Ngôn Tố liếc nhìn cô ấy một cái: “Không tìm được.”
Tô Kỳ bị dội gáo nước lạnh, bề ngoài không lộ rõ, nhưng trong lòng không giải thích được. Nói cho cùng, Ngôn Tố nhìn ra nhiều tin tức như vậy từ video, cô ấy cảm thấy rất vất vả mới có một tia sáng, nhưng lại bị dập tắt ngay lập tức.
Nhưng cô ấy cũng rõ, video của câu lạc bộ kia, tính bí mật vô cùng cao, ngay cả cảnh trong đó cũng không nhìn ra, hoàn toàn không có cách nào phân tích địa điểm. Cô ấy là làm khó người khác.
Nhưng Ngôn Tố bổ sung: “Dụng cụ từng dùng trong video được chế tạo vô cùng tinh tế, không phải mua qua đường thông thường. Cô ở trong CIA, nguồn tài nguyên phong phú, có thể tìm người tìm kiếm. Chỉ có điều, suy xét đến việc video là giáo viên quay năm xưa, chỉ sợ dụng cụ đều đã thay đổi. Nói không chừng cũng đã thay đổi nguồn cung cấp, đừng ôm hi vọng quá lớn, nhưng cũng đừng vứt bỏ cố gắng.”
Tô Kỳ được nhắc nhở, vội vàng gật đầu: “Cảm ơn anh, anh lợi hại thật. Nếu tôi phát hiện được gì thì sẽ lại đến nói cho anh biết.”
Chân Ái nhìn Tô Kỳ rời khỏi, than nhẹ một tiếng: “Trước kia giáo viên thật đáng thương.”
Ngôn Tố không bình luận, nhưng hỏi: “Em không cảm thấy khó chịu chứ?”
Chân Ái hơi sửng sốt: “Vẫn tốt.”
Nói thật, video khiến cô hơi khó chịu, nhưng không đến mức khiếp sợ. Dù sao, từ nhỏ cô đã biết một tên biến thái, biến thái thực sự. Hắn sẽ không thực sự cưỡng ép phụ nữ, nhưng hắn sẽ điều khiển kẻ khác, vả lại thủ đoạn ức hiếp phụ nữ của hắn chỉ hơn chứ không kém video kia. Cách hắn hành hạ người khác từ rất lâu trước đây đã tăng từ trên cơ thể lên lăng trì tinh thần và ý chí.
Chân Ái còn nhớ, mỗi lần đi qua tòa nhà thí nghiệm của hắn đều loáng thoáng nghe được tiếng thét chói tai kéo dài không ngừng.
Cô từng lén lút chạy đi xem, trên mỗi cửa phòng khóa lại đều có một tấm kính dọc nhỏ dài, nhìn trộm vào trong, là căn phòng xinh đẹp của búp bê Barbie, sau mỗi cánh cửa đều là quang cảnh khác nhau.
Có lần, Chân Ái nhìn thấy trong căn phòng có tấm bình phong bằng tơ lụa gấp năm của Kaguya, trên mặt thêu tám cái bát bằng đá trước Đức Phật trong thần thoại, cành ngọc chốn Bồng Lai, áo khoác Chuột lửa, trang sức của rồng, vỏ ốc chim nhạn. Phong cách uyển chuyển hàm xúc, xa xưa và tĩnh mịch, cạnh tấm bình phong đặt một lọ hoa anh đào nghệ thuật.
Bàn dài nhỏ, tatami, một cô gái mặc kimono đang ngồi quỳ, trên mặt thoa phấn rất dày. Trên bàn khói trà lượn lờ, đôi mắt cô ấy trống rỗng như người chết.
Chân Ái mới đi qua từ căn phòng phong tình Hy Lạp cổ La Mã cổ, thấy phong cảnh Đông Á, nhìn hơn mấy giây.
Sau lưng có người đến gần: “Little C, thích không?” Một tay hắn chặn tay nắm cửa, một tay đè lên cánh cửa, nhốt cô vào trong không gian chật hẹp.
Chân Ái nghiêng đầu nhìn gương mặt vui vẻ gần trong gang tấc của hắn, không có hứng thú: “B, anh thật vô vị.”
Hắn lại gần cùng cô nhìn bên trong: “Ơ? Anh cảm thấy chơi rất vui. Nếu không, anh dẫn em đi tham quan phòng thí nghiệm của anh?”
“Không muốn.”
Cô gái Nhật Bản trong phòng đã nhận ra, một đôi mắt xuyên qua từ phía sau mặt nạ son phấn dày màu trắng, nhìn chằm chằm thẳng vào Chân Ái. Con ngươi đột nhiên có tiêu cự, nhào tới: “Tasukete!”
Chân Ái nghe hiểu cô ấy đang kêu cứu mạng, giật nảy mình, phản xạ có điều kiện trốn ra sau, đụng vào người Bert.
Cô gái nhào tới thấy Bert, kinh hoàng đến mức giống như nhìn thấy thần chết, thét lên trong nháy mắt trốn sau tấm bình phong không thấy đâu nữa.
Bert như có điều suy nghĩ xoa xoa ngực bị Chân Ái đụng vào, trong mắt lóe lên một tia sáng xinh đẹp, cúi đầu sáp lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Có phải cô ta đã hù em rồi không, chúng ta giết chết cô ta nhé?”
Chân Ái không chịu, nhưng chưa tới mấy ngày, thi thể của cô gái Nhật Bản đó lại nằm trên bàn giải phẫu làm thí nghiệm của cô. Từ đầu đến chân vô cùng thê thảm. Rốt cuộc cô biết trong tòa nhà kia đã xảy ra chuyện gì.
Cô giận muốn chết, hơn nửa đêm chạy ào vào phòng ngủ của Bert, trói hắn trên giường, lấy roi quất hắn một trận. Cô đã chuẩn bị tốt Bert sẽ tố cáo với mẹ cô sau đó cô bị xử phạt, nhưng hắn chưa từng đề cập tới chuyện này, cuối cùng lại không giải quyết được gì.
Sau khi rời khỏi tổ chức, Chân Ái được nghe kể đủ loại chuyện biến thái từ mấy người đặc công của cô.
Cô biết được, thông thường mà nói, biến thái kiểu ác dâm sẽ coi phụ nữ như gia súc, nuôi dưỡng trong hầm ngầm dơ bẩn lộn xộn không chịu nổi, điều kiện vệ sinh cực kém, ăn uống tiêu tiểu làm tình ngược đãi đều ở trong đó.
Bert thì khác. Hắn coi trọng sự sạch sẽ, chủ nghĩa hoàn mỹ, cá tính này hiện ra trong việc hành hạ, là tai họa khiến người ta sởn gai ốc. Cô còn nhớ trong tòa nhà kia của Bert, chi phí ăn mặc của từng cô gái đều hết sức cao quý, trong phòng thí nghiệm, mọi thứ đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hiện lên ánh sáng bạc yên tĩnh.
Câu lạc bộ Holy Gold có phải là tổ chức bên trong thuộc tổ chức S. P. A. không?
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt lông vẹt, mấy vấn đề này khiến cô mệt chết đi được.
Cô sống trong môi trường như vậy từ nhỏ, không có quan niệm phải trái đúng sai. Trước 17 tuổi, cô chỉ cho rằng Bert là một cậu bé thích điều kì lạ, luôn bắt nạt cô trêu chọc cô nhưng cũng luôn che chở cô.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Ngôn Tố thấy cô như có điều suy nghĩ nhìn Isaac chằm chằm, hỏi: “Em muốn nhổ sạch lông của nó sao?”
Chân Ái bừng tỉnh, giật nảy mình, trong lúc lơ đãng cô đã nhổ lông vẹt? Vội vàng nâng Isaac lên nhìn trái nhìn phải, không hề mất một cọng lông, mới biết anh đang trêu cô. Cô lườm anh một cái, tiếp tục vuốt Isaac.
Ngôn Tố thấy dáng vẻ rất hưởng thụ của Isaac nằm trong tay Chân Ái, mất hứng: “Đừng vuốt, vuốt nữa nó sẽ rụng lông đó.”
“Sao có thể?” Chân Ái bĩu môi.
Ngôn Tố suy nghĩ một chút, không chính trực mà đi ngược lại thường thức nói dối: “Nhiệt độ của em sẽ làm nó phỏng chết.”
Chân Ái kinh ngạc: “Em cũng không phải ngốc, nhiệt độ cơ thể của vẹt cao hơn người. Bây giờ là mùa hè, em vuốt nó, nó sẽ cảm thấy mát.”
Lúc này Ngôn Tố mới ý thức được cô bạn gái nhỏ của anh không dễ gạt như vậy, trầm mặc nửa giây, nhỏ giọng lầm bầm: “Mình ghét nhà sinh vật học.”
Chân Ái không nghe thấy, tự mình tiếp tục suy nghĩ vấn đề.
Ngôn Tố thấy cô lại không nói câu nào, đoán là cô có tâm sự, nhưng có gì mà không thể nói với anh?
Từ lúc xem xong video thì cô hơi là lạ, chẳng lẽ cô đang suy nghĩ vấn đề kia?
Ngôn Tố đắn đo một hồi: “Ai.”
“Hử?”
“Liên quan đến loại phân tích lý trí về chuyển động piston này, anh không hề chỉ tất cả hành vi làm tình trên thế giới.”
“Em biết.” Cô không để ý.
Anh không hài lòng với thái độ của cô, tuyên bố: “Ai, anh không lãnh cảm. Em không cần lo âu.”
“Hả?” Chân Ái không nghĩ ra, suy nghĩ của anh lại nhảy đến đâu rồi.
“Em không cần lo lắng, anh có thể chứng minh cho em, anh không lãnh cảm.”
Chứng minh? Ai cần anh chứng minh!
Chân Ái trừng hai mắt: “Thế thì sao?”
Anh nói một cách nghiêm túc: “Nếu cùng em phát sinh quan hệ tình dục, anh sẽ không thể chối từ mà thay thế tất cả tình cảm con người vào, hơn nữa, anh sẽ rất hưởng thụ.”
Không thể chối từ…
Chân Ái hoàn toàn không rõ trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng bị dạng lời nói này của anh khiến tim đập loạn xạ: “Sao đột nhiên anh nói cái này?”
“Anh không hi vọng thái độ lãnh đạm vừa rồi của anh đối với đoạn video kia tạo thành bối rối cho em, khiến em tưởng anh có chướng ngại tâm lý gì đó.”
Suy nghĩ của anh thực sự là…
Chân Ái 囧囧: “Không phải anh đã giải thích rồi sao, trong mắt anh, điều anh quan sát được đều là chi tiết lý trí.”
Ngôn Tố ngơ ngẩn: “Ồ, anh đã giải thích. Nhưng tại sao em vẫn còn có tâm sự?”
Chân Ái cúi đầu, cô nên nói thế nào, nói cô tự nhiên nghĩ đến Bert? Bây giờ chuyện câu lạc bộ chỉ là xác nhận đơn phương của Tô Kỳ, nói ra chỉ càng tăng thêm phiền não thôi.
Cô còn đang do dự, điện thoại của Ngôn Tố reo lên, anh nhận máy nghe một hồi, theo thói quen nhíu mi tâm, sau khi hỏi mấy câu, cúp điện thoại.
Chân Ái thấy sắc mặt anh khác thường: “Sao vậy?”
“BAU (tổ phân tích hành vi) của FBI nhận được một vụ án kì lạ.” Máy tính xách tay vang lên đing đing, Ngôn Tố cầm sang mở thư ra, Chân Ái liếc một cái, người gửi là Spencer Rheid, chắc là người vừa rồi gọi điện thoại.
Một tập tin âm thanh được đính kèm, mới mở ra, tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế của phụ nữ lập tức tràn ngập cả phòng khách, giống như phim kinh dị đáng sợ nhất, trong nháy mắt Chân Ái lạnh cả lòng bàn chân.
Từng tiếng một xé rách thần kinh người nghe, cực kì bi thảm. Trong một buổi chiều mùa hè, đột nhiên kéo nhiệt độ trong phòng xuống điểm đóng băng.
Tiếng thét thảm thiết chói tai khác nhau của phụ nữ, kéo dài ước chừng hơn một phút, trong đó thậm chí có một cô bé.
Đoạn âm thanh này vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ tiếng thét chói tai thì không còn bất kì tạp âm nào khác.
Ngôn Tố chăm chú nghe, nét mặt không hề gợn sóng, nghe đến hai giây cuối cùng, tiếng thét chói tai dừng lại, xuất hiện một giọng nói dùng máy biến âm, non nớt mà quỷ dị: “S. A., are you listening?”
S. A., anh đang nghe phải không?
Chân Ái ôm người ngồi trên sofa, kinh ngạc, có người đang tuyên chiến với Ngôn Tố? Nhưng tại sao gửi phần ghi âm cho BAU mà không phải đưa thẳng cho Ngôn Tố?
Ngôn Tố thì lại thản nhiên, đóng máy tính xách tay lại.
Chân Ái không hiểu: “Không nghe sao?”
“Đã nhớ kĩ.” Anh nhàn nhạt, “Bốn người phụ nữ, nhỏ nhất khoảng 5 tuổi, lớn nhất khoảng 30 tuổi. Thời gian người 30 tuổi gào thét dài nhất, tiếp đó là 27,8 tuổi, 5 tuổi ngắn nhất. Suy đoán bước đầu mức độ bị hành hạ của các cô ấy tăng lên theo tuổi.”
Nhiều thông tin như vậy?
Chân Ái khâm phục: “Điều này đại diện cái gì?”
“Không biết.” Người nào đó chỉ mấy giây trước còn bắn hào quang ra bốn phía đột nhiên thu lại, “Quá ít thông tin, vừa mới bắt đầu đã chủ quan phán đoán thì sẽ không có lợi cho việc phân tích khách quan sau này.”
Chân Ái gật đầu, mơ hồ cảm thấy những tiếng thét này cứ khiến cô thấy giống như đã từng quen, hỏi: “Có thể có quan hệ với vụ án của Tô Kỳ không?”
“Trước mắt không nhìn ra bất kì quan hệ nào. Trong vụ án Tô Kỳ nhắc tới, tác giả biến mất, nhưng trong đây không có thanh âm của đàn ông.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Ngôn Tố nghe nói, nở nụ cười kì lạ: “Hắn sẽ không chỉ gửi một đoạn âm thanh như vậy.”
Chân Ái đã hiểu, món đồ đối phương chỉ đích danh gửi cho Ngôn Tố, nhất định sẽ có cái sau. Chỉ tiếc là không có bất kì manh mối nào, cũng chỉ có thể đợi.
Cô vốn tưởng trong thời gian chờ đợi, Ngôn Tố sẽ rất sốt ruột lo lắng. Nhưng không ngờ anh giống như người không có chuyện gì, đêm đó còn theo như hẹn trước, dẫn Chân Ái tham gia concert Rock&Roll mùa hè ở N. Y. T.
Chân Ái rất khó hiểu, cảm thấy hứng thú sở thích của anh thật rộng khắp, cổ điển đại chúng anh đều có thể thưởng thức.
Ở cổng công viên, anh đặc biệt mua rất nhiều gậy phát sáng đủ màu sắc.
Chân Ái nhìn một đống đầy màu sắc trong tay anh, nói: “Một loại giống nhau là được rồi, không cần thiết mua nhiều như vậy.”
Ngôn Tố không quan tâm, tự ý cầm lấy từng cây gậy phát sáng, đảo đảo qua lại, giống như nghệ nhân buộc bong bóng ven đường, mấy giây làm ra một con vịt con phát sáng miệng rộng, đưa tới trước mặt cô: “Thích không?”
Chân Ái lắp bắp, sao làm được vậy? Cô không biết Ngôn Tố còn có thuộc tính khéo tay này nữa.
Mắt Ngôn Tố sáng long lanh nhìn cô, thấy cô cả buổi không nói lời nào, tưởng cô không thích, tháo vịt con ra, ngón tay chuyển động rất nhanh mấy cái, buộc ra một con chó con có cái tai lớn chiếu lấp lánh: “Cái này thì sao?”
Chân Ái còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Tố lại tháo ra, thời gian mấy phút, gậy phát sáng trong tay anh biến đổi thành đủ loại, rắn con, con thỏ, chim con… Chân Ái hoa cả mắt.
Đến cuối cùng, tia sáng trong mắt Ngôn Tố ảm đạm một chút, không có ý tốt nối mấy chục cây gậy phát sáng lại từ đầu đến đuôi, nối thành một cây gậy vô cùng dài, nhét vào tay cô: “Đây là loại cuối cùng, không ngờ em không có sáng tạo như thế, thích cần câu cá!”
Lại thấp giọng không cam lòng nói, “Thiệt thòi anh học mười mấy loại tạo hình, em lại không thích một cái. Cũng may anh chỉ tốn một phút để học.”
Chân Ái cầm cái cần câu dài to lớn đủ màu kia, ngửa đầu nhìn. Gậy phát sáng nối liền với nhau quá dài, trọng tâm không ổn định, lúc ẩn lúc hiện trong tay cô giống như cành liễu. Cô rất lo lệch xuống đập vào đầu người khác.
Cô thu lại ánh mắt, chậm rãi nói: “Thực ra em đều rất thích, nhưng mỗi lần em còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nói thích thì anh đã tháo ra đổi lại cái khác.”
Ngôn Tố: “…”
Anh rất muốn làm cô vui, lại quên cân nhắc đến tốc độ phản ứng của cô.
Chân Ái tháo cần câu ra thành một bó, đưa cho anh: “Em thích gấu con nhất, là con giống như Ngôn Tiểu Tố.”
Ngôn Tố sa sầm mặt không vui, nhưng vẫn đảo hai ba lần ra một con gấu nhỏ cho cô.
Chân Ái ôm gấu con khắc rỗng đi đến bãi cỏ: “Ngay từ đầu không phải em phản ứng chậm, chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác, có chút kì lạ.”
“Cái gì kì lạ?”
“Rõ ràng có chuyện nghiêm trọng như vậy chờ anh, anh lại giống như không có chuyện gì. Em lo lắng, có phải anh lo em lo cho anh nên mới làm ra dáng vẻ việc không liên quan đến mình này không.”
Lời vừa nói thật khó đọc, Ngôn Tố cười nhạt, một lúc sau mới giải thích,
“Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Lúc có chuyện, phải dốc hết sức ứng phó, lúc không có manh mối thì bắt đầu tách rời nó ra, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày. Rất nhiều người theo những ngành nghề như cảnh sát, luật sư và bác sĩ, đều là loại phương thức xử lý này. Nếu vẫn suy nghĩ đến chuyện tốn năng lượng thì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái.”
Chân Ái suy nghĩ một chút: “Anh nói rất có lý.”
Anh và cô chậm rãi đi trong gió đêm mát mẻ: “Thấy sự đau khổ, sẽ tức giận, cũng sẽ thương xót. Nhưng lúc rảnh rỗi trong cuộc sống vẫn phải nhìn mặt tươi sáng. Đời sống tích cực mới có thể tích cực làm việc trăm phần trăm.”
Chân Ái mỉm cười, đây chính là lý do anh không bị những vụ án nặng nề hàng ngày ảnh hưởng?
Ngôn Tố cúi đầu nhìn Chân Ái một cái, đáy lòng cũng mỉm cười.
Trước đây một mình, chỉ theo thói quen điều chỉnh bản thân như vậy, còn bây giờ, hai người, càng vô thức suy xét đến vấn đề này hơn.
Sau này, nếu không phải một mình, nếu như có một gia đình, anh sẽ là chủ gia đình, có một người vợ tuy độc lập nhưng vẫn sẽ vô thức ỷ lại vào anh, có những đứa con lớn lên mỗi ngày nhưng lúc còn nhỏ ngẩng mặt nhìn anh.
Thời gian ở cùng họ, anh hi vọng cho gia đình quality time toàn tâm toàn ý nhất, chứ không hi vọng vì công việc mà xem nhẹ gia đình, càng không hi vọng mang không khí lúc làm việc về nhà.
Anh muốn cho Chân Ái một gia đình hoàn mỹ nhất, muốn cho cô một cuộc sống của người bình thường hoàn mỹ nhất.
Người thanh niên trên sân khấu hát tùy ý, cô nhìn sân khấu, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, còn anh nhìn cô, mâu quang rất sâu.
Concert kết thúc, trên đường về, Chân Ái yên lặng ngồi trên ghế phụ cạnh ghế tài xế nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mở mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhớ lại âm nhạc rửa sạch tuổi trẻ vừa rồi, đáy lòng bình yên và bình thản.
Cuộc sống, tuy luôn có đau khổ, nhưng cũng vẫn phải hưởng thụ thú vui lúc rảnh rỗi. Như thế thật tốt.