Ngôn Tố và Chân Ái đi từ phòng riêng ra, nhìn đối phương một cái, cùng lúc kì quái mà cau mày, đồng thanh:
“Anh mặc như vậy?”
“Cô mặc như vậy?”
Ngôn Tố mặc một bộ âu phục màu đen, khí khái anh hùng bức người, màu đen tĩnh lặng làm tôn lên khí chất lạnh lùng mà ngạo mạn của anh, ngũ quan cũng càng tuấn tú trắng trẻo hơn. Anh cao ráo, đứng thẳng tắp, giống như một hoàng tử cô độc trong tòa thành cổ xưa.
Chân Ái mất hồn trong giây lát, im lặng nhìn anh hơn mấy lần.
Mà lông mày rậm của anh khẽ nhíu lại, nhìn như có điều suy nghĩ, thực ra có vẻ chê ghét nhìn Chân Ái.
Chân Ái mặc cực kì bình thường, quần jean áo khoác màu trắng.
“Cô mặc như vậy để đi kéo ghế cho người ta sao?” Anh không hề che giấu vẻ ghét bỏ trong giọng nói, “Hừ, người phục vụ cũng có thể mặc đẹp hơn cô.”
Chân Ái xoa xoa tay: “Vậy anh đi một mình được rồi, dù sao chúng ta cũng không phải là người yêu thật.”
“Ơ?” Lông mày anh tuấn của anh nhếch lên, “Còn làm sai mà không chịu sửa(*)?” Dáng vẻ như cười như không kia giống như đang trêu một đứa trẻ giận dỗi.
(*) Nguyên văn là 破罐子破摔 (Phá quán tử phá suất): chỉ thái độ bất cần, hành động tùy tiện, làm sai còn không sửa mà để sự việc tiếp diễn, vô trách nhiệm.
“Anh mới là bình vỡ(*)!” Chân Ái hơi nổi giận.
(*) Nguyên văn 破罐子 trong cụm 破罐子破摔: bình vỡ
Ngôn Tố lại im lặng cười, đi tới vỗ vỗ lưng cô, ý bảo cô đi ra ngoài.
Lúc vào thang máy, Chân Ái nhìn thấy bóng dáng của hai người trong gương. Anh cao quý, thanh tao và nhã nhặn, gọn gàng cổ điển giống như quý tộc hoàng gia thời trung cổ, vừa giống như cây đại thụ thẳng tắp trên đồng ruộng. Còn cô ăn mặc thật giống người qua đường quá đại chúng, đứng cạnh anh thực sự rất không hợp.
Chân Ái cảm thấy xấu hổ, quay đầu sang chỗ khác.
Ánh mắt Ngôn Tố luôn nhìn thẳng phía trước, thấy gương mặt xám xịt của cô trực tiếp quay đi, mâu quang anh chợt lóe, khóe môi như có như không cong lên.
Nơi đầu tiên sau khi ra khỏi cửa là cửa hàng Valentino. Chân Ái sớm đoán được nơi sắp đến có yêu cầu về ăn mặc, cũng không quá ngạc nhiên.
Cô không thường mua quần áo. Nhìn một thế giới lễ phục lộng lẫy, hơi mù mờ không biết chọn từ đâu.
Ngôn Tố nhìn lướt qua, lấy ra một cái váy liền thân dài đến đầu gối màu xanh nhạt, áo khoác ngoài màu trắng, vớ và đôi giày nhỏ đưa cho cô, nói: “Tổng hợp màu sắc quần áo và độ phù hợp với màu da cô, độ giữ ấm, độ xứng với số đo ba vòng, cùng với độ thẩm mỹ của quần áo, cái này là tốt nhất.”
Sắc mặt người bán hàng đứng bên cạnh rầu rĩ, rất khó hiểu.
Chân Ái đang cầm bộ quần áo mềm mại, nhìn xung quanh một chút:
“Cái màu đỏ kia…”
“Quá lẳng lơ, giống Dita Von Teese.”
“Vàng…”
“Quá lộ liễu, giống Britney Spears.”
Mặt người bán hàng đều đen thui.
“Cái V kia…”
“… Cô muốn mặc cho ai xem?” Ngôn Tố nheo mắt có vẻ không tốt, “Vả lại, ngực cô không đủ.”
Người bán hàng nhịn cười khẽ.
Mặt Chân Ái ửng đỏ, đứng thẳng thân thể nhỏ nhắn, còn hơi hơi ưỡn ngực, bất mãn nhìn Ngôn Tố.
Nhưng Ngôn Tố không để ý tới ý đồ rõ ràng của cô, lại đặc biệt hài lòng gật đầu: “Quả nhiên cái tôi chọn là tốt nhất.”
Chân Ái dứt khoát không có ý kiến, đi vào trong thay quần áo.
Lúc đi ra, người đã rực rỡ hẳn lên.
Lúc Ngôn Tố quay lại nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt điềm tĩnh cũng hơi ngừng nửa giây.
Giống như hình dung trước đó của anh, bộ quần áo này rất vừa vặn, rất xứng với màu da trắng nõn của cô, đơn giản trang nhã lại không mất đi vẻ xinh đẹp thời thượng, màu sắc nền nã, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trong tiết trời đầu xuân nhìn cũng vui vẻ thoải mái.
Chân Ái cũng rất hài lòng với kiểu trang phục này.
Nhưng cuộc hẹn lần này, cô không khỏi lại nghĩ tới bạn trai Ellen của Ryan. Nội dung tìm được lúc lên mạng ngày hôm qua khiến cô hơi lo lắng trong lòng. Cô có chút không yên tâm về buổi hẹn hôm nay.
Nghĩ như vậy, cô lại không tự chủ khẽ nhíu mi tâm nhìn anh.
Lúc đó, anh rất chuyên tâm, mắt nhìn phía trước, không biết đang nói chuyện với ai, giọng nói bình thản lại cứng nhắc: “Lần thứ chín.”
Chân Ái nhìn xung quanh: “Cái gì?”
Ngôn Tố cũng không quay đầu nhìn cô: “Cô nhìn tôi lần thứ chín, lần này lại đang nhìn cái gì? Rốt cuộc đã phát hiện tôi là người ngoài hành tinh?”
Con mắt anh sao dài thế? Anh vẫn nhìn phía trước, cô còn tưởng anh không để ý.
Chân Ái hơi bối rối, lắp bắp: “Ừm…”
Lúc này Ngôn Tố mới rũ mắt liếc nhìn cô, dường như đã quen việc cô phản ứng chậm nửa nhịp, lười đợi, dứt khoát trực tiếp mở miệng: “Cô có chuyện muốn hỏi tôi?”
“Ừ, tôi…”
“Không phải là muốn hỏi cậu Parker chứ?”
“Ừ…”
“Là muốn hỏi chuyện của cậu ta hay là muốn hỏi chuyện của tôi?”
Chân Ái: …
Anh cũng phải cho tôi một cơ hội mở miệng chứ?
Chân Ái rất thành thật: “Đều muốn biết.”
Ngôn Tố gật đầu: “À, thì ra cô thích nghe chuyện xưa.” Im lặng, nói: “Thật đáng tiếc, tôi không phải người thích kể chuyện.”
Đỉnh đầu Chân Ái treo ba vạch đen: “Vậy anh nói nhiều có không với tôi như vậy làm gì?”
Ngôn Tố qua lại như con thoi trong màn đêm, khóe môi lơ đãng khẽ nhếch: “Tôi chỉ không nghĩ tới cô lại có tính tò mò mạnh như vậy! Sau ngày hôm qua vẫn nhớ mãi không quên.”
Chân Ái sững sờ, chợt cúi đầu, khẽ mỉm cười trong lòng. Cô cũng không phải tò mò về vụ án mà là tò mò về anh.
Tại sao lại muốn biết quá khứ của anh như vậy chứ? Cho dù là một chút xíu thứ không đáng kể.
Thật giống như biết quá khứ của anh thì cũng như quen biết anh đã lâu vậy.
Rõ là tâm lý kì quái.
Nhưng anh không nói thì bỏ đi. Cô không cần phải biết, chỉ cần tin tưởng.
Anh nói Parker tự sát, vậy thì cô tin rằng anh đúng.
#
Đến chỗ hẹn, Ryan thấy Chân Ái mắt cũng sáng lên, khen Chân Ái xinh đẹp, vừa kéo tay cô tặng cô một nụ hôn trên má thân mật: “Ai, chào buổi tối!”
Ngôn Tố đứng một bên, nhíu mày.
Lúc đi đến chỗ ngồi, Ryan và Ellen ở phía trước, Ngôn Tố và Chân Ái ở phía sau. Ngôn Tố cũng không biết đang nghĩ gì, đột nhiên ôm eo Chân Ái, kéo cô tới bên mình.
Chân Ái bất ngờ bị rơi vào vòng tay anh. Anh đã cúi đầu, để sát bên tai cô, hơi nghiêng một bên, kề sát vào mặt cô, khẽ nói: “Ai, chào buổi tối!”
Chân Ái kề bên gò má ấm áp của anh, sửng sốt.
Anh học Ryan tặng cô một nụ hôn má để chào hỏi, lại không giống như ngày thường lạnh nhạt gọi cô “Chân Ái”, mà là phát âm Ai~~ âm điệu thanh bằng, âm cuối hơi dài giống người nước ngoài. Giống như một tiếng nỉ non, được giọng nói trầm thấp của anh kêu, kéo dài, uốn khúc dịu dàng không nói nên lời.
Anh làm xong liền bật người dậy, buông cánh tay khoát ở eo cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Đối với hành vi học tập loài người này của anh, Chân Ái đã nhìn quen rồi.
Đi đến trước bàn ăn, anh lại còn ngạo mạn mà thay người phục vụ kéo ghế cho cô, vô cùng lịch sự phong độ, điều này khiến Chân Ái có chút thụ sủng nhược kinh. Cô vốn cho rằng anh chậm chạp lờ mờ đối với loại chuyện này, nhưng không nghĩ nếu anh để tâm làm chuyện gì thì yêu cầu đối với chi tiết cũng hết sức hoàn mỹ.
Ryan nhìn ở trong mắt, tự cho là đã hiểu, nháy mắt mấy cái với Chân Ái, lại giống như vui thay cho bạn tốt cười cười với cô.
Chân Ái nhấp ly nước, tim đập hơi nhanh nhìn đi chỗ khác.
Tính cách Ryan thoải mái hoạt bát, cũng coi như là bạn khá cố định của Chân Ái. Mặc dù hai người thường xuyên gặp nhau trong phòng thí nghiệm, nhưng phần lớn đều là tĩnh tâm nghiên cứu, không nói lời nào với nhau.
Lần gặp này, anh khó tránh khỏi giống như nhìn thấy bạn tốt nhiều năm không gặp tha hồ nói chuyện phiếm.
Ellen thì có vẻ lịch sự chững chạc, thỉnh thoảng cười nói xen vào mấy câu, nhưng không nhiều lắm.
Ngược lại Ngôn Tố, từ đầu đến cuối đều không nói, im lặng nghe… có lẽ không nghe.
Cho đến sau đó, Ryan hỏi chuyện lần trước gặp nhau, lúc nói về hiệu quả của lễ hội âm nhạc thế nào, Ellen quay sang hỏi Ngôn Tố: “Hôm đó làm sao anh nhìn ra được tôi là phóng viên?”
Câu hỏi này cũng thu hút tính tò mò của Chân Ái và Ryan. Cả hai đồng thời nhìn Ngôn Tố.
Ngôn Tố để ly nước xuống, ngữ điệu bình thường: “Hai cây bút anh để trong túi áo, một cây là bút ghi âm, một cây thì trên nắp bút có lắp đặt camera lỗ kim. Di động cầm trong tay, hai phím tắt đầu màn hình chính là ghi âm và camera. Còn có đồng hồ đeo tay của anh, nó cũng có thể ghi hình.”
Kết luận là –
“Hoặc anh là tên biến thái thích dòm ngó ghi chép điên cuồng, hoặc đây chính là nghề nghiệp của anh.”
Nghe như vậy lại giống như là: tên biến thái thích dòm ngó ghi chép điên cuồng chính là nghề của anh.
Chân Ái ngượng ngùng cười cười: “Đây đã là nhận xét ôn hòa nhất của anh ta rồi.”
Con ngươi Ngôn Tố xoay chuyển, hơi mang theo sự kháng nghị mà nhìn Chân Ái.
Ellen cũng không để ý, trái lại còn nói đùa: “Thật vinh hạnh, ngài Ngôn Tố không ở cái nhìn đầu tiên mà xếp tôi vào nhóm biến thái, có vẻ như vẻ ngoài của tôi không giống.”
Ngôn Tố trầm mặc nửa giây, nói: “Không phải. Đó là vì còn có đặc điểm khác khiến tôi loại bỏ anh khỏi nhóm biến thái, thuộc về loại phóng viên kia.”
“…”
Chân Ái tỏ vẻ mình đã không khống chế nổi, lặng lẽ nhìn trời.
Ellen ngẩn người, vẫn hỏi: “Chỗ nào thể hiện rõ tôi là phóng viên?”
Ngôn Tố khéo léo hỏi đáp: “Register (Phạm vi từ vựng)!”
Ellen sững sờ, trong nháy mắt bừng tĩnh.
Chân Ái và Ryan thì không hiểu rõ, đồng thời nhìn Ngôn Tố.
Người sau vô cùng nhanh chóng giải thích:
“Anh nói tiết kiệm rất nhiều liên từ, đây là cách viết tiêu đề tin tức phổ biến. Hơn nữa từ vựng của anh – ‘Bắt đầu’ không dùng begin, start mà dùng embark; ‘Đi tới’ dùng previous, ‘Lấy được tin tức’ dùng dig, ‘Quan trọng’ dùng landmark, ‘Khôi phục hòa hảo’ dùng fence-mending, ‘Quyết định’ dùng call the tune.
Trong 7 câu 60 từ đơn anh nói đã dùng 15 ngôn ngữ viết, 9 thuật ngữ hành nghề, 16 từ đọc nhiều hơn ba lần. Hoặc anh thích nhai từ, hoặc anh nhất định là làm công việc viết văn.”
Ellen và Ryan cứng họng.
Ngay cả Chân Ái cũng trố mắt. Đầu của anh hoạt động thế nào vậy, người quen sơ nói mấy câu mà anh cũng có thể phân tích rõ ràng từ góc độ ngữ nghĩa ngữ pháp ngôn ngữ học như vậy. Chuyện này…
Ellen gật đầu liên tục, tâm phục khẩu phục.
Trong mắt Ryan lóe lên ánh sáng sùng bái, hăng hái lại tò mò hỏi: “Vậy anh biết tôi làm nghề gì không?”
Ngôn Tố bình thản nhìn anh: “Anh làm ở trung tâm NCTR (Nghiên cứu độc tính quốc gia) của FDA (Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm) .”
Ryan kinh ngạc: “Làm sao anh nhìn ra được?”
Ngôn Tố thờ ơ: “Không hề nhìn, Chân Ái nói cho tôi biết.”
“…”
Ellen uống một ngụm rượu vang đỏ, nhìn như thoải mái vô ý hỏi: “S. A. rất lợi hại. Nhưng phán đoán của anh có từng xảy ra sai sót không?”
Chân Ái hơi hồi hộp trong lòng, biết đặc tính nghề nghiệp và tính tìm tòi nghiên cứu của Ellen đang hiện rõ ra. Cô có chút lo lắng nhìn Ngôn Tố, người sau nói rất đơn giản: “Không có.”
Vừa nói, vẻ mặt lại thản nhiên như thường lấy đĩa của Chân Ái bưng đến trước mặt mình, cầm dao nĩa cắt thịt bò bít tết giúp cô.
Chân Ái ngẩn ra.
Tay phải cô không đủ sức, không kiểm soát được dao nĩa, vốn còn hơi rầu rĩ, cũng không biết làm sao anh nhìn ra được lại chủ động cắt bít tết giúp cô.
Ngực cô đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt vui mừng mờ ám của Ryan, người luôn lạnh nhạt như cô lại có chút xấu hổ.
Quay sang nhìn Ngôn Tố. Anh rũ mắt, im lặng lại nghiêm túc, thuần thục dùng dao nĩa cắt thịt bò trong đĩa thành rất nhiều miếng nhỏ, động tác gọn gàng tao nhã giống như nhà nghệ thuật.
Nhịp tim Chân Ái không khỏi như đánh trống, gò má cũng nóng lên, lúc suy nghĩ hỗn loạn đành phải cầm ly rượu vang uống một ngụm lớn.
Ngôn Tố đưa thịt bò đã cắt xong cho cô, thấy khuôn mặt cô đỏ bừng giống như trái cà chua nhỏ, khó hiểu nhìn một lúc, hỏi: “Cô bị sốt?”
Chân Ái: “… Đã uống rượu.”
“Còn chưa ăn thức ăn cô uống nhiều rượu như vậy làm gì? Một số thói quen cuộc sống của cô thật đúng là…” Ngôn Tố nhíu mày, “Chẳng lẽ cô là tác giả của quyển sách kia sao?”
“Quyển sách nào?”
“Bí quyết tuyệt vời để chết sớm!”
“…”