• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Chân Ái đi vào thư viện, Ngôn Tố mặc một bộ quần áo trắng sạch sẽ, ngồi trên xe lăn, hai mắt hơi khép, hình như đang nghỉ ngơi.
Trên đùi anh còn bó thạch cao rất dày, cô nhớ đến ngày hôm qua, anh mới tỉnh dậy thì tâm trạng không tốt, khăng khăng đòi về nhà.
Chân Ái cảm thấy anh kì lạ đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng khó tin nhất là, mọi người kể cả bác sĩ đều khuất phục. Kết quả, bác sĩ và y tá riêng của anh đi theo anh về nhà.
Bác sĩ nói thạch cao trên đùi anh phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng mới có thể gỡ ra, người nào đó vừa nghe liền lập tức nhíu mày. Ánh mắt lạnh như dao khiến bác sĩ sợ dựng cả tóc gáy, thanh âm lạnh lẽo như đang nghiến răng: “Tại sao phải dùng cái thứ rườm rà này để trói buộc tôi lâu như vậy!”
Bác sĩ ho khan một cái: “S. A., để chỗ xương gãy lành lại cần thời gian khá lâu, nhất định phải…”
Ngôn Tố nhanh chóng ngắt lời: “Nhất định phải dùng vật cố định bên ngoài để giữ cho chỗ gãy xương trở lại vị trí chính xác, đề phòng nó lệch vị trí. Việc này tôi rõ ràng hơn ông!” Ách, ai là bác sĩ? “Nhưng tôi rất rõ xương của mình đang làm cái gì! Bọn chúng rất nghe lời, sẽ không lệch vị trí, cho nên ông lập tức dỡ xuống cho tôi!”
Giọng nói đó giống như anh là người máy có thể “loảng xoảng” một tiếng lấy linh kiện trong cơ thể ra, đảo đảo lắp ráp xong lại nhét vào.
Nhưng thực ra, trong lòng anh rất sốt ruột, anh có chuyện rất quan trọng phải làm. Anh nhất định phải lập tức tìm mọi cách để giải quyết vấn đề của anh và Chân Ái, đeo một cái băng vải thật quá phiền phức.
Lúc đó Hayley nhìn con trai bà một lúc, cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, nói: “Cô Chân Ái cũng phải dưỡng thương, vừa lúc bác sĩ và y tá đều ở trong lâu đài, vậy thì cùng nhau điều dưỡng một tháng đi.”
Người nào đó lập tức lặng lẽ ngậm miệng, không kháng nghị nữa.
Bây giờ, anh đang ngồi dưới cửa sổ kính màu, nhắm mắt nghỉ ngơi, yên lặng lại bình thản, không hề giống dáng vẻ thỉnh thoảng tức giận lại không nói lý lẽ.
Bước chân Chân Ái rất nhẹ, im lặng dẫm trên thảm. Nhưng còn chưa đến gần thì đã quấy rầy đến anh, lông mi màu đen khẽ động, con ngươi màu hổ phách lẳng lặng nhìn cô, trong veo như bầu trời thu.
Tiếng lòng Chân Ái khẽ run, mím mím môi.
Ánh mặt trời cuối xuân đầu hè rơi xuống, trong thư viện yên tĩnh chỉ có hai người họ, thật tốt.
Cô đi tới bên cạnh băng ghế đàn dương cầm ngồi xuống, đùi phải bó thạch cao của anh đặt trên ghế, giống như cái chân to của con gấu trúc béo béo ngốc ngốc trong tủ kính. Chân Ái nhất thời không nhịn được, đưa tay đặt lên, khẽ vuốt lớp ngoài cứng rắn không hề có nhiệt độ kia, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác ấm áp và rung động kì lạ.
Cô chậm rãi sờ thạch cao trên đùi anh, trong lòng không khỏi ngọt ngào, không dám nhìn anh, chỉ rũ mắt, nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Ngôn Tố lắc đầu: “Không đau, còn cô?”
Chân Ái vội vàng cử động cánh tay, làm mẫu cho anh nhìn: “Băng bó lại nhìn đáng sợ thế thôi, không có tổn thương gân cốt đâu!”
Cô hoạt động, vừa nghiêng đầu liền thấy mấy chồng sách dày để dưới đất bên cạnh đàn dương cầm, tất cả đều là tiểu thuyết tình yêu lãng mạn phụ nữ cận đại, đương đại, trước mắt dễ thấy nhất là tác phẩm toàn tập “The Gift”, “The Bride” của Julie Garwood,…
Chủ đề của những tiểu thuyết này… Quà tặng, cô dâu,…
Chân Ái yên lặng hơi nâng lông mày. Anh ấy cũng đọc những quyển sách này?
Cô đắn đo rất lâu, vẫn nghi hoặc hỏi: “Anh đọc hết rồi?”
“Ừ.” Ngôn Tố rất thành thật gật đầu, “Tổng cộng 65 quyển.”
“Không sót một chữ?”
“Không sót một chữ.”
Chân Ái há miệng, anh ấy về nhà chưa tới một ngày…
Nhưng cô sớm đã thấy tốc độ đọc sách của anh, cũng không kinh ngạc nữa. Cô ngồi xổm trên thảm, nhìn mấy chồng sách dày, tùy ý lật xem, lại hỏi: “Đọc mệt sao? Vừa rồi đi vào thấy anh nhắm mắt.”
Ngôn Tố lắc đầu: “Tôi đang dọn dẹp trí nhớ đại não, loại bỏ hết mấy thứ đã đọc hôm nay.” Cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Loại bỏ vĩnh viễn, không trả lại như cũ.”
Chân Ái nhíu mi tâm, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao?”
Anh nhìn gương mặt óng ánh dưới ánh mặt trời của cô, sự buồn bực vừa rồi hơi dịu đi một chút, nhưng rất nhanh lại rầu rĩ chui lên. Hừ, những quyển sách quỷ quái này, đọc rồi cũng không có một chút chỗ dùng được.
Anh giấu đi sự tức giận, khắc kỷ nói: “Đều là những thứ không có ích với tôi, sẽ chiếm dụng dung lượng não của tôi.”
Căn bản là không có tiểu thuyết tình yêu lấy học giả phân tích hành vi chuyên gia giải mã thiên tài làm nam chính, lấy cô gái là nhà sinh vật học thiên tài thân thế nhấp nhô thần bí làm nữ chính.
Nam chính không phải là công tước thì là tướng quân, không phải công tố viên thì là cha xứ, nữ chính không phải là trẻ mồ côi thì là công chúa, không phải bác sĩ thì là gái tiếp khách hạng sang. Không hề có thứ gì dính dáng đến tình hình của họ.
Không có một chút giá trị tham khảo và học tập. Đọc cả buổi, không hề có một chút trợ giúp.
Anh vẫn không hiểu.
Anh mất hứng nhắm mắt lại, tức tối mà loại bỏ trí nhớ về những “cuốn sách vô dụng” này.
Chân Ái không biết anh bị làm sao, nhún nhún vai, tỏ vẻ không quấy rầy hoạt động “dọn dẹp đĩa” của anh.
Trước giờ cô chưa từng đọc tiểu thuyết tình yêu, ít nhiều cũng hơi tò mò, chọn chọn lựa lựa, lục ra một quyển, lẩm bẩm đọc: “E. L. James, ‘Fifty Shades of Grey’ (50 sắc thái). Quyển này đọc hay không?”
Ngôn Tố lập tức mở mắt, nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy quyển sách. Chân Ái giật mình, nhìn cái tay trống không, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. Có lẽ Ngôn Tố phát hiện mình phản ứng quá khích, không được tự nhiên mà hắng giọng, nói: “Quyển này không thể đọc.”
Chân Ái chớp chớp mắt: “Tại sao?”
“Quyển này thuộc về…” Ngôn Tố đắn đo cả buổi, trên gương mặt trắng ngần bỗng nhiên ửng đỏ, ho khan một cái, “Tiểu thuyết khiêu dâm ướt át.”
Chân Ái mở to đôi mắt đen nhánh, hơn nửa ngày mới không ăn nhập gì mà “Ồ” một tiếng, một dáng vẻ không nói cũng hiểu, thấy Ngôn Tố vô duyên vô cớ bực bội, khó chịu giống như nuốt trứng gà.
Nhưng bất kể thế nào, anh cũng không thể cho cô xem.
Quyển sách này kể về một nữ sinh viên đi phỏng vấn doanh nhân, kết quả phát triển thành câu chuyện SM. Bối cảnh của nữ chính và thân phận bề ngoài của Chân Ái quá giống nhau, lỡ như cô bắt chước thì làm sao? Ngôn Tố anh cũng không phải là doanh nhân.
*SM : Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm))Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân), thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không. SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
Anh tuyệt đối không thể để cho Chân Ái bắt chước nữ chính, bị doanh nhân lừa gạt đi chơi SM.
“Vậy tôi không đọc nữa.” Dáng vẻ Chân Ái như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, nghiêng đầu tiếp tục chọn sách, ánh mắt lại bị một quyển hấp dẫn, mới vừa muốn đi lấy, Ngôn Tố vượt lên trước một bước, vèo cái giật lấy.
“Quyển đó là gì?” Trong mắt Chân Ái đầy vẻ tò mò.
“Quyển này… cũng không thể đọc.” Ngôn Tố giống như một ông chồng ăn chơi bị vợ bắt gặp, nhanh chóng ném quyển sách qua một bên.
“Tôi nhìn thấy tên sách rồi.” Chân Ái bĩu môi, “The Story of O! (Câu chuyện của tiểu thư O)”
Cô nâng má, ngước đầu nhìn về phía Ngôn Tố: “Này, anh đỏ mặt rồi!”
“Ha ha, tắm nắng.” Anh lúng túng liếc cô một cái, gò má trong sạch tao nhã dưới ánh mặt trời vô cùng đỏ.
Chân Ái cười khẽ: “Cũng là… tiểu thuyết khiêu dâm ướt át.”
Trên mặt Ngôn Tố thoáng qua một tia không được tự nhiên, sờ mũi một cái, rất thành thật nói: “Quyển này… không ướt át…”
Mắt Chân Ái sáng ngời, cơ thể vô thức nằm sấp trên chồng sách nghiêng về phía anh, rất tò mò hỏi: “Là kể về cái gì? Tại sao kêu là tiểu thư O? Biệt hiệu này thật kì quái, có tổ chức thần bí gì sao?”
Ngôn Tố đỏ mặt, vô cùng thành thật mà thỏa mãn lòng hiếu kì của cô:
“Ừ, câu chuyện kể về một cô gái xinh đẹp có biệt hiệu là O bị bạn trai của cô ấy đưa đến một lâu đài. Ở đó có một đám người, cũng có thể nói là một tổ chức SM, dùng đủ loại nghi thức để ngược đãi cô ấy, huấn luyện cô thấy thành nô lệ tình dục. Tiểu thư O vì yêu thương bạn trai R của cô ấy nên cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả. Sau đó R đưa cô ấy cho anh trai của anh ta. Mà tiểu thư O vẫn cam tâm tình nguyện…”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Ngôn Tố ngồi trên xe lăn, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng; còn cô ngồi dưới đất, khuỷu tay đặt trên chồng sách lớn, nghiêng đầu dựa vào cánh tay, thong thả nghe.
Cô chăm chú nghe, một khoảnh khắc lại đột nhiên bị phân tâm.
Từ người ngoài như cô mà nhìn, tổ chức thần bí như vậy thực sự rất buồn cười. Nhưng nghĩ một chút đến tổ chức S. P. A. mình đã sống 17 năm, trong 17 năm đó, cô chưa bao giờ phát hiện nó hoang đường.
Trong tổ chức đó, cô cũng có biệt hiệu, tiểu thư C.
Bây giờ, cô không nhịn được nghĩ, tiểu thư O trong tổ chức là dáng vẻ gì, có phải giống như trong câu chuyện này không, bản thân ở trong nước sôi lửa bỏng lại không tự biết, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng mà hưởng thụ?
Ôi, tư tưởng của con người thực sự là thứ đồ kì quái. Bạn cho rằng cô ấy đáng thương lại đáng buồn, nhưng thế giới quan của cô ấy và bạn không giống nhau, chính là cái gì tới thì sẽ tới. Ai đúng ai sai, không có phân biệt. Cô cũng nghĩ không rõ lắm.
Chỉ có điều, sao hôm nay anh ấy nảy sinh ý nghĩ bất chợt đọc loại sách này nhỉ?
“Ngôn Tố?” Thanh âm cô rất nhỏ, do dự lưỡng lự.
“Ừ?”
Cô ngẩng đầu lên, dáng vẻ tùy ý nói chuyện trời đất: “Có phải đàn ông đều thích nữ sinh dễ dàng bị khống chế như vậy không?”
Ngôn Tố lập tức nhíu mày: “Ai nói? Cái này gọi là chiếm giữ, không phải thích, cũng không phải yêu.” Có lẽ cảm thấy mình nói quá tuyệt đối, lại bổ sung một câu, “Ít nhất trong mắt tôi, đây không phải là tình yêu đúng nghĩa.”
Chân Ái cười cười, không hỏi nữa.
Từ lần trước lúc anh diễn thuyết công khai ở đại học Columbia thì cô đã hiểu rõ, trong lòng anh, tình yêu chân chính là sự hấp dẫn tự nhiên giữa các linh hồn giống nhau. Không luồn cúi, không lựa ý hùa theo, tự do bình đẳng và độc lập.
Nhưng mà…
“Vậy… những cuốn sách này hấp dẫn anh ở chỗ nào?” Chân Ái muốn nói lại thôi.
Ngôn Tố ngẩn người, đột nhiên phát hiện có thể cô sẽ hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: “Này, trên khía cạnh tình dục tôi không có ham mê phương diện S hoặc M!”
Chân Ái: “…”
Cô chớp chớp mắt, dáng vẻ 囧囧: “Ách, không cần nói cho tôi biết đề tài riêng tư như vậy của anh đâu. Dù sao thì chuyện đó không có quan hệ gì với tôi cả…”
Ngôn Tố cứng họng, mặt càng đỏ hơn.
“Thì không có quan hệ với cô.” Anh xạm mặt, không vui nhắm mắt lại.
Hơi lạnh vèo vèo.
Chân Ái hoàn toàn không hiểu, không biết mình chọc giận anh chỗ nào, lại cảm thấy anh hờn dỗi như thế thực sự đáng thương! Thấy EQ anh thấp như vậy, cô cần phải dỗ anh rồi.
Cô lập tức sờ sờ mó mó lựa ra một quyển sách, cường điệu than: “Oa, tên cuốn sách này thật đặc biệt!”
Ngôn Tố chậm rãi mở mắt, dưới ánh mặt trời, con ngươi của cô sáng long lanh, đang cầm một quyển sách, vui vẻ nhìn anh: “Ngôn Tố anh xem, ‘Men Are from Mars, Women Are from Venus’ (Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim)? Tên cuốn sách này thật kì lạ.”
Anh nhìn gương mặt trắng nõn của cô, trong lòng lại mềm xuống, ngoài mặt lại hất cằm, nhìn như vô giá trị mà giải thích: “Thực ra trong thiên văn học, kí hiệu ♀ đại diện cho sao Kim, kí hiệu ♂hướng đông bắc đại diện cho sao Hỏa. Ông ấy đặt tên chắc là từ như vậy. Nhưng mà,” anh hừ một tiếng, “Mặc dù tên có chút sáng tạo, nhưng không có một chút logic. Về phần nội dung văn chương, tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc ông ấy muốn biểu đạt cái gì.”
Quyển sách giúp mọi người nâng cao EQ kia lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay Chân Ái, trong lòng nó đang chảy mồ hôi: Tôi đã chỉ bảo tình cảm, tình yêu và hôn nhân cho 10 triệu người, nhưng bó tay với người này.
Tác giả, EQ của anh ta đã thấp đến mức vô cùng thê thảm rồi! Vua sách báo bày tỏ: Áp lực rất lớn ~~o(>_<)o
~~“Ờ, vậy thì nó là một quyển sách nhàm chán.” Chân Ái xem là chuyện đương nhiên ném quyển sách qua một bên, nhưng lại nghĩ, “Nhưng mà chắc không phải tất cả đàn ông đều đến từ sao Hỏa đâu!”
Ngôn Tố: “Sao?”
Chân Ái khẽ cười: “Tôi cảm thấy Ngôn Tố anh chắc là đến từ sao Mộc, ha ha!”
Cô lại nói anh mộc?
Ngôn Tố nghiêm mặt, lập tức nhắm mắt, lại không để ý đến cô nữa.
Chuyện cho tới bây giờ, anh chắc chắn sẽ không nói, không đến một ngày, anh không những đọc rất nhiều sách mà còn tìm đủ loại kế sách tấn công trên mạng. Mua quà, nói lời yêu thương… Đủ loại, nhưng anh thấy loại nào cũng nhàm chán và không có lòng thành.
Tính mục đích quá mạnh, nhìn như có ý đồ không tốt, khiến Chân Ái giống như một con thỏ trắng nhỏ, anh đưa cho cô một đống cà rốt, cô liền phe phẩy cái đuôi ngắn, ngốc nghếch mà chui vào trong tổ của anh. Anh mới không muốn dùng quà tặng vật chất để gạt cô “mắc lừa”.
Nhưng mà, anh có bác bỏ từng cái hướng dẫn IQ theo đuổi tình yêu, lại không tự nghĩ ra được một biện pháp EQ hay.
Anh nhắm mắt ngồi trong ánh mặt trời, ánh mặt trời rơi trên mi mắt anh, rất ấm áp, thế giới xoay dòng ý thức trong màu xanh đỏ.
Anh thật là chán nản mà, ôi, nếu anh là người nguyên thủy thì tốt rồi. Nhìn trúng thích Chân Ái liền một gậy đánh cô ngất xỉu, sau đó cõng cô về động của mình.
Anh đột nhiên mở mắt, tiếc nuối thở dài: “Tôi muốn trở thành người nguyên thủy.”
Chân Ái nghiêng đầu, nhíu chặt lông mày: “Người nguyên thủy không mặc quần áo đâu.”
Ngôn Tố: “…” vẻ mặt cứng đờ, sửa lại sai lầm của mình: “Tôi muốn trở thành người nguyên thủy mặc quần áo.” … Sau đó cõng Chân Ái về động của mình.
Mới nghĩ xong, anh lại vô cùng khinh bỉ chính mình. Loại phương thức thô lỗ lại không văn minh này, thực sự là đã phụ hàng triệu năm tiến hóa của tổ tiên loài người.
Anh lại nhíu mi tâm, rầu rĩ không vui mà nhắm mắt lại.
Chân Ái hoàn toàn không hiểu anh bị làm sao, còn muốn nói chuyện với anh thì y tá đến, bưng băng vải và kéo, có vẻ như là muốn thay băng trên ngực cho Ngôn Tố. Chân Ái lùi sang một bên, lại thấy y tá để đồ ở một bên, xoay người đi.
Cô nhíu mày, y tá này chẳng lẽ muốn bệnh nhân tự mình thay băng sao, thực sự là vô trách nhiệm. Cô nhìn bóng lưng của cô y tá, bất bình thay mà nói: “Tôi thay giúp anh!” Lời còn chưa dứt, vừa quay đầu lại,
Ngôn Tố đang cởi nút áo sơ mi trắng, nghe thế liền ngước mắt kinh ngạc nhìn cô.
Chân Ái lúng túng, chợt phát hiện nhất định là do bất đắc dĩ, Ngôn Tố không thích người khác chạm vào anh, y tá kia chắc chắn là hiểu rõ tính tình của anh nên mới tự ý rời đi.
Còn cô xung phong như vậy…
Không ngờ là, Ngôn Tố nhìn cô nửa giây, rất tự nhiên thu tay về, thản nhiên lẳng lặng ngồi đó. Áo sơ-mi cởi một nửa, lộ ra da ngực và băng vải trắng.
Anh yên lặng nhìn cô, chờ cô đến cởi quần áo thay băng vải cho anh.
Chân Ái quả thật đi đến ngồi đối diện anh, tim đập thình thịch, tay lại đâu vào đấy mà cởi từng cái nút áo, lại cẩn thận tháo băng vải cũ ra.
Dáng người anh cao, bình thường mặc áo khoác dài có vẻ vô cùng gầy gò, giống như cây gậy; nhưng bây giờ cô phát hiện cơ thể anh không hề gầy yếu, ngược lại cơ ngực vô cùng săn chắc, đường cong cơ bụng cũng vô cùng gợi cảm.
Cô đỏ mặt tim đập dồn dập, lúc tháo băng gạc thì tay run, nhiều lần đụng phải da thịt anh, nóng rực và có khuynh hướng cảm xúc. Tay chân cô vô cùng luống cuống.
Anh từ đầu đến cuối lẳng lặng nhìn cô, không có biểu cảm dư thừa.
Nhưng lúc tháo xong băng gạc, lòng Chân Ái liền vô cùng đau xót, lạnh hơn phân nửa. Trước ngực sau lưng anh là mấy vết sẹo phẫu thuật lớn, mới có cũ có, từng cái nhìn thấy mà đau lòng. Vụ nổ mạnh mấy năm trước từng để lại cho anh vết thương nặng, nghe nói suýt tí nữa lấy mạng anh. Mà mấy ngày trước anh lại còn vì chính nghĩa mà không chùn bước.
Có phải anh vì cô không? Cô không dám hỏi.
Cô im lặng thay xong băng vải mới cho anh, nhìn cảm thấy đau lòng, lại đột nhiên muốn thoải mái mà đùa một chút: “Này, Ngôn Tố, trong sách anh đọc, người đóng vai M có phải là thế này không?”
Ngôn Tố lập tức sa sầm mặt: “Tôi đã nói tôi không có ham mê cái này!”
Chân Ái cười cười: “Biết biết.”
Ngôn Tố cho là cô qua loa lấy lệ, vẫn bất mãn mà nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau cô mất đi quyền lợi chạm vào cơ thể tôi.” Sau đó liền muốn tự mình chuẩn bị băng vải, cuối cùng, suy nghĩ một chút về tương lai của họ, lại nới kì hạn, tăng thêm một câu, “Kì hạn 6 tiếng.”
Chân Ái phì cười, ngăn anh lại để anh ngồi xong: “Tôi sai rồi! Sẽ không nói nữa. Tôi xin rút ngắn thời hạn còn 6 giây được không?”
Ngôn Tố có vẻ tức giận: “Chấp thuận!”
Rõ là kì quặc!
Chân Ái ngẩng đầu, nhìn cửa sổ kính màu còn có bầu trời cao xanh thẳm trên đỉnh đầu, đếm thật nhanh: “1, 2, 3, 4, 5, 6, đã đến giờ!” Đếm xong liền cúi người tiếp tục.
Cô tỉ mỉ và cẩn thận quấn từng vòng băng vải cho anh, nhìn từng đường sẹo sâu kia, cô lại cảm thấy đau lòng, bỗng nhiên rất muốn hôn chúng. Ý này khiến cô giật mình.
Cô không khỏi nghĩ đến đủ chuyện cùng anh trong mấy tháng qua, lần đầu tiên cô không muốn làm việc, xin phép nghỉ đi với anh đến New York chơi; cô đi trong mê cung tối tăm, nghe thấy thanh âm của anh liền suýt khóc; cô bị Amber nhấn dưới đất, vì biết được anh gặp nguy hiểm, đáy lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo, điên cuồng và thù hận đâm chất độc thần kinh vào cổ tay King…
Thực ra cô, thích anh rồi sao?
Nhịp tim cô đột nhiên rối loạn, phát hiện này, tươi sáng lại ưu thương.
Cô tăm tối và hèn mọn như vậy, mà anh lại quang minh và ấm áp; cũng chính vì như thế, cho dù cô ở trong bụi bặm thì đáy lòng cũng nở ra đóa hoa vui sướng.
Cô cảm thấy vui vẻ lại cô đơn mà mỉm cười, len lén buộc một cái nơ con bướm sau lưng anh, lại dùng một cây bút đánh dấu màu xanh cẩn thận viết một hàng chữ “Quà tặng cho Chân Ái”.
Nếu thực sự có thể cột anh lên một cái nơ con bướm đóng gói mang đi thì tốt biết bao.
Nếu người đàn ông này là của cô thì tốt biết bao.
Nhưng mà, nếu như anh không thể đáp lại em, vậy, nguyện anh vĩnh viễn không bao giờ biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK