Chân Ái không nói lời nào, cầm lấy giấy và bút của anh ta, viết trên giấy: “Delf/Ben/Agust/150/250/0441/2!”
Ngôn Tố nhìn cô viết xong từng chữ, khóe môi khẽ nhếch: “Ngay từ đầu tôi lấy ba chữ cái đầu của ba từ này làm từ khóa, nhìn trên phương diện tiếng Anh thì rất giống tên người, các con số giống số điện thoại Trung Quốc, nhưng đặt dưới hoàn cảnh rộng lớn của nước Mỹ thì không có số điện thoại như vậy. Người thiết kế mật mã này suy nghĩ rất không chu toàn.”
Lúc anh nói câu này, trong giọng nói rõ ràng hàm chứa sự khinh thường, tựa như chê cười người này không chuyên nghiệp.
Chân Ái: “Bây giờ không phải là lúc để đánh giá mật mã của người ta tốt hay xấu phải không?”
“Con số phía sau cũng cần phải đổi thành chữ cái. Sở dĩ chia ra ba đoạn để viết là vì có chữ số đại diện cho chữ cái là hàng chục. Ví dụ như 15, nó có thể là chữ cái thứ nhất A và chữ cái thứ 5 E, nhưng cũng có thể là chữ cái thứ 15 O. Cho nên số 0 phía sau số 15 là để biểu thị chữ cái này không phải là số hàng đơn vị.”
Chân Ái: “Cho nên 150 là chữ cái thứ 15 O, 250 là chữ cái thứ 25 Y?”
Ngôn Tố nâng mày: “Cái còn lại không cần tôi phải giải thích chứ?”
Chân Ái sớm đã muốn thử xem sao: “Còn lại 0411 đặc biệt đem 0 đặt lên đầu tiên, chính là để phân biệt với hai con số phía trước, nói rõ chữ cái lần này đều là hàng đơn vị. Cố tình viết 441 chứ không viết 144 hay 414 chính là vì bảng chữ cái tiếng Anh chỉ có 26 chữ cái. Cho nên 0441 đại diện cho DDA. Phía sau đặc biệt ghi rõ hai dấu chấm than là muốn tính lại hai lần, có đúng không?”
Ngôn Tố tỏ vẻ cô cứ tiếp tục, Chân Ái lập tức viết viết vẽ vẽ trên giấy một chút: “Cho nên chữ cái bây giờ là DELF BEN AGUST, lại thêm hai lần OYDDA.” Đầu bút trong tay dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là sự trưng cầu, “Chẳng lẽ cần phải đổi vị trí chữ cái?”
Chợt ngẩng đầu lên lại vừa vặn gần gương mặt anh trong gang tấc.
Anh thấy cô cúi đầu nghiêm túc viết vẽ, lấn người tới định chỉ một chút, không ngờ cô đột nhiên ngẩng đầu, mặt hai người cách nhau không quá năm ngón tay.
Chân Ái sững sờ, chớp chớp mắt, sau lưng cô là đàn piano nên không còn chỗ để lùi.
Hơi thở của anh chậm rãi phà vào mặt cô khiến cô cảm thấy hơi nhột, nhưng dường như người đàn ông này còn chưa phản ứng kịp, ánh mắt trong veo sạch sẽ như rừng cây bạch quả mùa thu, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Thậm chí cô còn có thể thấy rõ bóng dáng nhỏ bé của mình trong con ngươi nâu nhạt của anh, chỉ là cô nhìn không rõ mặt mình có đỏ hay không.
Lúc đầu Ngôn Tố không nghĩ gì cả, cũng không cảm thấy có vấn đề, cho đến khi cảm nhận được hơi thở âm ấm của cô, mềm mại ấm áp, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện khoảng cách này không thích hợp lắm.
Cho nên,
Anh từ từ, từ từ lùi lại, hoàn toàn ngồi lên ghế. Không đỏ mặt nhưng rõ ràng mang theo một cảm giác trì trệ đờ đẫn.
Anh rũ mắt, nhìn tờ giấy trong tay Chân Ái, giọng hơi cứng nhắc nói: “Ừ, chính là đổi vị trí chữ cái.”
Chân Ái cũng lập tức đem sự kì lạ vừa rồi quẳng ra sau đầu, tinh thần phấn chấn nói: “Tôi thử một chút.”
“Chúng ta hãy tiết kiệm thời gian đi.” Ngôn Tố bỗng nhiên khôi phục lại giọng nói ngạo mạn, nói thẳng ra đáp án, “dead body at SFU, golden day.”
SFU là Đại học Sorrel Fraser (Sorrel Fraser University), ngày vàng, xác chết tại đại học.
“Golden day? Có phải là có nhiều nơi, mọi người cho rằng ngày cuối cùng của tháng nhuận năm nhuận là golden day?”
“Ừ, cho nên trước đó tôi nói mật mã tử vong, hiểu rõ rồi chứ?”
Chân Ái đầy hào hứng, không nghĩ tới mật mã lại còn có ý như vậy. Bây giờ nhìn thì đơn giản, nhưng lúc bắt đầu tìm kiếm đầu mối lại không dễ dàng như vậy. Nếu không phải Ngôn Tố gợi ý thì không biết cô phải nghĩ bao lâu, “Anh thật lợi hại. Loại mật mã này đối với anh mà nói chỉ là một món ăn nhỏ phải không?”
“Chính xác.” Ngôn Tố cũng không khách khí, nhưng chỉ nửa phút sau khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói, “Nhưng nhiều lúc một loại mật mã thường có rất nhiều cách giải quyết khác nhau. Cho nên tôi mới nói đó không không phải là đe dọa giết người.”
Chân Ái khó hiểu: “Bây giờ đã có người chết, được chứng thực rồi.”
“Trong này có một vấn đề logic.” Ngôn Tố đan hai tay chống cằm, đôi mắt híp lại, “Mật mã chữ cái và chữ số đơn giản có rất nhiều cách giải quyết. Cho nên, việc gửi và nhận giữa con người chắc chắn phải đạt được một phương pháp giải mã quy ước, tạo thuận lợi cho việc trao đổi. Như vậy,
Nếu như người tiếp nhận, cũng chính là nạn nhân, cô ấy đọc được đó là đe dọa giết người, biết có người đến giết cô ấy mà cô ấy vẫn còn nhàn nhã ở trong kí túc xá chờ chết, chứng minh cô ấy đã coi thường cái chết đến một mức độ nhất định.
Nếu như nạn nhân đọc không hiểu đó là sự đe dọa, người gửi kia còn nhọc lòng tạo ra mật mã mà người nhận đọc không hiểu, chứng minh người này nhàm chán vô vị đến mức độ nhất định.
Kết quả chính là mật mã này không phải là đe dọa giết người.”
Chân Ái bừng tĩnh, không hổ là nhà logic học. Trải qua một hồi anh quay tơ bóc kén như vậy, cô thật không khỏi cảm thán, tại sao cảm giác trái ngược rõ ràng như vậy mà trước đây cô không phát hiện?
Ngón trỏ đan chéo của anh vỗ nhẹ mu bàn tay theo quy luật, giống như một con bướm đang vỗ cánh, “Trên thực tế, ngày đó tôi cho rằng bạn cùng phòng của cô sẽ gây bất lợi cho cô nên giây phút đầu tiên dịch mật mã thành đe dọa giết người. Nhưng sau đó tôi đều không cho nó là lời uy hiếp.”
“Vậy cuối cùng là cái gì?”
Ngôn Tố lấy giấy bút từ tay Chân Ái, cầm cục tẩy, xóa đi phân tích vừa rồi của Chân Ái, chỉ để lại tên người và số điện thoại lúc đầu, nói: “Trước kia là do tôi nghĩ phức tạp, chữ cái chính là chữ cái, chữ số chính là chữ số. Đầu tiên cô chỉ nhìn chữ cái, đổi vị trí DELF/BEN/AGUST xem?”
“Feb” có từ sự thảo luận làm nền lúc nãy, Chân Ái nghĩ đến tháng Hai, còn lại chính là…
Cô chấn động, kinh ngạc ngước mắt nhìn anh: “Angel Dust!”
Ngôn Tố mâu quang dần sâu, ý tứ hàm xúc không rõ: “Cô cũng biết Angel Dust?”
Tim Chân Ái đột nhiên nảy lên, nhưng cũng giấu đi những điều quan trọng chính yếu giải thích: “Không phải là tên gọi khác của PCP sao. Trước đây tôi có làm tin tức điều tra về những chất gây ảo giác và ma túy nên cũng biết rất nhiều.”
Nhưng thực ra cái cô biết không chỉ như vậy. Cô còn biết tên gọi chuyên ngành của PCP là Phencyclidine. Nhưng cô không nghĩ ra được làm sao Giang Tâm và ma túy có quan hệ với nhau, vội hỏi: “Vậy những con số này thì sao? Là ý gì?”
“Ba từ tương ứng với ba số. Angel150 là một quán bar; tương ứng với Dust là 250, chắc là ý chỉ 250g; ứng với Feb 0144/2, ngày 29 tháng 2.” Ngôn Tố miễn cưỡng thở dài môt hơi, giống như đã diễn giải xong, không chịu nói nữa.
Chân Ái chậm rãi nói: “Thì ra ý của mật mã này là, ngày 29 tháng 2 đến quán bar Angel150 mang theo 250g Angel Dust.”
Ngôn Tố không tập trung liếc cô một cái: “Thật thông minh.”
Chân Ái: “Tôi nghe ra được là anh đang chê cười tôi.”
Lúc này, Âu Văn đi dạo về, kể với Ngôn Tố về phong cảnh trong núi, nói chỗ con sông có khe nước tốt lắm, đợi đến mùa xuân tuyết tan mùa hè nước lên sẽ có rất nhiều cá hồi ngược dòng lên.
Đêm trước Chân Ái ngủ không ngon nên lên lầu ngủ trước.
Không ngờ lần này không có Marie dẫn đường, cô lại bị lạc.
Bốn phía trên tầng hai của lâu đài cổ đều thông suốt, cong cong lượn lượn, hành lang dài kia nhìn qua cũng giống hệt. Mấy lần Chân Ái tưởng là tìm được phòng rồi, lúc vặn cửa lại mở không được, buộc lòng phải tìm lại lần nữa.
Cũng may cuối cùng cũng tìm được. Sau khi tắm xong không mặc quần áo mà chỉ trùm khăn tắm rồi lên giường đi ngủ. Nằm một chút, cảm thấy trong bóng tối này lòng cô đặc biệt yên tĩnh.
Nơi chốn xa lạ nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy yên lòng.
Cô rúc vào trong chăn khẽ mỉm cười, xuống giường lấy thuốc ngủ Âu Văn mua cho để trong túi áo, chậm rãi uống hai viên rồi nằm xuống.
Ngôn Tố đọc sách đến khuya rồi trở về phòng. Lúc vào nhà tắm phát hiện không thấy khăn tắm của mình đâu. Đi đến trước gương kéo ra, những đồ rửa mặt trong ngăn tủ đều vẫn còn.
Ơ? Khăn tắm đâu?
Anh đứng tại chỗ nhìn một vòng xung quanh, không tài nào giải thích được. Đã trễ thế này cũng không thể đi hỏi Marie nên lấy khăn tắm dự phòng.
Đi ra từ nhà tắm, ánh mắt hoàn toàn không thể thích ứng với bóng tối trong phòng ngủ, nhưng anh rất rõ nơi này nên chỉ cần nhắm mắt liền tìm được giường, vén chăn lên nằm trên đó, yên tâm ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, giấc ngủ của Ngôn Tố bắt đầu buông lỏng, hình như có thứ gì đó giống lông chim, mềm mại dài dài cứ chọc vào mặt anh.
Anh là một người lúc nào thức dậy cũng vô cùng khó chịu, rất bất mãn mở mắt, nhưng trong nháy mắt tất cả sự buồn ngủ đều hóa thành tro bụi bay lên mặt trăng.
Vẻ mặt yên ổn say ngủ của Chân Ái gần trong gang tấc, anh có thể thấy rất rõ gương mặt cô dưới ánh trăng trong suốt đến mơ hồ, anh cũng có thể ngửi được hương thơm trong lành trên người cô.
Cô đụng vào sữa tắm của anh, còn dùng khan tắm của anh, có thể không phải là mùi của anh không?
Ngửi thấy một người có mùi giống như mình, Ngôn Tố bất mãn nhíu mày.
Một lúc sau, anh chậm rãi ngồi dậy, mâu quang u ám, im lặng nghiêng đầu nhìn cô: Khó trách mình ngủ không ngon, hóa ra là do nằm cạnh hormone giống cái đang tỏa hơi, quấy nhiễu hệ thống sinh lý của mình.
Anh khẳng định, cục diện không thể tưởng tượng nổi bây giờ là do cô ấy tạo thành.
Nhưng kẻ đầu sỏ gây nên tội ngủ rất yên ổn. Mái tóc dài đen nhánh xõa trên gối làm tăng thêm vẻ trong sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn như vầng trăng lưỡi liềm, bờ vai thanh tú cũng lộ ra bên ngoài, xương quai xanh mảnh khảnh, khăn tắm hơi lỏng làm lộ ra đường cong duyên dáng nơi ngực.
Ngôn Tố lặng lẽ nhìn cô mấy giây, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. À, thì ra cô ấy có thói quen ngủ khỏa thân giống mình… Ừ, ngủ khỏa thân trợ giúp nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Vì anh tán thành việc cô ngủ khỏa thân, lại thầm nghĩ bản thân mình rất là tốt bụng nên cũng kiềm chế xúc động muốn một đá đạp cô xuống giường. Cuối cùng lại lén lút, cũng không biết là đang tranh với ai vẫn nói một câu, “Đây là giường của tôi!”
Nói xong lại nằm thẳng xuống, tiếp tục ngủ.
Một đêm này Chân Ái ngủ rất ngon.
Nhưng buổi sáng thức dậy đã nhìn thấy Ngôn Tố đang yên lặng ngủ bên cạnh mình. Cô nháy nháy mắt vài cái mà gò má tuấn tú của người nào đó cũng không biến mất. Trong đầu cô trống rỗng, còn chưa nhớ rõ chuyện gì xảy ra thì Ngôn Tố đã thức.
Anh mở mắt, theo thói quen xoa xoa nhẹ, rồi vén chăn lên xuống giường.
Khoảnh khắc ngồi dậy dường như nghĩ tới điều gì đó, rất bình tĩnh lấy khăn tắm bên mép giường thắt ở bên hông, đứng lên, ngoảnh đầu, vô cùng thẳng thắn nói: “Suýt chút nữa là quên cô ở đây.”
Chân Ái không thèm nghĩ đến hình ảnh lúc bình thường hay cả người trần như nhộng lúc vừa ngủ dậy của anh ta, mà là phát hiện ý nghĩa sâu xa trong đó: “Tối hôm qua anh cũng biết tôi ở đây?”
Ngôn Tố không nghe ra đây là câu hỏi, cho là câu trần thuật nên nói: “Tối hôm qua tôi cũng biết, nhưng lúc nãy tôi lại quên mất. Có lẽ cô cần phải học cảm nhận sự tồn tại giống tôi."
Chân Ái không nói gì: “Tối qua anh đã biết tôi ở đây mà anh vẫn ngủ ở đây?”
Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô: “Vì cô chạy sai phòng nên tôi cũng phải chạy sai sao? Vì cô ngủ sai giường nên tôi không thể ngủ trên giường của mình sao? Tại sao tôi phải vì sai lầm của cô mà trừng phạt mình?”
Chân Ái biết cấu trúc não của anh ta không đồng nhất nên cũng nén giận trong lòng. Mấu chốt là cô biết tranh luận với người như vậy cũng sẽ không có kết quả. Cô vắt óc suy nghĩ một hồi, cắn răng một cái, nhìn chằm chằm khăn tắm bên hông anh ta liền khiêu khích: “Khỏi cần che, tôi thấy qua nhiều rồi. Cơ thể đàn ông đối với tôi mà nói một chút cũng không đáng để ngạc nhiên.”
Khóe mắt Ngôn Tố giật giật, lúc sau lại hời hợt nói: “À, thì ra cô giống trung sĩ Diaz. Yên tâm, đợi tôi chết rồi sẽ đem cơ thể quyên tặng cho tổ chức nghiên cứu khoa học… để cho cô được nhìn đầy đủ.”
Chân Ái: …
Cô khiêu khích không thành công, còn mơ hồ để lộ thân phận.
Lần đầu tiên Chân Ái phát điên, tức tối cầm khăn tắm quấn lấy người, đi xuống giường tìm quần áo, vẫn không nhịn được mà khinh bỉ: “Người quái đản ở trong ngôi nhà quái đản, người bình thường làm sao có thể tìm đúng phòng!”
“Bản thân ngốc ngếch mà còn trách nhà của tôi.” Rõ ràng Ngôn Tố thấy những lời này là không công bằng, “Là con người, cô cần phải biết mình là một loại sinh vật có khả năng ghi nhớ, đi qua chỗ nào cũng có thể vẽ ra trong đầu lộ trình đường đi.”
Chân Ái cực kì im lặng nhìn anh ta. Câu này của anh ta là đang khiêu khích những người mù đường trên thế giới, mặc dù cô không phải là người mù đường.
“Anh kì quái không có nghĩa là tất cả mọi người đều kì quái!”
Ngôn Tố bình tĩnh mỉa mai: “Được rồi, tôi có thể tìm được phòng của mình là vì tôi giống chim bồ câu, trong đầu có cài đặt bộ cảm biến từ trường.”
Cuối cùng rất không nể mặt nói, “Cô còn ngốc hơn chim bồ câu, vì chim bồ câu tuyệt đối sẽ không bay phịch phịch vào cái chảo mà con người đang xào thịt gà.”