• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy giờ rưỡi tối, Ngôn Tố và Chân Ái đứng ở ven đường chờ Eva. Bọn họ vốn tính về nhà nấu cơm ăn, nhưng Eva gọi tới kêu Chân Ái đi ăn cơm cùng cô ấy.
Vì vậy hai người đưa lưng về nơi thế giới đèn đóm phồn hoa của công viên, nhìn đại lộ yên tĩnh trong đêm xuân, bình thản và trầm mặc đứng thẳng, giống như hai cái cây làm bạn với nhau.
Một khoảnh khắc, cái cây cao bên này quay sang nhìn cái cây bên cạnh, thấy cô lại ngẩn người theo thói quen. Gương mặt trắng nõn lại yên lặng giống như trước kia. Không, dường như càng tĩnh lặng hơn.
Anh bỗng nhiên có ảo giác cô ở bên cạnh nhưng lại chìm vào một thế giới độc lập. Cũng không biết nghĩ thế nào, giống như không nhịn được phải đánh thức cô: “Chân Ái!”
Cô yên lặng mấy giây mới “Ồ” một tiếng, chậm rãi hồi phục tinh thần.
Lần này, anh không chế nhạo cô phản ứng chậm mà là vô thức hạ thấp thanh âm, nhu hòa như gió đêm xuân: “Đang nghĩ gì thế?”
Mái tóc dài xõa ra của Chân Ái tung bay trong gió, trả lời: “Nghĩ đến Daisy nói họ đá lọ thuốc của Lâm Tinh cho đến lúc Lâm Tinh thực sự tắt thở.”
Daisy đã nói cho cô biết rồi sao?
Ngôn Tố nhìn cô một lúc, lại nhìn ngọn đèn được chạm khắc thủ công phía bên kia đường, vẻ mặt hờ hững: “Có cái gì hay để nghĩ chứ?”
“Tôi cảm thấy Daisy không phải là người như vậy,” cô vô thức nắm chặt số điện thoại trong lòng bàn tay, mỉm cười.
Cô cũng không phải người như vậy!
Ngôn Tố trầm mặc nhìn Chân Ái. Trừ đi vẻ ngoài cứng rắn và lạnh nhạt của cô, kì thực tâm hồn cô rất mềm mại lại thuần khiết, không phải sao?
Ánh đèn rực sáng trong mắt anh tựa như chứa đầy những ánh sao.
Anh nói: “Thực ra bọn họ là những học sinh tốt, cũng không lãnh đạm. Nhưng con người đều có hiệu ứng đám đông, bản thân ở trong đó mà không nhận ra thì sẽ trở nên rất đáng sợ. Một mình thì dễ dàng bảo vệ ý muốn lúc đầu, lúc cùng nhau thì rất khó.”
“Giáo sư Hill từng giảng cho tôi hai trường hợp.
Có một người nhảy lầu, dưới lầu có rất nhiều người vây xem. Trong đó có một người kêu anh nhảy đi, những người khác cũng đánh mất lý trí theo kêu hãy nhảy đi. Nhưng họ đều là người xấu sao? Không. Thường ngày họ an phận thủ thường lấy việc giúp người làm niềm vui. Sau đó nhớ lại cũng không biết tại sao lúc đó mình độc ác giống như ma quỷ vậy.”
Trong đầu Chân Ái hiện lên cảnh tượng đó, không nén được sợ hãi rụt cổ lại.
“Một người khác, 4 triệu tiền mặt rơi xuống đất bị gió thổi bay, có một người đi đường kêu: Chúng ta cùng giúp cô ấy nhặt tiền về đi. Cuối cùng toàn bộ tiền giấy đều được trả về chủ cũ.”
Chân Ái thổn thức không thôi: “Ngày đó là có người đá lọ thuốc một cái nên những người còn lại liền bị điểm thần chú.”
Vẻ mặt Ngôn Tố khó suy đoán: “Nhưng tôi vẫn cho rằng, nếu ngày đó có ai nói trước ‘Mau đưa Lâm Tinh đến bệnh viện’, những người khác cũng nhất định sẽ giúp một tay.”
Chân Ái sững sốt. Trong đáy lòng anh, anh luôn tin rằng bản tính con người vốn lương thiện.
Cô cúi đầu nhìn cái bóng dưới dất. Đèn đường sau lưng kéo dài chúng, “anh” và” cô” đè lên nhau, dựa vào nhau. Cô khẽ động tay một chút, “cô” ôm “anh” dưới đất, trong lòng cô lặng lẽ vui vẻ, nhưng không dám cũng không muốn nói với bất kì người nào.
“Ngôn Tố!”
“Ừ?”
Cô không nhìn anh, cố chấp nhìn chằm chằm hai cái bóng dựa sát vào nhau dưới dất: “Nếu tôi phóng hỏa giết người, anh vẫn cho rằng tôi là người tốt sao?”
“Tôi sẽ không để cô phóng hỏa giết người.” Ngôn Tố không hề nghĩ ngợi, trả lời chắc như đinh đóng cột, “Tôi sẽ ngăn cản cô ngay từ đầu.”
Chân Ái chưa từng nghĩ sẽ nhận được đáp án này, ngơ ngẩn.
“Giết người kì thực là giết chính tâm hồn mình, giết quá nhiều sẽ quên đi bản thân. Tôi cảm thấy cô bây giờ rất tốt. Tôi không hi vọng cô giết chết cô ấy.”
Ngôn Tố quay sang, lông mi thật dài tỏa ra cái bóng thật đậm nơi đôi mắt. Anh nhìn cô, không có ghét bỏ, không có trách cứ, chỉ có một sự quan tâm sâu sắc,
“Chân Ái, nếu như cô cảm thấy hoang mang thì hãy nói với tôi.”
Anh hứa hẹn: “Tôi sẽ giúp cô. Bất cứ lúc nào.”
Lòng Chân Ái chấn động, giống như đụng mạnh vào vật gì đó ấm áp, vừa ấm vừa đau. Từ nhỏ cô chỉ biết lấy bạo chế bạo, cho đến mấy năm nay mới phát hiện ý thức vặn vẹo. Nhưng cho dù như vậy thì lúc cô bị kích động vẫn không biết phải xử lý như thế nào, chỉ có thể chọn cách mà cô quen thuộc nhất.
Lần trước giết chết Triệu Hà, cô ghê tởm cả một tuần, lần này cô lại dễ dàng rút súng chĩa vào Harvey.
Ngôn Tố nói rất đúng, giết người sẽ trở thành một thói quen khát máu khiến cô quên mất bản thân mình.
Đây vốn là điều cô căm ghét, cô không nên biến thành như vậy.
Cô nhìn gương mặt yên tĩnh của Ngôn Tố, đáy lòng bỗng nhiên tràn đầy sự cảm kích: “Ừ, cảm ơn anh.”
Ngôn Tố chỉ nhìn cô liền biết cô đã hiểu, trong lòng nổi lên một sự đau đớn xa lạ.
Anh rất muốn biết rốt cuộc là đã trải qua những việc gì mà khiến cô trở thành như bây giờ, một nửa thiên thần một nửa ma quỷ. Lại đến tột cùng là cái gì mà cho đến bây giờ vẫn có thể gây ra sự sợ hãi sâu nhất nơi đáy lòng cô.
Không phải sợ hãi đến tận cùng, cô tuyệt đối sẽ không lấy họng súng để đối phó với người khác. Nhưng cho dù sợ hãi, cô vẫn bảo vệ Daisy theo bản năng.
Nhớ tới việc vừa mới ở trong mê cung tối tăm, cô trốn tránh anh, một thân một mình đi trong bóng đêm và nguy hiểm, từng bước một, quật cường và cố chấp, lòng anh như bị chìm trong nước, bị đè nén đến mức không thở được.
Anh không biết cảm giác trước nay chưa từng có này gọi là gì.
Rối như mớ bòng bong cuối cùng tụ lại nơi lòng bàn tay, anh giơ tay lên vỗ vỗ bả vai cô.
Hai người đều tự suy nghĩ, không nói nữa.
Chờ một lúc, Chân Ái nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên đáy lòng mềm nhũn, sờ sờ gò má quay sang nhìn anh: “Ngôn Tố!”
“Ừm?” Anh từ từ trả lời.
“Lúc anh đi học có phải thường xuyên bị cô lập, bị ăn hiếp không?” Thanh âm cô dịu dàng, rõ ràng là thoải mái hỏi, nhưng nói ra ngực lại hơi đau.
Anh thấp mày, gò má anh tuấn đình trệ trong chốc lát, thờ ơ trả lời: “Trong đầu cô không thể để một vài thứ có tính xây dựng sao? Vấn đề này thật nhàm chán.”
Chân Ái hơi cười, không hỏi nữa.
Không hỏi cũng biết, trong quá trình trưởng thành, anh dù sao cũng thông minh hơn những đứa trẻ học cùng lớp, chắc chắn sẽ bị cô lập và ức hiếp. Anh chưa từng có bạn bè cùng tuổi. Đau khổ và cô độc trong đó cũng chỉ có một mình anh biết.
Nhưng rất may anh vẫn trưởng thành như vậy, phúc họa không sợ hãi, lãnh đạm nhìn mọi thứ, vẫn có một trái tim trong suốt sạch sẽ như trước.
Thật là tốt!
Đang nghĩ thì xe của Eva đến.
Eva thò đầu ra nhìn thấy Ngôn Tố, nhíu mày: “Sao cậu cũng ở đây?”
Ngôn Tố phớt lờ, tự ý kéo cửa ra cùng lên xe với Chân Ái: “Ừ đói bụng rồi.”
Eva nhìn Ngôn Tố trong kính chiếu hậu, chân mày nhíu lại cùng một chỗ, ho khan: “Tôi phải đi ăn với bạn, muốn đưa Chân Ái đi cùng.”
Con ngươi Chân Ái xoay chuyển. Ý của cô ấy là chỉ dẫn theo một mình cô?
Ngôn Tố ngước mắt, thản nhiên nhìn Eva: “Cậu không dẫn tôi đi, tôi sẽ không cho phép Chân Ái đi theo cậu.” Ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng giống như một đứa trẻ đang ăn vạ.
Eva: … “Chân Ái lại không thuộc sự quản lý của cậu.”
Chân Ái hơi nhức đầu, thương lượng với Eva: “Cho Ngôn Tố đi cùng nhé?”
Eva: “Trừ khi cậu ta đảm bảo không ăn nói lung tung.”
Chân Ái mới vừa muốn nói được, Ngôn Tố cau mày, rất bất mãn mà mở miệng: “Tôi chưa bao giờ nói lung tung. Mỗi một câu tôi nói đều có ý nghĩa.”
Eva lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ầy, vô nghĩa vô nghĩa.”
Ngôn Tố mím môi, rõ ràng mất hứng, trầm mặc một lúc, nói: “Cậu không phải đi ăn với bạn, là hẹn hò, còn muốn hỏi ý kiến của Chân Ái đối với người kia. Hừ!”
Chân Ái lặng lẽ ngồi thẳng. Ạch, cái này chắc là nói tung tung nhỉ…
Eva lạnh lùng phủ nhận: “Nói bậy!”
“Mỗi lần bị tôi nói trúng, cậu đều nói câu này, không có chút sáng tạo.” Ngôn Tố khinh bỉ xong, nghiêm túc chứng minh là mình đúng,
“Từ nãy đến giờ cậu nhìn giờ không dưới bốn lần, cậu rất coi trọng; Cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn mà không phải gọi điện, bởi vì tin nhắn là để gián tiếp tránh cho xấu hổ hơn; Nhưng cho dù cậu rất hài lòng với anh ta… trung sĩ Diaz,”
Ngôn Tố lạnh nhạt liếc cái váy ngắn bóng hình chữ V của Eva một cái, nhíu mày theo kiểu độc giả cao tuổi: “Có phải cậu ăn mặc quá lộ liễu rồi không? Với quan điểm của một người đàn ông thì tôi không thích.”
Eva đen mặt, đột nhiên khởi động xe lái thật nhanh. Chân Ái vội vàng nắm chặt tay ghế, lặng lẽ nhắm mắt. Lại là suy luận không phải nói lung tung, nhưng anh không thể đợi xuống xe rồi hãy nói sao?
#
Đối tượng hẹn hò của Eva là bác sĩ ngoại khoa người Hoa Danny Lin, là anh ta chủ động theo đuổi. Cách quen nhau rất lạ lùng, vừa gặp đã yêu.
Ngày đó, Eva và các trợ lý đến bệnh viên khiêng xác chết, mới vừa đến thang máy thì các trợ lý mắc tiểu đi nhà vệ sinh, Eva liền đứng trong thang máy cùng với một đám xác chết. Một mình cô ôm không được, dứt khoát dang tay chân thành chữ thập xiêu xiêu vẹo vẹo để mấy người chết nghiêng người dựa vào người cô. Cô đưa lưng về phía cửa thang máy, nghiêng đầu tự mình hát rap.
Danny đi qua từ thang máy bên cạnh, nghe thấy có người hát, vừa nghiêng đầu, một loạt người chết hù anh ta khiến tim suýt tí nữa nhảy ra ngoài. Dù sao thì anh ta cũng là bác sĩ có tiềm năng, không thể quá sợ hãi.
Sau đó, anh ta làm một chuyện mà Eva thấy có vẻ rất không nói được, Chân Ái lại thấy có vẻ rất dễ thương.
Anh ta đi tới, nói với người xếp hàng kia: “Ách, ai mang các anh ra ngoài?”
Hỏi xong mới phát hiện đương nhiên bọn họ sẽ không trả lời.
TIếng hát dừng lại, Eva xếp chữ thập phía sau một loạt xác chết vô cùng không nói được mà ngẩng đầu, khinh bỉ trừng anh ta: “Tại sao anh từ bỏ việc điều trị?”
Một cái trừng này, Danny liền bị mắc kẹt thật sâu, ngay tại chỗ hí ha hí hửng giúp Eva và các trợ lý ôm người chết đi.
Trong lúc mấy người này nói chuyện, nhân viên phục vụ liên tục rót rượu mang thức ăn lên, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, vẻ mặt xám xịt, nghĩ thầm, mấy người này thật không biết nói chuyện, bữa tối tốt như vậy có thể sắp bị lãng phí rồi.
Kết quả món ăn được bưng lên, bốn người này, cả trai lẫn gái không hề lộ vẻ khó chịu, tất cả đều bình tĩnh như thường, tiếp tục vừa thảo luận về thi thể và tình yêu vừa uống rượu vang đỏ ăn thịt.
Nhân viên phục vụ nhốn nha nhốn nháo, cái thế giới này không bình thường.
Chân Ái nghe Danny nói, khen câu kia của anh ta rất đáng yêu, làm sao biết nghĩ đến việc hỏi người chết “Ai mang các anh ra ngoài”.
Ngôn Tố im lặng không nói câu nào.
Ngôn Tố và Danny ngồi bên này bàn, Chân Ái và Eva ngồi đối diện. Ngôn Tố vừa hơi ngước mắt liền thấy đôi mắt cười cong cong của Chân Ái đang nhìn Danny bên cạnh mình.
Chân Ái rất ít cười. Giống như Âu Văn từng nói, cô cười rộ lên rất đẹp… Nhưng người ta không phải cười cho anh nhìn.
Anh thu mắt, nhíu mày. Thật kì quái, tại sao cô ấy cảm thấy hành vi ngu xuẩn như vậy đáng yêu chứ?
Anh im lặng động dao nĩa trong tay, khoảnh khắc nào đó để dao xuống, bưng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ. Cũng chính thời gian mấy giây này, cái tay kia lặng lẽ đút vào túi, mở di động ra, ngón tay cái nhanh chóng di chuyển.
Vừa gõ chữ vừa chậm rãi khiêm tốn uống rượu vang, ngoài ra còn nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
Chân Ái cảm nhận được ánh mắt của anh, nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh mắt sau ly thủy tinh của anh đặc biệt dữ dội, hình như mang theo chút không hài lòng. Cô suy nghĩ một chút, tưởng là anh vẫn còn đang giận Eva, lúc này di động trong túi rung một cái.
Lấy ra nhìn, không ngờ là Ngôn Tố gửi tới.
Cảm giác đầu tiên là kì lạ. Vừa rồi bọn họ đang nhìn nhau, anh ấy gửi tin nhắn lúc nào? Chẳng lẽ nhầm số?
Nhưng mở ra xem…
“Lời nói ngu ngốc lại không hợp lẽ thường như vậy thì có gì buồn cười chứ? のののの”
… Loại giọng điệu này trừ anh ta ra còn có ai?
Chân Ái ngước mắt, không nói gì mà nhìn anh. Anh lại hơi hơi đắc ý, vẻ lo lắng trên mặt hơi dịu đi một chút. Chân Ái khó hiểu, giây kế tiếp, di động lại nhảy ra một tin nhắn:
“À, để giải thích cho sọ não ngốc nghếch của cô, kí hiệu の phía sau là phân của Isaac.” Cho nên, một chuỗi ngắn trong tin nhắn trước là vài đống béo phệ của con vẹt của anh…
Chân Ái gửi lại một từ, cất di động tiếp tục nói chuyện phiếm với Eva.
DI động của Ngôn Tố rung một cái, cúi đầu nhìn:
“Trẻ con :P
Cô nói anh trẻ con? Còn le lưỡi cười nhạo anh?
Ngôn Tố sa sầm mặt, mất hứng. Sao cô ngốc như vậy? Không phân biệt rõ trẻ con là Danny? Danny còn đần độn nói chuyện với xác chết kìa, quá trẻ con kìa!
Thời gian sau đó, Ngôn Tố không nói một lời.
Chân Ái không hiểu anh, anh rất không vui, thực sự!
Giữa chừng Eva muốn đi nhà vệ sinh, cô ấy khẽ đá chân Chân Ái ở dưới bàn, Chân Ái mù mờ đứng dậy theo.
Ngôn Tố ở đối diện khẽ cau mày. Có nghiên cứu cho thấy ngáp là bệnh có thể lây truyền, nhưng không nói đi vệ sinh có thể lây truyền. Tại sao nữ sinh thích kết bè kết đội đi vệ sinh, thật là kì quái.
Ôi, khó trách nhà vệ sinh nữ lúc nào cũng đông như vậy.
Lúc Chân Ái đi, thuận miệng nói với Ngôn Tố: “Nhìn túi xách của tôi.”
Ngôn Tố gật đầu: “Ừ.”
Hai người vừa đi, Danny liền thở phào thật dài, vội vàng cầm khăn giấy lau mồ hôi trên cổ.
Ngôn Tố sắc bén lại kì quái liếc anh ta, sau đó nhìn túi của Chân Ái, nói: “Trong này không nóng.” Trầm mặc một lúc, nghiêm túc hỏi, “Anh có bệnh cao huyết áp?”
Danny: “… Không có.”
Ngôn Tố: “Ừm, tăng đường huyết?”
Danny: “… Tôi mới 29 tuổi.”
Ngôn Tố vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ trống của Chân Ái: “Tuổi tác lớn nhỏ chỉ là vấn đề xác suất, không phải là điều kiện cần thiết của bệnh cao huyết áp và tăng đường huyết, hơn nữa còn có một số là bẩm sinh. À, đúng rồi, anh là bác sĩ chắc rõ ràng hơn tôi.”
Danny: … Thực ra tôi vốn muốn nói cái gì ấy nhỉ?
Danny vắt hết óc suy nghĩ rất lâu, vừa rồi vốn khẩn trương, bây giờ bị Ngôn Tố xoay một vòng nên hoàn toàn bối rối, rất vất vả nói: “Híc, thực ra tôi đổ mồ hôi là do căng thẳng.”
Ngôn Tố sững sờ, mang theo chút ảo nảo cắn môi một cái: “Lại quên phân tích vấn đề từ góc độ giữa người với người và quan hệ qua lại.”
Danny: “…”
“Nhưng mà,” anh hình như không hiểu, “Tại sao anh phải căng thẳng? Chuyện này không hợp lẽ thường.”
Lần này Danny rất không thoải mái, vội vàng nuốt một hớp lớn rượu vang, ngồi ngay ngắn thẳng tắp: “Tôi rất thích Eva. Tôi… sợ cô ấy không thích tôi.”
Ngôn Tố vẫn không nhúc nhích, trả lời ngắn gọn: “Cô ấy thích anh.”
Danny sững sờ, trong mắt lóe sáng: “Cô ấy nói với anh?”
“Không có.”
Ánh sáng trong mắt Danny vụt tắt.
Ngôn Tố không nhìn anh ta, vẫn bướng bỉnh ngoan ngoãn nhìn chằm chằm túi của Chân Ái, giống như một chú chó nhỏ trung thành:
“Hôm nay cô ấy mặc màu tím nhạt, màu may mắn của cô ấy, còn đeo vòng tay may mắn của cô ấy, đủ để chứng mình cô ấy rất coi trọng cuộc hẹn này. Đương nhiên, lấy tư cách là người theo chủ nghĩa duy vật, bản thân tôi kiên quyết không tin thứ đồ vật may mắn này.
… Trở lại chuyện chính.
Lấy vừa rồi mà nói, lúc cô ấy nói chuyện với anh, khuỷu tay khép lại chống trên bàn, nghiêng đầu một góc 30 độ dựa trên mu bàn tay, góc độ này có vẻ như là đẹp nhất, cô ấy muốn hấp dẫn anh. Sau đó cô ấy cột tóc lên, là do cô ấy cho rằng cổ cô ấy rất đẹp, cũng là mục đích hấp dẫn. Hơn nữa, cằm, cổ và ngực trong tâm lý học đều có vai trò khêu gợi tình dục.”
Trầm mặc một lúc. “Ách, câu cuối cùng coi như tôi chưa nói.”
Danny trố mắt nhìn, hoàn toàn buông xuống sự khẩn trương trong lòng.
Người phục vụ xung quanh lắng tai nghe, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, đây đúng là thần khí tán gái sờ sờ nha!
Con ngươi Ngôn Tố chuyển động, cân nhắc một lúc, hỏi: “Làm sao anh biết anh thích cô ấy?”
Câu hỏi này lại làm Danny khẩn trương, chẳng lẽ Ngôn Tố lấy thân phận bạn tốt của Eva để chất vấn anh ta. Anh ta run giọng hỏi: “Có ý gì?”
Ngôn Tố thấy kì quái: “Anh có chướng ngại lý giải đối với câu hỏi này? Hay là trong câu này có từ lạ?”
Anh mở miệng chỉ 3 phút ngắn ngủi, Danny đã biết anh không phải người bình thường, cho nên thở dài:
“Đương nhiên tôi biết tôi thích cô ấy. Tôi muốn mỗi ngày được gặp cô ấy, muốn kéo tay cô ấy, muốn ôm hôn cô ấy, ngủ với cô ấy. Cùng cô ấy làm rất nhiều chuyện, ví dụ như xem phim, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thảo luận đồ vật và công việc ưa thích…”
Ngôn Tố nhíu mày, tinh tế suy nghĩ. Gần đây anh gặp Chân Ái mỗi ngày, hôm qua xa nhau mười tiếng, anh nghĩ đến cô, anh từng kéo tay cô, từng ôm cô, ngủ với cô (người ta nói ngủ không phải ý kia nha), bọn họ cùng đi chơi ở công viên giải trí, bọn họ từng đi xem phim, cùng ăn cơm, thảo luận rất nhiều, truyện thiếu nhi, kẹo, công việc và tội phạm giết người.
Ừm, anh còn từng cõng cô, nhiều như Danny nói.
Ngôn Tố rất hài lòng, không nói nữa, ngoan ngoãn nhìn túi của Chân Ái.
Danny thao thao bất tuyệt nói xong, phát hiện không biết từ lúc nào Ngôn Tố đã không còn nghe nữa mà nhìn chằm chằm hư không, liền tò mò hỏi: “Ừm, từ nãy đến giờ anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Tôi đang giữ túi giúp Ai.” Anh nghiêm túc nhìn, giống như muốn nhìn cái túi xách màu kem nho nhỏ kia ra hoa vậy. Cách một lúc, rất không tán thưởng nói, “Vừa rồi cô ấy nói anh không nghe thấy sao? Độ cảm nhận của anh với hoàn cảnh xung quanh không nhạy bén.”
Rốt cuộc là ai không nhạy bén hả!
Danny chảy nước mắt: Eva hai người mau trở lại đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK