Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Mặc dù cuối cùng không sóng không gió mà vượt qua bữa tiệc tối, nhưng bầu không khí lúc sau luôn có vẻ khó xử và bối rối, không xua đi được.
Chân Ái rất chán nản, niềm an ủi duy nhất chính là sự che chở của Ngôn Tố.
Nhớ đến những ngày qua ở New York, Ngôn Tố đối xử với cô, chỗ rất nhỏ luôn có sự ấm áp. Nhưng xét từ tính cách của anh, cô không đoán ra được anh đang nghĩ gì. Cô rất muốn biết rõ ràng, nhưng cũng không biết bản thân mình muốn biết rõ cái gì.
Hôn lễ này thực sự là một mớ hỗn độn.
Những câu hỏi của Jasmine, thái độ của Ngôn Tố làm trái tim hờ hững của cô rối tung lên. Rõ ràng đã hạ quyết tâm sau hôn lễ sẽ rời đi, nhưng trên bàn tiệc, tại sao anh phải nhằm vào Jasmine một cách gay gắt như vậy, lại khăng khăng bảo vệ cô như vậy?
Anh rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Xe chạy băng băng trên con đường dày đặc bóng đêm. Chân Ái nhớ lại câu đã hỏi anh trong hôn lễ, cuối cùng quyết tâm nói ra: “Loại tính cách này của anh, hẳn là sẽ không yêu đương đâu nhỉ?”
Khi đó, Ngôn Tố đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe xong lời của cô, từ từ mở mắt, mâu quang sâu thẳm, ngước mắt nhìn khuôn mặt cô trong gương xe, trong chốc lát không nháy mắt nói: “Tôi là loại tính cách nào?”
Vẻ mặt cô trong cái gương nhỏ không thay đổi, vẫn chuyên tâm nhìn con đường phía trước, thanh âm lại lập tức mất đi sức lực: “Tôi không biết.”
Anh thu ánh mắt, hờ hững nhìn bóng tối trước mặt: “Cho nên bản thân câu hỏi này của cô có vấn đề. Không biết tôi là loại tính cách nào, còn hỏi người có loại tính cách như tôi có phải sẽ không yêu đương hay không…”
Loại tích cực này của anh làm Chân Ái hơi phiền muộn, bất mãn ngắt lời anh: “Mọi việc đều phải phân tích từ góc độ lý tính, loại trừ bất kì yếu tố cảm tính. Không thể hiện hoặc vốn không có tình cảm. Chỉ số IQ rất cao, không có tình thương, trong đầu không bao giờ suy nghĩ về đối nhân xử thể. Cá tính kiêu ngạo lại lý trí rõ ràng.”
Ngôn Tố trầm mặc rất lâu, chậm rãi nói: “Trừ câu cuối cùng, phần đầu cô nói tất cả đều không thuộc phạm trù ‘tính cách’.”
“…”
Chân Ái đột nhiên quay sang nhìn anh, mang theo vẻ hung ác khó có thể phát hiện: “Cho nên bây giờ anh muốn thảo luận các vấn đề logic và định nghĩa với tôi sao?”
Ngôn Tố ngẩn người, quy củ trả lời: “Bây giờ cũng có thể không nói.”
Anh dừng mấy phút, thấy Chân Ái không nói lời nào, hiền lành mở miệng:
“Tôi không biết từ đâu mà cô đoán ra ‘loại tính cách này’ của tôi sẽ không có tình cảm. Chẳng lẽ là do lúc bình thường tôi làm việc không chen lẫn tình cảm khá lạnh lùng? Người đang làm việc phải luôn luôn nhớ nhung chuyện tình cảm sao? Cô là như vậy sao? Mang theo tình cảm đi học, lên lớp; mang theo tình cảm đi làm việc, bàn chuyện làm ăn? Vì tôi không thích làm việc theo cảm tính nên tôi không có tình cảm sao? Rõ là cái này của cô hoàn toàn không hợp logic…”
“Anh đang thao thao bất tuyệt cái gì, một câu tôi cũng không nghe.” Chân Ái nghĩ bản thân mình đang rầu rĩ, còn cái người này lại vẫn là dáng vẻ không bận tâm, thực sự cảm thấy chính mình sẽ bị anh ta làm cho tức chết.
Lần đầu tiên cô muốn tùy hứng, cãi bướng mà ngắt lời anh, “À há? Anh đang nói chuyện sao? Tại sao bên tai tôi có tiếng bọ vo ve nhỉ.”
Ngôn Tố ngậm miệng, trầm mặc và tĩnh mịch nhìn cô. Ánh đèn sặc sỡ bên ngoài xe chảy qua gương mặt tuấn tú của anh, không thấy rõ cảm xúc.
Trong xe đột nhiên rơi vào sự yên lặng u ám, lòng Chân Ái đình trệ trong chốc lát.
Anh nhìn cô, đột nhiên cởi dây an toàn ra lấn người sang. Chân Ái liếc thấy anh đến gần, giật mình, muốn tránh nhưng không có nơi nào để đi.
Giây kế tiếp, hơi thở nóng rực của anh phà vào mặt cô, nóng đến muốn đốt người, còn mang theo hương thơm tinh khiết của rượu vang rất nhạt, mĩ lệ hiếm thấy.
Môi anh gần như dán vào lỗ tai nhẵn mịn của cô, giọng nói trầm thấp, “Như thế này nghe rõ không?”
“Ai nói cho cô là tôi không có tình cảm?”
Lần này, đầu Chân Ái ong ong thật, nhiệt độ trên mặt đột nhiên bốc hơi, đầu óc trống rỗng.
Xe nhanh chóng quẹo cua, phía trước có cảnh sát giao thông thành lập một đội tuần tra đường tạm thời. Tim cô đập như đánh trống, ổn định tinh thần vội vàng thắng lại, kết quả đạp thành chân ga…
Xe đụng vào một chiếc xe cảnh sát vang ầm một tiếng, trong lúc nhất thời, còi báo động hú lên ầm ĩ.
Vẻ mặt Ngôn Tố như thường, ngồi một cách yên ổn.
Chân Ái xấu hổ lại bực tức, gục trên tay lái không ngẩng đầu lên. Cho đến tận lúc cảnh sát đến gõ cửa, cô mới quy củ mà xuống xe.
Cuối cùng kết quả xử phạt là trừ điểm, viết giấy phạt, cộng thêm tiền sửa xe cảnh sát.
Chân Ái trầm mặc không nói gì, nhìn thoáng qua Ngôn Tố. Anh vẫn là vóc dáng thẳng tắp, đứng trong màn đêm bên cạnh xe, bình tĩnh nhìn. Khóe môi hơi mỏng có nụ cười rất nhạt, tựa như đạt được cái gì đó, trong đôi mắt sâu rất có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Chân Ái giận đến nghiến răng, chỉ cảm thấy bị máu nóng làm cho đầu óc choáng váng, quay người nói một câu với người cảnh sát đang viết giấy phạt, ý đại khái là trên tôi có người.
Vừa nói ra câu này, cảnh sát im lặng nhìn cô một lúc, thu lại giấy phạt, lấy ra một cái còng tay. Đây là coi rẻ làm nhục cảnh sát, anh ta nghiêm khắc ra lệnh: “Xoay người lại!”
Chân Ái ngẩng đầu, hiên ngang lẫm liệt kiên quyết không xoay.
Tình hình đột nhiên phát triển đến nước này, Ngôn Tố cũng bất ngờ, vừa muốn đi tới, không nghĩ người cảnh sát kia đã bóp lấy bả vai Chân Ái, xoay rồi đẩy, ấn cô nằm sấp trên xe cảnh sát, lại kéo tay cô hai ba lần rồi còng lại ở sau lưng.
Ngôn Tố dừng bước, lẳng lặng nhìn Chân Ái.
Đèn hiệu cảnh sát màu đỏ chớp lóe trên gương mặt trắng nõn của cô. Cô hơi hất cằm, hờ hững lại không sợ hãi. Đôi mắt đen như mực kia nhìn thẳng vào anh, mang theo sự khiêu khích và khinh thường rõ ràng.
Giống như quen cô lâu như vậy, giờ phút này mới là dáng vẻ chân thật nhất của cô. Không âm thầm chịu đựng, không tự kiềm chế, không ngụy trang, không đờ đẫn.
Ngôn Tố trầm mặc rất lâu, lùi về sau một bước, tỏ vẻ vạch ra ranh giới rõ ràng. Tiếp đó, anh lại lạnh lùng nói: “Không có chuyện của tôi, tôi đi trước.”
Chân Ái: “…”
Sóng mắt cô khẽ động, chỉ thấy anh rõ ràng giống như người không có chuyện gì, bình tĩnh như thường một mình thoải mái mà lên xe.
Trong phút chốc này, Chân Ái chỉ cảm thấy hai mươi mấy năm lãnh đạm đều phí công, thật hận không thể dùng lời lẽ thô tục để mắng anh ta! Vắt hết óc cô cũng không thể có được một câu.
Bánh xe ma sát trên mặt đất “soạt” một tiếng, nhanh chóng và dứt khoát mà tách khỏi chiếc xe cảnh sát bị đụng trước đó, lùi ra ngoài rất nhanh.
Mắt Chân Ái đỏ lên vì tức, mấy ngày nay đối xử tốt với cô như vậy đều là ý nghĩ nông nổi của anh ta. Bây giờ triều lui rồi, anh liền không thèm để ý đến cô. Nhưng lòng cô đã sớm bị chết chìm rồi, tên khốn kiếp!
Nhưng xe không hề quẹo đi.
Chân Ái sững sờ, mở to hai mắt, trơ mắt nhìn chiếc xe lùi lại rồi chạy đi giống như tên rời khỏi cung, chuẩn xác không sai lầm mà đụng vào phía sau một chiếc xe cảnh sát hoàn hảo không có tổn hại.
Tuy rằng trong khoảnh khắc va chạm liền phanh xe lại, nhưng cũng không ngăn được chiếc xe cảnh sát kia hú lên ngay lập tức.
Cảnh sát và các đồng nghiệp của anh ta đều kinh ngạc đến ngây người.
Dáng vẻ Ngôn Tố bình yên mà ra khỏi xe, xuyên qua bóng đêm mênh mang và ánh đèn đỏ lóe sáng, đi tới bên cạnh Chân Ái đang kinh ngạc, lại bất ngờ nhếch miệng cười giống như một đứa trẻ tinh nghịch.
Cười xong, anh chậm rãi lại không mất vẻ tao nhã mà xoay người đối mặt với cảnh sát, còn không quên ngoan ngoãn đặt tay sau lưng, quay lại nhìn người cảnh sát đang chết đứng người, ánh mắt rất phối hợp, giống như đang nói: Là thế này phải không?
Nửa tiếng sau…
Phía sau lan can sắt trong phòng tạm giam ở đồn cảnh sát, Ngôn Tố đứng thẳng tắp, đút hai tay trong túi áo khoác, dựa vào tường trầm mặc không nói.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, thỉnh thoảng rũ mắt nhìn Chân Ái ở bên chân.
Chân Ái đang ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn.
Trong cùng phòng giam còn có vài thanh thiếu niên đang vui vẻ, không biết là uống nhiều rượu hay là hút ma túy.
Âm thanh quá ồn ào, Chân Ái nghe ngược lại vô cùng vui vẻ. Cô biết Ngôn Tố không bao giờ có sự nhẫn nại đối với tiếng ồn.
Cô nhìn có chút hả hê ngẩng đầu nhìn anh. Anh lại bình tĩnh và hờ hững, con ngươi nhạt rũ xuống, trầm trầm bổng bổng.
Chân Ái hờ hững quay đầu đi chỗ khác.
Có cảnh sát đến, cầm gậy gõ vào song sắt, không nhịn được hét lên: “Mấy đứa bọn bây im lặng một chút cho tao!”
Bọn thanh thiếu niên vội vàng ngậm miệng, chờ cảnh sát đi rồi lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Có một người quay sang thấy Ngôn Tố, nói ngọng xiêu xiêu vẹo vẹo hỏi: “Này, người anh em, anh cũng vén váy người đẹp, sờ bắp đùi bị bắt vào đây sao?”
Chân Ái nhịn không được phì cười.
Gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố liếc một cái. Anh đột nhiên hối hận hành động đụng xe cảnh sát không hề logic chẳng hiểu ra sao cả của mình.
Thiếu niên kia thấy anh mặt lạnh không thèm để ý tới, cũng thấy mất mặt, ánh mắt lại chuyển đến trên người Chân Ái, tự cho là tỉnh ngộ mà gật đầu: “Thì ra là gái điếm bị bắt.”
Lần này, đến lượt Ngôn Tố nhẹ ngoắc ngoắc khóe môi.
Chân Ái: …
Cô đứng đắn như vậy, nhìn giống gái đứng đường chỗ nào?
Mấy thanh niên lại ca hát một cách vui vẻ.
Chân Ái ngồi xổm dưới đất, cúi đầu lấy ngón tay chọc sàn nhà.
Ngôn Tố nhìn, thấy cô có vẻ như rất không sao vui được, suy nghĩ một chút, tìm chuyện để nói:
“Phòng tạm giam này mỗi ngày đều sẽ có ít nhất mấy chục người đi ra đi vào.
Người bình thường bị tạm giam là trẻ vị thành niên hoặc ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Giày của họ trước một lần giặt trung bình đã đi 50 đến 60 ngàn mét đường. Các loại bùn rác, đồ vật bẩn và vi khuẩn virus đều sẽ dính vào đế giày.
Cho nên bây giờ cô chọc dưới đất, chẳng khác nào là sờ đường mà bọn họ đã đi.”
…
Đám thanh thiếu niên bên cạnh lắng tai nghe, vẻ mặt sợ hãi. Các anh em, bắt chuyện như vậy thực sự không có vấn đề sao?
Đương nhiên là có vấn đề!
Tay Chân Ái càng chọc ác hơn, quả thực giống như đang chọc đầu anh ta.
Sau khi nói xong, không cần người khác nhắc nhở, Ngôn Tố cũng từ từ tỉnh ngộ. Anh lẳng lặng phát hiện, hình như bầu không khí lại càng không bình thường rồi.
Ngôn Tố sờ sờ đầu, lẩm bẩm: “Ý của tôi là, đừng chọc, lỡ như chọc làm tay bị thương…”
Nói xong chính mình cũng cảm thấy không logic lại khác người. Anh lúng túng sờ sờ mũi, lại tiếp tục, “Khụ, thực ra tay không dễ bị thương như vậy, nhưng có thể làm gãy móng tay. Ừ, đúng, móng tay.”
Ló đầu nhìn, “Được, cô không bao giờ để móng tay…”
“Phì!” Chân Ái cúi đầu nhịn hơn nửa ngày không cười ra tiếng, cười xong lại kéo căng thanh âm, “Cắt! Đừng hao tâm tổn trí mà tìm lời nữa, anh thực sự không giỏi đâu.”
Ngôn Tố thoáng sững sờ, lại khẽ mỉm cười, thực sự không nói chuyện nữa.
Một lúc lâu sau, anh nhìn ánh đèn trắng sáng đối diện lan can sắt, chậm rãi nói: “Lát nữa đi xem phim đi!”
Chân Ái quay lại nhìn anh, hơi kinh ngạc.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Rạp chiếu phim Imin mỗi cuối tuần sau 10 giờ chiếu lại những phim kinh điển. Hôm nay,” anh hơi dừng một chút, Chân Ái biết nhất định là anh đã xem tờ tuyên truyền phim, bây giờ đang nhớ lại, “Là phim hài Chaplin.”
Chân Ái gật đầu.
Không lâu lắm, Eva đến bảo lãnh bọn họ. Cảnh sát đưa ra một trát hầu tòa, tuần sau phải đến tòa chịu thẩm vấn.
#
Nửa tiếng sau, Chân Ái ngồi trong rạp chiếu phim ban đêm không có người khác, nhìn người nghệ sĩ có vóc dáng nhỏ im lặng làm ra một loạt thao tác khiến người ta ôm bụng cười.
Trong rạp chiếu phim màu trắng đen, thật yên tĩnh, cô im lặng mỉm cười.
Một khoảnh khắc, cô quay sang nhìn Ngôn Tố ngồi bên cạnh.
Anh chuyên tâm nhìn màn hình, đôi mắt trong veo có vẻ như chứa đựng những ánh sao lấp lánh, gò má tuấn tú lại xinh đẹp. Khóe miệng anh mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, ánh sáng phim đen trắng chiếu lên mặt anh lúc sáng lúc tối.
Tiếng lòng Chân Ái khẽ rung động, thu ánh mắt, nhìn màn hình khiến người ta vui vẻ kia, từ từ đáy lòng lặng lẽ im ắng.
Ngôn Tố chợt rũ mắt, ánh mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt trắng nõn và nhã nhặn lịch sự của cô, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một nụ cười rất nhạt, lại nhìn màn hình.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Xem một nửa, di động trong túi Ngôn Tố bắt đầu rung lên, lấy ra nhìn, là Jasmine. Ngôn Tố không hề do dự mà tắt đi. Mấy giây sau, lại rung lên một cái.
Lần này là một tin nhắn ngắn –
“Án mạng, con của cảnh sát liên bang.”
#
Hai ngày trước, 10 giờ tối.
Sân điền kinh của đại học NT vô cùng trống trải, những học sinh luyện tập buổi tối đã sớm giải tán.
“Fuck!” Kelly cầm bức thư trong tay vò thành một cục ném xuống đất, lại ra sức đá thảm cỏ một cái, “Đã qua hai năm, sao cái người kia vẫn bám dai như đỉa vậy!”
Sắc mặt mấy người còn lại cũng trắng bệch.
Tony nắm chặt bức thư, trên giấy vẽ một ngôi sao năm cánh, cũng viết câu “You are my medicine”. Anh cũng hơi hoảng sợ: “Đã bình yên hai năm rồi lại xuất hiện, hắn muốn làm cái gì?”
“Hắn muốn giết chúng ta!” Anna hét lên, trong tay nắm bức thư giống như vậy, che mặt gần như sắp khóc, “Hai năm trước ám hiệu xuất hiện hai lần, kết quả Lola và Parker bị giết, nhưng vẫn còn chưa đủ. Ông trời ơi, tên ác ma kia cảm thấy vẫn chưa đủ!”
Sắc mặt Tề Mặc càng đáng sợ hơn, tái nhợt giống như ma, thanh âm cũng run run như vọng đến từ địa ngục: “Tôi đã nói rồi, người trả thù cho Lâm Tinh nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Cả đời cũng không thể…”
Còn chưa nói xong, Kelly một chân đạp cậu ta: “Tên khốn kiếp nhát gan, mày câm miệng cho tao!” Dứt lời, ném tàn thuốc xuống đất nghiền nát, “Chúng ta vẫn còn năm người, hắn muốn giết hết chúng ta sao? Đến đây đi!”
Anh ta đột nhiên giống như điên, điên cuồng hét về phía bãi tập tối đen: “Mày đang nhìn bọn tao lo sợ hoảng hốt sao? Cái tên biến thái mày hài lòng chưa? Mày đến đi! Đến giết…”
“Câm miệng!” Anna sợ đến toàn thân co rúm, lớn tiếng hét lên nhào tới che miệng anh ta.
Tề Mặc đờ người ra, mờ mịt hỏi: “Cậu nói tôi nhát gan, vậy cậu đoán người chết kế tiếp trong chúng ta sẽ là ai?”
Tề Mặc càng nói càng run rẩy: “Các cậu không sợ chết sao? Vậy các cậu nói, người kế tiếp bị cởi hết quần áo treo cổ trên cao sẽ là người nào trong chúng ta?”
Một câu hỏi này làm ọi người sợ hãi đến ngừng thở.
Bóng đêm bao phủ bãi tập, gió gào thét thổi qua, thổi vào trái tim mọi người như rớt vào hầm băng. Sự sợ hãi giống như sương mù trong đêm, từng chút một xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của họ.
Daisy che mặt, nước mắt đầy mặt: “Chúng ta báo cảnh sát đi, nói ra chuyện năm đó đi! Tôi không chịu nổi nữa, tôi thực sự không chịu nổi nữa. Cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ sụp đổ mất. Báo cảnh…”
Mấy người còn lại đồng thời gào lên: “Cậu dám!”
Con mắt Kelly đỏ lên: “Daisy, chúng ta đã hẹn xong rồi. Nếu ai nói ra thì những người còn lại sẽ phá hủy người đó! Tôi mới vừa thành lập công ty của mình, nếu cậu dám làm bậy thì tôi sẽ giết cậu.”
Tony cũng trầm mặc: “Daisy, cậu tốt nhất nên suy nghĩ một chút, cậu không cần tương lại nữa sao?”
Anna khóc: “Daisy, cậu không thể như vậy. Tôi rất vất vả để học ở Học viện Wharton, mùa hè còn phải tham gia trại hè thanh niên lãnh đạo trẻ thế giới. Cậu không thể phá hủy tôi. Cậu cũng không thể phá hủy chính cậu.”
Thời gian qua đi hai năm, mọi người đã sớm không còn là những học sinh trung học hay vui đùa khi đó, mỗi người đều có tương lai rực rỡ của chính mình.
Daisy nhìn những người bạn ngày xưa, nước mắt rơi như mưa. Đáy lòng bi ai khủng hoảng xen lẫn với sự tự trách và hổ thẹn bị phóng đại đến vô tận.
Chỉ là một trò đùa dai, tại sao có thể phát triển đến mức không thể vãn hồi?
Bọn họ vốn là những đứa trẻ ngoan, vì cái gì mà mỗi một người đều biến thành ác quỷ?
Ai có thể đến cứu bọn họ?
Kelly lấy ra cái bật lửa, nhặt nắm giấy trên đất, đốt nó đi. Ánh lửa nhanh chóng nhún nhảy, anh nhìn những người xung quanh, những người còn lại cũng tự giác lấy tờ giấy trong tay mình đưa đến ngọn lửa trước mặt.
Ngọn lửa kiêu ngạo, từng chút một cắn nuốt tất cả giấy viết thư.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt của những thanh niên đỏ rực, giống như máu vậy. Đột nhiên lóe lên, rực rỡ chớp tắt, mọi người bị bóng tối bao phủ.