thì cô có thể một nhát khiến hắn mất mạng.
Nếu như hắn chỉ cướp tiền, cô sẽ khoanh tay đứng nhìn. Dù sao dùng chất độc để giết người thì dễ, nhưng sau đó lại là một đống phiền phức. Nhưng nếu như hắn muốn giết người, vậy thì cô không thể bỏ mặc.
Đang suy nghĩ thì ánh sáng mặt trời sau lưng người kia chợt lóe lên. Một bảo vệ ngân hàng trong tiền sảnh rút súng lục từ trong bao ra, vừa nhắm ngay sau lưng kẻ xâm lấn này, vừa ra dấu tay cho Chân Ái ngồi xổm xuống tránh.
Tim Chân Ái lập tức treo trên cuống họng, sẵn sàng để nằm sấp xuống.
Nhưng một tiếng súng vang lên, người ngã xuống lại là người bảo vệ rút súng kia. Người nổ súng là một bảo vệ khác.
Trong hai người có một người là đồng phạm với tên cướp!
Hai tội phạm đã xuất hiện, kế hoạch chưa thành hình của Chân Ái bị dập ngay lập tức!
Ngực phải người bảo vệ bị trúng đạn, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ sàn nhà. Anh ta đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, nằm co giật từng cơn dưới đất. Những người ôm đầu quỳ dưới đất thấy vậy sợ hãi đến mức càng không dám lộn xộn, có mấy cô gái trẻ ngẹn ngào khóc thút thít.
Người đàn ông kia đứng sừng sững bất động ở giữa đại sảnh, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn Chân Ái, đột nhiên giơ súng hướng thẳng lên trời bắn một phát. Chiếc đèn chùm khổng lồ ở gần cửa bị cắt đứt rơi thẳng xuống. Hàng ngàn hàng vạn mảnh thủy tinh rất nhỏ rơi xuống sàn nhà trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, vỡ nát chỉ còn lại vụn kính và bộ khung, bừa bộn loang lổ mà chặn ngay cửa xoay tròn.
Chân Ái phản xạ có điều kiện lùi về sau, nhưng mảnh thủy tinh vỡ rõ ràng bay nhanh hơn cô.
Nhiều mảnh thủy tinh vỡ xẹt qua khắp người cô, thậm chí có một mảnh sượt qua xương gò má của cô, trên mặt đau như dao khắc. Cô dẫm phải mảnh thủy tinh té ngã xuống đất, lại là vài mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay lòng bàn tay, đau đớn giống như bị vô số cây kim đâm vào.
Cô đau đến mức tim phát run, nhưng cắn răng không để phát ra một chút âm thanh nào.
Trong nháy mắt tiếng súng biến mất, trong đại sảnh trống trải đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, đèn đỏ chớp tắt – có nhân viên ngân hàng đã nhấn còi báo động.
“Fuck! (Mẹ kiếp!)”
Chân Ái nghe thấy bên cạnh có một khách hàng ngồi xổm mắng chửi đứng lên. Cô cả kinh, mới vừa muốn đứng dậy kéo anh ta, nhưng không ngờ người đàn ông chừng 20 tuổi kia quay người về phía tên cướp mặc quần áo bảo vệ gọi: “Arch!”
Kẻ giả bảo vệ tên Arch kéo ngăn bàn “rầm” một tiếng, tiếng kêu “Jack” nối liền với việc ném hai cây súng qua. Thanh âm kia thô cuồng phóng khoáng, giống như việc cướp ngân hàng là một trò đùa.
Bên trong khách hàng vẫn còn có một tên đồng bọn!
Chân Ái ngẩng đầu lên, trơ mắt nhìn hai cây súng bay qua đầu mình rơi vào trong tay người thanh niên tên Jack kia.
Jack rất thuần thục mà một tay lấy súng lục kẹp ngang hông, một tay cầm súng bắn tỉa nhắm ngay vào còi báo động màu đỏ trên bức tường đối diện quầy tiếp khách của ngân hàng, viên đạn bay ra ngoài “đùng” một tiếng, còi báo động vỡ vụn thành bụi phấn.
Chân Ái giật mình nhìn, trong lòng trầm xuống.
Khoảng cách chừng 30 mét, bán kính còi báo động không tới 4 xen-ti-mét, kĩ thuật bắn của người này rất chuẩn.
Không đúng, có chỗ nào đó không đúng!
Còi báo động vỡ nát, thế giới lại yên tĩnh.
Jack chạy lên hai, ba bước, nhảy một cái, dễ dàng nhảy lên trên quầy, hai chân và vai rộng bằng nhau, đứng vững vàng trước cửa sổ do vỡ nát mà mở ra, ôm súng bắn tỉa nhìn quét qua hai, ba nhân viên đang trốn trong góc ở bên trong, gằn từng chữ:
“Con mẹ nó là đứa nào nhấn còi báo động?”
Một câu này khiến cả ngân hàng lặng ngắt như tờ, sắc mặt mấy nữ khách hàng khóc thút thít trước đó đều trắng bệch, sợ hãi mà nhìn quỷ A Tu La địa ngục đứng trên quầy thật cao.
Lời nói bình thản không có gì lạ, nhưng đang nhắc nhở mọi người, hắn muốn giết người rồi!
Nhân viên bên kia quầy sợ đến mức hồn bay phách lạc, không ai dám thừa nhận.
Jack nở nụ cười: “Không thừa nhận thì tao giết hết tất cả chúng mày.” Sau đó liền nâng súng lên. Một hồi tiếng né tránh huyên náo và chói tai đầy sợ hãi ở bên kia quầy, và cùng lúc đó người bên này đều cảm thấy thống khổ mà bịt tai.
Lòng Chân Ái đột nhiên co rút lại, cảm thấy đau đớn vì người xa lạ kế tiếp có thể chết trước mặt cô.
Nhưng khoảnh khắc hắn giơ súng kia, đột nhiên có một giọng nữ run rẩy nhưng ngoan cường truyền đến: “Là tôi nhấn…” Lời còn chưa dứt, ba phát súng liên tiếp vang lên.
Máu tươi bắn tung tóe trên thủy tinh giống như đóa hoa mai hồng nở rộ.
“Rach! Jesus, no! Rachel! (Ông trời ơi, Không!)” Đồng nghiệp của người chết cực kì bi ai mà khẽ khóc nức nở, tiếng khóc bị kiềm nén giống như tiếng quỷ kêu.
Con tin bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng, từng người một trầm mặc nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống. Đó là con người có lòng thương xót, có lương tri vì cái thiện và ác của đồng loại mà rơi lệ.
Chân Ái nhìn chằm chằm những giọt máu trên thủy tinh, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Tại sao tính mạng con người lại mỏng manh như vậy? Tại sao con người phải tàn sát đồng loại của mình? Sự bi phẫn và đau đớn bắt đầu trào lên trong lòng như núi lửa trước khi bùng nổ, đào núi lấp biển mà nhấn chìm cô. Hai tay cô nắm chặt thành quyền, ngón tay dường như muốn bóp vào trong thịt nhưng không hề cảm thấy đau đớn.
Cô hận không thể giết bọn chúng, giết bọn chúng. Cô chỉ biết làm thế nào để lấy bạo chế bạo!
Trong ngân hàng mở quạt thông gió, đập bể ống tiêm dưới đất đi, làm cho bọn chúng chết hết đi! Chết hết đi!
Nhưng chết tiệt, ở đây vẫn còn nhiều người vô tội như vậy!
Jack không nhúc nhích, nhận lấy cái túi lớn từ trong tay Arch ném vào bên kia quầy, súng trong tay quơ quơ về phía những người bên trong, “Mấy đứa chúng mày nhanh chóng bỏ tiền hết vào trong đây!”
Mà lúc này, tiếng còi xe cảnh sát lại vang vọng từ phía chân trời - truyền đến từ bên ngoài ngân hàng.
Chân Ái lập tức quay đầu. Trong nháy mắt cảnh sát chống bạo động vây quanh cửa ngân hàng, từng người một ghìm súng, toàn bộ họng súng nhắm ngay vào bên trong ngân hàng, chờ mệnh lệnh của cấp trên.
Chân Ái sửng sốt, không thể nào!
Hàng loạt chuyện xảy ra trong ngân hàng vừa rồi tối đa không vượt quá 50 giây. Trong thời gian ngắn như vậy, nhiều cảnh sát chống bạo động như thế rơi từ đâu xuống?
Khung đèn chùm khổng lồ vỡ nát chặn ngay cánh cửa xoay tròn trống không của ngân hàng. Tên cầm súng tiểu liên vừa rồi đã không thấy tăm hơi. Chân Ái nhìn xung quanh, phát hiện hắn đã sớm bình thản ung dung sai khiến con tin lấy dây thừng cột tay nhau, tạo thành một vòng tròn lớn dọc theo đại sảnh.
Hắn đang dùng con tin để làm rào chắn, tránh cảnh sát ở bên ngoài nổ súng.
So với sự bình tĩnh của hắn thì hai tên còn lại đã hơi luống cuống.
Arch vừa đi theo hắn đuổi con tin vừa hỏi: “King, làm sao cảnh sát đến sớm như vậy?”
Tên cầm đầu được gọi là King hoàn toàn không phản ứng.
Jack là tên nhỏ nhất trong ba tên, trẻ tuổi nóng tính, chửi rủa: “Thực sự là mỗi lần càng khó giải quyết hơn, gần đây tốc độ của mấy con chó này càng lúc càng nhanh.”
Chân Ái lại phát hiện không đúng, vụ cướp này không đúng.
Đang suy nghĩ, King đột nhiên cầm súng chỉ cô một cái, đôi mắt kia vô cùng trống rỗng, không chứa bất kì cảm xúc nào. Chân Ái cảm thấy người này quá kì lạ, nhưng bên cạnh lập tức có một nữ sinh đến cầm dây thừng trói tay Chân Ái lại.
Chân Ái không phản kháng, nhưng cảm giác được lúc nữ sinh kia trói cô đã buộc một nút thòng lọng ở trong tay cô.
Chân Ái ngẩn ra, cô quay lại nhìn cô ấy. Nhưng vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, không hề nhìn Chân Ái, chắp hai tay sau lưng bị người kế tiếp trói lại. Mà người kế tiếp cũng vô tình lén lút sử dụng cách này để trói cô ấy.
Chân Ái không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, đôi mắt ê ẩm. Không phải vì bản thân mà là vì lòng tin mất mà lại được.
#
Ngân hàng ở ngã tư đường, cách chỗ đậu xe một đoạn mấy trăm mét. Trên đường lúc Ngôn Tố chạy như bay tới đều là đám đông chạy tán loạn và xe hơi tự động nhường đường.
Mới chạy tới đã nhìn thấy xe cảnh sát đến. Anh mặc kệ nhiều như vậy, chạy thẳng đến ngân hàng, nhưng lúc gần đến cửa lại đột nhiên dừng lại.
Anh phải cứu cô. Anh không thể đi vào trong.
Ngôn Tố cách một lớp kính, xa xa nhìn thấy Chân Ái.
Tất cả mọi người nằm sấp dưới đất, chỉ có cô đứng nghiêm không nháy mắt mà nhìn súng tiểu liên trong tay tên cướp, không sợ hãi, không vui mừng bi thương. Giống như cô ở trước mặt bất kì người nào cũng lẳng lặng , theo thói quen ngẩng đầu.
Không biết tại sao, anh bỗng nhiên đau lòng.
Anh sớm nên phát hiện, chỉ có lúc cô ở cạnh anh mới có thể ngốc nghếch, mới có thể chậm chạp, mới có thể bĩu môi, mới có thể tức giận cười, mới có thể đỏ mặt, mới có thể chứa đựng đủ loại cảm xúc hoặc khổ sở hoặc ngượng ngùng hoặc áy náy… mới có thể cúi đầu.
Anh mãi chế nhạo cô chậm chạp, tại sao cho đến giờ phút này anh mới phát hiện, người thực sự chậm chạp chính là anh.
Tại sao cho đến giờ phút này, anh mới hiểu được những điều này đã là sự tín nhiệm tối cao của cô.
Đèn chùm thủy tinh khổng lồ vỡ nát dưới đất, những mảnh vụn bắn tung tóe như một bông hoa nổi trên mặt nước, cũng trong nháy mắt đó cô hoàn toàn bị ngăn cách với tầm mắt bên ngoài. Nhưng anh rất rõ ràng, khoảng cách đèn chùm gần như vậy cô chắc chắn bị thương.
Anh an toàn đứng bên ngoài, nhưng ngọn đèn chùm khổng lồ kia giống như đập vào lòng anh, dư chấn qua đi lại bị vô số mảnh nhỏ từng mảnh từng mảnh đâm vào.
Trong thời gian dài đến mười mấy giây, anh đều không có cách nào suy nghĩ bình thường, đầu óc trống rỗng. Nhưng cuối cùng anh là Ngôn Tố, lập tức chưa đến nửa phút đã khôi phục sự tĩnh táo, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời khỏi.
Từ tiếng súng đến bây giờ, 47 giây, cảnh sát đã đến.
Vậy là ai báo cảnh sát?
#
Vô số cảnh sát và xe cảnh sát rất nhanh tập trung bên ngoài ngân hàng, không khí vô cùng bận rộn. Bầu không khí bên trong ngân hàng lại vô cùng thoải mái. Đương nhiên người thoải mái chỉ có mấy tên cướp kia, nhất là King.
Mấy chục con tin ngồi xổm quanh đại sảnh, vì ba người bọn chúng mà tạo thành một pháo đài chống bắn tuyệt hảo. Không được bao lâu, bên ngoài bắt đầu có cảnh sát kêu nộp vũ khí đầu hàng. Chắc chắn là lời vô ích.
Jack khịt mũi coi thường đối với thứ này.
Lúc rảnh rỗi chờ đựng tiền, King đột nhiên đề nghị: “Chúng ta chơi một trò chơi đi, ai chơi với bọn tao thì có quyền ưu tiên được đưa ra ngoài.”
Các con tin đưa mắt nhìn nhau, dè dặt và cảnh giác.
Có một người đàn ông trung niên da đen nói: “Đưa phụ nữ và trẻ em đi trước đi!”
“Mày chắc chứ?” King mỉm cười, giọng nói âm trầm, “Tên trò chơi của bọn tao gọi là trò chơi giết người.”
Những người vốn còn tưởng rằng thấy được ánh sáng hi vọng ngay lập tức hoảng sợ. “Đưa” ra ngoài mà hắn nói là trên danh nghĩa xác chết sao? Những người vốn mong đợi được chỉ đích danh toàn bộ cúi đầu.
King quơ quơ súng trong tay: “Nếu bọn mày không muốn vậy thì tao chọn người nhé. Tao thích con số 13 xui xẻo. Bọn tao có ba người, chọn tiếp mười người trong đám con tin.”
Hắn chậm rãi nói xong, từng chữ từng câu đều nói rõ ràng, từng chữ từng câu đều giống như đến từ địa ngục.
Đến giờ phút này, mọi người hết sức cúi đầu thật thấp, chỉ sợ hắn chỉ đến mình. Tất cả mọi người đều biến thành đà điểu, vùi đầu run rẩy trong bóng tối, giống như không ngẩng đầu lên thì kẻ xấu sẽ không nhìn thấy.
Nhưng tốc độ của King rất nhanh, đầu tiên chỉ vào một nữ sinh đại học.
Nữ sinh kia đi cùng với bạn trai, thấy Jack và Arch đến kéo cô ấy, hoảng sợ mà lùi về phía bạn trai bên cạnh mình, vừa né tránh vừa khóc rống chói tai: “Không được! Không được! Cứu em, Henry cứu em!”
Bạn trai cô ấy cũng hoảng sợ, tay bị trói sau lưng nhưng dùng cằm kẹp thật chặt vai bạn gái mình, khóc lóc van xin: “Xin các anh, không được! Đừng làm tổn thương cô ấy!”
Chân Ái nhìn cảm thấy vô cùng lo sợ, sợ bọn chúng không có kiên nhẫn nổ súng bắn chết người đàn ông này. Nhưng bọn chúng không bắn, chỉ tàn nhẫn đá văng anh ta ra. Nữ sinh thét lên đá lung tung loạn xạ, nhưng cuối cùng không lay chuyển được, bị bọn chúng kéo vào giữa vòng tròn ném xuống đất.
Vẻ mặt những người xung quanh đều thống khổ và sợ hãi. Chân Ái nghe thấy thanh âm thút thít vô cùng thấp của người phụ nữ bên cạnh: “Ông trời ơi, hãy cứu lấy chúng con. Thượng Đế ơi, hãy cứu lấy chúng con!” Người phụ nữ kia còn bồng một đứa bé một hai tuổi. Đứa bé không biết chuyện đã xảy ra, nhưng rất ngoan, bị khuôn mặt mẹ kề sát miệng, không khóc cũng không nói chuyện, hai con ngươi đen nhánh tò mò nhìn xung quanh.
Trong từng hồi tiếng khóc, King rất nhanh chọn được chín người, còn lại một người cuối cùng.
Giờ phút này, gần như trái tim mọi người đều bị treo lên, cầu khấn với thần linh khắp nơi, giống như đây là một chút hi vọng cuối cùng để sống tiếp của họ.
Xui xẻo đừng đến, đừng đến. Mỗi người đều đang thành kính mà khẩn cầu van xin, không hề ý thức được, bọn họ cầu xin may mắn ình cũng chính là cầu xin ột người vô tội khác đi tìm cái chết.
King nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào hướng của Chân Ái, khóe môi yên lặng từ từ hiện lên một nụ cười kì quái. Lòng Chân Ái hơi trầm xuống, chỉ thấy hắn chậm rãi nâng súng, chỉ về phía đứa bé của người phụ nữ bên cạnh cô: “Mày, là đứa thứ mười.”
Jack và Arch đi đến kéo lấy đứa bé trong tay người phụ nữ. Người phụ nữ lập tức giống như bị sụp đổ toàn thế giới, cực kì đau thương mà van nài: “Đừng! Xin các anh đừng làm tổn thương nó! Nó chỉ là một đứa trẻ, nó là con của tôi!”
Jack không hề lưu tình, hung hăng đánh một bạt tai trên mặt cô ấy. Khóe môi người phụ nữ lập tức chảy máu, nhưng cả người dựa dưới đất, gắt gao cắn lấy quần áo con mình không há miệng.
Đứa bé cũng cảm giác được sự bất thường, “oa oa” khóc rống lên.
Mắt những người xung quanh đều đỏ nhưng đành chịu bó tay. Từng người lại hối hận lúc nãy cầu nguyện không nhân tiện ước cho đứa bé này, bây giờ bọn họ thành công lấy lại sinh mệnh nhưng mất đi ánh sáng, cũng không còn mùi vị may mắn nữa.
Jack hung hăng lôi kéo đứa bé đang khóc lớn, nhưng người mẹ này giống như điên rồi, hàm răng cắn ra máu ào ạt, nhìn giống như bị gãy, đôi mắt cũng căng ra tia máu đỏ bừng, nhưng bất kể thế nào cũng không chịu nhả ra.
Chân Ái lẳng lặng nhìn, không biết tại sao, cô bỗng nhiên rất muốn biến thành đứa bé được mẹ cắn không buông kia.
“Chờ một chút!” Cô tĩnh mịch mà ngẩng đầu lên, nhìn King giữa vòng tròn, bình tĩnh nói, “Tôi đổi cho nó!”